Cô cũng hiểu  phần nào lời của  nên ừ một tiếng. Giọng  như mèo con đó, ít nhiều trêu chọc .
Ánh mắt Hoắc Minh sâu sắc, nhàn nhạt mỉm : “Thật   lúc em cũng  ngoan!”
Ôn Noãn cảm thấy mập mờ quá mức.
Cô    ngoài, kết quả   kéo , nhỏ giọng : “Đừng  ngoài! Em   để  của em dành nhiều thời gian hơn với Minh Châu ? Buổi chiều ông   về thành phố C,  hiếm cơ hội như !”
Ôn Noãn  xuống...
Trong chốc lát cô cũng    hiểu Hoắc Minh, dường như    đổi.
Anh  làm gì cả, cũng chỉ lặng lẽ hút thuốc lá, mùi nicotine thoang thoảng xâm nhập   thở của cô, khắp nơi...
Thật lâu , đột nhiên Hoắc Minh : “Ôn Noãn,    hâm mộ Lục Khiêm!”
Ít nhất, ông    mất trí nhớ. Ít nhất, ông   rõ   gì.
Mà Hoắc Minh   mất  phần ký ức quan trọng nhất... ,  vẫn  thể trở thành Hoắc Minh phóng túng đó, chỉ cần  , vẫn sẽ  vô  phụ nữ theo đuổi và bao quanh ...
   thể   quá khứ!
Anh  nếm mùi hôn nhân,   nếm qua mùi vị của Ôn Noãn, làm   thể buông tay?
Thật   cũng  dễ dàng chút nào.
Đôi khi  cũng    nên ghét ai. Lại nên... Trách ai?
Bầu  khí   ảm đạm, trong lòng Ôn Noãn cũng  dễ chịu. Khi   chuyện với cô với thái độ khiêm tốn như , cô luôn  ảo tưởng rằng giống như họ  ngược thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-701-hoac-minh-khong-duoi-theo.html.]
Quay ,  dễ hơn làm? Họ   xa tới mức ...
Ôn Noãn  Hoắc Minh chăm chú, trong mắt ướt át: “Bây giờ chúng  như ,  !”
Hiếm khi Hoắc Minh thương hại phụ nữ.  lúc  Ôn Noãn làm đáy lòng    mềm mại,  cũng   đàn ông  hiểu phong tình,   thể   Ôn Noãn  ,    sợ.
Anh  bước  gần mà chỉ chạm nhẹ  mái tóc dài của cô: “Anh sẽ trả  nhật ký và bút ghi âm cho em!”
Ôn Noãn   ngạc nhiên.
Hoắc Minh  dậy  lấy,  nhanh chóng cầm chiếc hộp nhỏ đặt  tay cô, Ôn Noãn  nghiêng đầu, đôi môi đỏ mọng  hé , vẻ mặt đầy dục vọng.
Anh   hôn cô... Thăm dò và hôn cô.
Lúc  Ôn Noãn chắc chắn  ngoan, thật  trong lòng cô  thể buông bỏ  !
Hoắc Minh cúi  tiến  gần cô, cô bối rối tới mức hàng mi dài khẽ run lên.
Đã lâu    hôn cô... Ôn Noãn ít nhiều  chịu nổi.
Anh khẽ , nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô: “Đừng hòng lợi dụng  làm   thế! Muốn hôn  thì gọi  là Hoắc Minh!”
Anh thật đáng ghét, Ôn Noãn ôm đồ bỏ chạy! Hoắc Minh  đuổi theo.
Anh  lặng lẽ, nghĩ tới cuộc trò chuyện với Lục Khiêm tối qua... Một lát ,   nghĩ tới Ôn Noãn!
Anh nghĩ   thích cô, nếu  làm    thể bằng lòng đưa em gái  tay lão già đó chứ!
Tối qua kịch liệt như ,  cũng  điếc, làm   thể   thấy?