Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Tâm trạng của   ,   xe cúi đầu châm điếu thuốc lá. Anh đang  khởi động thì Sở Liên  ở bên cạnh xe.
Giọng cô   nhỏ: “Luật sư Hoắc,  mang thai !”
Hoắc Minh bình tĩnh  thèm nhúc nhích,  phun khói thuốc , giọng  bạc bẽo: “Hình như  còn  từng đụng  một ngón tay của cô nữa mà.”
Sở Liên vội vàng : “Là con của  Diêu!”
Hoắc Minh lập tức nhớ tới sự hợp tác giữa Ôn Noãn và Diêu Tử An, Ôn Noãn thật là...
Anh  mặt Sở Liên, trong lòng nghĩ Ôn Noãn thực sự  ghét cô ! Tim Sở Liên đập nhanh hơn.
Cô  cắn môi,  thỏ thẻ: “Nếu như   do bà Hoắc ngấm ngầm hãm hại thì  sẽ  mang thai con của  khác, luật sư Hoắc... Nếu, nếu  phá bỏ đứa bé, chúng ...”
“Tôi  ngài  ly hôn với cô ...” Hoắc Minh mất hết kiên nhẫn!
Quả thực, lúc   khuôn mặt cô , khiến  nhớ tới Kiều An. Anh  từng hy vọng cô  sống .
 khi ánh trăng sáng trong lòng một  đàn ông  đổi,  thì  chuyện sẽ khác, khi Ôn Noãn ly hôn với , mấy ngày nay   ít nhớ tới Kiều An, ngược    xuống trong đầu đều hiện lên khuôn mặt của Ôn Noãn.
Anh mơ thấy Ôn Noãn  nhiều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-694-la-con-cua-anh-dieu.html.]
Thân thể ấm áp mềm mại của cô tựa  n.g.ự.c , gọi  là Hoắc Minh.
Hoắc Minh tắt điếu thuốc, thản nhiên : “Sau  đừng bao giờ xuất hiện  mặt  nữa!”
Cửa sổ xe từ từ nâng lên...
Sở Liên  ngăn cản, nhưng bàn tay  kẹp chặt, bầm tím một mảng. Hoắc Minh hạ cửa sổ xe xuống, bỏ cô  ,  đó đạp nhẹ chân ga rời .
Sở Liên  tại chỗ. Rốt cuộc cô  cũng hiểu  từ đầu tới cuối  đàn ông  chỉ  một chút lòng thương hại đối với cô , ngoài   còn gì khác!
Hoắc Minh đón Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây vô cùng vui vẻ, nắm tay bố,  tạm biệt với cô Vương.
Hoắc Minh ôm cô bé lên xe. Cô bé ôm cổ , nhẹ nhàng hôn một cái, trong lòng Hoắc Minh mềm nhũn,  dịu dàng hỏi: “Mấy ngày nay  nhớ bố ?” “Dạ !”
Hoắc Minh hôn cô bé: “Sau  nhớ bố thì gọi điện thoại, trong vòng ba mươi phút bố chắc chắn sẽ đến!”
Tiểu Hoắc Tây   ghế trẻ em.
Cô bé ngóc mái đầu tóc xoăn màu  lên: “Bố nhớ cục cưng,  là nhớ ?” Hoắc Minh: “Quỷ nhỏ tinh ranh !"