Ôn Noãn vội vàng  đến phòng em bé.
Tiểu Doãn Tư  bệnh, sốt tới ba mươi chín độ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Ôn Noãn  đau lòng, cô nhanh chóng  quần áo, dặn dò  giúp việc: “Chuẩn  xe, lập tức đến bệnh viện!”
Cô  hốt hoảng...
Hoắc Minh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Tài xế chạy tới đây ít nhất cũng  nửa tiếng,  chở hai  con !”
Vừa dứt lời,  lập tức bế Doãn Tư.
Anh cao lớn nên bế đứa trẻ  nhẹ nhàng, Ôn Noãn vội vàng  theo phía  . Đêm lạnh như nước.
Ôn Noãn mở cửa  xe   , Hoắc Minh cẩn thận đưa Doãn Tư cho cô... Lúc cô ngước mắt lên, hai   .
Hoắc Minh  nhỏ: “Ôn Noãn, dù cô thất vọng về   ! Hoắc Tây và Doãn Tư là con của ,   thể   tình cảm với chúng!”
Đôi mắt Ôn Noãn  ngấn lệ, cô   gì.
Cô nghĩ: “Ít nhất lúc  đây, bọn họ  thể cãi !”
Chiếc xe màu đen chạy như bay trong màn đêm... Nửa tiếng , bọn họ đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra, Tiểu Doãn Tư  viêm phổi cấp tính, tuy  quá nghiêm trọng nhưng   viện một tuần.
Đứa trẻ mới mấy tháng tuổi   truyền dịch,  khó chịu, Doãn Tư  đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Ôn Noãn cực kỳ đau lòng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-689-co-rat-hot-hoang.html.]
Ban đêm, cuối cùng nhiệt độ cơ thể của Doãn Tư hạ xuống ba mươi tám độ.
Ôn Noãn  bên giường bệnh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của Doãn Tư, cô  áy náy, vì liên tục chuyển nhà nên khiến sức khỏe của Doãn Tư  ảnh hưởng! Hoắc Minh   cửa sổ,  lẳng lặng  chăm chú  Ôn Noãn.
Mấy ngày nay,  đều  cô  góc độ của một  đàn ông  một  phụ nữ, nhưng ngay lúc  đây Ôn Noãn là một   trẻ, trong mắt cô đều là con của bọn họ.
Lúc  trông cô yếu ớt như thế.
Hoắc Minh nhịn    qua,  nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Ôn Noãn, tựa đầu cô  bụng ,  lẽ là quá mệt mỏi nên Ôn Noãn  né tránh.
Cô thậm chí còn nhẹ nhàng nhắm mắt ...
Chỉ là sự dịu dàng  chỉ kéo dài  mười mấy giây ngắn ngủi, cô nhanh chóng đẩy  .
Hoắc Minh khàn giọng : “Cô ngủ một lát ! Để  trông con!”
Ôn Noãn ừ một tiếng, nhưng  cô  thể ngủ ? Cô   phòng tắm vắt khăn ấm, nhẹ nhàng lau cơ thể nhỏ bé của Doãn Tư, lau xong cô   phòng tắm giặt khăn.
Hoắc Minh  ở phía  cô, hỏi nhỏ: “Trước , chúng  chung sống với  như thế nào?”
Ngón tay đang treo khăn lông của Ôn Noãn khựng . Cô quá hiểu .
Tất cả những biểu hiện đêm nay của , bây giờ  còn hỏi chuyện , điều đó chứng minh rằng   trở về với gia đình... Ôn Noãn hờ hững : “Hỏi mấy cái  thì  ý nghĩa gì !”
Hoắc Minh tựa khuôn mặt  lên vai cô, lẩm bẩm: “Ôn Noãn, cô kể cho   ,   ?”
Ôn Noãn  nhạt nhẽo: “Anh    !”
Cô nhẹ nhàng đẩy  , nghiêm túc : “Hoắc Minh, chúng   ly hôn ! Ngoại trừ hai đứa con  thì chúng   cần thiết  dính dáng đến , cũng  cần  mập mờ gì cả!”