Sau đó   sang Sở Liên, châm một điếu thuốc: "Tại  cô  đến nhà trẻ tìm con gái ?"
Sở Liên co rúm cả .
Một lúc lâu , cô  mới nhỏ giọng : "Luật sư Hoắc, đêm đó ngài đưa  về,   là ngài cũng đối xử đặc biệt với  ? Tôi  ngài thích khuôn mặt , khuôn mặt  giống chị ...
Hoắc Minh chậm rãi phun  một ngụm khói.
Anh  cô , giọng điệu lạnh nhạt: "Có lẽ khuôn mặt của cô đúng là làm  nhớ đến chuyện gì đó, nhưng chuyện  chắc chắn chẳng  chuyện vui vẻ gì! Hơn nữa, cô dựa   mà cho rằng bản   quyền đến làm phiền Hoắc Tây?" Cho nên cô    dạy cho một bài học, Hoắc Minh cũng thấy chẳng cần thông cảm gì cho cô .
Anh   là loại đàn ông thích làm xằng làm bậy, nhưng  hiểu rõ nam nữ mập mờ là như thế nào.
Đêm đó ở  xe, khi cô  dựa sát ... Anh  bình tĩnh từ chối!
Anh cảm thấy cô nhóc  hiểu chuyện  cũng nên  giữa bọn họ    trò đùa !
Sắc mặt Sở Liên tái xanh, cơ thể  thương run rẩy  thôi. Bây giờ cô   đến bước đường cùng .
Trường  đuổi học cô , căn phòng cô  thuê cũng  chủ nhà bán ... Chẳng bao lâu nữa cô  sẽ  ngủ ngoài đường, nên mới đến đây kể tình trạng khốn đốn của  cho  , hòng mong  sẽ đau lòng cho .
Hoắc Minh phủi phủi tàn thuốc.
Anh lạnh nhạt : "Cô rời khỏi thành phố B, đến chỗ thư ký Trương lấy tấm séc hai trăm ngàn !"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Liên trắng bệch như tuyết, đây   là kết quả mà cô  !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-673-so-lien-co-rum-ca-nguoi.html.]
Thứ cô   là  kim ốc tàng kiều! Sau đó leo lên vị trí bà Hoắc!
Cô  cắn cắn môi, nước mắt rưng rưng chực rơi xuống: "Luật sư Hoắc, em  ở bên    vì tiền! Em chỉ đơn giản là thích  mà thôi... Anh,  rể,  thật sự  hề  cảm giác gì với em ?"
Anh rể...
Thư ký Trương ở bên cạnh liếc mắt xem thường,  bụng nhắc nhở: "Cô Kiều khi còn sống  từng kết hôn một ! Người đó là  Hoàng,  Anh gốc Hoa!" Sắc mặt Sở Liên  hổ, khó coi.
Giờ đây cô    còn mặt mũi,  còn liêm sỉ gì nữa , tính lợi dụng quan hệ cấm kỵ của hai  để kích thích dục vọng chiếm hữu của Hoắc Minh.
 đáng tiếc là Hoắc Minh  hề  một chút ý nghĩ nào với cô . Đàn ông đều  thích so sánh.
So với Ôn Noãn nở nang đầy đặn, Sở Liên chỉ trông như một con gà con khô cằn! Đàn ông nào  mù đều    ôm ai.
Hoắc Minh   dây dưa nữa, bỏ  một câu: "Tôi cho cô ba ngày để suy nghĩ"
Ngồi  xe,  nhớ đến Ôn Noãn...
Anh  hề thấy thương xót Sở Liên chút nào, nhưng  luôn cảm thấy việc Ôn Noãn  lưu đường sống cho   như thế ,  giống  ngày .
Hoắc Minh nhớ tới hai  con ở thành phố H . Anh  bắt đầu bực bội.
Anh  Ôn Noãn làm  với Sở Liên một nửa là trả thù xả giận, một nửa là  khích , ép   ký đơn ly hôn... Anh  khỏi nghĩ, chẳng lẽ cô gấp gáp  rời xa  đến  ?
Có ai đang chờ cô ? Cố Trường Khanh,  là Hạ Như Lâm?
Quá trưa,  lái xe về nhà họ Hoắc,   Ôn Noãn đang ở nhà với Hoắc Tây.