Hoắc Minh  chằm chằm  cô với ánh mắt sâu thảm. Anh từ từ nới lỏng cà vạt và bước lên tầng...
Bữa tối và khi dỗ Hoắc Tây và Doãn Tư  ngủ, họ  hề  chuyện với , tuy cùng sống chung một nhà, nhưng họ giống như những  xa lạ.
Ôn Noãn  còn quan tâm nữa. Đêm khuya.
Họ về phòng của .
Trên hành lang tối đen, Hoắc Minh nắm lấy tay Ôn Noãn: “Chúng   chuyện !” Nói xong, điện thoại của Ôn Noãn vang lên, cô nhấc máy.
Đó là vệ sĩ gọi đến, giọng   phần do dự: “Tổng Giám đốc Ôn, cô gái  nhảy từ cửa sổ tầng ba xuống, ngã gãy chân!”
Nhảy  khỏi cửa sổ...
Ôn Noãn bình tĩnh : “Đưa cô   bệnh viện! Tiếp tục theo dõi!”
Hoắc Minh hất chiếc điện thoại khỏi tay cô, trong lúc cấp bách, giọng điệu   nặng nề...
“Cô    đuổi học , em còn  thế nào nữa?” “Ôn Noãn... Em m.á.u lạnh như  ? Em làm như  là vì  tin tưởng    tin sức quyến rũ của em?”
“Hay là do cuộc hôn nhân   của chúng ?”
Anh liên tục chất vấn. Ôn Noãn  phần hoảng hốt,  đó, cô  nhạt. “! Tôi m.á.u lạnh thế đấy!”
“Tôi  thể chịu  một  như  ở  thành phố B đấy!” “Tôi  quan tâm đến sống c.h.ế.t của cô !”
Hoắc Minh  cô chằm chằm, đáy mắt toát lên vẻ tức giận!
Anh  đến cuối lối , bấm điện thoại gọi cho trợ lý và giải thích một loạt chuyện. Trợ lý  ngạc nhiên nhưng vẫn làm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-663-co-van-khong-ra-ngoai.html.]
Ôn Noãn   ngọn đèn, cô  thấy những lời  của ,   khôi phục hồ sơ học tập cho Sở Liên và trả tiền thuốc men  cho cô ...
Anh để Sở Liên ở  thành phố B. Lúc , Ôn Noãn vô cùng mệt mỏi.
Cô cảm thấy  và Hoắc Minh    chung tiếng , sự tổn thương mà cô  trải qua và nỗi sợ hãi trong lòng  bao giờ  thể  Hoắc Minh thông cảm.
Đèn pha lê sáng rực rỡ  hàng lang.
Sắc mặt Ôn Noãn trắng bệch, cô gửi tin nhắn Wechat: [Rút lui,  cần theo dõi cô  nữa]
Hoắc Minh gọi điện thoại xong,  đầu .
Ôn Noãn   còn ở đó nữa, hành lang dài mỹ lệ chỉ còn  cái buốt lạnh... Hoắc Minh nghĩ  lời  , giọng điệu  phần quá nặng nề.
Anh   cãi  với cô,  sẵn lòng dỗ dành cô và mỗi  đều nhượng bộ thì chuyện của Sở Liên sẽ kết thúc.
Anh gõ cửa phòng ngủ của cô: “Ôn Noãn, mở cửa!” Sau một lúc lâu, bên trong   động tĩnh...
Hiển nhiên cô    chuyện với .
Hoắc Minh kiên nhẫn đợi một lát,  đó trầm giọng : “Em mở cửa , chúng   chuyện, chắc em cũng   đánh thức  già muộn thế  ! Ôn Noãn, em đừng ngang ngược nữa,  ?”
Cô vẫn   ngoài!
Hoắc Minh  một lúc lâu mới trở về phòng ngủ. Quan hệ vợ chồng giữa họ  đóng băng!
Cơ hội gặp mặt của họ  hiếm hoi, gần như Ôn Noãn  cho  một cơ hội nào,  cũng  thể tự làm mất thể diện.
Trong đêm khuya vắng lặng, chỉ  khao khát về thể xác mới  cho ,   cô thu hút và vẫn   cô...