Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Đi  một lúc, giọng  của Hoắc Chấn Đông dịu dàng yêu thương: “Bố và  cũng  con  chịu tổn thương, Hoắc Minh  ..  tính khí của nó!”
Giọng  Ôn Noãn  mang giọng mũi: “Vâng,  vất vả ạ!” Hoắc Chấn Đông vỗ vai cô, cùng cô  dạo.
Ông  Ôn Noãn  vui, nếu   vì tình cảm vợ chồng trong quá khứ  vì hiện giờ Ôn Noãn   một trai một gái, tại   chịu thiệt thòi như thế?
....
Cuộc sống diễn  đều đều.
Một tuần , buổi tối Ôn Noãn đang đánh dương cầm trong phòng khách.
Quản gia thì thầm bạn Tiểu Ngải  gặp cô. Ôn Noãn bình tĩnh : “Mời cô  !”
Đây là  thứ hai bạn Sở Liên đến nhà họ Hoắc, cô   dám  xuống mà chỉ  cạnh Ôn Noãn, thận trọng : “Bà Hoắc, xin bà hãy để cho Sở Liên một con đường sống!”
Ôn Noãn tiếp tục đánh đàn.
Tiểu Ngải nức nở: “Sở Liên   nhà trường đuổi học, hai vệ sĩ của bà  theo   từng giây từng phút,    ngột ngạt đến nỗi sắp điên ! Bà Hoắc,  thế của    đáng thương, cầu xin bà buông tha cho  !”
Ôn Noãn ngừng tay. Cô  Tiểu Ngải,  nhẹ: “Nhân tiện cô nhắn cho cô , chỉ cần cô  về quê,  sẽ  truy cứu ba trăm ngàn đó!”
Sắc mặt Tiểu Ngải tái nhợt. Cô  khẽ : “Khó khăn lắm Sở Liên mới đến  thành phố B,    thể trở về ,   trở về thì cuộc đời   sẽ kết thúc! Xin bà giơ cao đánh khẽ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-662-cuoc-song-dien-ra-deu-deu.html.]
Ôn Noãn  lạnh: “Cô  tự nghĩ quẩn trong lòng,  mà còn đổ  cho  khác ?”
Tiểu Ngải vẫn  cầu xin thì tiếng bước chân vang lên từ lối . Là Hoắc Minh!
Anh  vẻ  vui,      bao nhiêu.
Tiểu Ngải  cầu xin  nhưng Hoắc Minh  đồng ý, yêu cầu Tiểu Ngải rời  .
Sau khi những  khác  ,  dựa  đàn dương cầm,  mặt  như  : “Bà Hoắc, đây là xã hội pháp trị!”
Ôn Noãn   đang cầu xin.
Cô  cụp mắt xuống, cảm thấy trái tim đau xót nặng nề. “Đau lòng?”
“Vậy luật sư Hoắc  thể nghĩ  cách ngăn cô  đến gần , ngăn cô  gọi điện cho chồng   ?” Hoắc Minh  cô chăm chú.
Sau một lúc lâu,  nhẹ nhàng : “Em     ý gì với cô  mà,  em cứ  thế!”
Anh luôn cảm thấy cô là  thiếu nhân tính! Anh  quá khứ của Sở Liên.
Hoàn cảnh  tệ, quá trình trưởng thành cũng khó diễn tả, nên dù cho cô gái đó  suy nghĩ khác với  thì chỉ cần   nghĩ , Sở Liên   sẽ  trở thành mâu thuẫn giữa vợ chồng họ.
Ôn Noãn quá để ý!
Ôn Noãn tiếp tục đàn dương cầm,  một bản nhạc, cô thì thầm: “Hoắc Minh,  chỉ  bảo vệ    bảo vệ.”