Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
“Hoắc Minh,   thật,  hận   chiếm lấy cơ thể  !” Cơ thể Hoắc Minh   cứng đờ. Anh   cô chọc điên.
Người phụ nữ    giường  nhưng   những lời chọc  tức chết! Anh nghiêng , khẽ cào  cơ thể cô từ  xuống , cuối cùng dừng  ở cái bụng  từng bao trọn hai sinh mạng nhỏ mà  nhạt: “Mấy ngày chúng  làm chuyện đó   thấy cô chê, khác gì những  ý loạn tình mê, gào lung tung    chứ. Ôn Noãn, bà Hoắc... thanh cao gì thế!”
Ngực Ôn Noãn nhấp nhô kịch liệt.
Cô  dậy, vỗ nhẹ gương mặt tuấn tú của , đùa cợt: “Vâng! Trải nghiệm  tệ!  hiện tại    trải nghiệm!”
“Có thật ?”
Anh dán lên môi cô, vẻ mặt khó coi: “Cơ thể cô   thể hiện như thế.” Anh  tức giận khi  cô  những lời như thế.
Điện thoại di động của Ôn Noãn reo lên.
Là Tiểu Hoắc Tây gọi tới, giọng mềm như sữa: “Mẹ, khi nào bố  mới về?” Ôn Noãn hất tóc,  lưng .
Giọng  đứt quãng xen lẫn dịu dàng: “Một lát nữa  về!" Tiểu Hoắc Tây  tiếp: “Con   bố  truyện!”
Ôn Noãn khẽ “ừ”. Cô đè giọng thật thấp: “Mẹ nhớ Hoắc Tây!” Tiểu Hoắc Tây  ngọt ngào: “Bé cũng nhớ !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-654-lai-den-le-tinh-nhan.html.]
Hoắc Minh vẫn đang  chằm chằm.
Anh thấy Ôn Noãn đổi sắc mặt, khi   thì thế , đối với con nhỏ  là dạng khác!
Tóm   vẫn để ý những gì cô ,   hứng thú làm với cô nữa,  thẳng lên giường nhưng vẫn mang giày, chẳng thèm để ý mà im lặng hút thuốc...
Ôn Noãn nhỏ giọng : “Sửa soạn một chút  về thôi!”
Hoắc Minh hiểu ý cô, bọn họ nên  định tâm trạng ở đây, khi về nhà thì  bình tĩnh ,   để  lớn và con nhỏ phát hiện bọn họ cãi .
Anh chậm chạp phun  một làn khói, hỏi: “Ôn Noãn, cô  mệt ?” “Mệt chứ!”
“   còn cách nào cả! Hoắc Minh, nếu như  thể thì  cũng  chọn tự do.”
Cô  gánh quá nhiều trọng trách  vai...
Ngoại trừ Hoắc Minh, cô còn quá nhiều thứ  buông bỏ .
Ôn Noãn  dậy  phòng  đồ  một cái quần lông cừu, Hoắc Minh mỉa mai: “Sao nào, sợ bố   thấy bộ dáng  ?”
Ôn Noãn vén mái tóc dài, giọng nhàn nhạt: “Nếu  thấy vui thì cứ đ.â.m chọc  mỗi ngày nhé!”