"Anh   ngoài ?"
Cô    cầm áo khoác lên, giống như    khỏi nhà. Hoắc Minh ừ một tiếng.
Anh  nhỏ: "Ít nhiều gì cũng  quan hệ với chúng , Ôn Noãn,  xử lý xong chuyện  sẽ trở về!"
" mà đồ ăn  xong hết ! Sáng mai  sẽ rời . Ôn Noãn bám  tay vịn, chậm rãi  xuống ...
Cô   vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ  cô mới   tay của   run đến mức nào.
Cuối cùng, cô  tới  mặt : "Để  xử lý cho, dùng quan hệ để thuyên chuyển trực thăng, em cảm thấy   vấn đề gì cả."
Hoắc Minh  về phía Lục Khiêm.
Lục Khiêm chậm rãi hút thuốc,  nhạt: "Tôi giúp !" Anh   về phía Ôn Noãn.
Trên mặt Ôn Noãn vẫn mang theo nụ  nhợt nhạt: "Có  giúp đỡ,   thể yên tâm! Hoắc Minh,   đồng ý với em là  bao giờ nhúng tay  chuyện của Sở Liên nữa, cho nên giao chuyện  cho em ... Được ?”
Cô  ngu. Trên đời  làm gì  chuyện nào trùng hợp đến thế. Chẳng qua Sở Liên chỉ đang dùng khổ nhục kế mà thôi!
Chỉ là cô gái  thật tàn nhãn, thật liều mạng, dám rơi xuống chân núi thật, nếu như   trực thăng đến cứu thì cô  thật sự  thể  c.h.ế.t cóng!
Ôn Noãn  thèm để ý cô  c.h.ế.t  sống, nhưng cô còn  giữ cho gia đình hòa thuận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-644-anh-muon-ra-ngoai-a.html.]
Cô  xong liền  chằm chằm  mắt Hoắc Minh.
Hoắc Minh duỗi tay vuốt nhẹ gương mặt cô, giọng  vẫn còn tính là ôn hòa: "Khó lắm  mới đến đây một ,    ăn cơm ,   một chuyến, đến sáng mai là về !"
Anh  xong lập tức   .
Ôn Noãn bắt lấy tay , giọng  nhỏ như tiếng muỗi: "Ở đây  nhiều   như , bầu  khí  như  mà vẫn  giữ  ở   ? Hay là   chịu tin em? Anh cảm thấy em cố ý kéo cô   sổ đen đúng ?" Hoắc Minh khẽ nhíu mày. "Ôn Noãn,   nghĩ !"
Ôn Noãn rũ mắt  khẽ một tiếng, cô   dọa Hoắc Tây, cũng   khiến   khó xử ngay trong năm mới .
Cô hạ giọng,  nghẹn ngào : "Vừa   còn  là  làm một  chồng , còn  sống yên ... Mới  bao lâu mà     lo cho một  đàn bà  ý đồ rõ ràng với  như ? Hoắc Minh,  là sứ giả chính nghĩa,  là  đang tiếc khuôn mặt của cô ?"
Cô   .
Cuối cùng cũng   bí ẩn trong lòng !
Mặt Hoắc Minh lạnh tanh: "Ôn Noãn, đừng  gây chuyện nữa!" Ôn Noãn buông tay  , trong nháy mắt , cô  chút hoảng hốt. Cô miễn cưỡng mỉm ,  tới ôm Hoắc Tây   bàn ăn.
Cô khẽ  nhỏ: "Bố  việc   ngoài, chúng  ăn cơm  với ông bà  ?”
Tiểu Hoắc Tây thưa một tiếng, nhưng vẫn thất vọng. Ôn Noãn  nhỏ giọng dỗ cô bé.
Từ đầu đến đuôi, cô  hề   Hoắc Minh một cái. Tóm ... Vẫn thất vọng !
Hoắc Chấn Đông  nhịn nổi nữa, lạnh giọng : "Hoắc Minh, nếu mày mà   ngoài thì tao đánh gãy chân mày!"