Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Đêm dài.
Hai  từ từ lên lầu.
Vừa mới tiến  phòng ngủ chính, Hoắc Minh  lập tức đóng cửa , duỗi tay kéo Ôn Noãn ngã  trong lòng .
Mặt cô đập nhẹ  vai .
Gương mặt cọ  chất liệu áo sơ mi của , ngửi  mùi hương nam tính pha chút mùi t.h.u.ố.c lá   .
Ôn Noãn    làm gì.
Cô cũng thừa nhận, chính cô cũng hoài niệm mùi hương .
Thế nhưng bây giờ   lúc, cô cũng   tâm trạng làm, vì thế hạ giọng hỏi: “Anh   gì?”
Hoắc Minh cúi đầu  cô. Lúc , cô vô cùng mềm mại ấm áp.
Anh mở miệng, xem như đang giải thích: “Chỉ là một con nhóc thôi,   thể nào nghĩ tới cô  ! Đừng nóng giận nữa... Nhé?”
Ôn Noãn dựa    vai, dịu dàng : “Cô   quan tâm !”
Cô  ồn ào  phá phách, chỉ đơn giản  để  tự giải quyết, đưa  một quyết định khiến cô  lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-633-hai-nguoi-tu-tu-len-lau.html.]
Anh  ngốc, hiểu hết ý mà cô !
Quả nhiên, Hoắc Minh dừng một chút, vuốt nhẹ khuôn mặt của cô: “Chỉ là một   liên quan mà thôi! Ôn Noãn, trái tim của  đang ở   ai, em   rõ!... Qua năm mới chúng  dọn về biệt thự, giống như lúc      ?”
Lời  của  dịu dàng thắm thiết, đại khái cũng  dùng hết sự kiên nhẫn. Ôn Noãn  khỏi cảm thấy thất vọng.
Thân thể dần dần trở nên lạnh lẽo, dù cho phòng ngủ   mở máy sưởi. Giọng  của cô chứa đầy mỏi mệt: “Hoắc Minh,  vẫn  hiểu!”
Cô đẩy    cửa, lúc tay cầm then cửa, giọng điệu  vài phần xa cách: “Tôi ngủ với con! Ngủ ngon!”
Hoắc Minh gọi cô : “Ôn Noãn!”
Ôn Noãn rũ mắt  vẫn mở cửa, bóng dáng biến mất trong lối  nhỏ phía . Hoắc Minh  một hồi lâu mới từ từ   phòng sinh hoạt,  lên sô pha, thật     nhiều công việc cần  xử lý nhưng   mãi  ,  chỉ  ôm Ôn Noãn lên giường...
Anh nghĩ, đây  lẽ là thói hư tật  của đàn ông. Hưởng  ngon ngọt sẽ khó mà cai.
Nếu , ngay từ đầu  vốn bài xích cuộc hôn nhân  nhưng  khi xảy  quan hệ với cô,    chút ham   hưởng thụ cuộc sống gia đình, thậm chí còn cảm thấy  vợ,  con... cũng  tồi!
Anh  thể hiểu  suy nghĩ của cô.
Anh  hề  bất kỳ suy nghĩ gì đối với Sở Liên, chẳng qua đó chỉ là một chuyện nhỏ  tốn sức gì mà thôi!
Có lẽ,  thêm vài phần đồng tình.
Chỉ thế mà thôi!