Ôn Noãn  lạnh!
Cô rút vật nhỏ   khỏi túi quần , ném lên bàn sách,  ánh đèn mờ nhạt, cô chậm rãi mở miệng: “Hoắc Minh, từ    , tình yêu  ba  quá chật chội! Bây giờ  vẫn  câu , nếu   thể buông bỏ quá khứ, chúng  là  thể nào!”
Hoắc Minh là một kẻ kiêu ngạo, ít nhiều cũng  bực bội. Anh đoán  Ôn Noãn  .
Anh kìm nén sự tức giận: “Tôi và cô    gì hết,  cũng  thể coi trọng một con nhóc !”
Ôn Noãn từ từ giương mắt, đáy mắt cô phiếm hồng.. “Là  cho cô  hy vọng!”
“Cô  sẽ cảm thấy, luật sư Hoắc đối xử với cô   đặc biệt, nể mặt chị ruột của cô  nên sẽ chăm sóc cô  đặc thù... Thậm chí cô  còn   thế vị trí của Kiều An trong lòng  nữa!”
Ôn Noãn nhẹ đưa ngón tay lướt qua n.g.ự.c , cô  từ từ. “Hoắc Minh, nếu   lòng thì   giúp đỡ cô .” “Ôn Noãn  sẽ  chờ  mãi!”
Hoắc Minh tựa như tình nhân, dịu dàng  nhỏ: “Em   làm như thế nào?” Ôn Noãn  thẳng  vấn đề: “Cô   trưởng thành,  tay  chân, hủy hết  sự giúp đỡ, thu hồi sự chăm sóc đặc biệt của  !”
Ánh mắt của Hoắc Minh trở nên thâm sâu.
“Tôi tưởng em  điều tra  quá khứ bi thảm của cô  chứ, Ôn Noãn... Bây giờ em    trăm tỷ, chẳng lẽ  chấp nhận để cho  khác  một công việc kiếm năm ngàn ?”
“Cô  mơ ước chồng , chẳng lẽ  còn  thông cảm cho cô ?”
Hoắc Minh từ từ  thẳng ,   chăm chú  cô, ẩn ý trong mắt khiến Ôn Noãn tan nát cõi lòng.
Anh đẩy cửa rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-628-on-noan-cuoi-lanh.html.]
Ôn Noãn  đuổi theo , cô   sống một cách mất giá trị như thế. Cô lẳng lặng  thật lâu  mới lấy cuốn sổ nhật ký   khỏi ngăn kéo, là Minh để  cho cô...Cô lật xem chậm rãi, đôi mắt từ từ trở nên ướt nhòe.
Cô nghĩ, Minh sẽ  nỡ đối xử với cô như !
Lúc  rời , vợ con là  quan trọng nhất với  chứ   bất kỳ kẻ nào tên Sở Liên  abcz gì đó cũng  thể khiến  chọc cô tức giận!
Đêm đó, Ôn Noãn    phòng ngủ chính. Vợ chồng hai  mỗi  một giường!
Sáng sớm hôm , lúc Hoắc Minh tỉnh , sờ sang vị trí bên cạnh thì thấy trống .
Ôn Noãn  về phòng.
Anh rửa mặt xong thì xuống lầu,  thấy bó hoa hồng  trong thùng rác  cầu thang.
Người hầu  khó xử, thấp giọng : "Bà chủ  đến công ty từ sáng sớm!” Hoắc Minh lạnh lùng : "Biết !"
Anh chậm rãi  xuống lầu, ánh mắt dừng   cây đàn dương cầm ,  nhận  đây là cây dương cầm Louis II  từng chơi, gọi là Morning Dew, tiếng Trung  nghĩa là sương mai.
“Ôn Noãn, thích ?”
“Ôn Noãn... Em chính là Morning Dew của !”
Đầu Hoắc Minh bỗng nhiên đau đớn, cơn đau khiến  gần như  chịu nổi, câu    ngừng thoáng hiện  trong đầu  nhưng   biến mất trong nháy mắt, tới lúc  thanh tỉnh  chẳng nghĩ  gì nữa.
Người hầu thấy vẻ mặt của , nhẹ giọng : “Nghe   cây dương cầm  là ông chủ  mua cho bà chủ,  quý báu!" Cô  đưa tay : “Tới sáu trăm triệu!"