Đến bảy giờ tối Hoắc Minh mới về đến, ngay giữa giờ cơm.
Xe dừng ,  bước  khỏi bóng tối, Tiểu Hoắc Tây  nhịn  chạy đến ôm lấy đôi chân dài của , gương mặt nhỏ nhắn cọ tới cọ lui: “Bố, Hoắc Tây nhớ bố lắm!"
Cơ thể Hoắc Minh cứng đờ...
Dẫu  trong trí nhớ của   từng  kinh nghiệm sống chung với trẻ con, nhưng khi  ôm Tiểu Hoắc Tây  thấy lòng mềm mại.
Chính là do m.á.u mủ ruột thịt?
Hoắc Chấn Đông  con trai ôm cháu gái nhỏ, vẻ mặt  chút bài xích, cảm thấy đau lòng và khổ sở.
Hoắc Minh thương Hoắc Tây cỡ nào,  lúc , ông chắc chắn  thể tưởng tượng nổi!
Còn bà Hoắc thì lau nước mắt.
Bữa cơm đoàn viên ,   ăn trong sự im lặng...
Hoắc Minh  kế bên Ôn Noãn nhưng hai  vô cùng lạnh nhạt. Một   nhớ .
Một  khác,  vì   quên mà  buông .
Hoắc Chấn Đông   gắn kết bọn họ, ông nghĩ dù gì cũng là vợ chồng, ngủ chung lâu sẽ từ từ  thuộc!
Sau khi ăn xong, Hoắc Minh lau miệng  : “Bố, con  vụ án,  trở  văn phòng một chuyến!”
Hoắc Chấn Đông  vui: “Vụ án của con  quan trọng bằng  nhà ?”
Ông quăng cho bà Hoắc một ánh mắt: “Kêu  dọn dẹp phòng của Hoắc Minh , để tối nay vợ chồng chúng nó tiện  chuyện, Hoắc Tây sẽ ngủ với chúng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-595-la-bo-tu-biet.html.]
Bà Hoắc  lời ông, lập tức  làm ngay. Hoắc Minh  nhạt.
Anh châm một điếu thuốc  chậm rãi lên lầu, khung cảnh tràn ngập xa cách. Chung quy Ôn Noãn vẫn đau khổ.
Hoắc Chấn Đông vỗ nhẹ mu bàn tay cô: “Tạm thời cứ như thế! Con bao dung một chút!”
Ôn Noãn khẽ “ừm”.
Cô  lên lầu ngay mà ở   lầu cùng hai đứa bé, cuối cùng dỗ Hoắc Tây ngủ hẳn  mới bước đến căn phòng Hoắc Minh ở lúc .
Hoắc Minh đang  hút thuốc cạnh cửa sổ. Ôn Noãn  ngoài cửa   chăm chú.
Sườn mặt của  thật  hảo, khi hút thuốc  rít  phun khói, làn khói mù nhanh chóng tan .
Hoắc Minh  vẻ  nhận  ánh mắt của cô nên nghiêng đầu  sang,  đó dập tắt điếu thuốc, giọng  nhạt: “Biết mách lẻo ?”
Ôn Noãn đóng cửa .
Cô từ từ bước đến gần , nhẹ nhàng ôm lấy hông  trong ánh  của . “Là bố tự !”
“Minh, chúng  là vợ chồng! Em   ở riêng với , em   thiết với , chẳng lẽ  bình thường ?”
Ánh mắt Hoắc Minh vô cùng khó đoán.
Anh nhàn nhã ngả   , cúi đầu   phụ nữ trong lòng .
Cô mềm mại  ngoan ngoãn, dáng vẻ mặc  làm gì thì làm khiến  gợi lên hứng thú, đè giọng hỏi: “Thật sự  làm với  như thế ?"
Anh  , phụ nữ mang thai ba tháng là   thể...