Ban đầu, bác sĩ đưa cho  một chiếc vòng tay, đó là một thiết  theo dõi.
 Ôn Noãn  cởi  giúp , giống như giải thoát  khỏi  trói buộc! Bởi vì Hoắc Minh sẽ   lạc, trường hợp  nhất chỉ là  quên đường về nhà.
Thỉnh thoảng  cũng nhớ đến cô.
Có thể là một tuần,  thể mười ngày, cũng  thể là nửa tháng...
Anh sẽ gọi cho cô,  với cô những lời ngọt ngào, nóng lòng  gặp cô. Ôn Noãn dù bận thế nào cũng sẽ đưa Hoắc Tây đến đó!
Tiểu Hoắc Tây  hiểu chuyện, cô bé dường như hiểu  ý nghĩa của việc bố  công tác! Cô bé  ,  làm loạn, mỗi khi bố nhớ cô bé, cô bé sẽ dỗ bố vui vẻ!
Lần nào cô bé cũng mang theo một cuốn truyện cổ tích.
Cô bé  trong vòng tay của bố, ngoan ngoãn để   sách cho cô bé  Hoắc Minh   bốn quyển,   ít khi nhớ tới hai  con cô... Anh đợi cho đến khi đứa trẻ trong bụng Ôn Noãn cử động thai  đầu tiên, nhịp đập mạnh mẽ khiến  cảm thấy  thần kỳ  thành kính, đây chính sinh mệnh bé nhỏ mà  và Ôn Noãn tạo nên, bây giờ   thể động đậy .
Hoắc Minh  tham lam cảm giác .
Anh  trong vòng tay Ôn Noãn,  tiếng đứa nhỏ đạp bụng .
Một lát    ngủ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-588-thinh-thoang-anh-cung-nho-den-co-anh-mang-theo-bon-cuon-nhat-ky.html.]
Ôn Noãn che miệng ,  nhịn  òa , cô  Hoắc Minh dựa  cuốn nhật ký đó mà chống đỡ cho đến bây giờ...
Khi về đến nhà  là đêm khuya. Ôn Noãn mỉm , nghĩ tới  gặp mặt tiếp theo. Người giúp việc tiến tới : 'Bà chủ,   đưa thư cho côi"
Ôn Noãn nhận lấy, thản nhiên liếc  một cái  sững . Người gửi là Hoắc Minh!
Cô nhanh chóng mở nó ,  thấy bên trong là ba chiếc bút ghi âm  dán nhãn để phân biệt.
Ôn Noãn lên lầu, mở chiếc bút ghi âm cho cô , mở đầu là một loạt tiếng sàn sạt,  đó giọng  trầm khàn của Hoắc Minh vang lên:
[Ôn Noãn, khi em  những điều ! Có thể   còn ở bên em nữa! Chắc em đang   ? Đồ ngốc, đừng ! Dù  chúng  vẫn là vợ chồng hợp pháp, dù  chúng    hai đứa con! Trong bụng em là một bé trai, gọi là Doãn Tư , Hoắc Doãn Tư ...Ôn Noãn, hứa với , nếu em  tìm  thì dù thế nào cũng đừng bỏ cuộc! Bởi vì  yêu em,   thể chịu đựng  việc sống thiếu em suốt quãng đời còn ! Cuộc sống ngày  của  dù  tùy tiện và náo nhiệt đến , cũng  gì  thể so sánh  với cảm giác khi  ở bên em!]
[Ôn Noãn,  thích em!]
[Ôn Noãn, vì  mà trở nên dũng cảm một ,  ?]
Ôn Noãn  trong phòng khách, vuốt ve cái bụng  nhô lên của , nhẹ nhàng lắng .
Nghe đến đây, mặt cô tràn đầy nước mắt! Cô  linh cảm Hoắc Minh thật sự  rời !
Lúc , điện thoại di động  ghế sofa vang lên, là cuộc gọi từ viện điều dưỡng! Ôn Noãn nhẹ nhàng bắt máy...