Ánh mắt của Tiểu Hoắc Tây lấp lánh sáng ngời.
Hoắc Minh mỉm , đang định  chuyện thì một bên cánh cửa phòng  đồ mở , Ôn Noãn từ từ bước đến.
Hoắc Minh nghẹt thở.
Dù   thấy vô vàn vẻ  quyến rũ của cô nhưng giờ phút  vẻ  của cô vẫn khiến  ngây ngất.
Phần  của chiếc váy cưới màu trắng  ôm khít vô cùng khéo léo, dọc theo vòng eo thon gọn, viền váy  may bằng ren cầu kỳ và lộng lẫy.
Mái tóc dài của cô  vén nhẹ  ,  tai đang đeo đôi bông tai ngọc trai do  tặng.
Dịu dàng, xinh !
Hoắc Minh  kìm lòng  mà khẽ vuốt ve cần cổ cô, lẩm bẩm: “Trông  !”
Các nhân viên phục vụ đều đỏ mặt.
Hình ảnh  mắt  đủ để họ tưởng tượng  hàng ngàn chữ...
Ôn Noãn ngại ngùng, khẽ : “Giờ   ở nhà,  kiềm chế  chút !” Hoắc Minh  nhẹ, hạ : “Ý em là ở nhà thì  cần kiềm chế ?”
Ôn Noãn: ...
 lúc thợ chụp ảnh bước tới,   cũng bắt đầu làm việc.
Ôn Noãn đang mang thai, Hoắc Minh sợ cô mệt nên khi ký hợp đồng với họ chỉ đăng ký chụp hai tiếng đồng hồ, may mắn là bọn họ đều xinh , Tiểu Hoắc Tây cũng khá ăn ảnh nên hai tiếng đồng hồ là đủ!
Sau khi chụp ảnh xong, thợ chụp ảnh  bức ảnh   : “Nếu  ngại  phận của Tổng giám đốc Hoắc,  thật sự  dùng bức ảnh  làm quảng cáo!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng mỉm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-572-hoac-minh-nghet-tho.html.]
Anh vỗ về Hoắc Tây, dịu dàng  với Ôn Noãn: “Đi tẩy trang  quần áo ,  đưa hai  con  ăn tối!”
Hoắc Tây thích  ăn ngoài nhất.
Cô bé lập tức chạy  phòng  đồ,  chiếc váy nhỏ. Trong khi đợi Ôn Noãn,  quản lý  mang một quả bóng da nhỏ cho cô bé chơi, Tiểu Hoắc Tây say mê chơi vui vẻ!
Hoắc Minh   ghế sô pha, xử lý công việc  điện thoại.
Tiểu Hoắc Tây  tới, cau mày : “Bố ơi, quả bóng rơi  trong !" Hả?
Hoắc Minh cất điện thoại,  đến cửa phòng  đồ của Ôn Noãn, nhẹ nhàng gõ cửa: “Ôn Noãn, Ôn Noãn..”
Bên trong   ai đáp .  hình như  tiếng quả bóng tưng nảy... Hoắc Minh cầm tay nắm cửa và xoay, nhưng cửa  mở !
Trong lòng  chùng xuống, lập tức đặt Hoắc Tây ở  lưng, duỗi chân đá mạnh  cửa.
Cánh cửa dày nặng chao đảo rơi xuống, vang ầm lên  mở .
Khoảnh khắc cửa mở,  thở của Hoắc Minh gần như nghẹn ... Hai nhân viên phục vụ  trói  ghế, miệng  nhét giẻ, còn Ôn Noãn thì  Kiều An bắt làm con tin, dùng một lưỡi d.a.o sắc nhọn kề  cổ họng cô.
Máu đỏ tươi rỉ  một chút. Hoắc Minh từ từ thốt lên: "Kiều An..”
Kiều An đang mặc bộ quần áo nhân viên ở đây,  hình gầy gò đến mức  thể  vững , khuôn mặt khô héo, cả  uể oải,   mất  vẻ   .
Kiều An nở nụ  rợn tóc gáy.
“Hoắc Minh,   nghĩ em  thể  ngoài  ?”
“Em  gặp  nhưng   từ chối, nên em đành  tự sát... Những tên ngu ngốc đó  đưa em đến bệnh viện, em chỉ cần phí chút công sức  gặp   , ngạc nhiên , bất ngờ ?"
Cô  đột nhiên gào lên: “Hoắc Minh,  thật tàn nhẫn! Vì cứu con gái cưng của ,  gần như  rút cạn m.á.u của em! Anh   nỗi đau do co giật khi mất m.á.u quá nhiều ? Anh  , bởi vì trong lòng  chỉ  con khốn  và đứa con của cô !" Hoắc Tây sợ đến mức bật ! Hoắc Minh bình tĩnh : “Hoắc Tây, xuống lầu!" Hoắc Tây còn nhỏ,  đòi !