Ông   thu  ý : “Có thêm đứa con  lẽ sẽ khiến bệnh tình của Hoắc Tây  hơn!”
Chủ đề   nặng nề.
Hoắc Minh nhấp một ngụm , bình thản : “Gần đây Hoắc Tây  khá hơn nhiều,  lẽ là vì mỗi ngày đều  Ôn Noãn ở bên cạnh,   thời gian suy nghĩ vớ vẩn.”
Hoặc Chấn Đông gật đầu cảm thấy an ủi.
Mọi  đang  chuyện, thì bà Hoắc  từ phòng thờ cúng , dĩ nhiên cũng  vui mừng.
Hoắc Chấn Đông  với vợ: “Tôi nghĩ chúng  nên làm lễ kết hôn càng sớm càng ! Lần  bọn họ giận lây  làm đàng hoàng, dù  cũng là điều đáng tiếc! Giờ Ôn Noãn đang mang thai... Bà và Minh Châu nên chú ý chăm sóc kỹ hơn, cũng để Minh Châu học hỏi thêm.”
Bà Hoắc tất nhiên đồng ý.
Bà  luôn yêu quý Ôn Noãn, cũng   thấy cô mặc chiếc váy cưới thật  và kết hôn với Hoắc Minh.
Hoắc Chấn Đông   thành  một nửa tâm nguyện, nên  đùa: “À mà... Vị sư thầy mà  đó bà mời cũng chuẩn lắm đấy,  rằng một nửa  của Hoắc
Minh là Tuổi Mèo, quả đúng là  thật! Hay là hôm nào nào bà dẫn bọn trẻ  cúng bái,  sẵn xem cho Minh Châu luôn!”
Bà Hoắc cũng  ý định .
Lần  bà   đến đó cầu nguyện, bây giờ tâm nguyện   thực hiện, tất nhiên   trả lễ.
Gần đây thời tiết mùa thu mát mẻ, quả là thời điểm .
Bà Hoắc chọn  một ngày lành tháng , dẫn theo bọn trẻ lên chùa để trả lễ, vị sư thầy đó tên thầy Thanh Thủy,  tùy tiện gặp  khác, tuy nhiên bà Hoắc  cúng hương hỏa  nhiều, nên  phận địa vị dĩ nhiên  khác.
Trong căn phòng thiền đơn sơ, bà Hoắc thành kính dâng hương, cảm ơn hết   đến  khác.
Vị sư thầy Thanh Thủy mời bọn họ  xuống, tự  pha lớp  đầu tiên  hái  núi, hương vị  sảng khoái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-568-cau-cua-con-tuoi-mui.html.]
Bà Hoắc mỉm   chuyện với ông .
Sau một vài lời vòng vo   đến Hoắc Minh Châu.
Thầy Thanh Thủy là một Phật tử nhưng    rõ  chuyện  đời .
Sau khi hỏi về tử vi, ông  nhẹ nhàng vuốt bộ râu trắng như tuyết, mỉm  : “Người  duyên là Tuổi Mùi!”
Tuổi Mùi?
Bà Hoắc nhanh chóng nghĩ đến các đối tượng giáo viên đại học gần đây, dường như đều   tuổi Mùi, bà   phần thất vọng.
Lúc  Ôn Noãn khẽ : “Cậu của con tuổi Mùi!” Bà Hoắc:...
Thầy Thanh Thủy  : “Người  duyên sẽ  bao giờ chia xa!”
Chắc là bởi vì Ôn Noãn lên tiếng , nên ông  chăm chú  hơn, nhưng   một lúc thì ông   chút kinh ngạc... Sau đó  về phía  đàn ông  tuấn bên cạnh, giữa hàng lông mày mơ hồ  một cỗ sát khí  tích tụ nhiều năm!
Thầy Thanh Thủy kinh ngạc tái mặt.
Ông  chỉ  Hoắc Minh: “Lúc  thí chủ  tích tụ quá nhiều nỗi oán hận! E là tình  mỏng manh!”
Vừa thốt  những lời , cả nhà họ Hoắc đều sửng sốt.
Sắc mặt bà Hoắc hiện lên vẻ buồn bã và lo lắng, ngay cả sắc mặt của Ôn Noãn cũng khẽ đổi...
Yết hầu của Hoắc Minh chuyển động.
Anh kiềm chế sự xúc động trong giây lát  thấp giọng : “Tôi càng tin rằng ý chí con   thể thắng   phận của !”
Vị sư thầy chắp hai tay : “Thí chủ  cá tính mạnh mẽ, ít nhiều sẽ gây nguy hiểm đến  xung quanh,   thí chủ sẽ luân hồi trong thế gian một  nữa, chỉ khi giữ  mây tạnh  thấy trăng sáng thì mới thực sự viên mãn!”
Ông  đột nhiên nắm lấy tay Ôn Noãn,  một chữ  lòng bàn tay cô. Giữ!