Ông khiến cô  thương, cô  mài hết  góc cạnh!
Lục Khiêm   đau lòng, tâm trạng càng trở nên phức tạp, thậm chí ông còn   nên trách ai.
Ông  chăm chú cô một hồi lâu, đưa di động của  cho cô, giọng  cũng trở  bình tĩnh, còn mang theo một chút dịu dàng khó lòng phát hiện: “Gọi điện thoại cho  em,  họ tạm thời em  về.”
Cả  Hoắc Minh Châu cứng đờ: “Tôi sẽ    ngoài với ông!”
Lục Khiêm nhẹ giọng : “Tôi  chuyện   với em! Nếu em  ,  sẽ tự gọi cuộc điện thoại ! Minh Châu, em    làm  ?” Đôi mắt Hoắc Minh Châu rưng rưng,   uất ức!
 cô vẫn gọi điện thoại, bởi vì là điện thoại di động của Lục Khiêm nên cô  thể nào  dối , chỉ  thể ăn ngay  thật, bảo rằng  thương lượng một vài chuyện liên quan tới bé con cùng Lục Khiêm,  khi  trở về trễ.
Đầu bên , bà Hoắc im lặng, một lúc lâu  mới : “Bảo Lục Khiêm  chuyện!”
Hoắc Minh Châu đưa điện thoại cho ông. Lục Khiêm nhận lấy di động,   ở đầu bên  bà Hoắc   gì, Lục Khiêm thấp giọng : “Tôi , sẽ  làm gì quá đáng!”
Nói thêm vài câu, ông cúp điện thoại, ném di động  trong hộp đựng đồ. Xe từ từ khởi động.
Hoắc Minh Châu tựa lưng  ghế , lẩm bẩm: “Lục Khiêm,   ông bận lắm ?”
Ông nắm tay lái,  nhẹ: “Em  lịch trình của  ?”
Cô châm chọc: “Tin tức  khắp  nơi! Ngài Lục phong lưu phóng khoáng,  đến  cũng là tiêu điểm,     cũng khó!”
Lục Khiêm   gì.
Trong đêm tối ông chỉ lẳng lặng lái xe, bên cạnh  cô gái nhỏ ông  từng  yêu thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-561-co-ay-ghet-ban-than-nhu-vay.html.]
Giờ khắc , ông tưởng rằng thời gian sẽ mãi dừng  ở hình ảnh . Như  bọn họ sẽ thật sự đang ở bên ...
Nửa giờ , ông chạy xe  trong một con đường yên tĩnh, cảnh hai bên đường vô cùng quen thuộc.
Hoắc Minh Châu nhận  .
Cô phản ứng kịch liệt, liều mạng mở cửa kính xe ô tô: “Tôi  ! Lục Khiêm,   !”
Cái  là cái gì?
Bọn họ  tách  gần ba năm, bây giờ ông   đưa cô tới căn chung cư hai   từng triền miên bên , ông  làm gì? Ông nghĩ cô là loại  gì! Tất nhiên cô  thể nào xuống xe.
Cô vỗ mạnh đến đỏ cả tay, khóe mi  nước mắt lấp đầy.
Mặc cho mấy ngày nay, cô cố gắng bình tĩnh, lạnh lùng khi đối với ông   bao nhiêu thì  giờ khắc  cô như   về quá khứ, Hoắc Minh Châu, cô gái ngại ngùng  mặt Lục Khiêm,   cách nào từ chối  yêu cầu của ông.
Cô  ghét bản  như ! Lục Khiêm dừng xe .
Ông nghiêng đầu,  giọt lệ vương  mắt cô, trái tim đau đớn vô cùng.
Ông là  đàn ông trưởng thành khôn khéo,   thể    trong lòng cô vẫn  ông, nếu  cô   phản ứng lớn như !
Lục Khiêm thương tiếc khẽ chạm  mặt cô, an ủi cô như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Sẽ  làm gì cả! Chỉ  đôi chuyện   một chút, Minh Châu, chẳng lẽ chút tín nhiệm giữa chúng  cũng chẳng còn nữa ? Dù em  tin  thì cũng nên tin  của em chứ, bà  cũng  đồng ý!"
Miệng ông dẻo như kẹo.
Cô  thể nào phản bác....