Hoắc Minh ừm một tiếng.
Hoắc Minh Châu  , cúi  hôn lên mặt Tiểu Hoắc Tây một cái, ngơ ngác  một lúc.
Gen của nhà họ Lục mạnh quá!
Hoắc Tây  giống Ôn Noãn, nhưng cũng  giống  ...
Cô   đến ngẩn ngơ.
Hoắc Minh dựa  ghế sô pha, dù  cũng  làm chuyện vợ chồng,    lười biếng. Anh tiện tay mở tài liệu , hừ nhẹ: “Nếu thích thì gả cho ông  ! Ông  lớn tuổi hơn em nhiều, chờ ông   thẳng cẳng, em lấy tiền của ông   tìm một  trẻ !”
Hoắc Minh Châu buồn rầu, im lặng.
Trong lòng cô   rõ,  trai vẫn còn giận .
Hoắc Minh    hỏi cô , nhưng   mất kiên nhẫn: “Em nên học chị dâu một chút, nên dừng thì dừng! Nếu em ở cùng Lục Khiêm   kết quả, tại  em   xem  mà  giới thiệu cho?”
Hoắc Minh Châu  sợ .
Cô chỉ dám nhỏ giọng từ chối: “Em chỉ  làm việc, bận  nhiều việc!”
Hoắc Minh  lạnh: “Chỉ là loại tạp chí hạng ba thôi?” Hoắc Minh Châu  trả lời, cô   trái   cũng  thấy Ôn Noãn , nếu  Ôn Noãn nhất định sẽ  đỡ cô .
Hoắc Minh tức giận nở nụ : 'Khá lắm! Chị dâu của em đang nghỉ ngơi ở bên trong."
Nghỉ ngơi? Ánh mắt Hoắc Minh Châu thẳng tắp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-546-nhung-co-ay-deu-khong-lam-duoc.html.]
Khuôn mặt  trai của Hoắc Minh  đỏ lên,  giả vờ như  để ý: “Chỉ là  mệt mà thôi!”
Hoắc Minh Châu là  từng trải, thoáng chút  hiểu rõ, khuôn mặt cô  cũng lập tức đỏ lên: “Cái đó... Anh Hai, em về  đây!”
Giọng điệu của Hoắc Minh lạnh nhạt: “Lúc về lái xe chậm thôi!” Mắt Hoắc Minh Châu nóng lên, ừm một tiếng.
Lúc cô  rời , Hoắc Minh  cánh cửa, trầm ngâm suy nghĩ.
Thật       Minh Châu đang  tổn thương sâu sắc... Con bé thích Lục Khiêm,    cưng chiều, làm  buông bỏ dễ dàng như thế, làm  con bé  thể dễ dàng yêu một  khác ?
Thế nhưng, nếu  thử một chút thì bản  sẽ ở  đây mãi mãi.
Lục Khiêm chính là một cái gai trong lòng con bé. Hoắc Minh cảm thấy buồn phiền!
Bên ngoài, tay Hoắc Minh Châu nắm lấy tay nắm cửa, rũ mắt xuống...
Mấy ngày   ai nhắc đến Lục Khiêm  mặt cô , sợ cô  buồn, chỉ   trai mới .
Anh Hai , cô  và Lục Khiêm   một đứa con. Dù  bọn họ cũng  gặp mặt.
Cô  chỉ  hai con đường, một là thương ông, hai là quên ông !  cô  đều  làm !
Nhẹ nhàng nhắm mắt , thở dài một , cô chuẩn  rời khỏi bệnh viện về nhà. Lúc ngước mắt , cô   ngây ngẩn cả . Lục Khiêm đang   mặt cô .
Áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, bên ngoài  khoác một cái áo gió màu xanh nước biển.
Trông  nhẹ nhàng và thanh lịch!
Thế nhưng chỉ  cô  mới  ,   ở nơi riêng tư tàn ác và điên cuồng đến mức nào, nhất là lúc ở  giường, ông như biến thành một  khác...