Bịch một tiếng!
Kiều An  đ.â.m ngã xuống đất,  mặt đất là một vũng máu!
Ôn Noãn nắm chặt vô lăng,  ngừng run rẩy,   cô   chướng ngại tâm lý...  cô   thời gian để lo lắng!
Cô chỉ nghĩ, nếu Kiều An chạy thoát, Hoắc Tây  làm  bây giờ?
Bảo vệ của trường mầm non  khống chế  Kiều An, cũng    báo cảnh sát, Hoắc Tây sợ hãi bật ... Hiện trường là một khung cảnh hỗn loạn!
Khi Ôn Noãn bước xuống xe,   vẫn còn run rẩy.
Cô  đưa Kiều An đến bệnh viện, nhưng cô  giải thích với  khác như thế nào đây?
Cô   đưa  ?
 lúc , một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô: “Ôn Noãn, đừng sợ!” Thân thể Ôn Noãn cứng đờ,  phắt đầu .
Là Hoắc Minh!
Trong giây phút khi  thấy ,  bộ sức lực trong cơ thể cô trút hết  ngoài, chỉ  thể run rẩy gọi tên :
“Hoắc Minh!”
Hoắc Minh nắm tay cô, khàn giọng : “Giao cho  !”
Sau đó,  bước nhanh đến bên cạnh Hoắc Tây, lấy thuốc cầm m.á.u  từ trong túi áo, cho cô bé uống thêm một viên nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-541-bich-mot-tieng.html.]
Trên cẳng chân be bé của Tiểu Hoắc Tây  là máu.
Hoắc Minh vô cùng đau lòng,  ôm Hoắc Tây  lòng, bé con tựa trong lồng n.g.ự.c , khuôn mặt nhỏ bé đẫm nước mắt: “Bố ơi... Hoắc Tây đau!”
Hoắc Minh hôn cô bé, giọng khàn đặc: “Bố đưa con tới bệnh viện!” Thời gian gấp gáp,  đưa Hoắc Tây cho Ôn Noãn: “Lên xe!”
Anh   qua Kiều An đang  sống soài  mặt đất  gọi điện thoại: “Cục trưởng Triệu,  là Hoắc Minh! Một vụ án mạng  xảy  ngay  cổng trường mầm non xx, hung thủ   vợ  khống chế nhưng  thể nguy hiểm tới tính mạng, bây giờ tạm thời vợ chồng  sẽ đưa tới bệnh viện... Ừ,   vấn đề gì!"
Đầu bên   thêm vài câu,  cúp điện thoại!
Dường như Kiều An nhận  điều gì đó, môi cô  run rẩy, giọng khàn khàn: “Không! Sẽ  ! Hoắc Minh... Anh sẽ  đối xử với em như !”
Đôi môi mỏng của Hoắc Minh nhả  hai chữ: “Tôi sẽ!” Nói xong,  ném Kiều An  một chiếc xe khác!
Hai chiếc xe màu đen một  một  rời , mười phút  thì tiến  một bệnh viện tư nhân cao cấp. Ôn Noãn ôm Hoắc Tây,  ngừng vỗ về đứa trẻ!
Hoắc Minh  để hai  con gặp Kiều An,  chỉ  tới xoa đầu Tiểu Hoắc Tây: “Đừng sợ,  bố ở đây !”
Hoắc Tây ôm lấy Ôn Noãn,  nức nở.
Hoắc Minh  Ôn Noãn, giọng  bình tĩnh dịu dàng: “Em đưa con bé tới phòng cấp cứu ! Anh sẽ tới ngay!”
Anh  xong thì  đầu bước .
Trong lòng Ôn Noãn lo lắng, gọi một tiếng: “Hoắc Minh!"
Bước chân của Hoắc Minh  chững  một chút,   đầu  cho cô một nụ  an ủi: “Đừng sợ! Không  chuyện gì !”