Hoắc Minh   gì, ánh mắt  cô toát lên một chút dịu dàng. Ôn Noãn vô cùng ngượng ngùng.
Cho dù  bao lâu , mỗi khi   cô như , cô vẫn  thể chịu nổi... Buổi tối,  khi dỗ Hoắc Tây ngủ xong.
Hoắc Minh đè Ôn Noãn xuống làm hai  cho thỏa thích,  khi kết thúc,  ôm cô  lòng, nhẹ nhàng : “Ngày mai    Hồng Kông công tác,  mười ngày! Nếu   Hoắc Tây còn   học,  thực sự  đưa hai  theo cùng!”
Thực sự thì Ôn Noãn cũng  d.a.o động.
 cô  cảm thấy như  quá dính  nên    miệng.
Có lẽ do  xa  khá lâu, Hoắc Minh  nhịn    tiếp, làm Ôn Noãn tới mức bật , nghẹn ngào cầu xin , đến lúc đó mới chịu buông tha cho cô...
Xong việc, Ôn Noãn  trong lòng , mệt mỏi  .
Sáng sớm tỉnh dậy, cô thấy một bông hồng trắng  đặt bên gối, còn Hoắc Minh  xuất phát tới Hồng Kông .
Ôn Noãn  thêm mười phút nữa  rời giường chăm sóc Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây vô cùng  lời, ngoan ngoãn tự mặc quần áo, chải mái tóc xoăn xoăn của .
Ôn Noãn đưa cô bé tới trường mầm non,  đầu tiên gặp Trương Sùng Quang mà Tiểu Hoắc Tây vẫn luôn nhớ mãi  quên, là một  bé vô cùng  trai.
Ôn Noãn nháy nháy mắt với Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây thấy ngại ngùng một cách kỳ lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng cao,   trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-539-cho-du-da-bao-lau-roi.html.]
Ôn Noãn   xe.
Cô gửi tin nhắn cho Hoắc Minh: [Em  gặp Trương Sùng Quang ]
Hoắc Minh đang  bận, mãi đến gần trưa mới trả lời  tin nhắn của cô: [Có  trai bằng  ?]
Ôn Noãn bật .
Hoắc Minh  ở nhà, Ôn Noãn  dịp tới trung tâm âm nhạc một chuyến, cùng Chu Mộ Ngôn kiểm tra sổ sách.
Buổi chiều, cô hẹn Bạch Vi  uống cà phê.
Bạch Vi đến muộn,  tới nơi  tặc lưỡi: "Phía Bắc thành phố  một vụ g.i.ế.c ! Bên đó chỗ nào cũng  kiểm soát giao thông nghiêm ngặt, xe của tớ  kẹt ở đó cả nửa ngày. Người  cũng đáng thương thật,  đ.â.m bảy dao, mất m.á.u mà chết!”
Ôn Noãn  nhịn  hỏi: "Đã bắt  hung thủ ?"
Bạch Vi lắc đầu: “Vẫn ! Cậu  xem,  hận   tới mức nào mới  g.i.ế.c  như  chứ! Tớ thấy quá nửa là g.i.ế.c  vì tình!”
Giết  vì tình? Trong lòng Ôn Noãn thấy  khó chịu.
Cô nhẹ nhàng khuấy ly cà phê, cố gắng xua  nỗi bất an trong lòng. Bạch Vi còn  thêm gì đó nhưng cô cũng  để ý nữa.
Đêm đến, cô   giường, thấy  sợ hãi,  kiềm chế  bản gọi điện thoại cho Hoắc Minh... Nói chuyện với  nửa tiếng đồng hồ cô mới thấy  buồn ngủ.
Sáng sớm, quầng mắt của cô  thâm ,  đánh  nhiều kem nền mới che  .