Ôn Noãn   chiêm ngưỡng trình độ mặt dày    hổ của Hoắc Minh từ lâu.
Mặt cô đỏ bừng lên: “Khốn nạn!”
Hoắc Minh kéo cô  lên đùi ,  khẽ: “Chẳng lẽ   ? Sáng nay trong phòng tắm là ai quấn lấy   cho  rời  nhỉ?”
Ôn Noãn thật   quan tâm đến  nữa.
Cô đẩy  , đang chuẩn    sô pha sắp xếp  tài liệu thì chuông điện thoại của Hoắc Minh vang lên.
Là Hoắc Chấn Đông gọi tới.
Lời   ngắn gọn, cũng  kiềm chế: “Kiều Cảnh Niên  qua đời !”
Ý của Hoắc Chấn Đông  đơn giản, dù  thì Kiều Cảnh Niên cũng là bố ruột của Ôn Noãn, những tin tức như thế  vẫn nên để Hoắc Minh  với cô thì  hơn. Hoắc Minh cũng hiểu.
Anh cúp điện thoại,  kéo Ôn Noãn  trong lòng . Anh dựa  n.g.ự.c cô, nhẹ giọng : “Kiều Cảnh Niên  !” Ôn Noãn ngẩn .
Cô   gì, chỉ nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Hoắc Minh, im lặng.
Hoắc Minh  trong lòng cô  quá dễ chịu, bất kể thế nào,   vẫn là  đàn ông  từng  một đoạn đường với Lục Tiểu Noãn, hơn nữa còn  Ôn Noãn...
Hoắc Minh thấp giọng hỏi cô: “Nếu em   thì  sẽ  với em!” Một lúc lâu  Ôn Noãn mới lắc đầu: “Không !”
Không  cô lạnh lùng vô tình, nhưng nếu cô đến đó, cô sẽ  đối mặt với  nhà họ Kiều, hơn nữa, cô  dùng  phận gì để tới đó chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-537-khon-nan.html.]
Sau khi   chuyện , tâm trạng của Ôn Noãn vẫn luôn  vui vẻ. Hoắc Minh luôn ở bên cạnh cô. Ngày hôm , Kiều Cảnh Niên  chôn cất.
Ôn Noãn tới  mộ Lục Tiểu Noãn. Cô chăm chú  khuôn mặt trẻ trung tươi  của Lục Tiểu Noãn, đặt lên mộ bà một bó hoa bách hợp, cúi đầu lên tiếng: “Mẹ,    !”
Hoắc Minh ở bên cạnh cô, ôm chặt lấy vai cô, an ủi cô trong im lặng.
Ôn Noãn dựa lên  ,  nhỏ: “Bốn năm , khi bố  qua đời, Kiều Cảnh Niên  phun một ngụm m.á.u ở đây, như thể  định  kết cục như ! Hoắc Minh... Ông  phụ lòng  ,  nghĩ những năm  ông  sống  quá , nếu  cũng sẽ   bệnh như !”
Hoắc Minh ừ một tiếng.
Anh hy vọng Ôn Noãn  thể buông bỏ, buông bỏ  cuộc sống sẽ dễ chịu hơn  nhiều.
Gần đến trưa, Hoắc Minh ôm cô  khỏi nghĩa trang, đến khi lên xe   mới : “Bố gọi chúng  về nhà ăn cơm, Minh Châu  đón Hoắc Tây tới đó .”
Trong lòng Ôn Noãn mềm mại: "Hoắc Tây  thích Minh Châu!”
Nhắc đến Minh Châu, Ôn Noãn  nghĩ đến  của , nhẹ nhàng thở dài một .
Hoắc Minh nhẹ nhàng đạp ga.
Anh  : "Chuyện tình cảm của bọn họ cứ để họ tự  giải quyết , một  tuổi  còn nhỏ,  còn   một đống tuổi !
Ôn Noãn cảm thấy miệng  thực sự  sức sát thương vô cùng lớn.
Hoắc Minh đưa một tay  nắm lấy tay cô,    hổ mà : “Lúc thoải mái cũng  thấy em ghét bỏ như !"
Ôn Noãn ngượng ngùng xoay mặt ...