Ôn Noãn ngước mắt: “Sao ?”
Anh vuốt ve vành tai cô, giọng  khàn khàn: “Em gọi bố... Ôn Noãn, trong lòng em vẫn xem  là chồng  ?”
Vành tai Ôn Noãn ửng đỏ.
Cô đẩy tay  : “Chúng  đang bàn chuyện nghiêm túc."
Hoắc Minh thấy thế thì  tiếp tục lấn tới, nhéo nhẹ vành tai cô, cầm quần áo  phòng tắm.
Gần giữa trưa, nhóm  Hoắc Minh trở  nhà họ Hoắc.
Quản gia kích động chạy  báo cáo: “Cô Minh Châu  trở về!”
“Cái gì?” Hoắc Chấn Đông vui vẻ  lên, vung tay lên  với vợ: “Đứa nhỏ   biền biệt mấy năm, rốt cuộc cũng  đường trở về.”
Bà Hoắc cũng  kích động.
Hai  lập tức   ngoài, thấy ở bãi đỗ xe đậu một chiếc Maybach màu đen. Hoắc Minh kéo cửa ghế  ...
Hoắc Minh Châu xuống xe, tay dắt theo một  bé hai ba tuổi! Hoắc Chấn Đông trợn to mắt. Bà Hoắc cũng khựng .
Quản gia,  giúp việc trong nhà  dám thở mạnh...
Thật lâu , Hoắc Chấn Đông mới lên tiếng: “Minh Châu, đứa bé  là con của con?”
Hoắc Minh Châu cũng  dám ngẩng đầu, nhỏ giọng ừ một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-508-sao-vay.html.]
Hoắc Chấn Đông cực kỳ tức giận,   lên dạy dỗ cô  một trận,   bà Hoắc rưng rưng kéo : “Khó khăn lắm con bé mới trở về, ông bớt giận ! Hơn nữa ở chỗ    nhiều , ông  chừa chút thể diện cho Minh Châu và đứa bé chứ!” Hoắc Chấn Đông hung hăng trừng mắt  vợ.
Vào phòng khách, cả nhà  xuống, Hoắc Minh ném Thước Thước cho Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Chấn Đông còn  tức giận, trừng mắt  con trai: “Con cho rằng bố sẽ nể tình đứa bé mà cho qua chuyện  ? Chuyện của con bé còn  xong , dám lén lút một  ở bên ngoài mang...”
Hoắc Chấn Đông đột nhiên  chằm chằm Tiểu Thước Thước!
Sau đó, ông   về phía Ôn Noãn... Mặt mày tương tự, da trắng, còn  mái tóc ngắn màu , quả thực là từ một khuôn đúc .
Cơn tức của Hoắc Chấn Đông giảm xuống, dáng vẻ  còn quá hùng hổ nữa. Ông khe khẽ thở dài: “Nghiệt duyên!”
Bà Hoắc cũng nhận , khuôn mặt xinh   chút u sầu. Chuyện   làm thế nào cho !
Hoắc Chấn Đông vuốt ve khuôn mặt của nhóc con, dáng vẻ  dễ gần, ông cũng  thích nên lập tức  với con trai: “Hoắc Minh, con giải quyết chuyện  !” Trong lòng ông vẫn  khó chịu.
Ngước mắt  đứa con gái yêu quý,  bộ quần áo mộc mạc   cô , lòng ông quặn đau.
Thật lâu , ông mới nhỏ giọng : “Đã về  thì ở  ! Con cũng  thể cứ ở chỗ  chị mãi , bọn họ cũng  cuộc sống riêng của ... Còn đứa bé, bố và  sẽ chăm sóc cho.”
Ông  trách móc câu nào nhưng vẫn  đau lòng.
Sau khi  xong, ông  lên phòng sách  lầu một .
Bà Hoắc rơi nước mắt: "Hai  em các con,  đứa nào khiến  bớt lo hết!" Hoắc Minh Châu cắn môi, khẽ : "Mẹ, con xin !" Ôn Noãn nháy mắt với Hoắc Minh. Hoắc Minh lên lầu.
Anh mở cửa phòng sách, khói thuốc lượn lờ trong phòng, xung quanh ngay ngảy mùi khói thuốc.