Hoắc Thiệu Đình đùa cợt một chút, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý.
“Em    nhất mà.” Hoắc Minh Châu  kéo Cố Trường Khanh  để hòa giải mối quan hệ giữa hai . Cô luôn cảm thấy giữa họ  điều gì đó  , nhưng  rõ nguyên nhân.
Cố Trường Khanh là  sẽ trở thành con rể nhà họ Hoắc. Quy mô của tập đoàn Hoắc Thị lớn gấp nhiều  Cố Thị, về mạng lưới quan hệ thì nhà họ Cố càng  thể so sánh  với nhà họ Hoắc.
Một Ôn Mạn  đủ để khiến   đối đầu trực diện với Hoắc Thiệu Đình. Anh  lịch sự : “Cảm ơn .”
Hoắc Thiệu Đình mỉm  nhạt,  cầm tạp chí lên lật giở, thái độ rõ ràng là lạnh nhạt. Hoắc Minh Châu  nũng nịu cũng vô ích.
Bốn rưỡi chiều, Hoắc Thiệu Đình  dậy. “Tôi còn việc, về .”
Bố  họ Hoắc mãi mới gặp con trai, tất nhiên giữ  ăn cơm.
“Lần  ! Thực sự  việc.” Hoắc Thiệu Đình xoa đầu em gái  rời . Vừa  khỏi, Cố Trường Khanh cũng cáo từ.
Hoắc Minh Châu sợ   khó xử, chủ động tìm lý do và tiễn đến tận xe, ánh mắt đầy tình cảm: “Đừng để bụng nhé,  trai em luôn như , chẳng bao giờ nhiệt tình với ai cả.”
Cố Trường Khanh bật .
Chẳng nhiệt tình với ai? Vậy Ôn Mạn là cái gì?
Anh    nhiều, lên xe  đuổi theo chiếc xe của Hoắc Thiệu Đình, giữ  cách xa.
Hoắc Thiệu Đình nắm vô lăng, liếc  kính chiếu hậu. Chiếc xe của Cố Trường Khanh hiện rõ trong tầm mắt.
Anh mỉm ,   ý định tăng tốc mà cứ lái từ tốn, đảm bảo Cố Trường Khanh  thể theo kịp.
Nửa tiếng ,  đón Ôn Mạn.
Có lẽ cô  gặp Ôn Bá Ngôn, khi lên xe mắt vẫn còn đỏ hoe...
Hoắc Thiệu Đình vốn    tinh tế, nhất là với phụ nữ, nhưng lúc    dịu dàng hỏi: “Gặp   mà   thế ? Mắt  đau ?”
“Em  .” Ôn Mạn lảng tránh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-49-ten-can-ba-thich-theo-doi-phai-khong.html.]
Hoắc Thiệu Đình khẽ , cúi  xuống thì thầm: “Hay là vì sắp   bắt nạt nên mới ? Anh còn  động tay động chân mà em  thế  ?”
Ôn Mạn nhẹ nhàng  mặt .
Hoắc Thiệu Đình , khi khởi động xe  liếc  kính chiếu hậu. Kiên nhẫn thật, vẫn còn theo !
...
Giờ tan tầm, đường đông nghẹt.
Dừng đèn đỏ, Hoắc Thiệu Đình hỏi thăm tình hình Ôn Bá Ngôn, Ôn Mạn kể  chi tiết.
“Chiếc vali nhỏ thế , đồ đạc mang đủ ?” Hoắc Thiệu Đình bỗng hỏi.
Ôn Mạn suy nghĩ: “Bên    dép  trong nhà cho nữ, em định mua một đôi.”
Hoắc Thiệu Đình “ừ” một tiếng.
Anh hạ cửa kính, châm điếu thuốc, khuỷu tay chống lên thành cửa... đủ để chiếc xe phía   thấy rõ.
Xe cộ di chuyển chậm, nửa tiếng  mới tới gần chung cư. Hoắc Thiệu Đình đỗ xe bên đường.
Anh tháo dây an ,  sang  với Ôn Mạn: “Đối diện  cửa hàng đồ gia dụng, em  mua gì thì qua đó chọn. Anh sang hiệu thuốc bên  mua ít đồ.”
Vừa ,   rút từ ví  một thẻ bạch kim, đưa cho Ôn Mạn và  mật khẩu. “Từ nay chi tiêu trong nhà dùng thẻ .”
Ôn Mạn do dự một chút  nhận lấy, cô bước  cửa hàng mà   đây là nơi cư dân tòa nhà của Hoắc Thiệu Đình thường lui tới,  vài  ắt sẽ gặp hàng xóm.
Hoắc Thiệu Đình hút nốt nửa điếu thuốc, mở cửa xe bước .
Anh  thẳng đến hiệu thuốc đối diện, lấy hai hộp nhỏ hình vuông  quầy. Trên hộp ghi rõ size L.
Anh cầm  tay, tự nhiên rút từ ví  hai tờ 100k đưa cho thu ngân.
Nhân viên thu ngân là một phụ nữ ngoài 40, ngước lên   đờ đẫn, khi quét mã thanh toán còn đỏ mặt, chỉ ước hai hộp sản phẩm   dùng   ...