Cô   khỏi bất bình và mất bình tĩnh: “Tại ?”
Cô   tin  đàn ông    suy nghĩ của cô , đêm đó ở Hồng Kông, cô gõ cửa phòng ,  mở cửa thấy cô  cũng  khách sáo, dù  cho cô   nhưng  cũng   lời cay nghiệt.
  đó, cô      rời khỏi Hồng Kông ngay đêm đó. Từ  giờ Hoắc Minh luôn công tư phân minh.
Anh vỗ nhẹ vai Ôn Noãn: “Em đưa Hoắc Tây sang phòng nghỉ chơi một lát,  bàn chuyện công việc!”
Ôn Noãn   sẽ  gây khó dễ phụ nữ, cô bế Tiểu Hoắc Tây lên. Hoắc Tây ghé  vai cô làm mặt quỷ!
Hoắc Minh   bàn làm việc, bấm máy liên lạc: “Phó Giám đốc Lý,  qua đây một chút!”
Phó Giám đốc Lý vội vàng đồng ý.
Hoắc Minh  để ý đến cô Chu,  mở tài liệu  xem vài trang   vài câu với thư ký Trương.
 lúc , Phó Giám đốc Lý  tới.
Vừa đến nơi, Hoắc Minh chỉ  Chu Chỉ Vận, lạnh nhạt : “Cô Chu   chuyện hợp đồng,  bàn với cô  ! Nhân tiện... Lúc  phí đại ngôn là 12 triệu một năm đúng ? Tài chính gần đây eo hẹp, hạ xuống 10 triệu , cô Chu  chịu thì tìm  khác!”
Phó Giám đốc Lý sững sờ. Thế là thế nào?
Hoắc Minh  hạ lệnh đuổi khách: “Cô Chu, từ nay cô liên hệ Phó Giám đốc Lý!” Anh   mặt cho cô  một , nhưng cô    tiến  lùi,  cũng  cần giữ  thể diện cho cô  nữa.
Anh tìm  phát ngôn chứ   tìm  thứ ba.
Chu Chỉ Vận vô cùng  hổ. Hiện tại cô  mới nhận  lời từ chối đêm đó thực sự   chiêu trò của Hoắc Minh, vốn dĩ   coi trọng cô  và cũng  nhớ cô .
Do cô  suy nghĩ nhiều.
Cô Chu  thể làm phật lòng Hoắc Minh, cho dù  hổ đến mấy   cắt tận 2 triệu, cô  vẫn  khách sáo: “Tổng Giám đốc Hoắc, hợp tác vui vẻ!”
Hoắc Minh chỉ gật đầu lạnh lùng.
Anh cũng   cô  thêm một  nào nữa! Cô Chu  khỏi thất vọng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-480-anh-khong-lam-viec-a.html.]
Sau khi   rời , Hoắc Minh bước  phòng nghỉ. Tiểu Hoắc Tây  ngủ.
Ôn Noãn  bên đỡ đầu cô bé, ngón tay thon dày vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hoắc Tây, vẻ mặt  tập trung và dịu dàng.
Hoắc Minh cởi giày,   lưng Ôn Noãn.
Anh ôm eo thon của cô và lẩm bẩm: “Anh thật sự  tuyển cô !” Thật  Ôn Noãn cũng .
Nếu   lòng riêng thì    nhiều cơ hội ở Hồng Kông.
 cô   xen  chuyện riêng tư của , bởi giữa họ chẳng  gì ngoài Hoắc Tây.
Cô im lặng.
Anh cũng hiểu ý cô, nhưng  vẫn  vui vì cô  quan tâm!
Anh cố ý trêu chọc cô, bàn tay to lớn đặt  eo cô nhẹ nhàng trượt xuống,   gần cắn   vành tai mềm mại của cô: “Ôn Noãn, em   chọc tức !” Ôn Noãn nhắc nhở: “Hoắc Minh, đừng đánh thức Hoắc Tây.”
Hoắc Minh hiếm khi  cơ hội như ,  xốc chăn đắp lên hai , bàn tay  tự chủ mà lả lướt   cô...
Tiểu Hoắc Tây hé mắt  trộm.
Sau đó, cơ thể nhỏ bé trở , ngáy khò khò... Ôn Noãn hoảng sợ.
Cô bắt lấy tay Hoắc Minh, lặng lẽ  .
Hoắc Minh đan ngón tay của  với cô, ghé sát  trán cô và thì thầm: “Anh  ! Ôn Noãn,   tin mấy năm nay em  nghĩ đến , kể cả  nghĩ đến , em cũng sẽ nhớ ...
Ôn Noãn đá chân .
Giọng cô khàn khàn: “Anh  làm việc ?” Anh miễn cưỡng cọ  gáy cô  mới rời giường.
Sau khi  , Ôn Noãn ôm Tiểu Hoắc Tây  lòng, hôn cô bé  nhắm mắt  —
Hoắc Minh luôn  quan hệ với cô, chỉ cần  cơ hội,  sẽ tận dụng luôn! Ôn Noãn   kiểu  bảo thủ, nhưng ngoài việc  buông bỏ  quá khứ, cô  sợ mang thai.
Nỗi đau đớn khi sinh  Hoắc Tây vẫn hằn sâu trong ký ức  cơ thể cô...