Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Hoắc Minh cố ý  một cách mơ hồ. Ôn Noãn  tức  buồn .
Anh chăm chăm  cô, dè dặt gật đầu với Hạ Du, mở cửa bước  xe. Bé Hoắc Tây  ở bên cửa sổ, thầm  mấy chữ: Anh c.h.ế.t chắc !
Mong  trả thù của bố là mạnh mẽ nhất!
Ôn Noãn  trong đêm,  chiếc xe đắt tiền chậm rãi lái , cô nhẹ nhàng lắc đầu: Ở cùng Hoắc Minh còn mệt hơn chăm con.
Hạ Du   là   mắt .
Anh   xuống viên kẹo trong tay, nghĩ    cơ hội,  chỉ vì Hoắc Minh mà còn vì đứa bé.
Còn nhỏ mà  thông minh như !
Gọi   là , kéo  cách giữa   với Ôn Noãn bằng cả một thế hệ. Ôn Noãn tỉnh táo , mỉm  xin  với  . Hạ Du cũng mỉm ,  về hướng xe đang rời , suy nghĩ hồi lâu mới nhẹ nhàng hỏi: “Em... thực  vẫn còn yêu    ?”
Hoắc Minh đưa bé Hoắc Tây về.
Trở  biệt thự, con bé  tắm,  thì lặng lẽ   ghế sô pha, đôi mắt nặng trĩu như nước.
Dù    Ôn Noãn và Hạ Du   chuyện gì, nhưng  vẫn ghen c.h.ế.t  !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-469-on-noan-vua-tuc-vua-buon-cuoi.html.]
Anh  nhịn  liền lấy điện thoại di động nhắn tin cho Ôn Noãn [Cô Noãn, bây giờ em thích đàn ông trẻ đúng ? Trẻ thì ít kinh nghiệm...  thể thỏa mãn em  ?]
Bên  Ôn Noãn  một hồi lâu, xác định là tin nhắn của Hoắc Minh. Trong ba năm qua,  nhịn đến mức thất thường  chăng!
Ôn Noãn   chiều chuộng  nên trực tiếp trả lời [Cảm ơn  quan tâm,  sẽ thử!]
Hoắc Minh  xong lập tức ném điện thoại . Bọn họ chọc giận  .
Bé Hoắc Tây tắm xong mặc một bộ đồ ngủ liền  chạy  ngoài. Cô bé nhào  lòng Hoắc Minh.
Hoắc Minh bình tĩnh , lau tóc cho cô bé, cô bé thoải mái đến mức suýt ngủ quên, nhưng cũng  quên giải thích với bố: “Mẹ sẽ  thích chú Hạ !”
Hoắc Minh vui mừng, nhưng  giả vờ  quan tâm: “Hả?”
Bé Hoắc Tây ngáp một cái: “Mẹ  như ,  chú nào thích cũng là chuyện bình thường! Giống như con... trong trường mẫu giáo   nhiều bạn thích con, con  đếm nổi!”
Trong lòng Hoắc Minh mềm nhũn.
Anh hôn cô bé, giọng khàn khàn : "Bố quá hống hách   ?" Mái tóc xoăn nhỏ màu nâu ngân nga nhẹ nhàng, đó là một câu trả lời.
Hoắc Minh nghiêm túc suy nghĩ.