Áo sơ mi màu trắng, chân váy màu vàng nhạt dài đến đầu gối, đôi cẳng chân tinh tế thẳng tắp.
Ở bên ngoài  khoác một chiếc áo choàng mỏng màu trắng gạo.
Ngay từ đầu Ôn Noãn sinh   phù hợp với gu thẩm mỹ của , ba năm trôi qua, cô còn hấp dẫn  hơn cả  .
Hoắc Minh quan sát kỹ càng một lượt từ  xuống , lúc  mới lười nhác mở miệng: “Tới đây xem mắt hả? Nói chuyện thế nào ?”
Rõ ràng Ôn Noãn ngẩn .
Cô  thể ngờ   gặp Hoắc Minh ở chỗ .
Ánh mắt của bọn họ chạm   qua tấm gương, ở giữa hai   một chút loại cảm giác khó mà miêu tả .
Một hồi lâu , Ôn Noãn đóng vòi nước .
Cô  một cách chậm rãi: “Cũng  tệ lắm! Người  khá !”
Hoắc Minh châm một điếu thuốc lá, hút từ từ,  xong thì  nhạo: “Nhìn còn nhỏ tuổi hơn cả em! Như thế nào, bây giờ  thích cây cỏ non hả? Chu Mộ Ngôn  phù hợp với gu thẩm mỹ của em ?”
Cả   chua lè,  đ.â.m  chọc.
Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi : “Tôi thích cái gì thì  liên quan tới  ?” Hoắc Minh tàn nhẫn hút mạnh điếu thuốc.
Từ  tới nay hình ảnh  hút thuốc vẫn luôn hấp dẫn cô, đặc biệt là khi hai má  hãm sâu, bây giờ  càng  vẻ trưởng thành hơn nhiều nên càng thu hút phụ nữ hơn... Ôn Noãn liếc mắt  thêm một cái.
Hoắc Minh  như  : “Ngại quá,  quên mất chúng   ly hôn!” Ôn Noãn định  vòng qua .
Anh  bắt  cánh tay của cô, nhẹ nhàng kéo một cái, ấn cô  vách tường.
Cơ thể mềm mại ấm áp của cô kề sát  .
Dường như trong nháy mắt đó, Ôn Noãn lập tức cảm giác   thể  trở nên kỳ lạ, cô  thẹn   giận: “Hoắc Minh,  cũng  chúng   ly hôn... Bây giờ  đang làm cái gì?”
Hoắc Minh vây lấy cô, cô   cách nào tránh thoát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-456-co-the-mem-mai-am-ap.html.]
Anh cúi đầu, dựa trán  trán cô, sống mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ lên mũi cô, hành động như  ít nhiều cũng mang vài cảm giác khác khiến hô hấp của Ôn Noãn cũng trở nên dồn dập...
Cô  mặt tránh  chỗ khác: “Hoắc Minh,  buông  ”
Ánh mắt   trở nên nặng nề: “Mấy năm nay  từng   đàn ông khác ?”
Mặt Ôn Noãn đỏ bừng. Đây vẫn là nơi công cộng,  thật sự    hổ. Hoắc Minh thấy dáng vẻ của cô thì  đoán ,  đưa một bàn tay nắm lấy eo nhỏ của cô  ngừng di chuyển lên xuống, trong miệng  lời  sạch sẽ: “Còn nhớ rõ  cuối chúng  làm ? Em   làm   nhiều !”
Ôn Noãn  thể chịu  nữa! Cô cho  một bạt tai: “Sở khanh!” Hoắc Minh  để ý đến việc  cô đánh cho lắm.
Anh sờ khuôn mặt  tuấn của ,  như  , trong lời  còn  ý châm biếm: “Đã  từ  , em sẽ   với ... Ôn Noãn, em đánh  chứng tỏ trong lòng em   rõ ràng,  sẽ chiều ý em.”
Ôn Noãn trở nên lạnh lùng.
Cô    gương vỡ  lành, Hoắc Minh quá thông minh,   nếu  chỉ tặng hoa mời cơm giống như ngày thường, khẳng định cô sẽ  để ý tới  nên  dứt khoát trực tiếp quấy rầy cô luôn.
Nói  thẳng  là dùng chính  để quyến rũ cô.
Phụ nữ cũng  dục vọng mà Hoắc Minh  là  hiểu rõ về  thể của cô nhất,  là  đàn ông  làm cùng cô vô  ... Thế nhưng Ôn Noãn  ! Cô  thể nào xảy  quan hệ với  !
Cô nghiêm túc : “Hoắc Minh,    nữa, chúng   thể.”
Nói xong cô thừa dịp  ngẩn , đẩy  . Hoắc Minh đuổi theo dây dưa với cô...
Đang  đuổi tới, giọng  của Lục Khiêm vang lên: “Ôi trời, đang làm cái gì thế!”
Không khí trở nên vi diệu...
Lục Khiêm đánh giá Hoắc Minh từ  xuống  một phen, trong lòng  lạnh. Ôn Noãn cảm thấy   thoải mái, cúi đầu: “Cậu, con   ngoài !” Lục Khiêm : “Ừm, đúng lúc   chào hỏi dì Hạ một tiếng,   Hạ Du hỏi  điện thoại của con,  thấy thành ý nên cho !... Không vui ? Con gái  nhiều lựa chọn   gì là   cả.”
Ôn Noãn khó mà  thêm cái gì.
Ở  mặt Hoắc Minh, cô càng  thể  lời từ chối vì trông  vẻ như cô từ chối vì .
Lục Khiêm đưa Ôn Noãn rời .