Ôn Noãn bật  phủ nhận: “Không !”
Cô do dự kể  chuyện của Tây Tây,  đó  nhỏ: “Bạch Vi, tớ  là  nên, nhưng tớ thấy thương cho đứa bé . Trông  giống, ngay cả tên cũng là Tây Tây.” Bạch Vi cũng cảm thấy khó tin.
Trên đời   sự trùng hợp như  ?
Đứa bé từ  trời rơi xuống, hơn nữa còn   ...
Bạch Vi cảm thấy  đáng tin, cô  nghiêm giọng : “Chắc do  quá nhớ Tiểu Hoắc Tây! Ôn Noãn, thử  ,  lẽ  đời  sẽ   thích hợp với !”
Ôn Noãn  độc  ba năm. Bạch Vi  áy náy  lo lắng.
 Ôn Noãn   vội, cô định  gì đó thì điện thoại reo...
Là  điện thoại tối qua, nhưng Tây Tây là  gọi đến, giọng  cô bé ngọt ngào: “Cô giáo Ôn, con  nhớ cô!”
Vẻ mặt Ôn Noãn lập tức dịu dàng: “Cô giáo cũng nhớ con.” Tiểu Hoắc Tây liên tục làm nững: “Con  gặp cô!”
Ôn Noãn do dự.
Gặp học sinh  ngoài giờ học là vi phạm nội quy, cô kiềm chế  lâu mới miễn cưỡng từ chối: “Thứ Sáu chúng  gặp mặt nhé?”
Tiểu Hoắc Tây trông  thất vọng.
Cô bé   mà nhõng nhẽo: “Bố   ở nhà! Một  cô đơn lắm, cô giáo Ôn ở cạnh con !”
Ôn Noãn lập tức mềm lòng. Bạch Vi bên cạnh cũng  thấy, trong lòng khó chịu! Ai  thể chịu  nhỏ  xa  chứ?
Quả nhiên, Ôn Noãn  hỏi cô bé ở . Tiểu Hoắc Tây  vui vẻ: “Cô giáo Ôn   ngoài  ạ!” Ôn Noãn kinh ngạc.
Cô cầm điện thoại   ngoài quán cà phê, thấy một chiếc Lincoln đang đậu  quán, cửa  mở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-453-khong-dau.html.]
Tây Tây mặc chiếc váy hoa  trong xe và ngoan ngoãn  cô.
Ôn Noãn  phắt dậy: “Bạch Vi, tớ  !” Bạch Vi  mà trợn mắt há mồm. Nhìn thế nào cũng giống chiêu trò, nhưng Ôn Noãn    dính bẫy.
Ôn Noãn lên xe. Không  vì , cô cảm thấy  xe  một  thở nam tính  quen thuộc, thoang thoảng mùi t.h.u.ố.c lá và một chút mùi thông.
Trong lúc cô cau mày, Tiểu Hoắc Tây  tự động   lòng cô.
Tài xế ở phía  cũng mỉm : “Cô giáo Ôn, cô chủ nhỏ  ăn gà rán,  đưa cô đến đó!”
Ôn Noãn cảm ơn luôn. Khi cô cúi đầu, vật nhỏ  ôm lấy cô, sợ cô chạy mất. Đáy lòng Ôn Noãn mềm nhũn.
Đứa trẻ  chắc hẳn thiếu vắng tình cảm gia đình trong quá trình trưởng thành. Nhớ   bán trứng luộc nước , cô càng cảm thấy  đáng tin, chắc chắn    ngoài chơi gái và bỏ con ở nhà  thèm chăm sóc.
Xe Lincoln dừng .
Tiểu Hoắc Tây kéo Ôn Noãn xuống xe, nóng lòng bước  quán gà rán.
Ôn Noãn cảm thấy trẻ con ăn nhiều  ,  khi  xuống, cô cẩn thận chọn những món  ít nội tiết tố hơn, lông mày lúc nheo mắt   dịu dàng...
Tiểu Hoắc Tây ôm cái đầu nhỏ,  cô với vẻ mặt thỏa mãn. Mẹ thật !
Sau khi ăn gà rán, Ôn Noãn cũng chăm sóc cô bé  cẩn thận, Tiểu Hoắc Tây nghĩ thầm: Đây chính là cảm giác  !
Cô bé cảm thấy tiến độ quá chậm.
Ngày nào cũng gọi là cô giáo Ôn, khi nào  mới  thể ngủ cùng cô bé? Và ngủ cùng với bố đây?
Tiểu Hoắc Tây nắm chặt tay. Đôi mắt to lập tức rưng rưng nước mắt.
Cô bé kéo tay áo Ôn Noãn, vô cùng đáng thương: “Cô giáo Ôn, cô  thể làm  của con  ?” Ôn Noãn sững sờ.