Cô  thực sự nghĩ tới, một năm  khi sự nghiệp   định, cô  thể  nước ngoài!
Bầu bạn với chị Lê.
Hoặc là dẫn   du lịch vòng quanh thế giới. Không  tình yêu, con   thể sống   mà!
Ôn Noãn tính về sớm, nhưng Bạch Vi   lóc  ngừng. Cô ngước mắt lên định  gì đó, nhưng ánh mắt  thẳng phía .
Hoắc Minh đang  ở phía  Ôn Noãn, vẻ mặt thản nhiên,      bao lâu.
Bạch Vi mở to mắt, nhỏ giọng : 'Hoắc Minh đến kìa!" Ôn Noãn ngẩn .
Cô chậm rãi xoay , thấy  đang   chùm đèn pha lê, cả  toát  phong thái tao nhã.
Bầu  khí quái dị...
Cuối cùng vẫn là Hoắc Mình nhỏ giọng mở miệng, cho Ôn Noãn thể diện cũng cho chính  thể diện: "Ôn Noãn  thể lái xe,  đến đón cô  về!"
Bạch Vi  động.
Cảnh Sâm  tính tình của cô, thấp giọng : "Để bọn họ tự giải quyết!"
Cơ thể Bạch Vi cứng đờ  lâu, mới từ từ thả lỏng. Ôn Noãn  nhẹ với bọn họ: "Tân hôn vui vẻ!" Cô theo Hoắc Minh rời khỏi tiệc cưới.
Trong thang máy,  ai lên tiếng,  đường chở cô về, hai  cũng   với  chữ nào.
Nửa tiếng , xe dừng  ở  lầu căn hộ của Ôn Noãn.
Ôn Noãn cảm thấy cổ  mỏi,  xoay cổ qua ,  đó nghiêng  : "Tôi xuống xe đây!"
Cạch một tiếng. Anh khóa cửa xe .
Tay nắm cửa xe của Ôn Noãn buông , từ từ thả xuống, cô dựa lưng  ghế, trầm giọng : "Hoắc Minh..."
Hoắc Minh nghiêng   cô chằm chằm.
Ôn Noãn luôn xinh  rạng ngời, là kiểu  hợp gu thẩm mỹ của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-384-co-bi-anh-hon.html.]
Khuôn mặt trắng nõn, đường nét tinh xảo, mái tóc dài màu  cũng  mềm mượt. Anh      ,  chỉ  ngủ với cô mà     bộ thể xác và tinh thần của cô cả đời.
Vậy mà Ôn Noãn  , cô   kết hôn!
Hoắc Minh  từng nếm trải qua đau đớn như , trong lòng cực kỳ chua xót, nhưng   thể biểu hiện  bên ngoài,  thêm một câu cũng chính là tự làm   hổ.
Anh  chằm chằm cô, yết hầu  khỏi trượt lên xuống.Anh mở ngăn đựng đồ lấy  một bao t.h.u.ố.c lá  mở, thuần thục mở  châm một điếu.
Khi sương khói tràn ngập trong lồng ngực, loại đau đớn  thế mà  thể giảm bớt cơn đau trong lòng.
Hoắc Minh  nghiện !
Anh hút thuốc trong xe nhưng   mở cửa sổ,  nhanh trong xe  ngạt khói. Ôn Noãn  nhịn  mà lên tiếng: "Hoắc Minh!"
Cô   hôn!
Hai   từng hôn   nhiều , nhưng    nào kịch liệt như bây giờ, Hoắc Minh như thể đang gặp ác mộng,  cắn nuốt  bộ cơ thể cô.
Ôn Noãn  khó nuốt  khó thở. Khắp nơi đều là  thở của Hoắc Minh!
Cô ngộp đến mức tưởng chừng như  sắp chết...
Hoắc Minh ngừng , trấn áp trán với cô,  nhẹ nhàng nhắm mắt, giọng  đau khổ: “Ôn Noãn, tại  chúng    đến bước đường !”
Ôn Noãn   trả lời thế nào.
Anh  ép cô chỉ là nhẹ nhàng ôm cô.
Cô  tâm trạng của   , đành nhỏ giọng : "Hoắc Minh,   hận , ngược   một  việc  còn  ơn , nhưng  ơn là  ơn, thích là thích... Tôi chỉ   trói buộc bản  thêm  nào nữa!"
Hoắc Minh im lặng .
Anh hoảng hốt nghĩ: Rõ ràng là hiểu những gì cô , nhưng     thấy trong lòng đau nhói!
Ngay khi bầu  khi đông cứng , di động của  vang lên, là cuộc gọi từ Hoắc Chấn Đông.
Giọng  của Hoắc Chắn Đông  gấp gáp: “Hoắc Minh, con mau đến Đông Giao một chuyến , bây giờ tình hình bà cụ    lắm, e rằng đây là  cuối gặp bà.”