Ôn Noãn  từng thấy  nào    hổ như . Cô tức giận bỏ .
Hoắc Minh  đuổi theo, dường như   sớm sắp xếp  thứ, lúc Ôn Noãn  ngoài thì   một chiếc xe lưu động màu đen bóng loáng đỗ ở cửa, tài xế cung kính: “Cô Ôn định  , luật sư Hoắc dặn  đưa cô .”
Ôn Noãn  đồng ý.
Cô  cảm giác, Hoắc Minh đang giăng một tấm lưới, chờ cô chui . Cô  cần, cô càng  !
Màn đêm u tối, cô   đường cái một , đèn neon mặc dù  nhưng cô   lòng  nào mà thưởng thức.
Đi thẳng đến gần khu vui chơi thành phố, một chiếc đu  lóe lên ánh đèn ngũ sắc, xoay tròn   trung, thỉnh thoảng vang lên tiếng  vui vẻ của trẻ con,  non nớt  đáng yêu.
Ôn Noãn dừng bước.
Cô lẳng lặng , cô đang nghĩ mấy năm nữa con của Cảnh Sâm và Bạch Vi cũng  thể tới chơi, Bạch Vi  dám chơi thì Cảnh Sâm sẽ cùng  lên chơi với con...
Một nhà ba , hẳn sẽ  vui vẻ. Ôn Noãn  đến thăm Bạch Vi.
Cô mua một ít thực phẩm dinh dưỡng, mở cửa   nhà Bạch Vi, đúng lúc Cảnh Sâm   ở đây.
Ôn Noãn  nhà  đặt đồ xuống.
Cô thấy sắc mặt tái nhợt của Bạch Vi, đoán là dạo gần đây tâm trạng cô    nên  ăn cơm nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-371-co-tuc-gian-bo-di.html.]
Ôn Noãn   sô pha nhỏ, tiện tay cầm lấy quyển sách kế bên, là quyển sổ tay nuôi con. Lúc Bạch Vi trở về đúng lúc  thấy, bầu  khí  kỳ lạ.
Bạch Vi buông cà phê trong tay xuống, run rẩy : “Ôn Noãn,   xem thường tớ ?”
Ôn Noãn vỗ mu bàn tay cô ,  vẻ thoải mái: “Nghĩ gì ! Mang thai là chuyện , bao nhiêu   thể mang thai   đứa con mà  vất vả lâu như ,    thì dưỡng thai cho , khi sinh  chắc chắn sẽ  ,  và Cảnh Sâm đều   mà.”
Mắt Bạch Vi đỏ lên.
Cô  nhẹ nhàng ôm Ôn Noãn, nghẹn ngào : “Ôn Noãn tớ sợ lắm, tớ sợ  thể mang  hạnh phúc cho đứa bé ! Nó tới thật  đúng lúc! Cảnh Sâm... Cảnh Sâm vì chuyện  mà cãi  với gia đình, tớ...  sợ    kiên trì nổi nữa!”
Ôn Noãn ôm cô , im lặng một lúc.
Cô lên tiếng: “Tớ thấy Cảnh Sâm  yêu ,   cũng sẽ yêu đứa bé. Bạch Vi, sinh đứa bé  , dù cho Diêu Tử An   , Cảnh Sâm thế nào  chăng nữa, khi đứa bé  sinh , cùng lắm thì... tớ nuôi giúp !”
Bạch Vi tựa  vai cô  .
Bản  cô    là  yếu đuối, nhưng một năm qua cô   trải qua quá nhiều chuyện khiến cô  trở nên nhạy cảm và dễ  tổn thương.
Ôn Noãn   nhiều, càng  nhắc đến chuyện   cầu xin Hoắc Minh. Lúc gần  cô để  một tấm séc hai triệu,  là tiền hoa hồng của phòng nhạc.  Bạch Vi  với  tiền ít ỏi mà cô  đầu tư, một năm cũng  thể kiếm  nhiều như , cô  cũng  cần.
Ôn Noãn vỗ  lòng bàn tay cô : “Tiền sữa bột nuôi con.” Bạch Vi : “Vậy   để cho cục cưng gọi  là bố nhé!" Ôn Noãn hiếm khi  tục: “Đếch thèm nhá !
Lúc rời , Ôn Noãn gặp Diêu Từ An ở  lầu.