Dì Nguyễn với gương mặt tái nhợt   thêm một  nữa: “Bố con tự tử trong đó ! Người   cứu  nhưng tình hình  nguy kịch! Ôn Mạn, dì van con hãy nghĩ cách giúp dì gặp ông  một ! Sức khỏe ông  vốn  yếu, cú sốc  quá lớn!”
Dì Nguyễn bật , hai tay che mặt.
Trái tim Ôn Mạn như  ai bóp nghẹt. Cô  thể tin  cha kiên cường như núi   chọn cách kết thúc cuộc đời . Mới ngày hôm qua gặp, ông vẫn còn khỏe mạnh mà! Cô vội lấy điện thoại gọi cho Khương Minh, khẩn khoản nhờ  làm thủ tục để hai  con  gặp Ôn Bá Ngôn.
Khương Minh cũng  nhận  tin, đang định liên lạc với Ôn Mạn. Anh mời cô đến văn phòng luật sư để bàn bạc.
Ôn Mạn cố trấn tĩnh dì Nguyễn, hai  bỏ bữa sáng, vội vã đến văn phòng. Khương luật sư thần sắc nặng trĩu.
Trước mặt hai  con,  gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại. Cuối cùng,  buông máy, lắc đầu: “Ông   qua cơn nguy kịch, nhưng  thể bảo lãnh. Phải điều trị ngay trong trại giam.”
Nhờ mối quan hệ với Khương Nhuệ, Khương Minh khẽ nhắc nhở: “Ôn Mạn, vụ án của bố em dính líu đến Cố thị. Em... thử tìm gặp Cố tổng xem còn  cách nào ?”
Cố tổng... Cố Trường Khanh!
Ôn Mạn đau đớn nhắm mắt. Cô sớm nên đoán  tất cả đều do  bày mưu! Hắn làm bao chuyện tàn nhẫn, tất cả chỉ để ép cô  về bên .
... làm  cô  thể?
Nếu Ôn Mạn trở thành tiểu tam, chính cha cô thoát  cũng sẽ khạc m.á.u mà chết!  nếu cô  khuất phục, cha cô sẽ  ? Dì Nguyễn sẽ thế nào? Lẽ nào gia đình cô  tan cửa nát nhà?
Ôn Mạn  bất động như tượng gỗ.
Khương luật sư  cô, lòng xót xa. Ông đưa cho cô ly nước ấm, khẽ : “Hay em thử  chuyện với Thiệu Đình? Tôi  Khương Nhuệ  dạo  hai   thiết lắm.”
Trái tim Ôn Mạn như  kim châm. Cơn đau , miên man, tê tái...
Khương luật sư là  từng trải, ông tiếp tục dịu dàng: “Thiệu Đình    vô tình. Mấy hôm ,   còn đến đây lấy...”
Ông chợt nhớ lời dặn của Hoắc Thiệu Đình, vội ngừng . “Nếu Thiệu Đình đổi ý, cô gái   thêm một  thất vọng.” Ôn Mạn gật đầu nhẹ theo lời khuyên.
Bước  ngoài, cô cầm điện thoại, do dự    nên gọi cho Hoắc Thiệu Đình. Đêm qua cô mới cự tuyệt , giờ  cầu xin sự giúp đỡ, liệu   còn đoái hoài?
Cô  chắc chắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-35-buoc-duong-cung-on-man-dung-chet-lang.html.]
 vì cha, cô vẫn gom hết can đảm bấm . “Chuông  vang lên. Hoắc Thiệu Đình  tắt máy.”
Ôn Mạn tuyệt vọng. Cô gần như  dám đối diện với dì Nguyễn. Dì Nguyễn... dì Nguyễn  ?
Ôn Mạn tưởng bà  vệ sinh,  tìm khắp nơi nhưng  thấy .
Lòng cô dâng lên bất an, vội gọi điện thoại cho dì Nguyễn: “Nghe máy ...  máy ...”
Điện thoại thông nhưng  ai bắt máy.
Chợt nghĩ tới điều gì, Ôn Mạn vội chạy về phía thang máy, tay bấm liên hồi nút gọi... Khi  trong  gian chật hẹp ,   cô run rẩy.
Dì Nguyễn... đừng làm chuyện dại dột! Đừng...
 Ôn Mạn  đến muộn.
Khi cô lao  văn phòng tổng giám đốc Cố thị, cảnh tượng hỗn loạn hiện   mắt.
Cố Trường Khanh tay ôm bụng, dựa  bàn làm việc gỗ đỏ. Máu từ kẽ tay  chảy   ngừng.
Một cảnh tượng kinh hoàng!
Dì Nguyễn tay nắm chặt con d.a.o gọt hoa quả, miệng lẩm bẩm những lời vô nghĩa, ánh mắt đờ đẫn như kẻ mất hồn.
Ôn Mạn gọi, giọng run run: “Dì Nguyễn!”
Dì Nguyễn  sang, mấp máy: “Dì g.i.ế.c Cố Trường Khanh ...  sẽ  hại Bá Ngôn nữa, cũng  hại  con nữa... Ôn Mạn, dì  bảo ,   xứng với con.”
Ôn Mạn mặt đẫm lệ.
Cô bước tới, ôm lấy dì Nguyễn, nghẹn ngào: “Dì Nguyễn, đừng sợ...  con ở đây!”
Cố Trường Khanh tay vẫn đè lên vết thương, m.á.u chảy lênh láng.
Trợ lý vội lấy băng gạc sơ cứu, nhưng  đẩy   , từng chữ chất vấn Ôn Mạn: “Em  thấy  đang chảy m.á.u ? Ôn Mạn, sống c.h.ế.t của , em cũng mặc kệ hết ,  ?”