Ôn Mạn cảm thấy tim  khẽ rung động.
Ngón tay thon dài lướt nhẹ  màn hình điện thoại, cô do dự mãi  cũng  gửi tin nhắn ngay. Phải nửa tiếng , cô mới nhắn:
[Xin  luật sư Hoắc, em ngủ quên.]
Bên , Hoắc Thiệu Đình cầm ly rượu  tay, khóe môi nhếch lên khi  tin nhắn của Ôn Mạn.
“Cô giáo Ôn kiêu kỳ , đôi lúc cũng đáng yêu thật.”
Anh  trả lời, chỉ từ từ nhấp ngụm rượu vang đỏ trong ly pha lê.
Những ngày  đó, Hoắc Thiệu Đình  xuất hiện, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhắn cho Ôn Mạn. Đôi khi là một bức ảnh, đôi khi chỉ vài dòng tin nhắn ngắn ngủi, phảng phất sự lười biếng nhưng vẫn toát lên chất đàn ông chín chắn.
Ôn Mạn   lúc nào cũng phản hồi.  cả hai đều hiểu rõ sự mơ hồ giữa họ.
Sáng hôm , Ôn Mạn đang  đường  làm thì nhận  điện thoại của Hoắc Thiệu Đình.
Cô do dự một chút   máy: “Luật sư Hoắc?”
Hoắc Thiệu Đình  trong xe,  đùi là tập hồ sơ vụ án của Ôn Bá Ngôn. Tối qua, khi  tìm gặp luật sư Khương Minh để lấy tài liệu, vị luật sư  :
“Thiệu Đình,    đổi ý? Vì cô giáo Ôn? Tôi thấy cô   , Khương Nhuệ cũng  thích cô ...”
Hoắc Thiệu Đình chỉ mỉm , dặn Khương Minh đừng   với Ôn Mạn. Anh   cần suy nghĩ thêm.
Lúc , Hoắc Thiệu Đình lật nhẹ tập hồ sơ,  với Ôn Mạn:
“Anh   công tác một tuần. Khi về... gặp  nhé? Anh  chuyện   với em.”
Ôn Mạn  đoán , nhưng cô hiểu rằng việc giữ mối quan hệ  với Hoắc Thiệu Đình chẳng  hại gì.
Cô khẽ đáp: “Vâng.”
Giọng Hoắc Thiệu Đình bỗng trở nên dịu dàng, như tiếng thì thầm của  yêu:
“Sao  ngoan ngoãn và mềm mỏng thế ? Em   như  sẽ  đàn ông bắt nạt ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-30-quyet-dinh-cua-hoac-thieu-dinh.html.]
Ôn Mạn đỏ mặt,   nên lời. Hoắc Thiệu Đình  khẽ, tha cho cô.
Kết thúc cuộc gọi,   cầm tập hồ sơ lên xem kỹ. Quyết định   đơn thuần chỉ là một giao dịch, mà còn xen lẫn sự xót thương dành cho Ôn Mạn.
Anh nghĩ, coi như đây là sự bù đắp cho cô. Ôn Mạn cúp điện thoại, lòng đầy suy đoán về việc Hoắc Thiệu Đình   gì  một tuần nữa.
Cô mải miên man nghĩ ngợi đến mức suýt lỡ trạm dừng.
Vội vã đến trung tâm âm nhạc, khi điểm danh, Ôn Mạn nhận thấy ánh mắt đồng nghiệp    gì đó khác lạ.
Một đồng nghiệp  thiết thì thầm:
“Ôn Mạn, chuyện cô làm thêm bên ngoài   giám đốc  . Chắc sắp tới sẽ gọi cô lên  chuyện đấy!... Nghe  là Đinh Chanh tố cáo, hai   đây cùng lúc, nhưng cô dạy  nên học viên giỏi đều theo cô, cô  bực bội lâu , giờ mới  cơ hội trả đũa.”
Ôn Mạn giật .
Đồng nghiệp  tiếp tục thì thào,  rằng   đều hiểu  cảnh khó khăn của cô.
 lúc đó, trợ lý của giám đốc Lê bước đến, lịch sự mời Ôn Mạn lên gặp. Ôn Mạn theo cô trợ lý lên tầng hai, phòng giám đốc.
“Giám đốc Lê, cô giáo Ôn  tới.” “Vào .”
Một giọng nữ trầm ấm vang lên. Ôn Mạn mở cửa bước .
Giám đốc Lê là một phụ nữ ngoài 40, tinh  và năng lực. Bà   bàn làm việc, đang xem tài liệu, chỉ tay  hiệu cho Ôn Mạn  xuống.
Ôn Mạn  giải thích, nhưng giám đốc Lê ngăn :
“ là Đinh Chanh  báo với .   giờ  vẫn làm ngơ vì   cảnh của em khó khăn. Tuy nhiên, từ hôm qua, phụ   bắt đầu  chuyện em dạy thêm bên ngoài. Nhiều  yêu cầu đổi giáo viên,  nhận hàng chục cuộc gọi mỗi ngày!... Em cũng  , học viên ở trung tâm  đều xuất  giàu , đừng  , ngay cả tổng giám đốc Vương cũng  dám làm phật lòng họ.”
Nghe đến đây, Ôn Mạn  hiểu.
Cô   làm khó vị giám đốc vốn luôn quan tâm , càng  thể trơ trẽn ở . Ôn Mạn nhẹ nhàng tháo thẻ nhân viên, đặt lên bàn, khẽ :
“Cảm ơn giám đốc  quan tâm em suốt thời gian qua.”
truyện sẽ ko đăng full ở đây,  full nhắn zl 034..900..5202