Chia tay, cô  cần  đợi  trong đêm dài đằng đẳng nữa. Chia tay, thực sự  .
Ôn Noãn xoay  rời , những tiết mục nam nữ si tình đó, cô   xem. Sau khi Ôn Noãn rời , cô trở  căn hộ của Hoắc Minh.
Cô gỡ xuống từng món đồ trang trí cho bữa tiệc mừng ngày Lễ Tình Nhân mà cô  cất công trang trí cẩn thận. Những món đồ trang trí trị giá năm mươi ngàn tệ, những món ăn của nhà hàng Michelin, còn  chân nến bằng bạc... Toàn bộ đều  cô vứt bỏ.
Thư mời của Học viện âm nhạc nước Pháp  ném  thùng rác.
Sau khi làm xong hết  thứ, Ôn Noãn thu dọn đồ đạc chuẩn  rời .  lúc  điện thoại reo lên.
Là dì Nguyễn gọi đến, bà   với giọng như đang : “Ôn Noãn, con mau đến bệnh viện , bố con  cẩn thận  ngã... Có lẽ,  lẽ ông  sẽ  qua khỏi... Ôn Noãn, ông   gặp con  cuối! Ôn Noãn, con tới đây nhanh lên!”
Dì Nguyễn    tiếng, gần như suy sụp!
Chồng bà  chỉ còn  chút ý thức cuối cùng, nhưng ông  vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y bà ,  ngừng gọi tên của Ôn Noãn, ... Gặp cô.
Tính mạng nguy kịch, trong giây phút hấp hối,  mà Ôn Bá Ngôn  yên lòng nhất chính là viên ngọc quý của .
Cả thế giới như sụp đổ  mặt Ôn Noãn!
Cô bỏ hết  thứ  tay xuống và gần như lao thẳng xuống lầu. Trời vẫn đang mưa...
Ôn Noãn đạp mạnh chân ga.
Trong lúc lái xe,  mắt cô   mờ mịt,   là do nước mưa  nước mắt  che khuất tầm mắt của cô...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-298-chia-tay.html.]
Nhanh hơn nữa...
Cô  lái xe nhanh hơn nữa!
Cô  gặp bố  cuối, cô   với ông  rằng cô  yêu ông , cô còn  để ông  yên lòng rằng cô sẽ chăm sóc  cho dì Nguyễn... Cô còn   ông  là  bố tuyệt vời nhất!
Nước mắt rơi đầy  mặt Ôn Noãn! Chiếc xe đột nhiên ầm' một tiếng...
Ôn Noãn sững sờ hai giây.
Cô chạy  khỏi xe bất chấp trời mưa to, mở mui xe thì một làn khói đen bốc .
Xe  hư... Cô   thời gian suy nghĩ và bắt đầu chặn taxi, nhưng đêm nay là ngày Lễ Tình Nhân, khắp nơi đều  nam nữ thanh niên về nhà hẹn hò nên cô  thể bắt  taxi.
Ôn Noãn chạy  mưa, phía   một trung tâm thương mại, bắt taxi sẽ dễ dàng hơn.
Mưa  làm ướt hết quần áo cô... Nước bùn b.ắ.n  giày, quần của cô... Mưa quá lớn khiến Ôn Noãn dẫm  một cái hố nhỏ và ngã xuống đường. Khi  dậy, gót chân cô đau đến mức  thể  ...
Cô điên cuồng chặn mấy chiếc xe , nhưng  ai chịu chở cô... Những chiếc xe  lượt vượt qua cô làm mấy vũng nước b.ắ.n tung tóe   cô.
Ôn Noãn bỏ  lòng tự trọng của , cô lấy điện thoại gọi cho Hoắc Minh. Bệnh viện mà Kiều An đang ở cũng ở gần đây,  lẽ   thể chở cô đến đó.
Cô chỉ  gặp bố   cuối. [Xin ! Số máy quý khách  gọi hiện đang tạm khóa! ]
[Xin ! Số máy quý khách  gọi hiện đang tạm khóal Vui lòng gọi  ...]