Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2860-2866

Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:34:54
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoắc Kiều thoáng qua.

Sau đó, cô tìm thấy khá buồn , hóa là tấm ảnh chụp Khương Lan Thính và một phụ nữ uống cà phê... Người phụ nữ đó cô còn quen, là vợ của hai Hoắc Doãn Tư, tên An Nhiên .

An Nhiên kín đáo, trong giới thật sự sẽ . Cô ở đó, chắc chắn là công tác!

Tình cờ gặp Khương Lan Thính, cùng ăn một bữa cơm là chuyện bình thường, nhưng như Tiếu Bạch suy nghĩ nhiều, cho rằng đây là tình nhân của Khương Lan Thính...

Hoắc Kiều vạch trần. Cô cầm tấm ảnh, giả tưởng xem xét kỹ lưỡng, cũng bày tỏ cảm xúc gì.

Tiếu Bạch thiếu chiến đấu, nụ mai: “Tấm ảnh như thế , một đống! Cô nghĩ xem nếu những bức ảnh truyền

ngoài, sẽ ảnh hưởng gì đến cổ phiếu và danh dự của Tập đoàn Khương thị, chắc chắn là tin đồng thứ hai của Tổng giám đốc Khương ! Vụ hỗn loạn của Tổng giám đốc. Khương ngài ...”

Anh thật sự giẫm lên bãi trống của Hoắc Kiều.

Tin đồng của Khương Lan Thính là Tống Thanh Thanh, gây tai nạn c.h.ế.t .

Tống Thanh Thanh chết, gián đoạn dẫn đến cuộc hôn nhân đó hạnh phúc của bọn họ, mấy năm trôi qua, mà Tiếu Bạch nghệ chuyện lúc , lấy cái uy h.i.ế.p cô.

Hoắc Kiều cầm bức ảnh, nhẹ nhàng đặt xuống.

Cô ngả phía , ánh mắt sắc lạnh lùng với Tiếu Bạch: “Trước tiên phụ nữ là tình nhân trong tối! Đây là chị dâu thứ hai của ! Tôi nghĩ nếu hoàng trần chị dâu thứ hai của mạng xã hội, cần Khương Lan Thính tay, hai của sẽ g.i.ế.c , đừng là bộ giải trí độc ác , lẽ tối chí còn thể giữ nổi chân tay lành mạnh ... Ngoài , những tin đồn mà , khuyên đừng nên nhắc đến nửa chữ chữ nào!”

Hoắc Kiều : “Bởi vì sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t !” Tiếu Bạch tin.

Anh tin Hoắc Kiều năng lực như , còn điều gì đó.

Hoắc Kiều chút lưu tình : “Tiếu Bạch, đừng đánh chủ ý lên Khương Lan Thính! Anh là trai thẳng, đời phụ nữ c.h.ế.t hết, cũng sẽ chạm đàn ông dù chỉ Một chút nữa thôi, Khương Lan Thính là chồng của , thích khác .”

Vẻ mặt của Tiếu Bạch cực kỳ khó coi.

Anh nhẹ mà sắc mặt của chứ?

Đến hôm nay mới , thật là gì, trong mắt Hoắc Kiều, chính là cái rắm, chút tò mò, vì lúc đó mới bắt đầu Hoắc Kiều đối xử với khách như , để cho cho rằng thể làm gì thì làm.

Anh lập tức hỏi.

Hoắc Kiều thảnh thơi : “Ở đoàn làm phim là diễn viên, đại tiểu thư của gia đình họ Hoắc càng là vợ của Tổng giám đốc. Khương... Tiếu Bạch, nếu thể

diễn viên chứ là nhân vật của Tổng giám đốc Tiền, nghĩ lẽ sẽ phạm điều kỵ.”

Sắc mặt Tiếu Bạch tái. Ta chuẩn sẵn sàng.

Anh nghĩ nhiều lời để , dùng cách để chia sẻ tình cảm vợ chồng Hoắc Kiều, nghĩ nếu bọn họ bất hòa thì sẽ cơ hội, nhưng thật ngờ hai ba câu của Hoắc Kiều đánh giá ý nghĩ của tan thành mây khói.

Anh yên .

Anh cắt tấm ảnh, chậm rãi tỉnh, nhỏ giọng xin . Cuối cùng cũng lấy mũi mũi của .

Cuối cùng cũng nhớ , lúc mới bước nghề thật cũng lòng tự trọng, nhưng trong giới hạn giải trí đầy cạm bẫy khiến cho quên mất cũng từng là bưng cơm hộp, một ngày chỉ 200 mới.

Anh quá quen với công việc khác theo đuổi, khiến quên mất bản .

Tiếu Bạch định rời .

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Hoắc Kiều bên ngoài.

thấy Khương Lan Thính, bên cạnh là chị dầu thứ hai An Nhiên, An Nhiên mang cho cô nhiều đồ ăn, giảm : “Chị gặp Khương Lan Thính nên cùng ăn cơm, nghĩ đến em ở phòng , nên lập tức tới đây ghé thăm em."

Đối với trong nhà, Hoắc Kiều vẫn luôn là cô gái nhỏ quen nuông chiều.

Mọi đều thương cô.

Cô chạy tới ôm An Nhiên, nũng nịu : "Cảm ơn chị dâu! Chị là nhất!"

An Nhiên khẽ xoa đầu cô.

Khương Lan Thính bên cạnh hổ cô: "Đường đường là phụ nữ cao tận mét bảy mà đòi trốn lòng chị dâu chỉ cao mét sáu của em, hổ hả!"

Hoắc Kiều sang làm mặt quỷ với .

Cô tiếp tục ở bên cạnh An Nhiên, tựa vai cô , ăn đồ ăn vặt mà An Nhiên đút cho, còn quên dè bỉu Khương Lan

Thính: "Anh ghen ty với em chứ gì! Em hai còn thì ! Em chị dâu còn thì !"

Khương Lan Thính cũng hề tức giận.

Anh cô bằng đôi mắt trong veo, thật thích mỗi khi Hoắc Kiều làm nũng, nhưng cô thật sự ít khi làm , thể bởi vì ngoại hình quá xinh , giống như , cô cao hơn mét bảy... Do đó bình thường dễ gì cơ hội làm nũng, khi làm yêu của , lẽ cô bày dáng vẻ quyến rũ của , cho nên những hành động đáng yêu, làm nũng đều bỏ qua.

thấy rằng cô đáng yêu hơn là quyến rũ.

Lúc , hai mắt Khương Lan Thính đong đầy tình cảm, với vợ của : " một vợ đáng yêu."

Mười giây , Hoắc Kiều mới chợt nhận mặt cô đỏ bừng.

Đồ ăn vặt tay cũng còn ngon lành gì nữa, cô lắp bắp : "Chị Hồng và chị dâu còn đang ở đây đấy!"

"Vậy chúng về khách sạn nhé?” Lúc Khương Lan Thính nổi hứng cợt nhả thì quả thật nữa , An

Nhiên nổi nữa, bèn sang hỏi Hoắc Kiều: "Bình thường em chống cự nổi ?"

Hoắc Kiều thành thật : "Trước đúng là như , nhưng bây giờ thì như thế nữa!"

An Nhiên liếc mắt Khương Lan Thính một cái, hàm ý thâm sâu.

Cô nhớ những lời riêng tư mà chồng , Hoắc Doãn Tư, với cô ở giường, : "Tên họ Khương nếu kiểu mặt thú thì làm thể tán đổ em gái ?"

An Nhiên cực kỳ tán thành với nhận xét .

Khương Lan Thính quả thật trai, thật vẻ ngoài của cùng một loại với Hoắc Doãn Tư, là diện mạo kiểu công tử quý tộc chuẩn mực, cả chê , vô cùng mỹ!

tính tình của hề giống Hoắc Doãn Tư, tính cho lắm!

An Nhiên nghĩ đến chồng , sang Khương Lan Thính, ánh mắt Hoắc Kiều khác, là một thứ tình cảm gì đó sâu đậm, hoặc là thích thú.

Thật sự giống một cặp vợ chồng lâu năm chút nào!

An Nhiên nghĩ, náo loạn ồn ào một trận, mà vẫn thể tìm về cảm giác yêu đương như thuở nào!

vốn định ít nhất cũng ăn một bữa cơm với Hoắc Kiều, nhưng đột nhiên cô nhận một cuộc điện thoại, đứa nhỏ cảm thấy khỏe, đòi ngủ cùng ... Hoắc Doãn Tư sắp xếp máy bay tư nhân cho cô về.

Hoắc Kiều toạc bí mật : "Là hai ngủ với chị thì !"

Mặt An Nhiên đỏ bừng cả lên.

Khương Lan Thính giữ lấy gáy Hoắc Kiều, với chị Hồng: "Phiền chị Hồng đưa cô về khách sạn, chở chị dâu đến sân bay."

Mặc dù ở nhà lái xe, nhưng với tư cách là con trai trong nhà, vẫn nên làm những việc .

Chị Hồng thoải mái đáp: "Anh yên tâm!"

Khương Lan Thính và An Nhiên , lúc ngoài mới phát hiện Tiếu Bạch còn đang ở cửa, vẻ mặt quái dị, Khương

Lan Thính bước chậm , khẽ : "Chuyện xem như qua! Tôi sẽ làm khó dễ nữa, cũng tự lo liệu cho "

Yết hầu Tiếu Bạch khẽ lên xuống.

Anh im lặng rời , thêm gì nữa.

Khương Lan Thính theo bóng dáng của , ngây trong giây lát, An Nhiên hỏi đang nghĩ gì.

Lúc mới tỉnh táo , nhưng chỉ khẽ .

Thật chỉ , sở dĩ chịu buông tha cho Tiếu Bạch là vì nhược điểm, nhược điểm đó chính là Hoắc Kiều, sợ nếu đẩy Tiếu Bạch bước đường cùng, thì một kẻ gì trong tay sẽ làm những hành động chó cùng rứt giậu, bằng một cũng đủ nghiền c.h.ế.t mấy tên Tiếu Bạch như thế.

Cuối cùng, Khương Lan Thính chỉ đáp: "Từ khi Khương Sanh, tính tình của em dễ chịu hơn nhiều."

Khương Lan Thính tiễn An Nhiên rời .

Thế vô tình gặp vợ Hoắc Doãn Tư ở sân bay.

Ở thành phố B, nếu xét xem ai còn tự phụ, cao ngạo hơn cả Khương Lan Thính, còn thích làm bộ làm tịch, tất cả chỉ đếm đầu ngón tay, Hoắc Doãn Tư là một trong đó.

Lúc , ông chủ của Tập đoàn Hoắc Thị, Hoắc Doãn Tư đang ở quán cà phê trong sân bay.

Anh mặc một bộ âu phục thoải mái màu be, im lặng ở đằng , ly cà phê mặt vơi một chút nào, giống như đang đợi ai đó.

An Nhiên đẩy cửa : “Hoắc Doãn Tư, tới đây?”

Hoắc Doãn Tư giương mắt, chăm chú vợ vài giây, đó dậy nắm lấy tay cô : “Nhớ em nên tới đây.”

An Nhiên hỏi về sức khỏe của con.

Mặt Hoắc Doãn Tư đổi sắc: “Giờ khỏe ! Lúc tới lượt thoải mái.”

An Nhiên:...

Khương Lan Thính ở phía ho nhẹ một tiếng, gọi: “Anh hai!”

Ban đầu hai mắt của Cậu ấm Hoắc đang chan chứa tình cảm nhưng lúc về phía Khương Lan Thính khôi phục sự bình tĩnh, chút để ý: “Lan Thính cũng ở đây .”

Còn giả vờ giả vịt nữa!

Khương Lan Thính cũng diễn, rụt rè : “Vâng, tới đây thăm Hoắc Kiều, mới đưa chị hai qua đây.”

Hoắc Doãn Tư gật đầu: “Xem chuyện tình cảm của hai đứa cũng .”

Khương Lan Thính mỉm , thông minh đáp , đều do phụ nữ về nhà đẻ ... Hoắc Kiều cảm giác , tình cảm của bọn họ mới xem là thật sự , thì tính.

Lúc , Hoắc Doãn Tư giơ tay đồng hồ một chút.

Anh : “Sắp tới thời gian cất cánh ! Anh và An Nhiên về thành phố B , Lan Thính, hẹn gặp ở thành phố B.”

Gần đây một dự án, cả hai bọn họ đều đấu thầu. Xem như là đối thủ.

Khương Lan Thính nghiêng , gật đầu: “Anh hai, chị hai, hẹn gặp ở thành phố B”

Hoắc Doãn Tư cầm lấy một túi giấy, đưa cho Khương Lan Thính: “Cái gửi cho Hoắc Kiều, nhờ đưa cho con bé.”

Khương Lan Thính ngơ ngẩn.

Hoắc Doãn Tư đoán tâm tư của , giọng bình tĩnh: “Không ngày lễ thì thể tặng ? Lan Thính, chuyện làm ăn làm nhưng đối xử với vợ cũng phần lạnh lùng.”

Khương Lan Thính cầm túi, sờ mũi.

Anh cũng thầm kiểm điểm trong lòng.

Quả thật, từ khi bọn họ với , dường như thể hiện nhưng tất cả những thứ đó cũng đều là vì báo đáp cho cô, thật cũng lo lắng, ít khi thể tận hưởng khoảnh khắc đó, tận hưởng dáng vẻ vui sướng của cô.

Khương Lan Thính nhận lấy đồ, nhẹ giọng lời cảm ơn.

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng ôm lấy eo của vợ, cuối cùng còn tặng một gương mặt tươi : “Nếu thật sự làm lành, tranh thủ

thời gian sinh thêm một bé gái, thấy Hoắc Kiều còn , gần đây do bận quá , chân tóc cao hơn ! Đàn ông đến độ tuổi trung niên ai cũng sẽ đuối mà thôi!”

“Hoắc Doãn Tư!”

An Nhiên nhịn gọi tên .

Hoắc Doãn Tư ôm lấy cổ vợ , vẫn ân ái như hồi kết hôn, An Nhiên chiều cao 186cm của trông vẻ cực kỳ nhỏ xinh, hình ảnh cũng vô cùng hài hòa.

Hoắc Doãn Tư mặt sang vợ, để một câu: “Đi đây!”

Khương Lan Thính trở khách sạn. Hoắc Kiều tắm xong, còn cố ý gọi cơm Tây cùng một chai rượu vang đỏ. Cô đang đợi .

Cơm Tây bày biện xong, rượu vang đỏ cũng rót , Hoắc Kiều đang dựa sô pha xem kịch bản, uống một ngụm nào...

Khương Lan Thính từ từ đóng cửa .

Anh đặt túi giấy và một bó hoa tươi ở bên cô, cũng cúi hôn cô một cái thật dịu dàng: “Quà do hai của em đưa, hoa mua đường trở về, thích ?”

Hoắc Kiều ôm hoa lên , ngửi nhẹ: “Thích!”

Sau đó cô mở túi giấy , là châu báu trang sức quý giá gì mà là một khối Rubik phiên bản giới hạn, còn sản xuất thị trường, Hoắc. Doãn Tư lấy tặng cho Hoắc Kiều.

Hoắc Kiều cầm trong tay, yêu thích nỡ buông .

Khương Lan Thính ghen tị, thế nhưng lúc càng dáng vẻ cô vui mừng.

Anh duỗi tay vuốt mấy sợi tóc của cô lên, lẩm bẩm: “Nếu em thích, giúp em sưu tập... Vừa lúc cũng cần mua đồ chơi cho Khương Sanh.”

Cứ yêu chiều hai cùng một lúc.

Hoắc Kiều đồng ý cũng từ chối, cô mặc áo tắm, đôi chân dài bắt chéo, trông vô cùng thoải mái, nhàn nhã.

Khương Lan Thính tháo cà vạt: “Anh tắm , cùng ăn cơm!” Cô khẽ ừ, đưa cho một viên kẹo Thụy Sĩ. Anh cúi đầu , mỉm lột vỏ đặt trong miệng.

So sánh với những cặp vợ chồng khác, thật bọn họ vẫn đủ nhiệt tình, nhưng như ... Ở chung thoải mái, nước chảy mây trôi.

Anh tắm xong, một bộ đồ tương đối thoải mái.

Bọn họ cùng ăn cơm Tây, cùng uống một ít rượu vang đỏ, với Hoắc Kiều về chuyện công việc, Hoắc Kiều chia sẻ về bộ phim gần đây với ....

Cho tới đêm khuya, khó tránh khỏi nổi lên ham . Hoắc Kiều mệt nên ngủ .

Cô gối đầu lên n.g.ự.c , một bàn tay ôm lấy cái cổ ấm áp của , nửa mê nửa tỉnh: "Khương Lan Thính, em buồn ngủ quá, chúng ngủ sô pha ? Chúng từng ngủ sô pha , thoải mái.”

Thật thấy thoải mái.

thấy cô thoải mái như , cử động nữa.

Anh còn giúp cô điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn, nhẹ nhàng xoa nắn cổ cô. Bỗng nhiên nghĩ, lẽ Hoắc Kiều cũng thật sự thích làm việc, cô chỉ thích ở trong nhà mãi, cử tại chỗ chờ .

Có lẽ, cô vẫn còn thích .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2860-2866.html.]

Nửa đêm, Khương Lan Thính nhận một cuộc điện thoại.

Công ty việc gấp, chuyện bắt buộc trở về xử lý, thật ông Khương cũng , nhưng dù ông cũng lớn tuổi, chuyện cần tới nơi khác, là một dự án phát triển, dân địa phương lật lọng, tạm thời vi phạm hợp đồng đòi thêm phí bồi thường, hơn nữa đưa con trời.

Việc đương nhiên thể đồng ý.

Luật sư của Tập đoàn Khương Thị đến địa phương khởi tố thưa kiện, cuộc xung đột cũng tiến thêm một bước!

Khương Lan Thính do dự mãi.

Anh vẫn quyết định tự về thành phố B, tuy cũng luyến tiếc Hoắc Kiều, cũng ở cạnh cô một tuần, cũng sợ cô thất vọng nhưng là đàn ông, trách nhiệm vẫn

gánh, thể ở đây theo đuổi vợ yêu, bố đối mặt với những dân hèn cầm cuốc cầm xẻng đó.

Anh cúp điện thoại, cúi đầu thấy Hoắc Kiều tỉnh.

Cô nửa tỉnh nửa mê, chút ngây thơ, giọng cũng mềm mại: “Công ty xảy chuyện hả?”

Khương Lan Thính giấu giếm cô.

Anh xuống, duỗi tay vuốt ve mái tóc dài đen bóng của cô, hắng giọng : “ chút chuyện, bố của lớn tuổi, khả năng thể tới xử lý, một chuyến!”

Anh cúi đầu cô, vẫn sợ cô thất vọng. Hoắc Kiều cũng thể thông cảm.

Cô ngửa đầu , khẽ hỏi: “Vậy khi nào ?”

Khương Lan Thính ôm cô bằng cả hai tay, tạm dừng một chút : “Sợ là lập tức qua ngay, thể trở về thành phố B, thẳng tới chỗ để xử lý, luật sư ở đó .”

Tuy Hoắc Kiều chiều chuộng từ nhỏ nhưng cô cũng mất não.

Chuyện trong giới làm ăn, cô vẫn hiểu một ít.

vẻ mặt của thôi cũng chuyện phiền phức, còn nguy hiểm , cô hỏi nhiều, cũng chỉ dặn luôn cẩn thận, đó nhẹ nhàng dậy: “Em xếp hành lý! Anh ngủ tiếp một lát .”

Khương Lan Thính cầm lấy cổ tay thon thả của cô.

Hoắc Kiều nhẹ nhàng rút , ấn trở về: “Nhắm mắt nghỉ ngơi cũng .”

phòng để quần áo, kéo hành lý của , cẩn thận sắp xếp từng món một cho , cô cũng hiểu rõ trong lòng, sự việc cấp bách... Có thể thêm mấy câu như hồi nấy đều do tranh thủ.

Nếu là đây, chỉ sợ Khương Lan Thính chẳng cần hành lý, bay thẳng qua bên đó.

Dưới ánh đèn thủy tinh, vẻ mặt của Hoắc Kiều trở nên vô cùng dịu dàng. Thật bận rộn như .

Mặt khác, về ước hẹn một năm của bọn họ, Hoắc Kiều cũng cảm thấy nhất định là Khương Lan Thính đơn phương đối xử với cô, nếu là như , thể còn thích , còn thể vì làm những

chuyện gì, đến mức nào, nếu chỉ để chiếm lấy sự bụng của , thì cứ tiêu tiền mua dịch vụ, dịch vụ đắt nhất cũng mua .

Trong đêm nay, lúc phiền lòng, cô nguyện ý chia sẻ một ít vì .

Một đôi tay rắn chắc ôm lấy vòng eo nhỏ của cô.

Khương Lan Thính ghé sát mặt bên gáy cô, giọng trầm: “Yên tâm! Anh sẽ chú ý an ! Chúng còn chăm sóc Tiểu Khương Sanh nữa, chúng còn một năm, hai năm, nhiều năm nữa mà!”

Hoắc Kiều cúi đầu, nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay của . Hai yên lặng ôm một lát.

Cô tiếp tục giúp thu dọn hành lý, còn thì đến bên cửa sổ hút một điếu thuốc lá, nâng cao tinh thần, đồng thời liên lạc với Anna xác nhận một vài việc...

Nửa giờ , Khương Lan Thính một tới sân bay. Anh cho Hoắc Kiều đưa .

Anh thanh toán hai tháng tiền phòng khách sạn, để cô ở chỗ , nếu rảnh sẽ bay tới cùng cô nhưng Hoắc Kiều ở đoàn phim hai tháng, cứ bận mãi, thể thoát .

đêm nào cũng sẽ gọi điện thoại cho cô.

Có khi chuyện, chịu ngủ quên....

Hoắc Kiều sẽ lắng nhịp thở của trong chốc lát, đó đặt điện thoại di động ở đầu giường, thật cũng bận rộn như đây nhưng lúc để cô trong lòng, cảm giác giống khi , phụ nữ quý trọng , trong lòng họ rõ.

Hai tháng , đoàn phim đóng máy, trở về thành phố B bổ sung nửa ngày.

Hoắc Kiều về nhà họ Khương thăm Tiểu Khương Sanh.

Khương Sanh bà Khương chăm sóc, vẫn luôn ở nhà lớn, lúc cô trở về gần tới lễ Giáng Sinh, thời tiết đầu đông còn hai đợt tuyết nhẹ.

Tiểu Khương Sanh đang tập ! Thấy Hoắc Kiều tới, bà Khương vội vàng chào: “Đã về !" Hoắc Kiều gọi một tiếng , đó bé Tiểu Khương Sanh lên hôn một cái, lúc mới

chuyện với Khương: "Sáng sớm con Lan Thính gọi điện thoại, rằng bên sắp kết thúc, thể trở về Tết.

Mẹ Khương thấy .

Hoắc Kiều gọi một tiếng 'Lan Thính, thể thấy hai vợ chồng đang mặn nồng, chồng như bà cũng mừng.

Mẹ Khương thích Hoắc Kiều ngay từ lúc đầu. Đợi khi con ,

Bà Khương bế Tiểu Khương Sanh, thấp giọng : 'Dạo sức khỏe ông cụ , ông cứ mong ngóng con và Lan Thính về đấy! Mẹ với bố con bảo ông cụ gọi điện gọi các con về, nhưng ông cụ chịu, ông bảo sợ làm ảnh hưởng đến công việc của các con."

"Ông cụ bảo, ông gì đáng ngại, ông chỉ mong các con hòa thuận vui vẻ."

Chung quy, Khương vẫn chút đa cảm.

Bệnh tình của ông cụ Khương lạc quan cho lắm, lẽ là chuyện suốt nửa năm nay , theo lý mà ông cụ cũng chỉ hy vọng cháu trai thể ở bên cạnh , nhưng Lan Thính...

Chồng bà làm ông cụ tiếc nuối.

kiếm ít nhiều cũng , : Ông cụ thấy câu , thế là chửi ầm lên.

Ông cụ : "Anh làm bố giỏi thật đấy! Chính nhát gan thì cũng thôi , còn bảo Lan Thính làm con rùa rụt cổ giống ! Đàn ông thì nhiệt huyết, kêu nó về giữa chừng, đừng .... đến vợ nó cũng coi thường nó."

Những lời , bà Khương tiện mặt Hoắc Kiều. Bà đưa Hoắc Kiều thăm ông cụ.

Ông cụ bệnh nặng, bác sĩ khuyên ông điều trị bằng hóa chất, nhưng ông cụ Khương từ chối, ông cụ bảo lớn tuổi , ông chịu cái đau nữa, ông một cách vẹn, đẽ.

Hoắc Kiều đưa Tiểu Khương Sanh sang, ông cụ đang ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe thấy tiếng động, ông cụ Khương mở mắt . "Kiều Kiều về đấy !" Hoắc Kiều bế Tiểu Khương Sanh tới, đó cô cầm lấy tay ông cụ, dịu dàng : "Vâng! Cháu về ạ! Khoảng

thời gian tới tạm thời cháu nhận việc, cháu thể bồi ông dưỡng bệnh.

Khương nó ít nhiều gì cô cũng khuyên ông. Sao ông cụ cơ chứ?

Ông đến nỗi nếp nhăn mặt cũng kéo , ông cụ : "Cháu cứ bận việc của cháu ! Người trẻ tuổi công việc quan trọng hơn, đừng nhốt trong nhà vì một ông già như ông, ở nhà chán lắm!"

Hoắc Kiều nhận lấy khăn ấm từ giúp việc.

cẩn thận lau mặt cho ông cụ, chu đáo : "Châu làm bận đầu, cháu ở nhà là giúp cho Lan Thỉnh đấy! Anh làm tổng giám đốc tập đoàn Khương Thị, công việc của liên quan đến sinh kế của hàng chục ngàn nhân viên, nên thể sai.”

Ông cụ Khương chăm sóc dịu dàng.

Bắp thịt khuôn mặt kim run run.

Một lát , ông cụ nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoắc Kiều, thở dài : "Trước Lan Thính bạc đãi cháu !"

Hoắc Kiều lắc đầu. Cô : "Tuổi trẻ cháu cũng chỗ hiểu chuyện."

Câu chỉ mặt ông cụ thôi, mặt Lan Thính cô sẽ thừa nhận .

Ông cụ Khương cũng hiểu, ông nghĩ, đúng là một cô gái thấu tình đạt lý!

Ông cụ giương mắt Khương.

Mẹ Khương cũng xúc động, bà kìm mà lau nước mắt, bà mong Hoắc Kiều thể khuyên ông cụ trị liệu, nhưng rõ ràng là ông cụ ...

Đêm khuya, chồng nàng dâu trò chuyện đến nửa đêm. Mẹ Khương .

Hoắc Kiều dựa lưng ở đầu giường, xoa khuôn mặt nhỏ của Tiểu Khương Sanh nghĩ về chuyện ban ngày.

Mãi đến khi Khương Lan Thính gọi điện về.

mới phát hiện, về lâu như thời gian nghĩ về .

Giọng Khương Lan Thính vẫn như xưa, thấp giọng hỏi cô: "Em vẫn đang ở nhà ông ?"

Hoắc Kiều khẽ ừm một tiếng: "Tin của nhanh thật đấy."

: "Sức khỏe ông , em tính sẽ ở đây một thời gian. Khương Lan Thính, tuy bảo năm ngoái về gấp, nhưng nếu mấy ngày. tới rảnh, thì hãy về một chuyến thăm ông."

Sau đó, cô kể cho tình trạng bệnh của ông cụ.

Ở đầu dây bên , Khương Lan Thính im lặng một lúc lâu...

Không qua bao lâu, khẽ : "Anh ! Anh sẽ tranh thủ về thăm ông! Vất vả cho em ."

Anh , tuy nhà họ Khương nặng nề về phép tắc.

ở đó chung quy vẫn tự do thoải mái như mái ấm nhỏ của , sinh hoạt cũng tiện như nhà , nhưng Hoắc Kiều vui lòng ở đó, lúc sẽ hỏi cô về kỳ hạn một năm, bởi vì thể cảm nhận sự chân thành của Hoắc Kiều, cô thật lòng coi là vợ của .

Khương Lan Thính nhiều, chỉ dịu dàng bảo cô ngủ sớm.

Hoắc Kiều gật đầu.

Cô cúp điện thoại, căn phòng ngủ một lượt, đây là phòng của Khương Lan Thính.

Mấy tháng qua, thỉnh thoảng cô sẽ sang đây ở, bố cục và bày trí ở căn phòng theo hướng nữ tính hóa, đời sống hóa và còn nhiều đồ dùng cho trẻ nhỏ của Tiểu Khương Sanh.

Hình như căn phòng của họ còn lãng mạn nữa. Hoắc Kiều thấy ấm áp, kiên định.

Cô ngủ thật say...

Trời sáng, đang ngủ thì cô thấy tiếng động ở bên ngoài, đó là một trận tiếng bước chân... Cô mở mắt thì thấy Khương Lan Thính.

Hoắc Kiều chớp mắt. Anh suốt đêm để về.

Khương Lan Thính ở đầu giường, Hoắc Kiều lẳng lặng .

Đã hơn một tháng bọn họ gặp .

Anh khác với bình thường, còn dáng vẻ tự phụ kiêu ngạo như ngày xưa nữa, đen và gầy , nhưng tăng thêm vài phần gợi cảm của đàn ông, lúc cô , đưa tay khẽ chạm má cô, tuy lên tiếng, nhưng toát sự ấm áp và trìu mến...

Mãi một lúc , mới : “Anh yên tâm, nên về luôn trong đêm."

Nói xong, giơ tay lên xoa mặt: "Anh tắm đây."

Ban đêm chuyến bay, điều động chuyên cơ cũng tiện, lái xe mấy tiếng đồng hồ để về, bữa trưa mới về , cho nên đúng là chỉ mới rửa cái mặt, mặc nguyên quần áo bên cạnh Hoắc Kiều, thậm chí còn mùi mồ hôi đặc hữu của nam giới nữa.

Hoắc Kiều ghét bỏ, cô còn dịch cho với nữa.

Khương Lan Thính xuống, với cô một chuyện về hậu sự của ông cụ, những chuyện là ba Khương bàn với , giờ

kể với vợ , cùng, ôm chặt Hoắc Kiều lòng, nhưng làm gì cả, chỉ chuyện riêng với cô.

Có lẽ lúc , bọn họ mới thật sự giống vợ chồng. Anh hỏi về tình hình của Tiểu Khương Sanh. "Thằng bé ."

Hoắc Kiều rúc hõm cổ , hỏi chuyện dự án, hỏi khi nào thể kết thúc, Khương Lan Thính mò mẫm lấy một điếu thuốc, kẹp giữa ngón tay. nghịch, đó : "Khó mà ! chắc chắn sẽ xong tết."

Bây giờ thêm chuyện của ông cụ, thế thì càng kết thúc đúng hẹn.

Hoắc Kiều gật đầu.

: "Anh ngủ một lát ! Em dậy xem ông cái ."

Khương Lan Thính ôm cô một lúc, lúc mới vỗ m.ô.n.g cô khàn giọng : "Nếu tình huống đặc biệt, thì thả em ."

Không nghĩ chuyện nam nữ.

Lâu gặp cô, cũng nhớ cô, cứ yên lặng ôm cô như ngủ cũng .

Hoắc Kiều yên với mười phút.

Một lát , hô hấp của đều đều, rõ ràng là ngủ . Trái tim con làm bằng thịt mà.

Tuy là kỳ hạn một năm, nhưng bây giờ cô nào dễ nữa, thật làm nên cô cảm động, mà là trong quá trình chung sống, cô phát hiện vẫn thích , nửa năm nay bọn họ cùng trưởng thành cùng trở thành dáng vẻ mà đối phương , nhưng những lời sến sẩm đó, cô từng một chữ nào.

Tuổi tác tăng lên, bọn họ là làm cha làm , Mọi thứ khác xưa.

Anh ngủ say, Hoắc Kiều dậy, cô giúp Khương làm việc nhà.

Mẹ Khương vốn thích cô ngay từ đầu.

Cũng cô nịnh nọt gì , mà là môi trường trưởng thành của Hoắc Kiều tương tự Lan Thính, họ càng dễ dàng đến

với hơn... Bà thở dài, cô gái ngày nghĩ thông, nếu mà bằng lòng nhận tiền tài của cải vật chất, thì lẽ bây giờ sống sung túc.

những lời , Khương đề cập đến một chữ nào.

hỏi về đời sống tình cảm của đôi vợ chồng nhỏ, bà cũng là phụ nữ, bà thể tình cảm mà Hoắc Kiều dành cho Lan Thính, nếu cô còn yêu Lan Thính, thì cô sẽ chịu ở nhà tổ nhà họ Khương .

Khi chồng nàng dâu dọn dẹp nhà cửa.

Mẹ Khương sẽ cố ý hoặc vô ý đưa cho Hoắc Kiều một đồ vật, bảo là bảo quản giúp bà nhưng thực là giao , bà và bố của Lan Thính đều lớn tuổi, cũng đến lúc họ lùi về để cho thế hệ thế chân .

Hoắc Kiều cũng hiểu ý tứ .

Cô đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn nhận lấy...

Vành mắt Khương ươn ướt, bà mừng vì Lan Thính khá may mắn, chọn Hoắc Kiều.

Hoắc Kiều làm xong việc thì gần trưa.

Cô về phòng ngủ, thì thấy Khương Lan Thính dậy , tắm và một bộ quần áo sạch, dựa lưng sô pha hút thuốc, thấy Hoắc Kiều về, dập điếu thuốc ngay: "Mẹ đưa cho em ?”

Trong tay Hoắc Kiều đang cầm một cái hộp gỗ tử đàn to.

Cô thật thà gật đầu: "! Mẹ bảo trong sổ sách của nhà, sổ đỏ, với cả một đồ trang sức quý giá.

Cô tính sơ, trong cái hộp gỗ mười tỷ. Sợ quá..

Khương Lan Thính gọi cô qua, đưa tay xoa đầu cô: "Mẹ cho em, em cứ cầm ! em cầm đồ của nhà thì vợ cả đời đó!"

Loading...