Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2850-2859: Anh không đứng đắn

Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:34:53
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoắc Kiều mắng lưu manh: "Con còn đang xe đấy!"

Khương Lan Thính tiến lên, nghiêng lau kính chiếu hậu, : "Con mới bao lớn, hiểu ? Lớn thêm chút nữa mới cần chú ý hơn... Lấy làm gương!"

Anh đắn.

Hoắc Kiều thèm để ý đến , hôn nhân môn đăng hộ đối chỗ ai cúi đầu với ai, càng cần hạ khuất phục lấy lòng, cô cần đầu tư, tự đầu tư là .

Khương Lan Thính cũng hiểu rõ trong lòng.

đầu tư cô đầu tư vẫn sự khác .

Anh cô, đó mới ung dung thong thả rút tay về, đạp ga... Trên đường , họ về đề tài tối nay, chuyện mấy câu, Tiểu Khương Sanh lặng lẽ chìm giấc ngủ ghế trẻ em.

Trở về khách sạn, Khương Lan Thính xuống xe, tới ôm con trai.

Vươn tay sờ một cái...

Thằng nhóc , tã phồng lên, là do bé tè trong xe.

Anh liếc Hoắc Kiều, nhẹ nhàng : "Ăn ngủ , nuôi thật! Có điều ngây thơ quá, là di truyền từ ai trong chúng ."

Anh mập mờ, nhưng làm Hoắc Kiều nhận ẩn ý của .

Không ý Khương Sanh giống cô ?

đồng tình: "Ngây thơ thì gì sai? Hơn nữa, Khương Lan Thính, Khương Sanh mới bao nhiêu tuổi,

con ngây thơ . ... Không đúng, ý là thằng bé ngốc!"

Hoắc Kiều theo lưng , chút tức giận.

Đột nhiên, Khương Lan Thính xoay , một tay ôm con trai, một tay vòng qua gáy cô, cúi đầu hôn cô, vì đang trong sảnh khách sạn nên chỉ hôn nhẹ một cái, hôn sâu.

Hoắc Kiều sửng sốt.

Sau đó, cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của , tìm cớ che sắc xuân trong ánh mắt, giọng hổn hển: "Khương Lan Thính, chúng đang ở bên ngoài..."

Anh thẳng: “Về phòng là , ?” Hiếm khi Hoắc Kiều đỏ mặt.

Dù họ kết hôn, cũng yêu nhiều năm nhưng cô vẫn quen với việc về những chủ đề mật như ở bên ngoài... Đồng ý , đồng ý hình như vẻ giả tạo.

Khương Lan Thính từ từ buông cô , đưa cô lên căn phòng ở tầng cao nhất.

Vừa phòng, quần cho Tiểu Khương Sanh, rửa cái m.ô.n.g nhỏ cho bé, chuyên nghiệp.

Anh càng giống một trai trẻ nóng lòng ân ái với Hoắc Kiều.

Lúc chăm sóc con trai, bảo cô tắm, thư giãn một chút.

Hoắc Kiều vốn định làm , nhưng thấy chăm nom nên cô cũng lấy quần áo tắm.

Lúc , Tiểu Khương Sanh thức dậy.

Khương Lan Thính xắn tay áo sơ mi lên, đang chơi xếp gỗ với con trai, thấy Hoắc Kiều , vẻ lạnh nhạt cô một cái, Hoắc Kiều lanh mắt phát hiện quần một khối phồng lên.

vẻ mặt của Tổng giám đốc Khương kìm nén.

Hoắc Kiều chửi thầm một tiếng cầm thú đến phòng khách kịch bản...

Còn Khương Lan Thính, bóp mặt Tiểu Khương Sanh, hỏi con trai: "Bố là cầm thú ? Bố là cầm thú ..."

Tiểu Khương Sanh bập bẹ. Cậu bé ê a mấy câu: “Bố là cầm thú, bố là cầm thú.”

Hoắc Kiều trong phòng khách , nhịn bật : 'Đến Khương Sanh cũng là cầm thú."

Khương Lan Thính khẽ: “Anh cầm thú thì thằng nhóc ?

Vừa xong, cả hai đều im lặng. Sự đời của Tiểu Khương Sanh là ngoài ý .

Khi đó bọn họ lâu sinh hoạt vợ chồng, chỉ một đêm hiếm hoi mà Tiểu Khương Sanh... Nghĩ đến đây, Hoắc Kiều thoáng ngẩn ngơ.

ngay đó cô lập tức lắc đầu. Cô nhớ những chuyện vui.

Khương Lan Thính tới ôm lấy cô từ phía , đặt đôi môi mỏng lên vành tai mềm mại của cô, nhỏ giọng hỏi: “Giận ?

Hoắc Kiều tiếp tục xem kịch bản của , giọng đều đều : "Sao dễ tức giận như chứ! Mà Khương Lan Thính , cũng nên tu dưỡng tính , em nhớ lầm thì cũng hơn ba mươi !"

“Cho dù đến sáu mươi thì vẫn thể thỏa mãn em .”

Đàn ông vô liêm sỉ, những lời thô tục như thế cũng nghĩ . Hoắc Kiều buông kịch bản xuống, lẳng lặng trầm ngâm: "Lúc sáu mươi tuổi cũng chắc là chúng còn bên ! Không chừng lúc đó bên cạnh thêm mấy bà lão xinh khác.”

“Cái gì mà bà lão xinh , nhăng cuội.” Khương Lan Thính dở dở .

Ở trong lòng , dù là của của Hoắc Kiều thì đều bảo dưỡng , cho dù đến tuổi nhưng họ vẫn xinh và tao nhã, phù hợp với mấy chữ bà lão xinh .

Bỗng nhiên ôm lấy mặt Hoắc Kiều, đánh giá từ xuống .

Hoắc Kiều đẩy tay , nhưng đẩy , mặt cô xoa thành hình Shin - bé bút chì, giọng của cô rõ ràng: "Khương Lan Thính, nổi điên cái gì chứ!"

Đôi mắt của Khương Lan Thính tối sầm.

Sự rung động trong lòng vì dục vọng mà là tình yêu sâu sắc của dành cho Hoắc Kiều.

Anh gân, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Đồng thời mắt cô, ngoài tức giận và ghét bỏ thì cô còn ý gì khác... Đây chỉ đơn giản là cãi .

Trong lòng ít nhiều cũng chút mất mát.

Anh cách mà Hoắc Kiều đối xử với vẫn còn dè dặt so với , còn chân thành nữa... Cho dù là lúc giường nhiệt tình hơn thì đó cũng chỉ là chuyện sinh lý, cô hề tiến lên bước nào.

Anh để ý nhưng bằng lòng chờ cô.

Anh nghĩ rằng trong suốt cuộc sống thường ngày của cô đều sẽ sự lãng mạn mà cho cô, dù là một năm hai năm thì cô vẫn luôn thể cảm nhận điều đó, cảm nhận tình yêu mà dành cho cô.

Bỗng nhiên tâm tình Khương Lan Thính lên. Anh cắn một cái lên chóp mũi cô.

Vốn tưởng rằng cô sẽ tức giận nhưng Hoắc Kiều ôm chặt , nhiệt tình ôm hôn ... Một bàn tay mềm mại còn châm lửa khắp nơi, khiến ngừng mà ngừng , thở hổn hển : "Khương Sanh vẫn ngủ.”

Rõ ràng là Hoắc Kiều cố ý.

Cô vẫn ôm cổ , liếc mắt đưa tình: "Anh cũng Khương Sanh vẫn ngủ , thằng bé vẫn ngủ thì đến đây gọi em làm gì.”

Ánh mắt của Khương Lan Thính càng sâu thẳm. Anh trong phòng ngủ, đó bế Hoắc Kiều lên, để cô lưng sô pha, gần như thể ngang hàng với , hôn cô thăm dò trong áo choàng tắm của cô, trêu chọc...

Hoắc Kiều từ chối nhưng tận hưởng nó.

Anh làm , cô nhịn mà dựa khẽ hừ một tiếng, vô thức gọi tên : "Khương Lan Thính...”

Khương Lan Thính kề tai cô, phát một tiếng nam tính: 'Không yêu mà chỉ thích chơi đùa với em như , là thoải mái lắm ?”

Người đàn ông những lời thế thời điểm cũng khiến cho phụ nữ thấy phản cảm.

Ngược còn kích thích hơn.

Hoắc Kiều cũng chút nhịn , cô chủ động hôn tai , đó là vị trí nhạy cảm nhất cơ thể của Khương Lan Thính, chạm động tình...

Quả thật là nhịn , bế cô xuống sô pha.

Anh dỗ cô cởi thắt lưng và bảo cô nhỏ giọng một chút, Hoắc Kiều cũng ôm . Con trai ở trong phòng ngủ, bọn họ ở trong phòng khách, lén lút như thì càng kích thích hơn, hơn nữa tối nay bọn họ đều uống chút rượu... Nhất thời tình mê ý loạn.

Ngay khi tình cảm kiềm chế nữa thì Tiểu Khương Sanh trong phòng ngủ ngã từ giường xuống một cái Trần.

Sau đó lập tức oa oai.

Khương Lan Thính nghiến răng nghiến lợi kéo khóa quần chạy tới xem, Tiểu Khương Sanh thảm, chỉ đầu minh: "Đau! Đau! Cục cưng đau!"

Đặt đứa bé ở mép giường.

Cái đầu của Tiểu Khương Sanh u một cục nhỏ, đêm đó lập tức đưa đến bệnh viện kiểm tra.

Người nhà họ Khương thì mắng Khương Lan Thính một trận to , đó hai vợ chồng lập tức chạy sang bên trong đêm....

Nửa đêm, Tiểu Khương Sanh đưa đến bệnh viện, may mắn là khi kiểm tra xong thì .

Trong phòng cấp cứu, bác sĩ hồ sơ bệnh án và kê đơn thuốc trị thương... ngước mắt cặp bố xinh chói mắt .

Trên cổ của đàn ông một vết cắn mờ nhạt và vài vết xước mỏng, rõ ràng là do móng tay của phụ nữ cào xước.

Bác sĩ cúi đầu tiếp tục bệnh án, với giọng điệu bình tĩnh: "Khi sinh hoạt vợ chồng cũng chú ý, nên bỏ bê đứa nhỏ, thể chờ khi đứa nhỏ ngủ say hãy làm. Nếu cần thiết, hãy đến lớp học dành cho bố và con cái !"

Mặt Hoắc Kiều đỏ như lửa.

Khương Lan Thính sinh là con nhà quyền quý, cũng khó chịu.

Cả hai đều im lặng.

Bác sĩ vui vẻ, thêm vài câu: "Nếu thật sự thì buổi tối để v.ú em ở nhà chăm sóc cho, chừng nếu nắm bắt thời gian thì còn thể sinh hai ba đứa cho đất nước, gen nên duy trì."

Hoắc Kiều thôi.

Khương Lan Thính nghiêm túc : "Chúng sẽ cố gắng.”

Sau khi rời khỏi bệnh viện,

Ngồi xe, Hoắc Kiều chăm sóc cho Tiểu Khương Sanh ở ghế , cô cực kỳ đau lòng ôm con trai, nhưng thật Tiểu Khương Sanh ngoan, nín từ lâu, vẫn ôm đầu ngây ngô, kêu la dữ dội.

Khương Lan Thính nhịn : "Thằng nhóc ngốc nghếch.”

Hoắc Kiều cho : "Đầu do , nếu như đột nhiên phát tình thì Khương Sanh ngã xuống ... Bây giờ còn gọi nó là thằng nhóc ngốc, cẩn thận nó rút khí quản của đấy.”

Khương Lan Thính nhấn thì dẫm chân ga.

Thật đêm khuya đường nhiều xe nhưng vợ con đều ở xe nên lái chậm, nhẹ: "Em chắc là phát tình ? Sao nhớ là em chủ động nhỉ, chính em là dùng chân quấn lấy thắt lưng ... Bà Khương, em quên ?”

Đương nhiên Hoắc Kiều nhớ rõ.

chuyện như thế lấy thì cô cảm thấy hề chút phong độ đàn ông nào cả.

Khương Lan Thính hiểu suy nghĩ của cô, giữ vô lăng, bình tĩnh : 'Lát nữa bố tới, sẽ ép buộc em, em chịu... nhất quyết đòi!”

Hoắc Kiều: ...

Có gì khác chứ?

Bọn họ trở về khách sạn thì thấy ông Khương và bà Khương đến, thấy mặt là ông Khương lập tức đến ôm cháu đích tôn, cẩn thận kiểm tra từ xuống sợ sót chỗ nào...

Tiểu Khương Sanh đáng thương ông nội cởi sạch quần áo giữa đêm khuya.

Mông nhỏ cũng trần truồng.

Bà Khương chỗ sưng cũng đau lòng đến rơi nước mắt, đ.ấ.m con trai một cái: "Lan Thính, con chăm sóc con trai thế nào, con xem... thằng bé ngã đến mức như ."

Bà sợ Hoắc Kiều suy nghĩ nhiều nên bổ sung một câu: "Trước Hoắc Kiều chăm sóc , từ khi con tiếp quản thì Khương Sanh của chúng gầy , xem con làm bố thế nào .”

Hoắc Kiều...

ông Khương nuông chiều hai bọn họ, ông Khương là từng trải, vết hôn cổ Khương Lan Thính bọn họ bận rộn tạo mà quên mất Tiểu Khương Sanh nên mới xảy sự cố.

Ông Khương mắng con trai: "Con đói đến mức nào chứ! Không thể chờ con trai ngủ ?”

Ông với Hoắc Kiều: "Sau đừng nuông chiều nó nữa.”

Hoắc Kiều bên cạnh Khương Lan Thính, nhỏ giọng : 'Là con ôm , cho .”

Trong nháy mắt, trong căn phòng rộng lớn còn một chút âm thanh nào.

Bà Khương: Con dâu thật dũng cảm! Ông Khương: Con trai vẫn còn sức hấp dẫn! Xem tình cảm vợ chồng chúng nó hơn nhiều! bây giờ Hoắc Kiều thì làm tiếp lời đây? Bảo tiếp thế nào chứ?

Một lúc lâu , cuối cùng ông Khương cũng tìm lời , phê bình vợ :

“Bà xem vợ Lan Thính kìa, đời sống tình cảm phong phú, bà xem, bà còn tới thời kỳ mãn kinh mà lạnh nhạt với chồng ! Lát nữa bà tâm sự với Hoắc Kiều, học tập nhiều hơn.”

Bà Khương hiểu là hy sinh.

Rõ ràng lão già một tuần cũng mấy , bây giờ còn lạnh nhạt.

Bà Khương nghiến răng nghiến lợi: “Ông đúng!”

Chờ ngủ sàn nhà ! Mặt ông Khương vẫn đỏ, cố gắng hòa giải: "Như , đêm nay đứa trẻ sẽ ngủ với bố và con, hai đứa con suy nghĩ thật kỹ xem chăm sóc đứa trẻ như thế nào cho ... Ngày mai ."

Ba Khương Lan Thính mang tiểu Khương Sanh .

Bọn họ kinh nghiệm phong phú trong việc nuôi dạy con cái, Hoắc Kiều lo lắng, chỉ là trong lòng cô vẫn chút khó chịu, cô đá Khương Lan Thính ngay khi ba rời , kế tiếp cô chuẩn ngủ.

Khương Lan Thính cau mày: "Em bàn tiếp chuyện ?”

Hoắc Kiều đang đồ ngủ trong phòng đồ, giọng vang lên: "Anh ? Trong tương lai, chỉ cần kiềm chế dục vọng đáng hổ , Khương Sanh liền sẽ chuyện gì."

Khương Lan Thính : "Chuyện , chúng thảo luận , là em chủ động."

Anh cũng theo và thưởng thức dáng vẻ đồ của cô.

Hoắc Kiều ném quần áo mặt , cô thật sự bực , lẽ nên để Khương Lan Thính qua đây. Mặc dù tối nay cô chút chủ động nhưng vẫn liên tục nhắc việc .

Cô bực , Khương Lan Thính lấy váy của cô xuống.

Anh tới, cô đang giận cái gì, dù bọn họ cũng là vợ chồng, nâng cằm cô hôn nhẹ một cái, giọng trầm thấp vang lên: "Anh thích cách em , cũng thích dáng vẻ của em khi em chủ động làm chuyện đó với , chứng minh rằng trong trái tim em , chứng minh rằng em nghĩ tới khác, chứng minh rằng cơ thể em chỉ phản ứng với ."

Hoắc Kiều cắn một cái nhẹ cằm .

Cô cố ý giễu cọt: "Anh vui vẻ ký giấy ly hôn, xem em phản ứng với khác ...... Em chỉ là ngoại tình, em chỉ còn cách sử dụng bên cạnh mà thôi. "

Lời cô dễ nhưng cũng khó chịu. Giữa vợ và chồng, kiểu cãi yêu thế là bình thường.

Anh nghĩ , thật sự cần phóng đại từng chút mâu thuẫn, phụ nữ khi cưới về nhà là để yêu thương và nhường nhịn cô...... Dù , cho dù mâu thuẫn lớn đến , nó luôn giải quyết giường.

Nếu một đủ, thì hai , ba .

Khương Lan Thính tự thử nghiệm, thật sự bế cô lên giường, chuẩn cho công cuộc một, hai, ba .

Hoắc Kiều từ chối.

Cô tựa vai , trịnh trọng : "Không em , mà hiện tại em thực sự trạng thái đó, Khương Sanh ngã như , bố cũng vội vã chạy tới, thật sự khi chúng hưởng thụ việc ...... Cho dù hôn nhân của chúng vấn đề, cho dù chỉ thời hạn một năm, nhưng em xem nhẹ chuyện , Khương Lan Thính, thể hiểu em , hiểu ý của em chứ?"

Ban đầu, quậy phá, nhưng lúc dừng .

Đôi mắt sâu thẳm, cô chằm chằm, một lúc hôn cô và xoay lật .

Khương Lan Thính liền bên cạnh cô, khẽ thở hổn hển.

Một lúc , nắm lấy tay cô, đan xen các ngón tay với cô, thì thâm: "Anh hiểu!"

Anh nghiêng cô chăm chú, thì thầm:'Chúng xa hai năm, em đổi nhiều nhưng phát hiện...... Hoắc Kiều, nên em bằng ánh mắt của quá khứ nữa, em còn là Hoắc Kiều của ngày xưa, Khương Sanh....... Mang đến cho em nhiều, em bao giờ hối hận khi sinh thằng nhóc.

Sau khi gặp , thường nhiều lời yêu thương. Cô thể cám dỗ, động tâm.

bao giờ một câu nào gây cho cô cảm giác xúc động như , rằng cô bao giờ hối hận cả.

, cô bao giờ hối hận.

Khương Sanh chỉ đơn giản là cốt nhục, mà cũng làm cho cô trải qua niềm vui làm , lẽ cô còn tự do như . và đôi khi sẽ khó khăn...... hạnh phúc.

Bởi vì cô yêu Khương Sanh, yêu con trai của họ.

Khương Lan Thính chuyện dịu dàng hơn, hỏi: "Hoắc Kiều, bây giờ em đang cùng sống ở bên , lý do là vì con trai ?"

Hoắc Kiều lời thật lòng: "Phải!"

Gô xoay , ánh mắt chút dịu dàng: “Khương Lan Thính, nếu chúng ly hôn, em nghĩ sẽ tái hôn với ai nữa cả, nhiều lắm là yêu đương thôi... Em đồng ý một năm, ngoài chúng thì còn cho Khương Sanh một cơ hội tình yêu thương của bố."

Giọng Khương Lan Thính chút nguy hiểm: "Em gì? Lặp nữa?"

Hoắc Kiều thế nào... “Em sẽ tái hôn với ai nữa cả.” "Không câu ."

"Cho Khương Sanh một cơ hội tình yêu thương của bố." "Cũng câu ."

Khương Lan Thính sờ mặt cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Em , em sẽ yêu khác.”

Hoắc Kiều với ánh mắt như một kẻ bệnh thần kinh. Cô đẩy tay , : "Nếu chúng ly hôn, đương nhiên là em sẽ tính tới chuyện yêu đương, từng đến chuyện giữ trinh tiết cho chồng cũ ?”

“Anh sẽ !"

Khương Lan Thính nhẹ giọng : “Cho dù chúng ly hôn, sẽ yêu ai nữa... Anh cách nào ngăn cản em yêu đương, nhưng nghĩ sẽ thường xuyên theo em, em và khác ở bên , lẽ sẽ thể nhịn tay."

Hoắc Kiều liếc : "Từ khi nào trở nên bá đạo như !"

“Em hiểu đàn ông .”

Khương Lan Thính giơ tay ôm cô lòng, cao, hơn một mét tám lăm, Hoắc Kiều tuy cao nhưng tựa n.g.ự.c thì vẫn nhỏ nhắn... Cô do dự một lát cũng áp mặt n.g.ự.c .

Ba nút áo sơ mi của cởi , để lộ khuôn n.g.ự.c trắng nõn. Vừa văn nhã gợi cảm.

Anh cúi đầu cô, vuốt mái tóc đen dài cho cô, hạ giọng thấp hơn: “Em hiểu đàn ông , nếu chúng chỉ yêu đơn thuần thì sẽ là chia tay thôi, nhưng một khi trở thành vợ chồng thì sẽ khác, dù ly hôn thì vẫn sẽ coi em là vợ , là của con , bản chất xa của đàn ông khiến chia sẻ em với khác, yêu đương , lên giường càng . "

Đây là đầu tiên Hoắc Kiều luận điệu . Cô mắng hổ.

Khương Lan Thính nắm lấy tay cô, trực tiếp xuyên qua áo sơ mi nhét . trong , trong giọng ấm nóng chút kích động: "Là tính chiếm hữu của đàn ông! Hoắc Kiều... hôn !"

chịu.

Lúc , cảm xúc của Khương Lan Thính lên đến đỉnh điểm, dù làm chuyện vợ chồng nhưng vẫn khát khao tiếp xúc với cô, xoay , ép cô, hôn thật sâu...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2850-2859-anh-khong-dung-dan.html.]

Hoắc Kiều đánh nhẹ , âm thanh ngắt quãng: "Anh thấy phiền ?”

Khương Lan Thính như sói như hổ, hôn cô lâu. Cuối cùng cũng bình .

Anh tựa cổ cô, lẩm bẩm: “Nghĩ đến việc em yêu khác, hận thể... hận thể ăn em.”

Hoắc Kiều khẽ.

Khương Lan Thính đoán cô đang nghĩ gì, quả thật là cô vẫn còn thích , nhưng bảo cô lập tức đầu là chuyện thể nào, Hoắc Kiều còn là cô bé như đây, cô của Khương Sanh.

Anh vội, còn một năm để xoay chuyển. Hai ngọt ngào đùa giỡn.

Dường như lâu họ thoải mái như , lát Khương Lan Thính suy nghĩ một chút : "Quả nhiên, con cái là biện pháp tránh thai nhất! Em nghĩ xem, nếu Tiểu Khương Sanh, bây giờ chúng hơn."

Hoắc Kiều đỏ mặt.

đang giở trò lưu manh nhưng vẫn giả vờ như hiểu.

: “Không Khương Sanh, chúng gặp .” Khương Lan Thính gật đầu đồng ý: "Cũng !"

Anh kéo cô , cạnh , cùng cô về những chuyện đây, nhưng nghĩ một hồi thấy dường như cũng mấy vui vẻ... Nghĩ mãi thôi luôn.

Với họ cũng bạn bè chung.

Khương Lan Thính chợt nghĩ hôn nhân của họ đúng là mong manh.

Hoắc Kiều buồn ngủ ngáp một cái: "Khương Lan Thính, sắp đến kỳ mãn kinh , già mồm quá.”

Nói nhưng cô vẫn tựa lòng , thì thầm: “ cơ thể hấp dẫn phụ nữ.”

Anh cô bằng ánh mắt dịu dàng.

Hai trò chuyện cả một buổi tối, ngày hôm Hoắc Kiều dậy nổi, ngủ thẳng giường.

Khương Lan Thính tìm bố .

sáng sớm bố Khương và Khương đưa Tiểu Khương Sanh về thành phố B, gọi điện rằng cho hai vợ chồng thế giới hai ...

Khương Lan Thính dở dở .

Anh cúp điện thoại, trở về phòng, Hoắc Kiều ngủ say... Cô che đầu, từ ngoài , cảm thấy khác gì Tiểu Khương Sanh, chỉ là một đứa bé lớn mà thôi.

Anh ở mép giường, vuốt mái tóc dài của cô, lắc đầu .

Dường như khi thực sự thích một , đối phương làm việc gì cũng thấy dễ thương, còn nếu thích thì sẽ liều mạng tìm khuyết điểm của họ, cho đến khi hai bên đều tổn thương đến nỗi thể chịu .

Anh nghĩ, bây giờ chắc là thích! Cô ngủ, cảm thấy cô đơn.

Anh giơ tay chạm cơ thể cô, cố ý trêu chọc, thật thì cũng làm gì cả, chỉ là chọc cô mà thôi... Hoắc Kiều chứng gắt ngủ, cô cầm tay cắn một cái, cuộn chăn lên, mơ mơ màng màng : "Khương Lan Thính, đừng

cầm thú quá! Nếu chúng sẽ qua một năm ."

Anh nghĩ nên làm phiền cô nữa, xem tài kiện .

nghĩ nghĩ , cho rằng hôn nhân của họ êm đềm quá, thế là trực tiếp cởi giày da chui chăn, kéo phụ nữ thuộc trong lòng...

Quần áo của chỉnh tề, còn cô chỉ một bộ đồ ngủ bằng lụa. Cơ thể của cô hấp dẫn.

Khương Lan Thính là một đàn ông bình thường, nhịn bắt đầu khiêu khích cô, tất nhiên nam nữ kết hôn mấy năm quen thuộc với cơ thể của đối phương... Anh làm thế nào để cô thoải mái, làm thế nào để cô chịu nổi.

Quả nhiên lúc đầu Hoắc Kiều còn phản kháng. Sau đó cũng nhịn mà hưởng thụ.

Dưới sự cám dỗ tận tình của Khương Lan Thính, giữa âm thanh ẩm ướt dụ dỗ, cô mất bình tĩnh, thậm chí còn gọi chồng ơi, và chỉ một .

Khương Lan Thính nhịn hai năm, hiện tại bên cạnh cũng con nhỏ.

Anh buông thả hết đến khác! Sắp đến trưa, mới buông tha cho Hoắc Kiều, Hoắc Kiều thậm chí còn

cử động một ngón tay, còn vô cùng phấn chấn... còn ăn trưa với cô.

“Cút!” Hoắc Kiều đá xuống giường.

Người đàn ông thỏa mãn, tâm trạng vô cùng, cẩn thận đặt cho cô một phần ăn ngon miệng, bản thì chỉ ăn đại chút gì đó làm việc của .

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Anh nghĩ, cứ ở đây với cô một tuần là , công ty nhiều việc nữa thì cũng thể làm .

Ngay lúc định trêu cô thì chuông cửa vang lên. Khương Lan Thính tưởng là phần ăn của Hoắc Kiều giao đến nên tự nhiên mở cửa, ai bên ngoài phục vụ mà là Tiếu Bạch và đại diện của .

Tiếu Bạch đồ tắm Khương Lan Thính và cả vết xước cổ , trong lòng cảm thấy khó chịu.

Hoắc Kiều lạnh lùng như , chẳng lẽ chỉ chịu ngủ với một đàn ông như Khương Lan Thính ?

Trong lòng phục, nhưng lời vẫn khiêm tốn. Anh : “Thầy Khương, chút chuyện với .” Khương Lan Thính hiểu trong lòng.

Đạo diễn đổi nam chính, bề ngoài thì chỉ là một vai diễn, nhưng những trong ngành ngửi thấy mùi thì lẽ sẽ rút nguồn lực , bởi vì ai dám sử dụng quả b.o.m hẹn giờ .

Không ai dám đắc tội tới nhà họ Hoắc và nhà họ Khương cùng một lúc.

Khương Lan Thính đương nhiên sẽ tự hạ thấp phận để cho Tiếu Bạch cứ thế , Hoắc Kiều còn đang ngủ, cô sẽ thức dậy bất cứ lúc nào.

lúc đó phục vụ tới, cung kính : "Ông Khương, đây là phần ăn của bà Khương, xin ông ký nhận.

Khương Lan Thính lấy bút ký.

Sau đó, một cách thờ ơ: "Mở giúp một căn phòng phía đối diện, chuyện với khách."

Tiếu Bạch sửng sốt trong lòng.

Đây là phòng Tổng thống, mà đối phương như đang đến bắp cải , .

Khoảng cách giữa lớn đến ? Khương Lan Thính đóng cửa .

Anh mang thức ăn lên cho Hoắc Kiều xinh , đặt ở bàn ăn nhỏ trong phòng khách, phòng ngủ ở bên giường, nhéo khuôn mặt của Hoắc Kiều, gọi cô là tiểu lười biếng.

Anh gọi .

Chính cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng cũng cảm thấy vài phần ngọt ngào.

Hoắc Kiều để ý đến .

Khương Lan Thính ghé sát tai cô, dán vành tai mềm mại của cô, giọng khàn khàn: “Anh ngoài chút việc, lát nữa sẽ về.”

Hoắc Kiều duỗi chân đá , cô tức giận: “Khương Lan Thính thấy phiền , làm gì đàn ông nào dính như .”

Anh cúi đầu .

Vẫn là cảm thấy ngọt ngào.

Một lúc , bên ngoài truyền đến tiếng nhân viên phục vụ gõ cửa: “Ông Khương, phòng ngài giúp ngài sắp xếp xong, ngài qua bây giờ ?”

Khương Lan Thính ”.

Sau đó, một bộ quần áo trang trọng, mở cửa ngoài.

Anh là khách vip của khách sạn , quản lý đoán chuyện quan trọng cần , cho nên cố ý gọi bốn nhân viên phục vụ ở bên trong phục vụ, những việc Khương Lan Thính quen, cũng gì ngạc nhiên.

Tiếu Bạch từng gặp qua trường hợp .

Trước , theo chị Tiền, tự cho là trải qua sự đời, cảm thấy chị Tiền là giàu trong những giàu, nhưng hôm nay mới , thế giới còn nhiều giàu khác.

Người đàn ông mặt đối diện với những phục vụ , vẫn bình tĩnh.

Một dáng vẻ thèm để ý!

Trong lòng Tiếu Bạch cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn lấy dáng vẻ nịnh nọt thường ngày, cung kính với Khương Lan Thính: “Tổng Giám đốc Khương hôm nay tìm ngài, là xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho một mạng”

Khương Lan Thính cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm. Khẩu vị hợp, đặt xuống.

Trong lòng Tiếu Bạch măng to giả vờ.

mặt, vẫn là dáng vẻ vô hại, tiếp tục dùng đôi mắt ngấn nước Khương Lan Thính, Tiếu Bạch qua, trong vòng của tiền, một đàn ông cũng thích đàn ông.

Nếu Khương Lan Thính coi trọng , nguyện ý hi sinh.

Tiếu Bạch liếc một cái.

Khương Lan Thính là một thẳng nam hơn kém, nhưng thương trường, những chuyện đen tối cũng từng thấy qua, khẽ : “Nói gì ! Tôi từng nghĩ tới việc phong sát Tiếu đây, nghĩ tới tìm chắc là mất tài nguyên, nên đề nghị gặp , bằng cầu xin đạo diễn, ông trong giới, ông sẽ giúp sắp xếp một lý do, so với chuyện hiệu quả hơn nhiều.”

Mặt Tiếu Bạch lúc trắng, lúc đỏ.

Đây là đối phương chướng mắt , đẩy về phía đạo diễn!

Vì sự nghiệp rực rỡ, liều mạng.

Anh trực tiếp rõ với Khương Lan Thính, : “Gần đây rảnh, nếu như ông Khương công tác, thể cùng... Tổng Giám đốc Khương thường ngày vây quanh, chắc chút chán, chẳng lẽ nếm thử thứ gì mới mẻ ?”

Khương Lan Thính xong buồn nôn chết.

Trước , ấn tượng với Tiếu Bạch, cũng chỉ là mùi hôi thối.

Hôm nay gặp Tiếu Bạch, cũng là sợ Tiếu Bạch chó cùng rứt giậu, gây bất lợi cho Hoắc Kiều, thể tưởng tượng mặt dày đến mức độ , cứ như giới hạn.

Khương Lan Thính nhạt: “Anh nghĩ sai ! Đời sống cá nhân của trong sạch, chỉ một phụ nữ duy nhất là vợ của ...Còn chuyện mới , nghĩ hứng thú! Anh Tiếu, thẳng là, hứng thú với đàn ông, cũng hứng thú cửa .

Sắc mặt Tiếu Bạch khó coi.

Anh ở trong giới , hình tượng vẫn luôn là ái nam ái nữ, ông lớn bà lớn trong giới đều thèm cơ thể ....

Cứ từ chối, đây là đầu tiên.

Anh mất mặt, vẫn kiên trì : “Ông Khương, ngài thể mở một mặt ?"

Khương Lan Thính dậy: "Cuộc trò chuyện dừng ở đây! Tôi nghĩ, cũng đắc tội với .... Vậy thì đơn giản chỉ là phong sát, sẽ khiến thể lăn lộn nổi ở thành phố B."

Anh hiếm khi như thế, thể thấy , thật sự Tiếu Bạch chọc giận! Khương Lan Thính trở về phòng ngủ, phàn nàn với Hoắc Kiều.

Hoắc Kiều còn đang ngủ.

Anh kéo cô lên, cô đá cũng , cứ như cả ôm trong ngực, nhẹ giọng than phiền: “Đàn ông trong làng giải trí của em là đàn ông ? Tại nam nữ đều mặc kệ, thấy tiền thì lập tức lao !”

Hoắc Kiều nửa mê nửa tỉnh, hai mắt nheo thành một cái khe nhỏ.

Lúc đầu, cô còn tức giận với Khương Lan Thính, nhưng khi cô tỉnh thì lập tức mở to mắt, một chút tin đồn: “Là Tiếu Bạch! Anh tới cầu xin ...Ngủ với ?”

Khương Lan Thính nghĩ , cảm thấy thật ớn lạnh.

Anh nghiêm túc hỏi vợ : “Nhìn , giống như thích đàn ông , sẽ cùng đàn ông làm cái ...”

Hoắc Kiều .

Một lúc lâu, cô thoải mái dựa vai chồng, cho những bí mật đến trong ngành: “Có vài đàn

ông tiền, chút biến thái, bọn họ giống , nhưng bọn họ thích chơi đùa diễn viên nam nổi tiếng...Càng nổi tiếng càng , ngủ xong cấp tài nguyên. Đương nhiên, loại sẽ chung thủy như Tổng Giám đốc Tiền, nhiều lúc sẽ đồng thời bao trọn diễn viên nam và diễn viên nữ nổi tiếng, thậm chí hai bọn họ cùng hầu hạ ông lớn.”

Khương Lan Thính là đàn ông sự nghiệp.

Anh bao giờ nâng đỡ diễn viên, cho nên những việc , thật sự .

Anh vợ , nhíu mày: “Làm em những thứ ?”

Đương nhiên sẽ nghi ngờ Hoắc Kiều bao nuôi, cô nuôi khác còn , chỉ là đau lòng, đau lòng cho gia cảnh như cô, phẩm hạnh như , làm việc trong cái hố đen như .

Anh bắt đầu nảy sinh ý nghĩ để cô rời khỏi giới giải trí. lời đến bên miệng, đè nén xuống.

Anh từng , sẽ can thiệp cuộc sống của cô, can thiệp công việc của cô.

Anh sợ cô sẽ vui.

Ngược Hoắc Kiều bình tĩnh : “Người đại diện nhiều chuyện! Chuyện lớn chuyện nhỏ trong giới, chị Hồng đều cho em , Khương Lan Thính cần lo lắng, với bối cảnh của em, sẽ ai thể cưỡng ép em...Những việc cũng ảnh hưởng đến em.”

“Về lĩnh vực phim điện ảnh, lẽ xong bộ em sẽ nghỉ, làm chút chuyện khác.”

Khuôn mặt cô điềm đạm: “Có thể lui về phía hậu trường!”

: “Chị Hoắc Tây tiếp quản tập đoàn Tây Á, trai em tiếp quản tập đoàn. Hoắc Thị...Mấy năm nay sự nghiệp của em vẫn ai tiếp quản, thỉnh thoảng bà chút bận rộn, em tiếp quản những chuyện đó, để cho bà thoải mái một chút, nếu trong giới sẽ đồn em là đứa con gái lười biếng của bà.”

“Khương Lan Thính, xem qua thế giới động vật ?”

“Có một con sư tử cái tên là Anna, chính là đứa con gái lười biếng, mặc dù đáng yêu, nhưng nhiều chê bai...Em cảm thấy em giống Anna.”

Nói đến đây, khẽ một cái.

đến nhà, vẻ mặt dịu dàng, Khương Lan Thính thích cô như , khỏi mê mãn, ôm cô nhẹ nhàng : “Anh cảm thấy em lười biếng, chỉ cảm thấy tùy ý như , thích! Hoắc Kiều, cần khác mà đổi chính !”

Hoắc Kiều buột miệng : “Anh đây là tình trong mắt hóa Tây Thi."

Nói xong, cô lập tức hối hận.

Khương Lan Thính, sửa lời của , nhưng lời đến bên miệng cũng sửa thế nào cho ...

Khương Lan Thính củi đầu cô, ánh mắt dịu dàng, chầm chậm mà cúi đầu hôn môi cô, giọng khăn ẩm: "Em đúng, chính là tình trong mắt hóa Tây Thi...Hoắc Kiều, thích em!" Thích so với yêu, càng du dương động lòng , mang theo sự thuần khiết. Anh nghĩ yêu cô, nhưng càng thích cô hơn, thích tất cả thứ của Hoắc Kiều ánh mắt sâu lắng của , nữa , cô chống vai bất mãn : "Không đang về thứ ba của ?"

Hoắc Kiều xong, ánh mắt Khương Lan Thính cũng đổi.

Anh đưa tay trong chăn, vuốt ve cô, giọng buồn: “Người thứ ba gì chứa! Anh làm gì ?”

Lòng bàn tay, khắp nơi đều mềm mại và nhẹ nhàng.

Trong lòng phơi phới phun cô làm một , nhưng Hoắc Kiều chịu, cô dựa vai nhẹ : "Sắp nghiền nát ! Khương Lan Thí nh, chán ?"

Loại chuyện , mà chán !

Hơn nữa, nhiều năm làm, bây giờ cho một tuần giường cũng thành vấn đề, việc làm tư Tiếu Bạch đều thể bỏ qua chỗ khác.

những lời , đàn ông thông minh sẽ , chỉ nhõng nhẽo thú vị cuối cùng Hoắc Kiều ép thể làm gì , đành giúp thoải mái một lúc... Từ đầu tới cuối, đều sốt mặt đỏ của cô, càng , càng cảm thấy cô thật !

Lúc , ngay cả khi tình cảm của bọn họ đang ở lúc mặn nồng. Hoắc Kiều cũng ít khi chăm sóc như .

Cô cũng nhiều.

Có lẽ cô và Khương Lan Thính yêu , nhưng bọn họ vẫn thích về mặt sinh lý, cho nên bài xích việc cùng đối phương phát sinh quan hệ.

Cô nhẹ nhàng gọi tên : “Khương Lan Thính.” Anh bôi mắt xuống, đôi mắt đen quyến rũ từ.

Hoắc Kiều to gan lên cơ đùi , thổi nhẹ tai , cô đây là nơi nhạy cảm nhất của , cô nhẹ : “Thoải mái như ?”

Khương Lan Thính hôn cô. Anh mà rên rỉ: “Cảm giác giống !”

Đương nhiên dùng s.ú.n.g thật ngọc thật, nhưng cũng kích thích, cảm giác cũng giống... Khương Lan Thính tin, tất cả đàn ông đều sẽ thích!

Hoắc Kiều đầu vẻ thỏa mãn của , thoải mái thoải mái mà làm cho thoải mái hơn.

Cô nghĩ, cho dù bọn họ thể như , nhưng cũng đạt mức độ tôn trọng giữa , đúng hơn là hòa hợp... Đôi khi, sự hòa hợp ở giường cũng quan trọng .

Sau khi kết thúc, Khương Lan Thính mất tập trung. Hoắc Kiều dậy vệ sinh.

chán ghét, rửa tay lâu, lúc Khương Lan Thính mới tỉnh táo , Yên tĩnh đến phía nhẹ nhàng ôm cô, nhỏ giọng hơn não: “Lúc phục vụ em, cũng đừng bỏ lỡ chút nào."

Hoắc Kiều đỏ mặt: “Em cũng bảo phục vụ.” Hơn nữa, sức mạnh của cô mạnh bằng .

nhu cầu của phụ nữ cũng nhiều. Anh vẫn còn ! Phải làm bây giờ?”

Hoắc Kiều cau chiếc quần tây màu xám của . Cô bỏ qua nó.

Anh cũng ép buộc cô, chỉ ôm cô, hôn cô... Hôn một lúc lâu ôm cô trong kính, đây lẽ là giây phút lãng mạn nhất của một đám mây khi gặp , rút lui

mà hỏi cô: “ Hoắc Kiều, tìm chút cảm giác giác đây ?”

Cô thành thật trả lời: “Một chút.”

Khương Lan Thính , thật một chút đó, cũng đủ !

Ngày hôm , đoàn làm phim thông báo cho Hoắc Kiều, ký đồng với nam chính mới, bảo cô qua đó diễn đàn.

Đạo diễn : "Tìm hiểu xem! Nam chính sẽ một trong hai ngày, đó cảnh của hai ."

Hoắc Kiều thể hiểu .

Buổi sáng, Khương Lan Thính đưa cô qua, định chờ cô ở xe. Hoắc Kiều cho.

Cô Nói, xung quanh , ở đoàn phim nhàm chán. tiến trình.

Đạo diễn nắm tay Khương Lan Thính, nhiệt tình bắt tay : “Cảm ơn Tổng giám đốc Khương đầu tư, thêm vài triệu triệu , chúng mới thể mời diễn tiến thành viên độ như ảnh đế, bạn yên tâm , chắc chắn kỹ năng diễn đàn chuyên

nghiệp, nhất là thể nâng cao trình độ diễn đàn cho Hoắc Kiều của chúng lên một tầm cao mới.”

Khương Lan Thính : “Hoắc Kiều vui là .”

Thực sự đạo diễn dùng quy tắc tắc, nhưng Tổng giám đốc Khương là đầu tập đoàn tài ch nh lớn, còn thương vợ, mà Tổng giám đốc Khương quá lạnh lùng, nên đạo diễn trung nhiều lời .. Khai thác máy thành công.

Lời đạo diễn đáng tin, mời tới đúng là một nhân vật nổi tiếng, vô cùng chuyên nghiệp.

Hơn nữa, cũng những tật .

Hoắc Kiều hợp tác một cách thoải mái, ngay cả chị Hồng cũng từ : “Tiền là tất cả! Hoắc Kiều em , lúc mời tới, nhưng đạo diễn ân mười triệu , nên mới mời Tiếu Bạch thế... Không Tiếu Bạch khác phát phiền, nên cuối cùng mới mời .”

Hoắc Kiều nhẹ : “Đàn Đặng diễn ."

Chị Hồng chớp mắt hiệu: “Không chừng chúng còn thể giải trí, đó em sẽ khác.”

Hoắc Kiều cũng vui vẻ. lúc , phòng trang điểm mở , bên ngoài là Tiếu Bạch. Tiểu nhẹ nhàng lấy một bức ảnh chụp, đặt lên bàn làm việc.

Anh : "Hoắc Kiều, chúng chuyện !"

Loading...