Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2820-2829: Bây giờ các con cũng
    Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:34:50
    Lượt xem: 2 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Lan Thính và ông Khương đều đưa kết quả.
Sau đó, khi ở một với , bà Khương ôm Tiểu Khương Sanh yêu thích buông tay, dỗ dành cháu với con trai: “Lan Thính, chuyện thì quáng, chuyện thì sáng! Con chỉ nghĩ đến tình cảm của con với Hoäắc Kiều, nghĩ liệu con yêu con bé , con bé yêu con ... tình cảm và hôn nhân của các con, ngay từ đầu Hoắc Kiều hề với con. Cho dù con bé quên chuyện của Tống Thanh Thanh, đó chẳng là bản chất bình thường của con ? Nếu lúc cô chết, con và con bé tình cảm thắm thiết, như vẻ m.á.u lạnh.”
“Chuyện con cũng nên nhường con bé.”
“Bây giờ các con cũng con trai lớn như , chỗ thiếu vắng bộc lộ , hơn một năm, con ở bên con bé, con bé vẫn kiên trì đến đây ngày đêm chăm sóc! Con còn con bé giống như xưa, thể, hiện giờ con bé chỉ là một vợ, còn là một , con bé giận con thì cũng đúng thôi.”
Bà Khương xong, hốc mắt ánh lệ.
Bà sinh con trai quá suôn sẻ, từ nhỏ Lan Thính cực kỳ xuất sắc, cho nên mới tạo nên tính cách tự tin thái quá của nó, chịu nhường nhịn con gái một chút nào.
Thật bà thích Hoắc Kiều, bà cũng là phụ nữ, càng hiểu phụ nữ hơn.
Bà Khương đau lòng, Tiểu Khương Sanh ôm mặt bà nội, hôn một cái thật mạnh.
Còn toe toét.
Cậu bé xinh xắn như ánh mặt trời cực kỳ đáng yêu... Bà Khương áp lên má Tiểu Khương Sanh, bà với Khương Lan Thính: “Cho dù thế nào, con cũng cố gắng hơn ! Lan Thính, hồi đó các con thích , cứ từ bỏ như , cảm thấy
đáng tiếc ? Hơn nữa với cái nết của con, kiếp chắc cũng chẳng bao giờ gặp một Hoắc Kiều khác nữa!”
Khương Lan Thính im lặng: “Con !” Sau đó, khi cả nhà ồn ào chào đón Tiểu Khương Sanh, bước lên sân thượng châm một điếu thuốc, cúi đầu điện thoại tay, bên trong là lịch sử trò chuyện giữa và Hoắc Kiều.
Kể từ khi kết hôn, họ chuyện chỉ đếm đầu ngón tay.
Ngón tay thon dài của kẹp điếu thuốc, từ từ hút hết một điếu, gửi tin nhắn Wechat cho Hoắc Kiều [Ông và bố nhớ em.]
câu [Anh đón em sang nhé?], vẫn thể gõ .
Anh sợ cô từ chối.
Hoắc Kiều nhắn cho : [Thay gửi lời chào đến họ!]
Khương Lan Thính suy nghĩ, gõ thêm mấy chữ [Anh cũng nhớ em.]
Lần , cô trả lời, lẽ tin sự chân thành của , lẽ lười đáp ... Thật mấy năm nay bận, vẫn gác thỏa thuận ly hôn ở đó, cũng hẳn nhớ cô đến , dường như sống xa với nhẹ nhàng.
Cái c.h.ế.t của Tống Thanh Thanh, đúng thật đổi tình cảm của với Hoắc Kiều.
hiện giờ nhớ cô, đó là sự thật.
Con chính là sinh vật mâu thuẫn như , một khi mất liền sẽ khẩn trương, sẽ liều mạng níu kéo... Cho dù vẫn nghĩ họ nên tách thì hơn.
Quan hệ yêu xa sẽ lâu dài hơn là ở bên cả ngày lẫn đêm. một giọng với , Hoắc Kiều nghĩ như , nếu bọn họ tách ... Cô sẽ bắt đầu một mối quan hệ mới, lẽ tái hôn, nhưng cô sẽ yêu đương với một khác.
Chỉ nghĩ đến thôi khiến ánh mắt Khương Lan Thính sâu thẳm.
Tám giờ tối, Khương Lan Thính đưa Tiểu Khương Sanh trả về cho Hoắc Kiều. cô ở nhà. Vú em mở cửa, Khương Lan Thính ôm con trai hỏi: “Hoắc Kiều ?”
Vú em bế Tiểu Khương Sanh, ân cần : “Cô Hoắc mới trở về nhiều bạn bè hẹn gặp cô , , hôm nay Tôn hẹn cô . Cậu Tôn, Tôn Tư Nam... Bọn họ quen ?
Trong lòng Khương Lan Thính thoải mái, nhưng mặt biểu hiện ngoài, hôn Tiểu Khương Sanh, nhẹ nhàng : “Mai bố đến.”
Tiểu Khương Sanh buồn ngủ, vai v.ú em, ngáp một cái. Khương Lan Thính bé, nỡ.
Mặt khác, cũng bắt mãn với việc Hoắc Kiều hẹn hò, liền với v.ú em: "Thu dọn , đưa Khương Sanh về một đêm."
Vú em ngơ ngác, lắp bắp : “Chuyện , bàn bạc với cô Hoắc.”
Giọng điệu Khương Lan Thính nhàn nhạt: “Chúng là vợ chồng.”
Anh nửa cưỡng ép mang con trai . Trong lòng dâng lên lửa giận.
Lúc , Hoắc Kiều đang gặp Tôn Tư Nam, đồng thời còn Anna... Cũng chính là thư ký của Khương Lan Thính, bọn họ sắp kết hôn, Hoắc Kiều mang quà từ nước ngoài về cho họ.
Một cặp đồng hồ đắt tiền.
Anna và Tôn Tư Nam cùng nhận, cô lúng túng cho sếp vài lời ý , đồng thời cô cũng thích Hoắc Kiều, cô cảm thấy sếp quá cuồng công việc, mấy năm nay ngó lơ vợ .
Bữa ăn khá vui vẻ, lúc Hoắc Kiều đang định thì nhận điện thoại của v.ú em.
Vú em sốt ruột : “Cô Hoắc, Tiểu Khương Sanh ngài Khương mang , là qua đêm ở chỗ .”
Hoắc Kiều sửng sốt. Sau đó, cô nhạt: “Tôi !”
Cô đặt điện thoại xuống, nhưng cũng gấp gáp về, để Khương Lan Thính nếm thử cảm giác chăm con .
Cô chơi đến khuya mới về nhà, thoải mái tắm, dưỡng da đó định ngủ thì Khương Lan Thính gọi đến: “Em đến đây một chuyến ! Con chịu ngủ!”
Hoắc Kiều vui vẻ giường.
Cô áp mặt gối, giọng ấm áp: “Không là mang Khương Sanh về ?”
Khương Lan Thính im lặng một lát.
Anh với giọng dịu dàng: “Em đây dỗ thằng bé ?”
Hoắc Kiều cũng thương con.
Cô cũng thể nửa đêm giày vò con, để Khương Lan Thính đưa con về, thật cô mệt, nhưng vẫn dậy mặc quần áo, giữa đêm lái xe đến biệt thự của Khương Lan Thính, thực tế cũng là căn nhà chung cô từng sống một thời gian.
Mọi thứ vẫn như cũ.
Người giúp việc trong nhà còn ngủ, thấy Hoắc Kiều đến cũng đồng loạt gọi bà chủ.
Hoắc Kiều hỏi: “Ông chủ ?”
Người giúp việc : “Ông chủ đang dỗ chủ lầu! Chân tay luống cuống, chủ ngủ sợ lạ”
Hoắc Kiều thương con, cô thẳng lên lầu.
Lầu hai, đèn sáng trưng.
Trong phòng ngủ, cuồng công việc, Khương Lan Thính vẫn đang mặc. bộ đồ ban ngày nhưng áo sơ mi rút khỏi thắt lưng, bế Tiểu Khương Sanh tay, biểu cảm khó xử dỗ dành đứa trẻ.
Tiểu Khương Sanh thoải mái nép vòng tay , lúc thì vui vẻ, lúc bất động.
Hoắc Kiều đến, Khương Lan Thính cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm con trai trong lòng, nhẹ giọng : “Thằng bé chịu ngủ, tỉnh dậy chui lòng .”
Hoắc Kiều ôm Tiểu Khương Sanh, nhẹ giọng : “Trước khi ngủ thằng bé uống sữa bò.”
Khương Lan Thính .
Hoắc Kiều : “Trên xe ! Anh cốp xe lấy một cái va li nhỏ, để hết đồ của Tiểu Khương Sanh trong đó.” Khương Lan Thính ngay.
Anh cô với ánh mắt nóng rực, Hoắc Kiều dỗ con trai, thấp giọng : "Đi xuống lấy ! Thằng bé đói bụng.”
Dù cô trách móc, nhưng nhất định là vui.
Khương Lan Thính xuống lầu, mở cốp xe của Hoắc Kiều , quả nhiên một cái va li nhỏ... Bên trong đều là đồ dành cho Tiểu Khương Sanh.
Bỗng nhiên mũi chua chát, lúc mới chấp nhận sự thật rằng, Hoắc Kiều từ một cô gái trở thành một . Cô là một . Vừa định đóng cấp , mắt chợt lóe, thấy một thứ gì đó sáng lấp lánh. Nhặt lên thì thấy, đó là nhãn cưới của bọn họ.
Là chiếc nhẫn chính tay đeo lên cho Hoắc Kiều, mà cô tùy ý ném Vào cốp xe...
Khương Lan Thính thật lâu, cuối cùng cất chiếc nhẫn kim cương túi áo sơ mi, xách vali lên lầu.
Hoắc Kiều đang dỗ dành Tiểu Khương Sanh.
Có lẽ bé tè dầm nên Hoắc Kiều đổi tã cho bé, bé sáu tháng tuổi thích , dù đói nhưng thấy liền vui vẻ, tay chân dang rộng giường lớn, hai chân bé con vùng vẫy...
Khuôn mặt mũm mĩm , khi lên trông như con lai.
Tiểu Khương Sanh thích đến nỗi ôm buông, lẽ vẫn còn ký ức uống sữa , đầu bé nghiêng về lòng n.g.ự.c ...
Hoắc Kiều quen chơi với bé.
Cô nghiêng, ôm bé , chơi với bé.
Em bé sáu tháng tuổi thể và khúc khích... Rất vui vẻ.
Khương Lan Thính bước thì thấy một hình ảnh ấm áp , nhưng đồng thời cũng chua xót, dường như kể cả , Hoäắc Kiều và con vẫn hạnh phúc.
Anh khỏi chạm chiếc nhẫn cưới trong túi áo.
Đến gần, mới thấy Hoắc Kiều đang đùa giỡn với con, vạt áo cuốn lên ... Lộ vòng eo thon gọn gầy trắng, gần như hề đổi so với khi sinh con.
Anh nhịn mà một lúc lâu, đó mới mở va li , khom lưng hỏi Hoắc Kiều.
“Bình thường thằng bé uống bao nhiêu?”
Nghe , Hoắc Kiều đặt con trai sang một bên, cô xuống giường đến bên cạnh Khương Lan Thính, nhận lấy bình sữa và sữa bột tay , đó thành thạo pha sữa, cô : “Bây giờ thằng bé ngày ăn hai bữa bổ sung, bốn sữa, mỗi 180ml... Phải kiểm soát kỹ nhiệt độ, trẻ nhỏ để bỏng.”
Chỉ trong vài câu , cô pha xong sữa.
Hoắc Kiều cuối giường, để con trai dựa trong lòng uống sữa bò, Tiểu Khương Sanh cuối cùng cũng uống sữa, bé hài lòng cầm bình sữa uống từng ngụm...
Hoắc Kiều chăm chú con trai, khuôn mặt đầy dịu dàng.
Đến khi uống xong sữa bò, Tiểu Khương Sanh khép đôi mắt và ngủ say, điều khiến Khương Lan Thính mở rộng tầm mắt, cúi xuống nhỏ giọng hỏi: “Đã ngủ ?”
Hoắc Kiều bế con trai lên, cô “ừ” một tiếng: “Trẻ con là , no thì dễ ngủ.”
Cô dỗ con trai xong, cẩn thận đặt bé trong chăn, cô nhẹ hỏi: “Thằng bé ngủ với , chuyện gì thì gọi ! Được chứ?”
“Vậy còn em?”
Khương Lan Thính buột miệng thốt , nhưng hỏi xong cảm thấy bất lịch sự, phần tự đa tình.
Rõ ràng, Hoắc Kiều ngủ với .
Hoắc Kiều dậy, con trai, lúc mới Khương Lan Thính: “Tôi ngủ ở phòng máy chiếu! lúc hai bộ phim xem.”
Khương Lan Thính nhíu mày: “Công việc ? Em vẫn đóng phim điện ảnh?”
Hoắc Kiều phủ nhận.
Cô : "Ừ! Nhận một bộ điện ảnh! Dù làm việc, cũng thể chỉ chăm con mà làm gì! Sau con lớn , với thằng bé, , đây là những gì hy sinh vì con! Khương Lan Thính, trở thành như ! Nếu việc làm, nghĩ nên làm nhân lúc còn trẻ."
Anh phản đối.
Anh do dự hồi lâu, đó lấy chiếc nhẫn cưới , giơ lên mặt cô và hỏi: “Em cần cái ?"
Hoắc Kiều sửng sốt.
Cô nhận lấy, một lúc lâu, đó mới nhận thấy ngón áp út của Khương Lan Thính vẫn đeo nhẫn cưới của họ, cô nhạt, nhẹ giọng : “Tôi vô tình làm mất! Anh thấy ở thế?"
“Trên xe..”
Anh cô, nhẹ giọng : “Hoắc Kiều, chúng chuyện !” Hoắc Kiều nhẹ giọng hỏi: “Nói gì?”
Khương Lan Thính cô hồi lâu, dịu dàng : “Về chuyện của chúng , về tương lai của chúng ... Hoắc Kiều, chứ?”
Anh bình tĩnh, như bàn chuyện trong công ty, nhưng nhẹ nhàng hơn một chút.
Trong phòng ngủ, ánh đèn vàng ấm áp. Tiểu Khương Sanh ngủ ngon lành, trông ngoan đáng yêu.
Hoắc Kiều con trai, đoán Khương Lan Thính chuyện gì, cô từ chối mà nhạt nhão : “Sang phòng sách !”
Khương Lan Thính : “Đến phòng máy chiếu ! Phòng sách quá nghiêm túc, Hoắc Kiều, chúng là vợ chồng, là quan hệ giữa cấp và nhân viên.”
Hoắc Kiều nhạt.
Khương Lan Thính gọi v.ú em, nhờ họ trông Tiểu Khương Sanh giúp, dẫn Hoắc Kiều sang phòng máy chiếu, còn qua phòng sách mang theo một tập tài liệu... Là chuẩn xong.
Trong phòng máy chiếu, Hoắc Kiều yên lặng.
Cô mở một bộ phim, tình cờ là bộ phim bọn họ từng xem đây, trong giây lát cô ngơ ngác... chắc chắn hoài niệm.
Khương Lan Thính tới cửa, lặng lẽ một lúc : “Kết thúc bộ phim lắm, đổi sang phim nào vui vẻ hơn !”
Hoắc Kiều tắt , ngẩng đầu : “Không xem nữa.”
Khương Lan Thính bước , bên cạnh cô, đưa tập tài liệu cho cô xem, đồng thời trong khi cô mở xem, giọng khàn khàn: “Hoắc Kiều, chúng thử ! Trong một năm, nếu
một năm , em vẫn quyết định ly hôn, thì bản thỏa thuận ly hôn ký sẽ hiệu lực bất cứ lúc nào Tiểu Khương Sanh cũng sẽ làm thừa kế của tập đoàn Khương Thị, mà cũng sẽ bồi thường kinh tế cho em. Hoắc Kiều, khi đó em cần tình cảm của , lẽ tất cả những gì thể cho em chỉ thể là tiền, mong em hiểu.”
Hoắc Kiều bản thỏa thuận hai . Quả thực, lợi cho cô.
trong thâm tâm cô hiểu rõ, bọn họ bất kỳ tình cảm nào, chủ yếu là vì con cái và trong nhà... Cho nên Khương Lan Thính ly hôn, lẽ cũng còn sức lực và thời gian để tìm một vợ khác.
Thực cô cũng .
Hoắc Kiều đồng ý ngay, cô đóng tài liệu , nhẹ giọng : “Tôi cần suy nghĩ chút.”
Khương Lan Thính lên tiếng.
Anh chăm chú cô, một lúc lâu mới thêm: “Hoắc Kiều, hôn nhân mà nhắc đến, chỉ trách nhiệm và nghĩa vụ... Còn tình cảm! Anh thừa nhận, vì em từ chối mà
cũng nản lòng, thậm chí từng nghĩ đến ly hôn. chúng thử nhé, thử xem thể yêu đối phương nữa .”
Hoắc Kiều xong thì đau buồn.
Ngón tay gầy gò trắng nõn nhẹ vuốt những trang giấy, cô : “Khương Lan Thính, lúc thích nhất, chịu cưới ... Sau , nhiều lúc trở thành tạm chấp nhận. Để suy nghĩ !”
Cô ngủ đây, Khương Lan Thính đồng ý. Anh : “Sao thể ngủ ở đây chứ!”
Quan hệ của họ căng thẳng, nhưng vẫn bế ngang cô lên và về phía phòng ngủ chính, sẽ ngủ phòng cho khách, để cô ngủ với Tiểu Khương Sanh, lẽ quên mất sự tồn tại của v.ú em.
Vừa mở cửa, v.ú em thấy cảnh tượng thì cảm thấy mất tự nhiên.
Khuôn mặt già của v.ú em đỏ bừng: “Vậy xuống đây!”
Bà lặng lẽ xuống, lén lút gọi cho ông cụ Khương... Cậu chủ và cô chủ đang thiết, vẻ họ hòa giải!
Cạnh cửa, Khương Lan Thính đặt Hoắc Kiều xuống.
Hoắc Kiều phần lạnh lùng: “Sau đừng làm nữa!” “Đừng làm cái gì?”
Khương Lan Thính nhẹ đẩy cửa, khóa trái, bình tĩnh hỏi.
Hoắc Kiều còn kịp trả lời thì đẩy lên ván của, đó, đèn tắt... Một thứ ấm áp hôn lên môi cô, đó nóng bỏng tiến quấn quýt lưỡi cô.
Cô đến vội vàng nên quần áo xộc xệch.
Khương Lan Thính dễ dàng đưa bàn tay to rộng , vội vàng vuốt ve cô, gần hai năm chạm phụ nữ, tắt nhiên , nhưng khi nhận thấy cơ thể cô cứng đờ, khàn giọng bên tai cô: “Hôn với sờ cũng ? Hoắc Kiều, làm gì khác .”
Hoắc Kiều đồng ý.
Bờ vai mảnh khảnh của cô dựa lên cửa, mái tóc dài xõa tung, tản lưng, toát một hương vị trưởng thành khó tả. Tay cô đặt vai Khương Lan Thính, khẽ thì thầm: “Không ... Khương Lan Thính, !”
Trong ánh sáng mờ mờ, ánh mắt sâu thẳm.
Một lúc lâu , mới thấp giọng hỏi: “Những năm , em nhớ ?”
Hoắc Kiều chua xót: “Nhớ! Đầu nhớ tới những chuyện , như sẽ khiến tâm trạng của vui vẻ hơn một chút...”
Dù thì một hai năm đó, cô mang thai ở nước ngoài, thể trở về.
Thật cô đơn.
Khương Lan Thính cúi đầu, khuôn mặt mịn màng như ngọc của cô, hồi lâu cũng làm gì khác, giọng dịu dàng: “Em ngủ cùng con! Anh ngủ ở phòng dành cho khách”
Anh sẽ , nhưng vẫn bế cô tới giường, đặt cô xuống đuôi giường.
Anh hôn cô nữa, nhưng vẫn áp sát gần cô, thở nóng bỏng của phả lên khuôn mặt cô, đôi mắt đen cũng chăm chú cô... Rất lâu.
Anh nhẹ nhàng thì thầm: “Anh cũng nhớ em.” Bốn mắt , cả hai bên đều gì.
Cuối cùng, Hoắc Kiều mặt sang một bên, nhẹ giọng : Không tới phòng dành cho khách ? Đã còn sớm .
Khương Lan Thính dựa bên tai cô, cô hồi lâu, đó mới nhẹ nhàng : “Nghỉ ngơi thật , quấy rầy em suy nghĩ nữa.”
Anh rời , trong phòng ngủ vẫn mờ tối.
Hoắc Kiều nghiêng giường, sườn mặt của Tiểu Khương Sanh... Trong bóng tối mờ mịt, vẫn thể nhận bé giống Khương Lan Thính, những lời Khương Lan Thính với cô ít nhiều gì cũng khiến cô do dự.
Một đêm ngon giấc.
Sáng sớm, Khương Lan Thính phòng ngủ, Hoắc Kiều vẫn dậy.
Tiểu Khương Sanh dậy , cục cưng sáu tháng còn xoay , lúc chiếc tã nhỏ ướt đẫm nước tiểu, bụng đói, nhưng thật thần kỳ là bé .
Đôi mắt to tròn đen láy thấy bố, hai cái chân đá liên tục.
Trải qua ngày hôm qua, Khương Lan Thính chút kinh nghiệm trông trẻ con, nhanh nhẹn tã mới cho con, lau khô sạch sẽ cái m.ô.n.g nhỏ của bé, lau cả bàn tay bàn chân nhỏ nhắn, mới bắt đầu pha sữa bột.
Khi nhóc trong lòng , ôm bình sữa uống bình tĩnh , Khương Lan Thính cảm thấy trong lòng dấy lên một cảm giác rung động khó nên lời.
Anh thể hình dung loại cảm giác , thậm chí còn .
Cuối cùng, nhẹ nhàng kề sát khuôn mặt của Tiểu Khương Sanh.
Đây là m.á.u thịt của , là đứa con của và Hoắc Kiều... Một đứa bé nhỏ xíu sinh động, ấm áp, chân thật trong lòng .
Khi Hoắc Kiều tỉnh thì thấy ánh lệ khóe mắt .
Cô lên tiếng, im lặng dựa đầu giường, lặng lẽ . Khương Lan Thính nghiêng , thấy cô tỉnh.
Lúc , vẻ mặt của cô ấm áp mềm mại, trong mắt cũng sự oán hận cô từng với ... Như thể hai năm nay cô
từng rời , như thể hai họ cùng trải qua hai năm hạnh phúc, đến bây giờ vẫn đang ở bên .
Khương Lan Thính cứ im lặng như .
Thật lâu , Tiểu Khương Sanh trong lòng oa oa hai tiếng, đó im lặng, dùng đôi mắt to tròn bố, đó đung đưa bình sữa trong tay.
Khương Lan Thính hiểu ý bé.
Hoắc Kiều nhẹ nhàng lên tiếng: “Chắc là thắng bé vẫn no, lát nữa sẽ cho thằng bé ăn thêm .”
Khương Lan Thính đặt bình sữa xuống.
Anh tiếp tục chơi đùa với con, lơ đãng nhấc mắt, thấy Hoắc Kiều dậy.
Sau khi gặp , luôn lặng lẽ cô, lâu... Mà cô luôn xem nhẹ điều đó, dường như cô quên trong quá khứ cô cũng từng thích , say mê như .
Một cuộc điện thoại, một cái tin nhắn của Khương Lan Thính cũng thể làm cô vui vẻ lâu.
Chung sống một thời gian, Khương Lan Thính cảm thấy tìm cảm giác của một gia đình.
Anh thích Tiểu Khương Sanh, cũng thích Hoắc Kiều.
Mặc dù tình yêu nồng nàn bằng đây, nhưng xa cách lâu ngày gặp , đối với đàn ông mà một hương vị khác.
Anh vốn định xin nghỉ phép để tâm ý ở bên hai con họ, nhưng hôm nay ở công ty một cuộc họp quan trọng.
Anh thể .
Khương Lan Thính Hoắc Kiều ở , bảo cô ở đây: “Anh sẽ tan làm sớm một chút, đưa em cùng con ngoài mua sắm!”
Hoắc Kiều từ chối.
Anh khỏi thất vọng, im lặng cô hồi lâu, Hoắc Kiều nhẹ nhàng : “Không là vì quan hệ của chúng vẫn còn lạnh nhạt, Khương Lan Thính, , cũng chuyện làm... Hai ngày nữa, bộ phim điện ảnh công chiếu đầu cầu, tổ chức ở thành phố H.”
Bộ phim điện ảnh , cuối cùng sửa kịch bản, diễn viên là phương Đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2820-2829-bay-gio-cac-con-cung.html.]
Nếu Hoắc Kiều đang mang thai thì vai diễn chính là của cô, cô tuyệt đối khả năng đạt thành tựu xuất sắc cầu, thế nhưng nếu hỏi cô hối hận , câu trả lời của cô vẫn là hối hận.
Cô là một , cô yêu Tiểu Khương Sanh, bé quan trọng hơn tất cả những chuyện đó.
Bao gồm cả Khương Lan Thính.
Cô quá nhiều, nhưng Khương Lan Thính vẫn để tâm tới lời cô , cô thật lâu, mới nhẹ nhàng : “Hoắc Kiều, cùng em!”
Trước đây, con đường mà đồng hành cùng cô, hiện tại sẽ bù đắp.
Chỉ sợ quá muộn! Hoắc Kiều giật , đó nhạt: “Chỉ là tham gia buổi công chiếu phim mà thôi, cũng là diễn... Không cần thiết như ! Hơn nữa công ty của bận rộn nhiều việc ?”
Giọng điệu của cô bình thản, nhưng Khương Lan Thính mà thấy trong lòng chua xót.
Anh tiến về phía một bước, ôm lấy vai cô, thế nhưng rõ ràng là đêm hôm qua Hoắc Kiều vẫn tiến thêm bước nào với , cô đối với vẫn hờ hững, Khương Lan Thính nghĩ ngợi một lát, dịu dàng : “Vậy ở nhà chăm sóc Tiểu Khương Sanh.”
Anh vô cùng chân thành: “Hoắc Kiều, dù chúng thế nào nữa, đứa trẻ vẫn cần lớn lên trong một môi trường tràn đầy tình yêu thương... Em ?”
Hoắc Kiều cũng đồng ý với điều . Vậy nên, cho dù trong lòng cô còn nỗi oán hận với nhưng cô từng nghĩ tới việc làm ầm to chuyện, xé rách mặt nạ với , như thì đứa trẻ sẽ trưởng thành khó khăn.
Cô nghĩ, cho dù cô và Khương Lan Thính thể làm vợ chồng thì hai họ vẫn thể vì con mà làm hai bạn bình thường.
Cô gì.
Khương Lan Thính cũng thêm gì nữa, đợi Tiểu Khương Sanh ăn no , đưa hai con họ về nhà... Kỳ lạ là khi lên xe, xe của thêm một chiếc ghế cho trẻ em.
Khương Lan Thính đặt hai tay vô lăng, nhẹ nhàng: “Anh bảo lắp đặt suốt đêm qua đấy!”
Dứt lời, Hoắc Kiều qua gương chiếu hậu.
Hoắc Kiều đối diện với ánh mắt của , trong nháy mắt , nơi mềm mại nhất trong lòng cô nhẹ nhàng rung động... Cô nghĩ, lẽ Khương Lan Thính là một bố !
Nửa tiếng , xe của Khương Lan Thính dừng căn hộ của cô.
Anh định xuống xe giúp Tiểu Khương Sanh.
Hoắc Kiều : “Tôi thể bế ! Lát nữa giúp lái xe về .”
Khương Lan Thính dè dặt gật đầu: “Được! Vậy tới công ty !”
Anh với Tiểu Khương Sanh, yêu cầu bé thơm bố một cái, nhóc mới mấy tháng tuổi vui vẻ gần thơm , một đống nước miếng lên mặt bố nhóc.
Khương Lan Thính khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm phúng phính , cũng thơm một cái, còn đánh lên cái m.ô.n.g nhỏ của bé.
Trong lòng nỡ rời , niềm kiêu ngạo của làm bố.
Anh con !
Lúc , kiềm chế mà thêm một đứa nữa, một cô con gái nhỏ, một cô con gái ngoại hình giống hệt Hoắc Kiều, nuông chiều mà trưởng thành...
Anh nghĩ như , ánh mắt liền trở nên vô cùng sâu xa. Hoắc Kiều phát hiện ánh mắt của .
Cô theo rời .
Tới xế chiều, cô nhận một cuộc điện thoại, thành phố H nơi tổ chức buổi công chiếu hy vọng cô chuẩn một tiết mục, cần cô tới đó sớm hơn một ngày....
Hoắc Kiều lo lắng, đồng ý.
Cô lái xe đưa Tiểu Khương Sanh đến nhà bố , lên máy bay tới thành phố H ngay trong ngày.
Bên , Khương Lan Thính bận rộn cả một ngày, đến khi rảnh rỗi liền cố ý dò hỏi thư ký Anna, hỏi phụ nữ thích cái gì nhất!
Anna suy nghĩ cẩn thận một lát, : "Trang sức! Không phụ nữ nào thích cái !"
Khương Lan Thính , nhịn nhớ đây khi và Hoắc Kiều chia tay, khi đó cũng mua trang sức cho cô, nhưng khi đó là đang đẩy cô bạn gái thích xa, mặc dù cũng là tự lựa chọn nhưng vẫn chú trọng và để tâm đến .
Chỉ lấy sản phẩm bày sẵn quầy!
Lần , đặt làm riêng cho cô, làm riêng một món trang sức một hai thuộc về bà Khương, thể thể hiện tấm lòng của ...
Khương Lan Thính tranh thủ chút thời gian liên hệ với một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, cuối cùng cũng quyết định phương án.
Anh đặt một chiếc nhẫn kim cương hồng 5.2 cara. Ngoài còn một bộ đồ ngọc lục bảo, cả hai đều là loại nhất, chính là kiểu thể truyền cho đời .
Cũng là một bộ duy nhất thế giới.
Nhìn bản vẽ ban đầu, trong lòng một sự thỏa mãn nên lời, nghĩ dần dần và Hoắc Kiều cuối cùng sẽ làm hòa với , họ sẽ hạnh phúc, sẽ giúp cô tìm về sự yêu thích từ .
Sau đó, đến căn hộ của Hoắc Kiều, mới cô đến thành phố H. Tiểu Khương Sanh gửi tới nhà họ Hoắc.
Đi xuống tầng, Khương Lan Thính xe, rút điện thoại gọi cho Hoắc Kiều, nhưng cuối cùng nghĩ vẫn từ bỏ, chuyển sang gọi cho thư ký Anna: “Anna, tìm giúp một chút xem khách sạn mà Hoắc Kiều ở ở thành phố H là khách sạn nào, và cả tình hình công chiếu phim điện ảnh xx nữa, lấy chỗ bên cạnh Hoắc Kiều, bằng bất cứ giá nào.”
Anna ở đầu dây bên trợn mắt nghẹn họng. Bất cứ giá nào là ?
Trong khi Khương Lan Thính đang chờ đợi, Anna xử lý xong chuyện , cuối cùng lấy danh nghĩa tập đoàn Khương Thị tài trợ cho buổi công chiếu ba mươi triệu, đổi lấy một chiếc vé VIP, đảm bảo chỗ ngay bên cạnh Hoắc Kiều.
Ngoài , Anna còn đặt cho một phòng trong cùng một khách sạn, ngay bên cạnh phòng của Hoắc Kiều.
Khiến cho tức điên nhất chính là căn phòng vốn khác ở, trả cho một trăm nghìn tiền bồi thường mới lấy căn phòng đó.
Mọi thứ đều sắp xếp thỏa, Khương Lan Thính đặc biệt một chuyến tới biệt thự nhà họ Hoắc.
Anh đưa Tiểu Khương Sanh đến thành phố H.
Thật trùng hợp là lúc Hoắc Minh nhà, nếu làm gì hi vọng đưa đứa trẻ , dù thì từ xuống nhà họ Hoắc đều ý kiến với Khương Lan Thính.
Khi tới, chỉ Ôn Noãn ở nhà.
Thái độ của Khương Lan Thính chân thành, Ôn Noãn đồng ý cho một cơ hội, nhưng một lời mà Ôn Noãn thể , bà : “Lan Thính, giữa vợ chồng luôn những chuyện bất hòa! cẩn thận nghĩ xem, hai năm nay quan hệ của và Hoắc Kiều lạnh nhạt, từng cố gắng chút nào , từng nghĩ tới việc làm hòa với con bé ? Có hai đứa ngoài một cái chữ ký... thì còn bất cứ liên hệ nào khác ?”
Khương Lan Thính bế con trai, trong lòng nặng nề. Anh thấp giọng xin .
Ôn Noãn vuốt ve Tiểu Khương Sanh, cuối cùng vẫn mềm lòng, bà thêm: “Mặc dù bây giờ và con bé một nữa sống bên , nhưng nghĩ Hoắc Kiều vẫn sẽ lạnh nhạt với ! Không tình cảm nào dư thừa, chỉ chấp nhận sống thôi.. Lan Thính, chấp nhận sống, cũng điểm mấu chốt, ít nhất thể gánh vác trách nhiệm, ít nhất cũng thể tìm , nếu thì khác gì góa vợ góa chồng? Không bằng giải thoát cho sớm, hai đứa đều còn trẻ, lẽ còn thể tìm thực sự khiến trái tim rung động.”
Khương Lan Thính nghĩ đến chuyện Hoắc Kiều sẽ tìm khác.
Anh khẽ : “Mẹ, con ý định tìm khác!”
Ôn Noãn nhẹ, dịu dàng: “Đã còn sớm, nhanh cho kịp chuyến bay! Nếu Tiểu Khương Sanh chuyện gì thì gọi cho .”
Khương Lan Thính xúc động: “Cảm ơn .”
Anh đưa Tiểu Khương Sanh bay đến thành phố H ngay trong đêm hôm đó, thế nhưng liên hệ với Hoắc Kiều ngay lập tức, càng chuyện sẽ với cô rằng sẽ ở trong căn phòng ngay bên cạnh phòng cô.
Anh dẫn theo con trai nhỏ, hỗn loạn tới mức gà bay chó sủa.
Đêm đến, Tiểu Khương Sanh chịu ngủ, đôi mắt to tròn mở to , nở nụ toe toét đầy vui vẻ, lộ mấy chiếc răng sữa trắng trắng, còn phát âm thanh a a.
Cả một đêm, đều ngủ !
Khương Lan Thính suýt chút nữa thì sụp đổ, chuyện còn mệt mỏi hơn cả mở một cuộc họp thâu đêm, nhưng đồng thời trong
lòng càng thêm tự trách... Khi hề , Hoắc Kiều trải qua bao nhiêu đêm như .
Ngày hôm , dẫn theo Tiểu Khương Sanh đến rạp chiếu phim lớn nhất thành phố H.
Hoắc Kiều đang diễn tập ở đó.
Cô hát ca khúc chủ đề bằng Tiếng Anh của bộ phim điện ảnh , tinh tế cảm động, tình cảm mãnh liệt, Khương Lan Thính Hoắc Kiều thể hát Tiếng Anh như , từ tới nay từng khi cô biểu diễn tỏa sáng lấp lánh, rực rỡ lóa mắt đến .
Hoắc Kiều diễn thử bao nhiêu , Khương Lan Thính liền ở đó hết bấy nhiêu .
Cô vẫn phát hiện .
Mãi cho đến buổi công chiếu ngày hôm , cô sân khấu hát xong ca khúc chủ đề bằng Tiếng Anh , xuống sân khấu, cô mới phát hiện Khương Lan Thính ở ngay bên , ôm con xem cô biểu diễn.
Anh ở vị trí ngay bên cạnh cô, im lặng chăm chú cô.
Dường như chờ cô lâu...
Trong một giây đó, tâm trạng của Hoắc Kiều vô cùng phức tạp, nhưng ở nơi nhiều đang cũng như quen của cô, cô vẫn cố gắng đè nén và kiếm chế, xuống , Khương Lan Thính dậy đón cô.
Vô ống kính nhắm thẳng về phía họ.
Dưới vô ống kính máy ảnh, cúi hôn lên hai má cô, gì... Bởi vì thế giới , chính là tư cách chúc mừng cô nhất, bởi vì vốn dĩ nhân vật nữ chính thuộc về cô.
Khóe mắt Hoắc Kiều ẩm ướt.
Bộ phim điện ảnh từng là giấc mơ của cô.
Khi đó, vì tức giận nên cô mới hai cùng bình tĩnh một chút, thế nhưng thật cô cũng từng âm thầm ảo tưởng, nếu cô gây dựng thành tựu trong sự nghiệp, trong lòng Khương Lan Thính, cô sẽ chỉ mỗi ngoại hình xinh mà thôi?
Về , cô mang thai, giấc mơ tan biến.
Mãi cho đến tận bây giờ, cô vẫn những suy nghĩ trong lòng , đây là do kiêu ngạo chịu , mà hiện tại là vì cần thiết , bởi vì hai họ như !
Bộ phim tiếp tục chiếu.
Thế nhưng đôi mắt Hoắc Kiều ẩm ướt, chỉ một thời gian ngắn mà dường như tua một nữa những năm tháng của cô và Khương Lan Thính, khiến cô trải qua những cay đắng ngọt bùi nơi đất khách một nữa.
Cô sợ sẽ mất bình tĩnh, bèn ngoài hít thở chút khí trong lành.
Một gói khăn giấy đưa tới mặt cô.
Cô cúi đầu , thứ lọt tầm mắt của cô, ngoài gói [Khăn giấy mini siêu dai Vinda], còn bàn tay tràn đầy sức mạnh nam tính của Khương Lan Thính.
Anh cô dịu dàng.
Anh cúi đầu xin , : “Khăn giấy là mua trong [Ngày hội mua sắm Tmall, v.ú Trương bảy mươi hai gói chỉ giá hai mươi chín tệ tám mươi tám, hời! những
năm qua của chúng lợi, bởi vì chúng vẫn luôn bỏ lỡ.”]
Cô chăm chú .
Giọt nước mắt đọng khóe mắt cô, hốc mắt cũng đỏ ửng lên.
Cuối cùng, kéo cô lòng , lau nước mắt cho cô, xin , Hoắc Kiều! chúng còn bộ phim khác, chúng cũng từng trải qua vô chuyện... Đừng !”
Tiểu Khương Sanh bố ép thành cái bánh nhân thịt!
Cậu bé vùng vẫy móng vuốt nhỏ, sức kháng nghị, nhưng kháng nghị hiệu quả, bởi vì lúc trong lòng bố tên Khương Lan Thính của bé chỉ mềm mại đáng yêu đang của bé.
Bọn họ rời .
Quay về khách sạn, Hoắc Kiều mới Khương Lan Thính ở ngay căn phòng bên cạnh phòng của cô... Đi phòng của mới thấy, từ tới nay luôn sạch sẽ như Khương Lan Thính mà bây giờ phòng ngủ cũng loạn thành một đống, đồ đạc của cục cưng vương vãi khắp nơi.
Khương Lan Thính đỏ mặt: “Không kinh nghiệm!”
Hoắc Kiều gì, chỉ im lặng dọn dẹp căn phòng, còn ôm quần áo. của Tiểu Khương Sanh nhà tắm, cô còn nhờ mang nước giặt quần áo và các đồ dùng khác đến.
Một lúc lâu , Khương Lan Thính đến.
Anh cũng Hoắc Kiều còn thể tự giặt quần áo bằng tay.
Trước đây cô là một cô gái nhỏ nuông chiều từ bé, nhưng bây giờ cô trong nhà vệ sinh, dịu dàng giặt quần áo cho con trai. Dưới ánh đèn pha lê, khuôn mặt cô vẻ chói mắt.
Khương Lan Thính chăm chú. Có lẽ là do ánh mắt của quá tập trung, Hoắc Kiều nhận ánh mắt của , cô cúi đầu lên tiếng: “Quần áo của trẻ con, giặt tay sẽ hơn! Có khi là giúp việc giặt, khi sẽ tự động tay.”
Trái tim Khương Lan Thính càng thêm mềm mại.
Anh tiến lên, cầm lấy chai [Nước giặt kháng khuẩn và khử mùi Blue Moon] , kỹ hồi lâu.
Anh cũng làm một bố , vì lên mạng tìm hiểu.
Hóa , [Ngày hội mua sắm Tmall] đang tiến hành hoạt động ưu đãi, một gói nặng tầm kilogram hiện tại chỉ còn một trăm ba mươi hai chín tệ. Anh một lúc lâu, mắt ướt lên, thậm chí còn cay.
Cuối cùng, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía , thấp giọng thủ thỉ: “Trước đây em cũng sẽ tính toán tỉ mỉ, cũng từng trải qua những ngày như .”
Toàn Hoắc Kiều cứng đờ.
Đã rời xa quá lâu, dù hai cũng xa lạ nhiều.
Cô mất tự nhiên, tiếp tục giặt quần áo của con trai, : “Bình thường chủ yếu vẫn là giúp việc làm, lúc nào giúp việc mặt thì mới làm.”
Khương Lan Thính nhịn : “Sau những lúc giúp việc mặt thì để làm.”
Mặc dù từng đụng việc nhà, nhưng cảm thấy Hoắc Kiều nên là một cô gái mười ngón tay dính nước xuân, cô còn làm một ngôi điện ảnh, cô nên vùi đầu việc nhà như .
Nghe , Hoắc Kiều chỉ nhạt: “Để !”
Bởi vì cô còn dám ôm hy vọng gì với nữa, là bởi vì cô mong chờ. nhiều thứ, cũng khát khao nhiều thứ, cuối cùng đều đổi lấy một kết cục đây thất vọng, nên cô chỉ coi những lời của Khương Lan Thính như lời ngon tiếng ngọt bình thường của đàn ông, tùy tiện quên .
Im lặng hồi lâu...
Cô giặt xong đống quần áo nhỏ, đang tìm chỗ phơi. Lúc , Tiểu Khương Sanh bắt đầu ồn ào, lẽ đói bụng.
Cô tới chăm sóc bé một cách tự nhiên, cô bế Tiểu Khương Sanh lên, động tác thành thạo, dỗ hai , nhóc liền vui vẻ toét miệng , bàn tay nhỏ bé nắm lấy tóc của .
Khương Lan Thính để cô cảm thấy là một chồng chỉ vung tay mặc kệ, bèn chủ động pha sữa bột.
Sau vài ngày, cũng thành thạo hơn nhiều.
Hoắc Kiều ôm con trai sô pha, Khương Lan Thính kìm lòng mà xổm xuống bên cạnh, kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Khương Sanh, thấp giọng với Hoắc Kiều: “Thằng bé thật đáng yêu!”
Tự nhiên thêm một con trai, dù là ai cũng đều vui vẻ.
Dù đau , chịu khổ cũng , Hoắc Kiều cảm kích chút nào.
Khương Lan Thính nịnh nọt nhưng tác dụng, cũng nổi giận, nâng tay đồng hồ: “Anh gọi phục vụ phòng nhé? Chắc là em cũng đói !"
Lần , Hoắc Kiều cũng mặc kệ , “ừ“một tiếng. Mắt Khương Lan Thính tự nhiên đỏ lên một cách khó hiểu.
Anh im lặng Hoắc Kiều, vốn dĩ định gì đó nhưng vẫn quyết định , sang bên cạnh gọi phục vụ phòng...
Sau đó, Tiểu Khương Sanh ngủ, chỉ còn hai vợ chồng họ đối diện với .
Mặc dù là vợ chồng, nhưng xa cách tới cực điểm.
Hoắc Kiều về phòng tắm rửa, đến bây giờ cô vẫn bộ váy dự tiệc , khi dọn dẹp dính bẩn, nhưng cô quá để ý.
Khương Lan Thính nỡ để cô .
Anh giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, giọng trầm xuống: “Tắm ở đây !”
Hoắc Kiều lắc đầu: “Ở đây quần áo để tắm.”
Khương Lan Thính lấy một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần thể thao từ phòng đồ đưa cho cô: “Mặc cái ! Lát nữa em mà về, Sanh Sanh thằng bé tìm thấy em sốt ruột nữa!”
Hoắc Kiều nghĩ , đồng ý.
Cô tắm nhanh qua một lượt, tẩy trang, để mặt mộc bước ngoài, đúng lúc phục vụ khách sạn đưa đồ tới, Khương Lan Thính gọi cô tới ăn cơm, hai cùng xuống mới phát hiện lâu hai họ ăn cơm cùng .
Trong chốc lát, cả hai đều im lặng.
Khương Lan Thính chăm sóc khác hơn đây nhiều, gắp đồ ăn cho cô, dịu dàng: “Anh cố ý đặt đồ ăn của Tiểu Giang Nam đó, là các món đặc trưng của thành phố H, em nếm thử ."
Hoắc Kiều ăn từ tốn.
Khương Lan Thính ăn, chỉ cô, một lúc lâu , Hoắc Kiều mới nhấc mắt, bình tĩnh : “Ăn cơm ! Về chuyện của chúng , , cần thời gian suy nghĩ.”
Khương Lan Thính cũng nhẹ.
Cách họ ở cùng ôn hòa hơn nhiều, khi ăn cơm xong, Khương Lan Thính bảo cô nghỉ ngơi, còn thì dọn dẹp nốt những thứ còn sót . Thực đây chắc chắn sẽ gọi phục vụ tới, nhưng bây giờ trong phòng của còn trẻ con, Hoắc Kiều cũng đang ăn mặc quá tùy tiện, liền để ngoài tiến nữa, thà rằng tự làm luôn.
Khi làm việc , cảm thấy nhàm chán, ngược còn thấy thú VỊ.
Anh nghĩ, lẽ thể làm một chồng ....
Cô về là vì ly hôn với , nhưng lúc cô cũng khống chế mà d.a.o động.
Vốn dĩ, ngày tiếp theo Hoắc Kiều sẽ về thành phố B.
ngày hôm thành phố H đổ một trận mưa to, tất cả các chuyến bay đều hủy bỏ, ngay cả máy bay riêng cũng thể cất cánh, cô chỉ thể tiếp tục ở khách sạn.
Khương Lan Thính ở cùng cô và con.
Thật công việc của vô cùng bận rộn, thể gọi tài xế lái xe về thành phố B, thế nhưng từng trải qua một , mất Hoắc Kiều nữa, hơn nữa cũng sẵn sàng ở bên cạnh cô.
Ngày mưa ở phương Nam ẩm ướt.
Trong phòng khách sạn, máy hút ẩm bật liên tục, Hoắc Kiều dựa chiếc sô pha cửa sổ sát đất xem kịch bản.
Tiểu Khương Sanh bố trông. Cục cưng hơn sáu tháng, đột nhiên dậy, nhóc thảm, bố với vẻ mặt đầy kiêu ngạo, dáng vẻ của bé khi rộ lên vô cùng xinh xắn, chút giống con lai.
Khương Lan Thính xoa đầu bé, dùng một tay bế bé lên, đặt lên đùi .
Trước đây, thực sự kiên nhẫn để trông một đứa trẻ con.
Thế nhưng con của thì dường như thế nào cũng đủ, hơn nữa phát hiện Tiểu Khương Sanh thực sự ít, lẽ bé di truyền điểm từ và Hoắc Kiều.
“Bố..."
Tiểu Khương Sanh nắm tay áo của bố , toét miệng với .
Khương Lan Thính thơm nhẹ bé một cái. lúc , thư ký Anna gọi điện thoại tới, báo cáo các vấn đề công việc với .
Sau một hồi lâu...
Giọng điệu của Khương Lan Thính ôn hòa: “Trước tiên cứ như ! Mấy ngày nay thể về , tất cả các cuộc họp và xã giao lùi ba ngày.”
Anna giật .
Sếp đổi tính ? Trước đây Tổng Giám đốc Khương tuyệt đối sẽ gác các công việc quan trọng để nghỉ ngơi hơn ba ngày như .
Khương Lan Thính thẳng tay cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, ngước mắt thấy Hoắc Kiều đang chăm chú . Anh nhẹ, giọng dịu dàng: “Sao ?”
Hoắc Kiều nhẹ giọng : “Anh việc thì về thành phố B ! Một ở với Tiểu Khương Sanh là !”
Khương Lan Thính nghịch điện thoại, ánh mắt tối sầm xuống: “Không ở ?”
Nụ của Hoắc Kiều càng nhạt hơn một chút: “Không ! Ý là cũng cần cố ý ở giúp chúng , một cũng thể chăm sóc cho con, hơn ba mươi tuổi , tới mức làm kiêu như .”
Những lời lọt tai Khương Lan Thính khó chịu nên lời.
Anh khẽ thì thầm: “Hoắc Kiều, em bao giờ làm kiêu, là làm tròn trách nhiệm của một chồng, một bố! lầm lớn nhất của chính là đó, cho dù em đang mang thai nhưng cũng nên lựa chọn tin tưởng em.”
Nếu lúc đó Hoắc Kiều tình cảm gì với , cô thực sự thể lựa chọn sự nghiệp.
Anh nghĩ, hai họ vốn kết thúc ! chính tình yêu mà Hoắc Kiều từng chống đỡ đoạn hôn nhân nát vụn
mãi đến tận bây giờ. Người vất vả là cô, chịu đựng là cô... Sao cô thể gánh lên hai chữ "làm kiêu” đó chứ?
Anh nhận với cô một cách chân thành, một chút giả dối, cả đều là chân thành.
Anh khuôn mặt trắng nõn mộc mạc của cô, giọng nhỏ, khẽ: “Hoắc Kiều, sẽ dành thời gian cho gia đình, tin tưởng một ... Được ?"
Hoắc Kiều lên tiếng.
Tiểu Khương Sanh trong lòng , hai bàn tay nhỏ bé đập thẳng lên mặt , còn toét miệng : “Bố…”
Khương Lan Thính gỡ bàn tay của con trai xuống, thơm nhẹ một cái, áp sát mặt bé.
Hoắc Kiều im lặng hai . Xuất của cô , từ nhỏ đến lớn đều sống tùy tiện, Khương Lan Thính là cái hố duy nhất trong cuộc đời của cô... Bây giờ chân thành chung sống cùng cô đến .
Vốn dĩ cô trở về là vì ly hôn với , nhưng lúc cô khống chế mà rung động.
