Trước đây Ôn Noãn  chút bài xích những trang sức, quần áo quý giá , cảm thấy  giống như  phụ nữ  Hoắc Minh bao nuôi, nhưng bây giờ mối quan hệ của họ   đổi, lúc  cô chỉ cảm thấy ngọt ngào.
Ôn Noãn   chừng mực, chọn một chiếc váy lông cừu màu tím nhạt, đeo khuyên tai trân châu.
Rửa mặt xong   ngoài, Hoắc Minh đang chờ cô. “Ra ngoài ăn sáng thôi.”
Ôn Noãn  trang điểm, khuôn mặt trắng nõn lộ  vẻ hồng hào, Hoắc Minh  thích.
Anh lái xe đưa cô  ngoài.
Mùng năm,  trong trung tâm thương mại  tính nhiều.
Ôn Noãn chọn cho bà Hoắc một cái khăn quàng cổ LV, Hoắc Minh Châu là một cái túi xách  lượng  hạn, còn Hoắc Chấn Đông, cô chọn một bộ bút lông sói màu tím quý giá.
Lúc thanh toán, Hoắc Minh  quẹt thẻ.
Ôn Noãn khẽ : “Để em! Cái   trả tiền   lắm.” Hoắc Minh  cô, nở nụ ,   ý trêu đùa.
Ôn Noãn mất tự nhiên, mặt nóng hây hẩy.
Đến khi tới nhà họ Hoắc, cô vẫn  hết bối rối.
Hoắc Minh dừng xe,  nghiêng  khẽ nhéo khuôn mặt cô: “Ôn Noãn, mua quà cho bố  chồng và em chồng tương lai   gì  mắc cỡ! Da mặt mỏng như , tối hôm qua ai là  cứ cưỡi     chịu xuống thế?” Ôn Noãn đang  nổi giận... Cửa xe mở .
Hoắc Minh Châu ôm Tiểu Bạch  gần, cực kỳ  thiết : “Ôn Noãn, chị tới !”
Ôn Noãn đành  buông tha Hoắc Minh.
Cô xuống xe, đưa quà cho Hoắc Minh Châu: “Đây là quà tặng cho em.” Hoắc Minh Châu còn    ồn ào: “Sao chị  em thích cái ?” Hoắc Minh  nhạo.
Cô em gái  hết thuốc chữa !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-279-khong-the.html.]
Anh dẫn Ôn Noãn  gặp Hoắc Chấn Đông và bà Hoắc, khi mới bước  phòng khách thì  thấy Cố Trường Khanh   sô pha.
Gặp   xưa trong  cảnh mới... Ánh mắt Cố Trường Khanh sâu thẳm.
Thật  Ôn Noãn từng suy xét, cô và Hoắc Minh ở bên  sẽ  thoát khỏi Cố Trường Khanh, nhưng cô thích Hoắc Minh, hơn nữa... Cố Trường Khanh  là chuyện thật lâu về !
Hơn nữa bọn họ    quan hệ gì!
Hoắc Minh lên lầu gặp Hoắc Chấn Đông, Hoắc Minh Châu dắt chó  sân chơi, trong phòng khách chỉ còn Cố Trường Khanh và Ôn Noãn...
Cố Trường Khanh nở nụ  mỉa mai.
“Quyết định ? Muốn gả cho Hoắc Minh ?”
Ôn Noãn lãnh đạm : “Cố Trường Khanh, chúng   thể nước sông  phạm nước giếng  ?”
“Không thể!”
Cố Trường Khanh híp mắt: “Em cảm thấy   thể mỗi ngày  em gần gũi với   ư?”
Cho dù Ôn Noãn  chuẩn   cũng  khỏi khó chịu.
“Cố Trường Khanh, thực  bốn năm của chúng  chẳng là cái thá gì cả, đối với  mà  chẳng qua là một âm mưu mà thôi,  buông tha  cũng là buông tha chính , đây là chuyện  đối với tất cả  !”
Ánh mắt Cố Trường Khanh liếc xuống.
Hắn  thấy chiếc nhẫn kim cương giữa ngón tay.
Hắn bỗng cảm thấy  hoảng hốt, một lúc  mới lên tiếng: “Em... Muốn kết hôn?” Ôn Noãn đang   chuyện thì  lầu hai vang lên tiếng bước chân.
Bố con nhà họ Hoắc từ từ xuống lầu. Hoắc Minh  Cố Trường Khanh ,  đó   đôi mắt  đỏ của Ôn Noãn, ánh mắt sâu  lường ...