Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2770-2779: Đầu bên kia im lặng trong chốc lát
    Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:30:59
    Lượt xem: 2 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi còn đang quen Tống Thanh Thanh sinh hoạt hằng ngày của Khương Lan Thính khá đa dạng nhưng từ khi chia tay cô , mỗi lúc tan tầm cảm thấy trống vắng, vốn dĩ định trở về căn chung cư ăn tối uống rượu dài ghế sô pha chọn một hai bộ phim nào đó xem để g.i.ế.c thời gian… Như lúc mới chia tay Hoắc Kiều, nhưng hễ nhớ đến Tống Thanh Thanh là cảm thấy khó chịu trong , cuối cùng đành trở về biệt thự của khui một chai rượu vang đỏ ở phòng máy chiếu thưởng thức phim điện ảnh.
Căn biệt thự rộng lớn đến mức khiến cảm thấy cô đơn.
Đêm, lúc mười giờ, Khương Lan Thính gọi điện cho Hoắc Kiều nhưng hiển nhiên máy cô chặn, bèn lấy một chiếc điện thoại khác gọi tiếp, Hoắc Kiều chịu bắt máy nhưng khi thấy giọng của thì lạnh giọng : “Anh rảnh quá !”
Khương Lan Thính nhẹ nhàng đáp: “Hoắc Kiều, chia tay !” Đầu bên im lặng trong chốc lát…
Hoắc Kiều khẩy: “Anh chia tay tìm yêu cũ an ủi hả? Hiện giờ bạn trai rảnh ở đây tâm sự với cả đêm , tìm khác !”
Cô định cúp máy thì tiếp: “Tôi còn cơ hội ?”
Lần Hoắc Kiều im lặng lâu hơn.
Một lúc lâu cô mới : “Khương Lan Thính, làm gì đừng tưởng là hận ! Tôi là động vật m.á.u lạnh, những chuyện làm với làm thế quên ! Anh nghĩ hai còn thể ?”
Dù trơ trẽn nhưng vẫn : “ ! Tôi hối hận , với em! Hoắc Kiều, hãy cho một cơ hội cạnh tranh công bằng !”
Hoắc Kiều nghẹn ngào: “Là do cô thích hợp nên mới đòi với đúng ?”
“Khương Lan Thính, nếu đối một cô gái khác tài sắc thì bây giờ và cô nhận sự chúc phúc từ hai bên gia đình và tiến đến hôn nhân còn mà nghĩ đến ? Lúc là thứ để cho giải sầu bây giờ cũng chỉ thế mà thôi, vẫn hề đổi!”
“Tống Thanh Thanh cũng thế! Anh cũng từng yêu cô !” Trái tim vô cùng đau đớn, Hoắc Kiều ngẩng đầu cố gắng kìm nén. Cúp máy. Nước mắt rơi…
Mối tình suốt mấy năm trời làm thể quên là quên , tên khốn Khương Lan Thính đó dám gọi điện khơi trêu tức cô !
Đêm nay vì một cú điện thoại mà trở nên lạnh lẽo…
Cô cuộn chiếc ghế sô pha, thắp một ngọn nến, lặng lẽ ánh lửa lay lắt… Nhớ quãng thời gian ở bên
trong quá khứ, ngọt ngào lúc ban đầu là thật nhưng buồn tẻ lúc cũng là thật. Cô chấp nhận những ngày tháng quên lãng đó vì sợ vui, sợ sẽ đánh mất . cuối cùng cũng thể níu kéo…
Hoắc Kiều nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Thà rằng đừng đầu … Bây giờ thì ý nghĩa gì nữa chứ!
Khương Lan Thính lặng lẽ đó, màn hình đang chiếu cái gì còn quan tâm nữa . Anh bần thần thật lâu... Rồi vô thức cầm chìa khóa lái xe gặp Hoắc Kiều.
Xe chạy nhanh. Phố vắng , lái tốc độ lên đến một trăm hai mươi cây một giờ, ngày mai thế nào cũng sẽ mấy hóa đơn tiền phạt gửi đến nhà thậm chí khi còn trừ hết điểm. giờ phút thèm bận tâm đến những thứ đó nữa!
Anh chung cư của Hoắc Kiều và bấm chuông. Anh cho rằng sẽ thấy gương mặt xinh đang sướt mướt của Hoắc Kiều nhưng ... Người mở cửa cho là Tôn Tư Nam. Hai đều kinh ngạc trố mắt .
Nhất là Khương Lan Thính, độc tài kiêu ngạo như làm thể chịu ... Phòng của Hoắc Kiều khác tiến !
Một lúc , Hoắc Kiều bước , cô khoác một chiếc áo choàng tắm, cả thơm phức tỏa mùi hương của sữa tắm: “Người giao cơm đến hả Tôn Tư Nam?"
Giao cơm?
Sắc mặt Khương Lan Thính tối sầm : Muộn thế mà họ còn đặt cơm ăn?
Hoắc Kiều , thấy Khương Lan Thính cửa thì bực bội. Có ngốc cũng đoán tại Khương Lan Thính đến đây nhưng chắc ngờ rằng Tôn Tư Nam cũng mặt ở đây!
Tôn Tư Nam chỉ tình cờ ghé đến đúng lúc cô đang tắm, thấy cô ăn gì nên mới đặt đồ ăn đêm. Khương Lan Thính chắc chắn đang hiểu lầm nhưng mặc kệ, chẳng việc gì giải thích với cả!
Cô Khương Lan Thính, nghiêm túc : “Chúng kết thúc , Khương Lan Thính!”
Khương Lan Thính chỉ im lặng cô một lúc lâu nhẹ giọng hỏi: “Em bịa đặt gì chứ? Có em và đang sống chung với ? Chỉ mới mấy ngày thôi mà em và sống chung ? Hoắc Kiều, em !”
Hoắc Kiều hừ lạnh: “Tôi sống với ai ngủ với ai thì liên quan gì đến ? Khương Lan Thính, và cô Tống Thanh Thanh ngủ với tám trăm mà còn mặt mũi xen chuyện của ?”
“Tôi ngủ với…” Khương Lan Thính thì thầm rõ, chính còn mơ hồ hiểu tại . Từ đến giờ bao giờ cưỡng ép bản nhẫn nhịn điều gì nhưng cấm dục suốt một thời gian dài trong khi đang quen bạn gái, nếu giữ trong sạch chắc chắn là dối bởi vì hôm đó Hoắc Kiều bắt gặp, bởi vì hôm đó Hoắc Kiều … Cho nên mới thể tiếp tục!
bây giờ thì , cô dễ dàng quên tình cảm của bọn họ, nhanh như sà vòng tay của đàn ông khác ?
Hoắc Kiều đóng cửa nhưng Khương Lan Thính bắt lấy tay cô buông.
Tôn Tư Nam sừng cồ định xông lên: “Khương Lan Thính, ý gì?”
Hai mắt Khương Lan Thính long sòng sọc: “Cô là của !”
Tôn Tư Nam khẩy: “Cô gái hôm chẳng cũng là bạn gái của ? Chẳng chính thừa nhận giữa và Hoắc Kiều chỉ là đối tác thôi ? Chẳng và cô yêu đương suốt hai năm nhưng từng dẫn về mắt gia đình ? Sao hả? Quen cô mới thấy Hoắc Kiều xinh hơn một trăm đúng ? Vậy hứng thú với cô nào nữa thì tiếp tục vứt bỏ cô thêm nhiều nữa ?”
“Khương Lan Thính, cô là con chứ con gà con vịt, cô trái tim mà!”
“Sao thể ích kỷ yêu là yêu, bỏ là bỏ như thế! Bây giờ mới cảm thấy hối hận hả? Mơ !”
Khương Lan Thính Hoắc Kiều, : “Còn em thì ? Em thật lòng tiến đến với ?”
Câu trả lời của Hoắc Kiều là: “Đồ điên!”
Cô đóng sầm cửa , suýt chút nữa kẹp gãy ngón tay Khương Lan Thính. Tôn Tư Nam tặc lưỡi : “Thật tàn nhẫn! Em sợ tàn tật luôn hả?"
“Anh tên ngốc !”
Hoắc Kiều nhỏ giọng : “Anh nhiều lời với làm gì! Tất cả là quá khứ !”
Tôn Tư Nam lên sô pha và đôi mắt đỏ hoe của cô thật lâu: "Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp! Chúng chỉ mới bắt đầu mà thôi, hơn ai hết em là hiểu rõ nhất giữa và ... Trái tim em đang hướng về phía ai.”
Hoắc Kiều ném một cái gối ôm qua, trốn tránh ánh mắt : "Anh hối hận Tôn Tư Nam?"
Tôn Tư Nam bắt lấy gối, khổ: “Anh chỉ đang sự thật thôi!"
Bọn họ chỉ mới quen , trong lòng cô vẫn còn hình bóng của khác, thì kịp đầu đúng lúc, viễn cảnh một đuối một chạy nào chỗ cho chen chân !
Trước giờ luôn tự tin chính nhưng thời khắc dám nắm chắc, Khương Lan Thính ở bên cô gần ba năm... Hoắc Kiều thể quên dễ dàng !
Tôn Tư Nam dậy và : “Thôi về đây, bữa khuya hôm nay coi như nợ em , hôm khác bù cho nhé!”
Chỉ vài ba câu mà mối quan hệ giữa hai lùi một cách thật lớn.
Hoắc Kiều lẳng lặng , bàn tay nghịch ngợm mái tóc bên vai: “Được thôi! mà em thích ở bên săn sóc cho em!”
Hoắc Kiều thích đàn ông thờ ơ với , thật lòng mà cô ý định mở lòng nhưng rút lui, dù là vì lý do gì điều cũng khiến cô vui. Cô là thiếu nữ đang tuổi thanh xuân chứ gái lỡ thì, cô thật lòng tiến đến với .
Tôn Tư Nam trầm tư một lúc nhẹ nhàng chạm mặt cô , thì thầm: “Anh đang cho một cơ hội để em ngẫm giữa và , tình cảm em dành cho ai nhiều hơn…”
Hoắc Kiều thể giữ nữa…
Không ai lời từ biệt nhưng cả hai đều ngầm hiểu chuyện tình giữa hai đặt một dấu chấm tại đây .
Tôn Tư Nam ngẫm chuyện, thật thiện cảm với Hoắc Kiều một phần vì cô giống Cố Vân Thường, cả hai đều mang một vẻ diễm lệ, tuy nhiên mỗi mang đến một cảm giác khác , Cố Vân Thường là một phụ nữ đầy tham vọng còn Hoắc Kiều thì khác, gia cảnh cô giàu và cô cách tận hưởng cuộc sống đó của .
Sinh hoạt hằng ngày của Hoắc Kiều nhàn hạ và thoải mái, ở bên cô sẽ bao giờ những cảm giác bộn bề gấp gáp… Cô thể mất hơn một tiếng đồng hồ chỉ để chăm sóc da, thể dành thời gian nửa ngày để làm cho một chiếc bánh, thậm chí ngâm trong bồn tắm suốt hai tiếng đồng hồ,… ở bên cô cuộc sống trôi qua êm đềm và nhẹ nhàng.
Tôn Tư Nam nghĩ lẽ vì nên Khương Lan Thính và cô mới quen tận hơn hai năm. Người như nếu như nghiêm túc thì sẽ dong dài như .
vì quá dễ dàng nên mới thèm giữ lấy! Anh cho rằng cũng sẽ tìm một cô gái giống nhưng nào ngờ Tống Thanh Thanh cho một cú tát!
Nếu như hỏi luyến tiếc thì Tôn Tư Nam sẽ trả lời là , nhưng kể từ khoảnh khắc Hoắc Kiều gặp Khương Lan Thính thì cuối cùng vẫn chỉ là ngoài.
Nếu khi đó nước mắt cô rơi xuống lẽ xông lên cho Khương Lan Thính một trận, lẽ sẽ tiếp tục kiên trì…
Khương Lan Thính trong xe thấy Tôn Tư Nam rời , dù lý do nhưng đoán hai cãi .
Anh mở cửa và bước xuống xe, một nữa nhà Hoắc Kiều.
Chỉ mới gõ hai cái Hoắc Kiều mở cửa ngay: “Tôn Tư Nam…”, nửa câu kẹt nơi cuống họng.
Nhìn ánh mắt đáng sợ của Khương Lan Thính, cô bất giác lùi một bước.
Chợt, Khương Lan Thính tiến lên ôm lấy gương mặt cô và đặt lên một nụ hôn thật sâu.
Một nụ hôn mạnh mẽ tựa như nuốt chửng cô bụng, Hoắc Kiều sức vùng vẫy nhưng vô ích, thuận thế bước qua cửa, loạng choạng đẩy ngã cô lên sô pha.
Khương Lan Thính một tay cởi áo khoác, một tay ôm lấy cô , đôi mắt đen lấy sáng rực lên: “Đã làm với hả?”
Hoắc Kiều vung chân đá nhưng trúng, tức giận buông lời bậy: "Rồi đấy thì ! Anh cút , kỹ thuật của hơn nhiều!"
Khương Lan Thính nắm lấy một chân và kéo cô về phía . Sự cọ xát chỉ cách hai lớp quần áo mỏng khiến cô nhịn thở dốc: “Khương Lan Thính! Nếu cần quá nhịn thì cứ việc ngoài quăng hai trăm tệ là ngay một đồng cô xếp hàng đợi , thì tìm cái cô Tống Thanh Thanh , mặc dù hình chỉ là xương với da thôi nhưng giờ cũng kén chọn, chứ đến đây giở trò lưu manh thì đáng mặt đàn ông hả?"
Cô cố tình buông một đồng lời cay nghiệt nhưng tai Khương Lan Thánh chỉ đọng một vài chữ: "Em thật sự làm với ?”
Hai mắt Hoắc Kiều nóng rực lên...
Khương Lan Thính dừng , hiếm khi nào thấy Hoắc Kiều đáng thương như bèn nhẹ giọng dỗ dành: “Không hỏi nữa, em đừng !”
Hoắc Kiều đẩy , vòng tay bảo vệ chính , giọng thêm nghẹn ngào: “Giờ thì như ý đó, Tôn Tư Nam bỏ ! Tôi và là thật lòng nhưng còn thì ? Anh đến gặp là vì cùng hết cuộc đời chỉ là xúc động nhất thời? Trong lòng chẳng qua chỉ là thú vui cho tiêu khiển mà thôi, cần thì lấy chán thì vứt …”
“Như thế thì cần chịu trách nhiệm với ai cả nhưng thứ cần là một bạn đời kìa!”
“Tôi hỏi , dù cho chúng thì dám cưới ? Ngay thời khắc thể quyết định lấy ?”
Khương Lan Thính thể quyết định… cũng thể đưa lời hứa hẹn!
Hoắc Kiều ngửa đầu kìm nén những giọt nước mắt chực trào, giọng run run: “Vậy đến đây để làm gì? Khương Lan Thính, con Hoắc Kiều dù tệ đến cũng đến mức chỉ xứng làm bạn tình của chứ hả! Anh đến với Tống Thanh Thanh còn hứa hẹn một cuộc hôn nhân, còn … chỉ là trò đùa của thôi ?”
“Hoắc Kiều, ý đó!” “Chứ ý là gì?”
Khương Lan Thính bình tĩnh suy ngẫm cảm xúc của , liệu thể cho cô một hứa hẹn …Anh nhận rằng thể bởi vì quãng thời gian hai bên từng khiến ý định kết hôn với cô , hôm nay đến gặp cô cũng chỉ do men say thôi thúc, chứ hề…
Hoắc Kiều tức giận nữa, kết cục chẳng cô đoán … Cô cất giọng đầy vẻ mệt mỏi: “Khương Lan Thính, từ nay về , cho dù thêm Tôn Tư Nam Lâm Tư Nam chăng nữa thì cũng mặc kệ , chúng thực sự kết thúc ! Tôi kết hôn và sinh con, một gia đình của , đường thấy cùng khác thì xin hãy giả mù buông tha cho !”
Khương Lan Thính hãy cho thời gian để suy nghĩ… lời thì chẳng khác gì một thằng tồi. Nhìn những giọt nước mắt của Hoắc Kiều, trái tim đau đớn: “Có khiến em tổn thương nhiều ?”
“Không, ! chỉ cần bây giờ cút là !”
Khương Lan Thính cô một hồi lâu mới rời , lúc ngoài thì vô tình gặp giao thức ăn… Hai phần bữa ăn khuya. Anh nhớ Hoắc Kiều thích nhất món , thỉnh thoảng
cô sẽ len lén đặt ăn đêm nhưng đặt xong thì sợ mập, thế là chỉ ăn một nửa còn một nửa thì để cho ăn. Anh thích ăn khuya càng thích những thứ đồ ăn linh tinh nên giờ đều cho cô ăn. Lần đến lượt Tôn Tư Nam chiều hư cô nhưng phá đám!
Khương Lan Thính xuống lầu trong xe, bấm gọi cho Anna bảo cô cần làm nữa… Anh nhớ lúc đó nước mắt Hoắc Kiều chực rơi, tim đau nhói.
Anh dây dưa với Hoắc Kiều nữa nhưng cũng hề tin tức gì về Tôn Tư Nam và cô , là là nhưng… Hoắc Kiều vẫn hận .
Những ngày tháng đó gặp gỡ vài cô gái, cũng từng cặp kè với những cô mẫu minh tinh nổi tiếng nhưng đều chẳng cảm giác gì, chỉ dừng ở việc nắm tay.
Anh cũng vô tình gặp Hoắc Kiều xem mắt, đối tượng đều là những gia cảnh tồi.
Xuân thu đến, tình trạng kéo dài hơn nửa năm khiến cho bà Khương sốt ruột, sợ rằng con trai sống độc cả đời, chẳng những tìm phù hợp mà còn cảm thấy hứng thú với ai!
Khương Lan Thính chỉ : “Không thấy ai phù hợp cả, hơn nữa ở công ty cũng đang bận!"
Sau khi bàn bạc với chồng, bà Khương quyết định cho Khương Lan Thính tham gia chương trình hẹn hò công ty nhà sản xuất, để cho và các khách mời nữ nhiều cơ hội tiếp xúc với hy vọng gì!
Nào ngờ, chương trình bà vẫn lớn mời khách mời nữ là ... Hoắc Kiều!
Khương Lan Thính ròng rã xe buýt hơn mười sáu tiếng đồng hồ di chuyển đến một vùng núi xa xôi hẻo lánh. Còn may là phòng ở tệ, tuy nhỏ nhưng đầy đủ nội thất.
Nhà họ Khương là nhà tài trợ lớn nhất của chương trình nên đạo diễn đích đến đây tiếp đón và giải thích tường tận về nội dung cũng như các quy tắc của chương trình .
Trong vòng nửa tháng, sẽ sinh hoạt chung với một khách mời nữ nữa, ngoại trừ phòng ngủ thì máy bố trí khắp nơi tựa như thiên la địa võng.
Khương Lan Thính xong cau mày: “Chương trình thiểu năng như thương hiệu nào thèm đặt quảng cáo hả?”
Đạo diễn vui đáp: “Lần chúng mời hẳn một nữ minh tinh hạng A, cô xuất từ giới nhà giàu nên thường sẽ nhận những lời mời như , nhưng may mắn đúng lúc cô đang trống lịch trình nên mới đồng ý tham gia đó!”
Nữ minh tinh hạng A, giới nhà giàu…
Khương Lan Thính tỏ vẻ suy tư, ngay đó thấy Hoắc Kiều bước từ xe xuống, trố mắt về phía – Khương Lan Thính!
Đạo diễn thấy biểu cảm của bọn họ thì hiểu ngay: “Hai từ ? Vừa càng ăn ý!”
Đạo diễn xong sợ bọn họ đổi ý ngay lập tức nên leo lên xe nổ máy, bỏ trốn mất dạng.
Giữa vùng núi hoang sơ hẻo lánh chỉ còn Khương Lan Thính và Hoắc Kiều, hai chằm chằm mắt to trừng mắt nhỏ.
‘Khương Lan Thính, cố tình đúng ?’ ‘Muốn thì cứ thẳng Hoắc Kiều!’
Khương Lan Thính móc di động gọi điện: “Hủy chương trình, cho chạy xe đến đây đón ngay!” ngay đó thì phát hiện di động bắt tín hiệu.
Hoắc Kiều cũng thế.
Cô mang theo một chiếc ba lô nhỏ tiến trong phòng, ngoài dầu gạo cơ bản thì chẳng còn gì thứ khác nữa, phòng ngủ cũng chỉ một căn.
Vậy cô và Khương Lan Thính sẽ ngủ cùng ư?
Khương Lan Thính theo lưng cô , Hoắc Kiều xoay , khoanh tay : “Tối ngủ ở sô pha .”
Khương Lan Thính khẩy: “Tiếu thư của ơi, ở nơi khỉ ho cò gáy lấy ghế sô pha?”
Đừng đến sô pha thậm chí ngay cả máy mà đạo diễn lúc nãy còn lấy một cái.
Chắc chắn là cố tình sắp đặt!
Anh tiến phòng ngủ và phịch xuống giường, hai tay gối đầu: “Ráng nhịn nửa tháng , nửa tháng em thấy mặt nữa , thế tiếp tục xem mắt… À
, em gặp một gã hói đúng ? Bây giờ em mất giá đến mức !”
Hoắc Kiều đặt ba lô xuống, ép giọng mát: “Có hói thì cũng đỡ hơn mấy tên lăng nhăng như ai!”, cô còn cố tình tiến sát châm chọc: “Tốt hơn gấp nhiều ai đó cả đầy mùi khói dầu!”
Cô đang ám chỉ Tống Thanh Thanh chứ gì? Nghĩ hiểu chắc!
Khương Lan Thính giận buồn , cúi đầu xuống vô tình chạm dung nhan mỹ miều của cô , mắt khép hờ, đôi môi đỏ mọng hé mở… Trong lúc nhất thời mê mẩn, tay kiềm mà chạm khuôn mặt , giọng trở nên khàn : “Hoắc Kiều…”
Hoắc Kiều giật mở to mắt, đó theo thói quen buông lời mỉa mai: “Đừng động dục linh tinh! Chúng liên quan gì với hết!”
Khương Lan Thính tỉnh táo , dậy mà ở đó suy tư. Có lẽ lâu lắm giải tỏa nên thiếu chút nhịn ...
Anh thảm hại đến mức ?
Hoắc Kiều thấy nhúc nhích thì thẳng cẳng đá một cái: “Dậy nấu cơm !"
Khương Lan Thính cũng là ấm hầu hạ từ nhỏ, hỏi ngược : “Sao em nấu ?”
Hoắc Kiều đáp: “Ở đây chỉ bếp lò mà thôi!"
Khương Lan Thính những ngón tay mềm mại trắng nõn của cô .
Cũng , lớn lên ở thành phố thì dùng bếp lò... mà cũng .
Hoắc Kiều quyết đoán dài lên giường, trùm chăn giả chết!
Hoắc Kiều quyết tâm giả chết, Khương Lan Thính thấy thì tiến định kéo chăn lôi cô dậy. ngay đó Hoắc Kiều mở chăn , dậy la hét: “Sao mùi mốc thế !”
Một cúi xuống, một hướng lên, khéo làm mà thành… Môi chạm môi. Ngay khoảnh khắc cảm nhận sự mềm mại ấm áp đó, cả hai đều sững sờ, Hoắc Kiều còn trợn tròn cả mắt. Khi giật tỉnh táo , cô lui về để kéo giãn cách nhưng Khương Lan Thính cho phép. Anh đưa tay
vòng gáy kéo cô sát về phía … Nhẹ nhàng mạnh mẽ, say mê thưởng thức đôi môi đỏ mọng đầy ngọt ngào.
“Khương Lan… Thính!”
“Buông ! Đồ lưu manh! Anh làm là quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c đó !”
Hoắc Kiều thở hổn hển ngã thành giường, mùi mốc đó vẫn còn lượn lờ quanh đầu mũi nhưng lúc điều đó còn quan trọng nữa. Người đó chẳng những chịu buông tay mà tấn công công càng thêm mãnh liệt.
Hôn môi. Vuốt ve…
Bàn tay như chứa thuốc mê, mỗi một nơi nó qua đều khiến cho cô mất hết sức lực.
cô chuyện tiếp tục như , hai chia tay , kết thúc , cho dù chính cô cũng những nhu cầu sinh lý của phụ nữ nhưng cô phát sinh quan hệ rõ ràng với thêm một nào nữa.
Chát!
Hoắc Kiều thẳng tay tát một cái, nhưng do dùng lực quá mạnh nên cô ngã thẳng xuống giường, hai chân như nhũn thể lên nổi.
Ăn một cái tát, Khương Lan Thính sửng sốt một lúc mới tỉnh hồn . Anh ngờ ham sâu sắc với Hoắc Kiều đến , tuy rằng quan hệ một thời gian dài nhưng…
Chỉ một câu trả lời duy nhất cho sự việc , đó là khao khát cô!
Lúc còn quen , cho dù là trong quãng thời gian quan hệ giữa họ trở nên lạnh nhạt nhất thì vẫn ngần ngại yêu thương Hoắc Kiều, nhưng khi đó nghĩ hôn nhân chỉ t.ì.n.h d.ụ.c mà còn sự đồng điệu giữa hai tâm hồn cho nên chọn Tống Thanh Thanh.
Khương Lan Thính cảm thấy tức giận mà càng thêm vùi đầu bên cổ cô, để cho thở hai hòa quyện . Một lúc lâu mới : “Xin !”
Vì nhất thời xúc động. Như những gì Hoắc Kiều đêm đó, nếu thể quyết định cưới cô ngay lập tức thì nên làm như với cô…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2770-2779-dau-ben-kia-im-lang-trong-choc-lat.html.]
Hoắc Kiều cảm nhận rõ ràng ấm của phả lên cổ theo từng chữ thốt , cơ thể kiềm khẽ run lên.
Cô nghiêng đầu né tránh thứ cảm xúc kỳ lạ : “Giờ thì cút chỗ khác !”
vẫn chậm chạp chịu nhúc nhích. Thế là cô nổi cáu, giơ thẳng cẳng cho một cú ngay giữa hai chân!
Khương Lan Thính ăn đau, gương mặt tối sầm : “Em thật tàn nhẫn, nhà họ Khương đoạn tử tuyệt tôn là do em đó!”, liền nhanh chóng dậy.
Hai cơ thể tránh cọ xát, từng chút từng chút đều mang những cảm giác khó tả.
Sau đó, Khương Lan Thính bỏ nấu cơm. Nơi vô cùng hoang vu, tiền cũng thể mua gì, ngoài gạo thì trong bếp còn một cái tủ lạnh nhỏ chứa một ít thịt trứng và rau củ linh tinh, tổng lượng nhiều nhất chỉ thể kéo dài một tuần, để hai ăn trong một tháng là điều tưởng.
Chẳng đến đây chương trình thực tế ? Chẳng nơi nơi đều là máy ? Sao giờ tìm banh mắt cũng lấy một cái?
Nói cách khác, hai bọn họ ở cái nơi khỉ ho cò gáy hết nửa tháng mới về.
Khương Lan Thính ước lượng một ít nguyên liệu bắt đầu nhóm lửa thổi cơm nhưng ấm hầu hạ từ nhỏ đến lớn từng làm những việc bao giờ. Kết quả là lửa thì nhưng cơm thì sống còn đồ ăn thì như chè.
Anh gọi Hoắc Kiều ăn cơm. Hai đối diện tại chiếc bàn gỗ. Mở bát , Hoắc Kiều đống hỗn độn đó hồi lâu... Nói với Khương Lan Thỉnh: “Anh lãng phí hết lương thực cho hai ngày của chúng , còn cùng lắm chỉ dùng trong năm ngày nữa thôi. Khương Lan Thính, tự ăn hết đống , nấu cái khác, đừng hòng động đũa !"
“Tệ đến mức ?"
Khương Lan Thính gắp thử một đũa, bỏ mồm liền phun , vẻ mặt câm nín nên lời.
Hoắc Kiều tự nấu cơm nhưng đến nước thế nào trông cậy ấm đó nữa.
Cười c.h.ế.t mất, ngẫm quyết định chọn Tống Thanh Thanh chẳng khác nào tìm một bảo mầu về hầu hạ cơm nước cho , quả là một cặp đôi hảo!
Hoắc Kiều vo gạo lấy một vài lát thịt xông khói cùng một ít cải thìa. Bước tiếp theo là nhóm lửa nhưng cô bật lửa, cô kêu Khương Lan Thính đưa bật lửa nhưng nhất quyết cho, đòi cho ăn cơm chung.
Hoắc Kiều khẩy: “Ai nấu thì đó ăn!”
Khương Lan Thính nghênh mặt khoanh tay: “Vậy thì cùng nhịn đói !”
Hoắc Kiều thầm mắng nhỏ nhen nhưng cuối cùng đành miễn cưỡng thỏa hiệp. Cô vo thêm một chén gạo nữa nhưng nỡ lấy thêm thức ăn, Khương Lan Thính thấy thì : “Ít hai ăn đủ?”
Hoắc Kiều , : “Lỡ bên đoàn ê-kíp tiếp tế lương thực thì đến lúc đó cháo cũng mà ăn, tiết kiệm một chút .”
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng và mềm mại, hiểu Khương Lan Thính rung động. Anh cảm giác đó là gì, mãi đến mới nhận … Đó là vẻ đằm thắm của một phụ nữ, thứ mà thể tìm thấy ở Tống Thanh Thanh.
Hoắc Kiều bảo thổi lửa, Khương Lan Thính ngoan ngoãn làm theo.
Điều khiến bất ngờ là Hoắc Kiều thế nấu một bữa cơm ngon miệng đến lạ. Cơm nấu bằng bếp lò tỏa hương thơm phức, phần cháy sém đáy nồi thể để nguội chút nữa ăn vặt nhai đỡ buồn miệng, món cải thìa xào thịt xông khói thì xanh mướt và vô cùng miệng. Khương Lan Thính một chén sạch.
Thanh niên trai tráng cao một mét tám sáu còn đói bụng cả nửa ngày trời, một bát cơm với tí rau hiển nhiên là đủ cho , thế là Hoắc Kiều lặng lẽ chia cho nửa bát.
Khương Lan Thính thấy , : “Em ăn bấy nhiêu đủ?”
Hoắc Kiều cúi đầu thong thả tiếp tục ăn cơm, rõ: “Cơm nước xong xuôi , lo mà ăn dọn dẹp các thứ , rửa bát quét dọn, với cả mang chăn nệm phơi nắng nữa, mùi mốc chịu nổi!”
Khương Lan Thính thầm: Quả nhiên tính tình vẫn tiểu thư như .
Anh tiếp tục ăn một lúc hỏi: “Chỉ một chiếc giường thì buổi tối làm ngủ ?”
Hoắc Kiều chút nghĩ ngợi liền đáp:
“Tôi cho một cái chăn, ngủ cái ghế đó , nếu đồng ý thì ngày mai tách ăn riêng!”
Khương Lan Thính tức , cô dám dùng mấy bát cơm uy h.i.ế.p !
cũng chấp nhận.
Chiều hôm đó, Hoắc Kiều đem ghế ngoài phơi nắng. Khương Lan Thính quét dọn phòng ốc thuận tiện dọn luôn cả phòng tắm, nhờ mà phát hiện… Phòng tắm ở đây nước nóng.
Đàn ông như quan trọng nhưng Hoắc Kiều nhất định sẽ chịu nổi, cơ thể cô vô cùng nhạy cảm.
Kiếm cớ để trêu chọc cô, tâm trạng Khương Lan Thính bỗng chốc vui vẻ hơn hẳn.
Dọn dẹp xong xuôi, tắm rửa một phen quấn khăn tắm nghênh ngang bước .
Hoặc Kiều đang sắp xếp hành lý, sốc...
Cô vờ như thấy gì và tiếp tục công việc, mát: “Trong phòng còn khác, Khương làm ơn hãy tự trọng mặc quần áo cho đàng hoàng !”
Khương Lan Thính rút một điếu thuốc đặt lên miệng, trêu: "Không dám hả? Sợ bình tâm ?"
Hoặc Kiều lười để ý tới tiếp tục thu dọn hành lý, cô mang theo nhiều áo váy xinh ... Và cả đồ ngủ gợi cảm nữa.
Khương Lan Thính thầm nghĩ nếu là chẳng cô sẽ mặc những bộ quần áo cho đàn ông khác xem ?
Chỉ nghĩ thế thôi cũng khiến cho bực bội trong lòng. Anh tiến đến sờ những bộ quần áo mềm mại : “Đi ghi hình mà ăn mặc như sợ mấy thằng đàn ông đó hứng tình , là nhịn nữa nên cầu gã nào?”
Hoắc Kiều hậm hực đáp: " đó, hề sai một chữ nào! Tôi đến để tìm trai đấy thì ! yên tâm, bò, thích nhai !"
Cô cầm lấy một bộ đồ ngủ bình thường, đẩy sang một bên: “Tránh , tắm!"
Khương Lan Thính nước nóng, cũng Hoắc Kiều yếu ớt, nếu nước nóng cô sẽ tức giận.
Vậy nên lúc cô , ngăn cô .
Tâm trạng của như đang bắt nạt một cô gái lúc còn nhỏ, cực kỳ phấn khích.
Hoắc Kiều phòng tắm.
Cô hề nghi ngờ mà cởi quần áo tìm một chỗ đặt xuống, đó tìm van nước nóng… Thế nhưng, cô tìm cả buổi trời cũng thấy van nước nóng ở cả.
Thời tiết núi lạnh, cơ thể còn trần truồng thế .
Cô ở bên trong, gọi Khương Lan Thính: “Khương Lan Thính, hồi nãy lấy nước nóng ở thế?”
Khương Lan Thính ở bên ngoài, dựa cửa, nở một nụ cố ý: “Nước nóng? ở đây làm gì nước nóng? Thôi em cứ tắm đại !”
Hoắc Kiều chịu!
Cô đang đến kỳ kinh nguyệt, dù khỏe tới cỡ nào cũng thể tắm nước nóng! nếu bây giờ tắm thì cô khó
chịu… Hoắc Kiều còn cách nào khác, đành mặc quần áo.
Có lẽ vì đến kỳ kinh nguyệt bận bịu cả buổi, mặt cô tái .
Khương Lan Thính thẳng lên, đùa cô nữa, từ tốn: “Làm ? Giận vì nước nóng tắm ? Tôi nhớ đây em dễ tính lắm cơ mà!”
Bụng Hoắc Kiều khó chịu nên cô mặc kệ luôn.
Cô ngang qua , ngoài ôm chăn, lặng lẽ đắp lên , tỏ vẻ hờn dỗi… Khương Lan Thính cũng học theo cách của cô, nghiêng đầu cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tức giận mà vẫn đáng yêu! Chẳng giống hồi ….”
Hoắc Kiều lưng : “Khương Lan Thính, đừng nhắc chuyện nữa! Chúng hãy quên chuyện quá khứ ! Chuyện qua , đừng với là khó quên tình cũ, thỉnh thoảng còn nhớ đấy nhé.”
Thật là nhưng làm thể thừa nhận?
Khương Lan Thính khẽ: “Chẳng là vô tình gặp nên tâm sự đôi điều ! Em định tắm thật ?”
Hoắc Kiều “ừ” một tiếng: “Không nước nóng thì tắm sạch !”
Khương Lan Thính định dọa cô: “Nửa tháng tắm em cũng chịu ?”
Hoắc Kiều để ý đến !
Cô cúi đầu , mở lời xin nấu nước nóng cho , cô khinh thường trong lòng: May mà cô ở bên nữa, chính là một tên khốn chăm sóc phái nữ! Anh cố tình nhạo cô đây mà, đừng cho là cô !
Hoắc Kiều thích sạch sẽ, cô nhịn đến tầm sập tối thì nhịn nữa.
Cô tắm qua bằng nước lạnh.
Tắm xong, bụng quặn đau, phần còn mấy huyết khối. Cô đau đến mức mặt mày xanh xao!
Rốt cuộc Khương Lan Thính cũng nhận sự kỳ lạ ở cô, dù cũng là một đàn ông trưởng thành, cũng còn là gì về phụ nữ nữa, đoán tình hình của cô: “Đến kỳ kinh nguyệt ?”
Hoắc Kiều mặc chiếc áo ngủ dày cộm, cuộn giường, “ừ” một tiếng bằng giọng mũi.
Khương Lan Thính hạ thấp giọng: “Tại em sớm?”
Lúc Hoắc Kiều khó chịu cô cũng sẽ phát cáu nên buột miệng: “Hồi ngoại tình, cũng sớm?"
Vừa dứt lời, cả hai đều ngẩn . Vì chuyện cũ nhắc .
Khương Lan Thính khó chịu, bởi vì chuyện là do , dù kết quả giữa và Tống Thanh Thanh thế nào, thì cũng phụ lòng Hoắc Kiều... Nhất là khi kết thúc mối quan hệ bằng sự phản bội.
Trong lòng lúc , bù đắp cho cô.
Nên chủ động nấu nước nóng cho cô, tìm một gói đường đỏ, pha cho cô một cắc, đỡ cô dậy đút cho cô uống... Hoắc Kiều quen uống loại nước , cô lắc đầu chịu hợp tác: “Đây là thuốc hả. Đắng quá!"
Quý nhà giàu như cô còn uống loại nước đắng thế bao giờ !
Khương Lan Thính dọa cô: "Em mà còn hét nữa là dùng miệng đút cho em đấy!"
Dáng vẻ hợp tác của Hoắc Kiều cực kỳ giống làm nũng.
Tuy Khương Lan Thính cô làm nũng nhưng thể kìm chế mà rung động, giọng cũng trở nên dịu dàng: “Sao là thuốc ? Là đường đỏ! Ngày xưa phụ nữ đều dùng đường đỏ để tẩm bổ cơ thế!”
Hoắc Kiều vẫn chịu!
Cơ thể của cô bọc kín mít, chỉ để lộ cặp mắt đen láy, cô yếu ớt mặc cả với : “Khương Lan Thính, phụ nữ ngày xưa! Uống cái sẽ béo lên mất.”
Anh kiên trì dỗ cô: “ uống , dày của em sẽ dễ chịu hơn một chút! Em tắm bằng nước nóng nhé, nấu nước cho em .”
Hoắc Kiều bổng vươn tay, sờ trán . Khương Lan Thính ngây ngẩn.
Anh chằm chằm tay cô, Hoắc Kiều chiều chuộng từ bé, ngón tay thon dài, đẽ… Lúc cô rút tay về, túm lấy tay cô, giọng trầm thấp khàn: “Em ý gì?”
Hoắc Kiều rút tay : “Tôi xem sốt ! Nay tự dưng dáng con thế!”
Anh hiểu, cô đang mắng !
Ánh mắt Khương Lan Thính sâu thẳm, cô một lúc mới : “Em lời thế , đút cho em thôi!
Hoắc Kiều chửi hung ác.
Sau đó cô tự lên, cầm cốc nước đường đỏ uống sạch, đúng là đồ tổ tiên truyền , cô uống ừng ực xong… vẫn còn thấy đắng, cô trả cốc nước cho đòi kẹo một cách vô cùng tự nhiên.
“Khương Lan Thính, ăn kẹo mơ.” Nói xong, bọn họ đều hoảng hốt.
, lúc bọn họ mặn nồng nhất, mỗi cô bệnh đều kiên trì dỗ dành cô, cô uống thuốc xong sẽ cho cô một viên kẹo mơ. Thật từng cưng chiều cô đấy.
Hoắc Kiều khẽ chớp mắt.
Một lát , cô khẽ: “Xin , thất lễ !”
Khương Lan Thính thấy lời xin của cô mà thẳng mắt cô, một lúc lâu nhẹ nhàng mở miệng: “Trên
kẹo mơ, nhưng nhớ , ngoài kẹo mơ thì thứ em thích nhất là…”
Anh tiếp nữa mà lựa chọn hành động.
Anh nắm chặt gáy của cô, dịu dàng kéo cô về phía , hai vầng trán dựa , mắt chạm mắt… Hơi thở hỗn loạn và gấp gáp, đôi môi hé mở, báo hiệu hành động tiếp theo.
Khương Lan Thính ngậm lấy môi cô.
Anh ôm chặt cô trong lòng , trao nụ hôn dịu dàng mà sâu hoắm, dùng hương vị của át vị đắng của đường đỏ…
“Khương Lan Thính!”
Hoắc Kiều líu ríu: “Anh đang làm gì ?” Anh chứ!
Anh nên làm nhưng giờ phút thể kiềm lòng nối, kìm mà ôm cô, hôn cô… Anh xin cô, bởi vì cảm giác cơ thể của cô cũng đang khao khát .
Bọn họ chung sổng cực kỳ hòa hợp.
Ngay lúc ôm chặt cô, định tiến thêm một bước, thì Hoắc Kiều đẩy .
Cô tát cũng thậm tệ, cô chỉ cuộn , im lặng chiếc giường.
Đến lúc , Khương Lan Thính nhẹ nhàng một câu: “Chúng thử bắt đầu từ đầu nhé, em?"
“Không!”
Hoắc Kiều khịt mũi, cô thẳng thắn cho : "Bởi vì thích ! Khương Lan Thinh, tổn thương vì thêm một nào nữa!"
Cô thích , mà tình cảm dành cho cô chủ yếu dựa ngoại hình của cô.
Những thứ bạc bẽo tới nhường nào cơ chứ.
Chờ đến khi chán ngán, với cái tính do dự và chịu trách nhiệm của , thứ thể bồi thường cho cô chỉ là một bộ trang sức... Đồ trang sức CMN
Khương Lan Thính cô, thấy trong mắt cô ẩn chứa nước mắt, mới lúc khiến cô tổn thương sâu sắc thế nào.
Cô còn thích nhiều hơn nghĩ. Hoặc thể đó chính là yêu!
Người như , những trong thế giới như bọn họ, thích dễ dàng nhưng để bay lên đến thứ gọi tình yêu khó khăn… Thời buổi , ai dễ dàng đồng ý trao trái tim của cho khác? Mặc cho giày vò, mặc cho dẫm đạp chứ!
Anh lời nào, Hoắc Kiều đơn giản thẳng .
Cô nhẹ giọng : “Khương Lan Thính, và ở bên hai năm, chúng ở chung cùng tận hai năm! Anh cảm thấy một gia thế, địa vị giống như sống chung thì ý nghĩa gì, nếu vì thích , nếu vì nghĩ tới chuyện kết hôn với , vì ở chung cùng , vì cho nắm quyền chủ động tay!”
“Trong hai năm đó, lúc nào cũng đang đợi cầu hôn !”
“Tôi nhớ rõ một , phát hiện một chiếc nhẫn kim cương ở trong túi áo của , vui sướng cho rằng tặng cho , cầu hôn , đó mới chiếc nhẫn đó là mua chị họ! Cái nhẫn kim cương xinh , chứng tỏ là hiểu trái tim của
phụ nữ, hiểu nhưng bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ mua một cái cho , sẽ chỉ hỏi rằng loại trang sức gì khi chia tay… Hoắc Kiều mà thiếu trang sức ?”
“Anh lựa chọn Tống Thanh Thanh, tuy rằng vì lựa chọn cô nhưng nghĩ chắc chắn cô một điểm gì đó hấp dẫn ! Ưu điểm đó là điều mà ! Mới mẻ cũng , là vì điều gì khác cũng , sự thật rõ ràng là ngoại tình, thích khác, đồng thời cũng yêu … Tôi tạm chấp nhận, lẽ vẫn thích nhưng yêu , tiếp tục ở bên ! Bởi vì cũng yêu, cũng khác cung cấp giá trị về mặt cảm xúc những lúc đau khổ, trong hai năm, trải nghiệm một đoạn tình cảm tình yêu, bây giờ nữa… Khương Lan Thính, chia tay chính là chia tay, đó chính là thích nữa, nào nhiều cơ hội để bắt đầu một nữa như , cũng nhiều gương vỡ lành thế ! Chỉ cần nghĩ cảnh và Tống Thanh Thanh lăn sô pha cũng đủ để nôn trong mấy ngày !”
Những lời hề dễ .
Nếu là đây, với tính cách của ấm Khương Lan Thính chắc hẳn sẽ thể nhịn nổi, sẽ nổi giận.
bây giờ chỉ cảm thấy Hoắc Kiều mềm mại đáng yêu vô cùng.
Anh thấp giọng với cô: “Lúc em ! Sao em em kết hôn với ! Anh cho rằng chúng đều giống , đều cảm thấy đoạn tình cảm thể cũng thể , lúc chia tay quá lưu loát, ngờ em thích như !”
Hoắc Kiều nổi nữa.
Cô cắn răng : “Bây giờ chẳng khác nào “bà dì” của cả, chỉ là một lớp nội mạc tử cung bong !”
Cái gì mà nội mạc…
Sắc mặt Khương Lan Thính xanh mét, cô thật sự dám !
Hoắc Kiều đang tới kỳ, cảm thấy thoải mái, cô đá bắt tránh … Khương Lan Thính xoay ôm chặt lấy cô, dán sát khuôn mặt nhỏ của cô, lưu manh hỏi: “Vừa nãy là lớp nội mạc tử cung ? Bây giờ kêu cút!”
Anh kéo chăn lên che kín cô lẫn cả chính .
Anh dùng bàn tay ấm áp đặt ở bụng nhỏ của cô, sưởi ấm cho cô, để cô thoải mái hơn một chút.
Anh cô là đồ lưu manh.
Trong lòng Khương Lan Thính vẫn để ý chuyện , kéo cô tới, ôm chặt trong lòng n.g.ự.c của , nhắm mắt , thấp giọng : “Bận rộn cả một ngày mà em mệt ? Nhắm mắt ngủ, ngủ một giấc xong sẽ đau bụng nữa!”
Hoắc Kiều né một chút, nó . Cô chằm chằm mặt .
Đẹp trai ghê!
Cô nghĩ, ngủ với trong hai năm đó cô cũng lỗ, hiện tại coi như là túi ấm giường... vẫn lỗ.
Cô thả lỏng, dựa trong khuỷu tay của ngủ.
Từ lâu tới nay, đây là một hiếm hoi bọn họ làm gì cả, chỉ là rúc ngủ cùng , cô thể ngửi mùi hương nam tính dễ ngửi , cũng thể ngửi hương thơm nữ tính nhẹ nhàng
CÔ...
Tất cả thứ đều yên tĩnh, bình yên.
