Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2750-2759: Diệp Bạch im lặng nhìn cô
    Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:30:56
    Lượt xem: 5 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục U khẽ: “Cứ bình thường như khi là ! Không cần bù đắp ! Nếu tình cảm thể bù đắp thì bao nhiêu cặp gương vỡ lành chứ?”
Diệp Bạch im lặng cô.
Thật còn hỏi một thứ, ví dụ như nếu như hai họ vần còn trẻ, cô sẽ tha thứ cho , sẽ ở bên nữa, giống như cách cô làm với Chương Bách Ngôn đây .
Thế nhưng đến cuối cùng vẫn hỏi, bởi vì đáp án vô cùng rõ ràng.
Hiện giờ bọn họ ở bên , lựa chọn của Lục U ở độ tuổi sẽ giống với lựa chọn năm đó của Lục U.
Dù thì vẫn mất mát, nhưng cũng cảm thấy lời cô lý.
, nào nhiều cặp gương vỡ lành đến thế?
Cuối tuần, nhà họ Lục chuyển nhà đến thành phố B, sống trong căn biệt thự Diệp Bạch mua.
Diện tích của biệt thự khá rộng, ba tầng, Lục Khiêm và Minh châu ở tầng một, Diệp Bạch và Lục U cùng bọn trẻ ở tầng hai, còn tầng ba là phòng sách của Diệp Bạch, phòng tập thể hình và phòng vẽ của Lục U.
Phong cảnh sân như một bức tranh, ở sân còn một cái bể bơi rộng.
Đêm đó, Diệp Bạch xuống bể bơi, bơi mấy vòng.
Khi bước lên khỏi bế bơi, Tiểu Lục Hồi dẫn theo Lục Từ và Lục Trâm trong bóng tối mở to mắt … Thân hình y như ván giặt quần áo !
Tiểu Lục Trầm vòng hai tay ngực: “Chú Diệp, chú thấy lạnh ạ?”
Diệp Bạch lấy khăn tắm lau qua , sang chỗ đèn đuốc sáng trưng: “Không lạnh! Có xuống nước xem thử ?”
Lục Trâm tỏ vẻ hứng thú!
Diệp Bạch qua mấy đứa nhóc thối, một lát đầu : “Quay nhà ! Bên ngoài lạnh! Đừng rơi xuống nước đấy!”
Anh , Lục Từ giương mắt chăm chú theo hồi lâu, với Tiểu Lục Hồi: “Dáng quá!”
Cô bé còn : “Bố chị chỉ tập thể dục hai một tuần thôi, mà còn hỏi là dáng của ông , cần tập luyện nữa !”
Tiểu Lục Hồi còn nhỏ, hiểu những chuyện !
Cô bé vẫn còn ở độ tuổi chạy theo lưng lớn đòi chia kẹo.
Lục Trầm dẫn hai cô bé về biệt thự, bởi vì hôm nay là ngày chuyển sang nhà mới, của hai nhà họ Hoắc và nhà họ Lục gần như đều mặt đầy đủ, Hoắc Minh và Lục Khiêm đang chuyện với , vợ của họ cũng ở đó.
Thế hệ trẻ thì vợ chồng Trương Sùng Quang, vợ chồng Hoắc Doãn Tư, vợ chồng Lục Thước… Ngay cả Cố Vân Phàm và Lý Tư Ý cũng tới động viên, bởi vì Cố Việt khỏe lắm, Cố Tư Kỳ cũng tới cùng.
Vô cùng náo nhiệt.
Chỉ Hoắc Kiều vẫn còn độc , cô vội vàng, ngược thì lớn trong nhà đều lo lắng.
Đặc biệt là Hoắc Minh: “Giới giải trí hỗn loạn, cả ngày chẳng thấy ! Đến giờ cũng chẳng lấy một đối tượng!”
Minh Châu mỉm : “Quan hệ của chị dâu rộng, lo quen thanh niên tài giỏi trai.”
Nhắc tới chuyện , Hoắc Minh về phía Hoắc Kiều.
Trái Minh Châu vẫn do dự : “Thực năm ngoái một em bắt gặp con bé đang hẹn hò với cháu trai trưởng đời thứ ba của nhà họ Khương, vẻ ngọt ngào! Đứa nhỏ tên là Khương Lan Thính, lẽ địa vị ở nhà họ Khương cũng cao.”
Hoắc Minh .
Mấy năm gần đây, nhà họ Khương mới nổi lên trong hai giới, cháu trai trưởng của nhà họ Khương đương nhiên cũng địa vị cao quý, sống chung với hai năm cũng là chuyện dễ hiểu, thế nhưng nếu ở chung hai năm mà vẫn tin tức gì, là bình thường!
Gọi Hoắc Kiều tới, cô cũng chỉ lảng sang chuyện khác.
Người lớn trong nhà chuyện hề đáng tin, vị của nhà họ Khương tám phần chỉ chơi đùa thôi!
Hoắc Minh chăm chú cô con gái nhỏ của , những năm gần đây quả thực ông thể quan tâm nhiều nữa, con cái lớn, quản lý chặt quá , nhưng ở độ tuổi nếu kết hôn thì thể trì hoãn thêm nữa!
Đương nhiên, ông sẽ thẳng .
Ông với Hoắc Kiều: “Trong tay con mấy tệ, nếu tiện thì gặp mặt !”
Hoắc Kiều từ chối.
cô cũng về chuyện của Khương Lan Thính.
Đêm muộn, hai nhà họ Hoắc họ Lục tạm biệt , ai về nhà nấy.
Hoắc Kiều mở cửa chiếc xe thể thao màu đỏ, trở về căn hộ của , nơi thật cũng thể coi như nơi cô và Khương Lan Thính sống chung, nhà là do Khương Lan Thính mua, qua hai năm, nơi trang trí giống như một căn nhà thực sự.
nửa năm gần đây, trở về nơi ngày càng ít.
Hoắc Kiều tắm xong, sô pha sơn móng tay móng chân, nhịn nghĩ… Hình như bắt đầu là chỉ về đây hai
một tuần, đó là một một tuần, đến bây giờ thì dứt khoát là một tháng chỉ gặp hai ba !
Chắc là niềm vui mới !
Cô ngơ ngác ngẩn , khỏi nhớ tới lời tối nay bố , chắc chắn là ông thông tin gì đó nên mới bảo cô xem mắt, đúng lúc, cô cũng một điều hỏi Khương Lan Thính.
Cô linh cảm đêm nay sẽ về đây ngủ.
Quả nhiên, gần rạng sáng, Khương Lan Thính trở về.
Anh là cháu trai trưởng của nhà họ Khương, quản lý tập đoàn Khương Thị, bình thường xã giao nhiều, giờ mà về nhất định trong say, nhưng cũng quá khó ngửi… Từ đến nay luôn tự tiết chế, sẽ uống quá nhiều.
“Về !”
Hoắc Kiều cởi áo khoác cho , bằng giọng thể xem như dịu dàng: “Nghỉ ngơi một lát , em chuẩn nước tắm cho !”
Cô chuẩn xoay thì tay bắt lấy.
Sau đó cô ngã lòng đàn ông, một mặc y phục giày da mũ áo chỉnh tề, một chỉ mặc áo choàng tắm, vẻ ướt át… nâng cằm cô lên, hôn môi.
Có lẽ là do non nửa tháng làm, thèm quan tâm đến chuyện tắm rửa nữa, làm luôn hai sô pha.
Xong việc, Khương Lan Thính mới phòng tắm tắm rửa. Tiếng nước chảy ào ào…
Rất lâu Hoắc Kiều mới bình ốn , lên khỏi sô pha. Cô sống chung với Khương Lan Thính hai năm, đến bây giờ vẫn quen với sự mạnh mẽ của khi lên giường…
Cô treo y phục lên giúp theo thói quen, nhưng ngay khi cầm áo khoác, điện thoại của rơi khỏi túi… Tình cờ lúc màn hình điện thoại của vẫn đang ở giao diện khung tin nhắn Wechat, hiển thị đang trò chuyện với một cô gái trẻ.
Thực nội dung cuộc trò chuyện trong sáng, cũng quá lộ liễu!
Thế nhưng thái độ của vẻ nghiêm túc, trân trọng đối phương, khác với thái độ của đối với cô.
[Anh Khương, hôm nay thực sự cảm ơn !] [Chút chuyện nhỏ mà thôi! Không cần để tâm!]
[Ngày mai em sẽ bảo thư ký Hoàng giặt sạch váy đem qua cho … nếu ngại thì em tự mang qua, đúng lúc em đang định ăn thử nhà hàng nhỏ tầng nhà .]
Hoắc Kiều im lặng .
Cô thể , Khương Lan Thính quan tâm , đối phương chỉ gõ mấy chữ, trả lời một dòng dài, hơn nữa còn chủ động hẹn gặp...
Là kiểu con gái gì, mới thể khiến Khương cao ngạo để tâm đến ?
Cô đang nghĩ ngợi, cửa phòng tầm mở .
Khương Lan Thính ở cửa phòng tắm, cơ thể cao ráo cường tráng chỉ quấn mỗi một cái khăn tắm, vốn dĩ còn làm thêm một nữa, thế nhưng khi thấy chiếc điện thoại trong tay Hoắc Kiều, lập tức thấy buồn chân nhạt nhẽo!
Thực Hoắc Kiều , thể coi như là nhất trong vô cô gái từng là bạn gái của , hơn nữa gia thế của cô
, lẽ cô sẽ phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ mà lớn trong nhà đặt cho , thế nhưng hai năm sống chung, vẫn hề cảm giác kết hôn... là đàn ông, thể hiểu suy nghĩ chơi đùa !
hai bên đều là sĩ diện, thể nào xé rách mặt nạ với .
Dù đây rõ với , sống thử, hợp thì kết hôn, hợp thì chia tay.
Khương Lan Thính lấy điện thoại, gạt hai cái, đó liền xóa luôn lịch sử trò chuyện.
Hoắc Kiều thể nhận , bảo vệ cô gái .
Cô nhẹ nhàng : “Đây là lựa chọn của ! Tôi đến mức đối phó với cô ! Khương Lan Thính, nghĩ nhiều !”
Khương Lan Thính tiện tay ném điện thoại sang một bên, đó cởi khăn tắm, bắt đầu quần áo... Dáng vẻ định ngoài!
Thực sự, lớp giấy mỏng ngăn giữa hai họ xé rách, mối quan hệ kết thúc, cần thiết giả vờ nữa!
Khi quần áo cũng tránh cô, dù hai chung chăn chung gối suốt hai năm, quen thuộc với tới mức gì cần che giấu... Đương nhiên cũng chán ngán tới mức niềm vui mới bên ngoài mà cũng lười giấu giếm giải thích với cô một câu.
Hoắc Kiều tiếp tục sơn móng tay của .
Đợi sơn móng tay khô, cô nhẹ nhàng : “Anh cần ! Tôi sẽ ngủ ở phòng dành cho khách, sáng mai sẽ chuyển ngoài.”
Nghe , Khương Lan Thính nhíu mày: “Chúng ở bên lâu như , đến mức tiếc cô một căn nhà! Cô cứ tiếp tục ở căn hộ !”
Hoắc Kiều dựa sô pha, sức cùng lực kiệt : “Dù cũng quen bạn trai mới, thói quen đưa tới nhà bạn trai cũ để ngủ! Anh để ý nhưng để ý!”
Nói xong, cô về phía phòng dành cho khách.
Cánh cửa đóng , cô dựa lưng cánh cửa, ngẩng đầu hít một thật sâu.
Sao thể cảm giác gì?
Mặc dù hai họ rõ là chỉ chơi đùa một chút, hợp thì ở bên , hợp thì chia tay... Thế nhưng dù cũng sống chung lâu như , phụ nữ là loài động vật cảm xúc, hơn nữa cô còn thực sự thích !
Người đàn ông thích niềm vui mới, dù thế nào vẫn khiến cảm thấy khó chịu!
Hoắc Kiều thể cầu xin , hơn nữa đó còn là một phụ nữ thấp hơn cô bao nhiêu bậc, đáng để cô tranh giành một đàn ông với cô ... Trên đời còn nhiều đàn ông lắm, tặng cho cô là !
Bên ngoài, Khương Lan Thính cởi chiếc áo sơ mi mặc , phòng ngủ chính khoác một chiếc áo choàng tắm.
Khi lên giường lớn, gối đầu mềm mại tràn ngập mùi hương thơm ngát tỏa từ Hoắc Kiều.
Cô thích dùng hương chanh. Anh thấy mùi thơm.
Khương Lan Thính nghĩ đến chuyện của và Hoắc Kiều. Thực hai ở bên , bối cảnh gia đình tương đương , quan điểm cũng phù hợp... Điều duy nhất
chính là mặc dù ngủ với lâu nhưng mong kết hôn.
Tống Thanh Thanh thì khác.
Cô đáng yêu, cô kể chuyện , mỗi khi rộ lên hai má hai chiếc lúm đồng tiền, vô cùng tươi tắn đáng yêu... Mấy Khương Lan Thính tới câu lạc bộ, uống nhiều, Tống Thanh Thanh đều chăm sóc .
Có một cô dựa gần, gần tới mức thể ngửi thấy mùi hương cô .
Mùi hương vô cùng quen thuộc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu của cô khiến mê hoặc trong chốc lát, mà như ma xui quỷ khiến mà gần hôn cô một cái... Có vẻ như cô dọa sợ, hét lên một tiếng Khương bỏ chạy mất.
Khương Lan Thính cho rằng cô đơn thuần đáng yêu.
Đương nhiên, một bạn gái là Hoắc Kiều, là một cô gái xinh vô cùng, thể nào ở bên một nhân viên phục vụ trong câu lạc bộ ngay lập tức ! Không ai nhắc
chuyện đêm đó, nhưng hai cũng qua với nhiều hơn.
Lơ đãng, kèm theo chút mập mờ. Ai cũng hiểu rõ trong lòng!
Tống Thanh Thanh sự tồn tại của Hoắc Kiều, thế nhưng cô bao giờ thúc giục chia tay, cũng hy vọng ở bên , cô vẫn chỉ kể chuyện cho như đây, đắp thêm áo cho mỗi khi uống say... Chu đáo từng li từng tí.
Thời gian dài trôi qua, suy nghĩ kết hôn của Khương Lan Thính bắt đầu rục rịch trồi lên.
Không với Hoắc Kiều, mà là với Tống Thanh Thanh.
cũng quá gấp gáp, chuyện cứ tiếp diễn như mãi, cho đến tận ngày hôm nay, Hoắc Kiều phát hiện ... Cô vẻ bình tĩnh, nghĩ, hẳn là cô cũng chán ngán ! Vội vàng chuyển ngoài tìm kiếm niềm vui mới!
Khương Lan Thính nhắm mắt , nhanh chóng chìm giấc ngủ.
Khi tỉnh là bảy giờ sáng, một vài tiếng động truyền từ phòng khách.
Anh xoay xuống giường, tới cửa, thấy Hoắc Kiều đang ăn sáng. Sandwich vẻ ngon miệng, và cà phê tỏa hương thơm ngát!
Anh tự nhiên: “Chuẩn thêm một phần cho ! Tôi rửa mặt !”
Hoắc Kiều nâng ly cà phê lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, giọng điệu bình thản: “Chúng chia tay ! Tôi nghĩa vụ làm bữa sáng cho nữa, ngại quá, Khương!”
Khương Lan Thính nhíu mày: “Hoắc Kiều, đây cô tùy hứng như .”
Hoắc Kiều lật báo: “Trước đây cũng ngoại tình! Sao ? Anh ngoại tình, những ngủ với mà còn hầu hạ nữa hả? Trên đời làm gì chuyện gì như thế.”
Khương Lan Thính gật đầu: “Được! Tôi ngoài ăn!”
Anh về phòng ngủ, nhanh chóng rửa mặt xong, quần áo nhẹ nhàng sảng khoái khỏi nhà... Khi tới cửa,
, mất phong độ: “Khi nào cô thì để chìa khóa tấm thảm cửa.”
Hoắc Kiều ngước mắt .
Đôi mắt cô đen như bóng đêm, cảm xúc, hồi lâu cô mới nhẹ nhàng : “Tôi !”
Thái độ của Khương Lan Thính mềm mại hơn chút: “Vừa , xin ! Là thái độ của đúng! Hoắc Kiều, cô ở đây bao lâu thì ở bấy lâu!”
Hoắc Kiều tiếp tục báo, đúng lúc lật đến trang về scandal t.ì.n.h d.ụ.c của .
Cô chăm chú trang báo đó thật lâu, nhẹ nhàng : “Tôi sẽ ngay, chìa khóa để thảm lót cửa... Nếu , chính là kẻ thứ ba.”
Khương Lan Thính cô , ít nhiều cũng một chút giận dỗi.
Anh thấy với cô, nhưng từ đến nay tính cách của là bao giờ dây dưa dứt khoát, nếu xé rách mặt nạ với thì đương nhiên cần dỗ dành cô vui vẻ nữa, vì liền rời .
Anh , Hoắc Kiều từ từ ăn nốt bữa sáng. Sau đó cô chầm chậm thu dọn hành lý.
Cô chỉ cần đem theo một giấy tờ quan trọng, tất cả mấy bộ đồ đôi với Khương Lan Thính và một vài món đồ tặng đều cô nhét một cái thùng các tông, ném xuống thùng rác tầng.
Cô lục tung căn hộ lên, chịu trách nhiệm dọn dẹp. cô sạch sẽ!
Cô chuyển về một căn hộ của trong nội thành, rộng hai trăm mét vuông, là một nơi thoải mái... Trở về nơi thuộc về , đầu tiên cô ngủ bù liền bốn tiếng đồng hồ, bởi vì đêm qua cô mất non nửa đêm.
Khương Lan Thính xe, là chiếc McLaren.
Anh gọi một cuộc điện thoại cho Tống Thanh Thanh, ngỏ lời ăn sáng cùng cô , hỏi cô quán ăn yêu thích nào , tới đón cô .
Phụ nữ luôn nhạy cảm, đây bao giờ đến tìm cô lúc sáng sớm.
Cô liền , lật bài với bạn gái . Có lẽ hai họ chia tay!
Quả nhiên, khi đón Tống Thanh Thanh, liền chia tay với , hiện giờ bên cạnh sạch sẽ, hỏi cô làm bạn gái của , hơn nữa còn là kiểu bạn gái sẽ bàn đến chuyện kết hôn.
Ngoại hình của Tống Thanh Thanh thanh tú, xuất từ một thành phố nhỏ, quan hệ giữa cô và Khương Lan Thính mập mờ, đương nhiên cô từng lén Hoắc Kiều, đó là một chân dài cao một mét bảy mươi tư.
Cô thực sự thể tin nổi, Khương Lan Thính vứt bỏ để chọn .
bây giờ ngỏ lời chân thành như , mong cô làm bạn gái của .
Cô vui sướng thẹn thùng đáp: “Anh Khương, cô Hoắc thì làm bây giờ?”
Khương Lan Thính sững sờ. Chia tay thì chia tay thôi, cái gì gọi là “ làm bây giờ”?
Tống Thanh Thanh dè dặt hỏi: “Hai chia tay ? Có bồi thường gì ?”
Khương Lan Thỉnh hiểu, cô sợ vẫn cắt đứt sạch sẽ với Hoắc Kiều, nhớ những lời Hoắc Kiều mới , tức giận trả lời cô : "Cô còn vội vã chia tay hơn cả .”
Tống Thanh Thanh yên tâm.
Cô dẫn Khương Lan Thính đến một quán đồ ăn sáng kiểu Trung Quốc, đưa uống sữa đậu nành, ăn bánh quẩy.
Khương Lan Thính xuống cau mày.
Khăn giấy qua sử dụng vứt đầy đất, mép bắt sữa đậu nành còn vết bẩn như rửa... Hơn nữa, thích ăn bữa sáng kiểu Tây, thích ăn cái .
đây là đầu tiên hẹn hò chính thức, vẫn cố kiềm chế.
Tống Thanh Thanh phát hiện sự bất thường của , cô giới thiệu cho về lịch sử của quán ăn , đến khi hào hứng, cô Khương Lan Thính, : "Chờ khi nào điều kiện, em cũng mở một quán ăn sáng như thế !
Khương Lan Thính, thể đến đó uống sữa đậu nành mỗi ngày!”
Khương Lan Thính miễn cưỡng...
Khương Lan Thính thích đồ ăn Trung Quốc. sẵn lòng Tống Thanh Thanh kể về những giấc mơ của , cảm thấy chuyện thú vị, bởi lẽ xung quanh phụ nữ nào giống như , đa đều giống như Hoắc Kiều, xinh tao nhã.
Anh thể tưởng tượng cảnh Hoắc Kiều thể đến một nơi thế ăn sáng.
Cho dù đến đây chăng nữa, lẽ đó cũng sẽ là cuối cùng trong đời cô.
Lát , Khương Lan Thính khẽ nhíu mày.
Bởi vì phát hiện bản mới thất thần, nghĩ đến bạn gái cũ của , rõ ràng là bọn họ chán ở bên nên mới chia tay... Hay đúng hơn là do đối tượng mới.
Tống Thanh Thanh còn đang kể chuyện.
Cơ thể của Khương Lan Thính cũng thành thật, nhỏ giọng ngắt lời cô : "Chúng sang quán khác ăn sáng ! Anh quán khá ngon."
Tống Thanh Thanh ngạc nhiên .
Lát , cô mới hỏi nữa: "Đổi quán? Khương Lan Thính, thích chỗ ?”
Khương Lan Thính kiên nhẫn chuyện với cô : "Không là thích! Chỉ là thấy thời gian đợi món lâu, một nhà hàng kiểu Tây bữa sáng ngon, cà phê thơm!"
Tống Thanh Thanh gật đầu.
Lúc nãy, phục vụ mang bữa sáng lên cho bọn họ, nguyên một khay đầy ắp.
Tống Thanh Thanh lãng phí nên cầm một que bánh quẩy lên cắn một miếng, giòn rụm béo ngậy, cô thấy ăn ngon, bèn với Khương Lan Thính: "Phần còn gói cho chúng mang về! Khương Lan Thính, thể dùng trong bữa chiều."
Khương Lan Thính miễn cưỡng .
Thật đàn ông bận rộn như làm gì thời gian dùng chiều, mà dù thì cũng chỉ là gặp gỡ xã giao, chẳng ai ăn bánh quẩy uống sữa đậu trong trường hợp đó.
cũng bắt bẻ làm cô mặt.
Anh thấy Tống Thanh Thanh thẳng thắn, đáng yêu, hơn nữa còn chất phác, giống những bạn gái đây của , nếu cưới cô về giữ trong nhà, hẳn là cuộc hôn nhân lâu dài sẽ nhàm chán.
Trong lúc chờ đóng gói mang về, Tống Thanh Thanh sợ chờ lâu bực , bèn ngừng mỉm an ủi .
Khương Lan Thính thẳng: "Anh lên xe chờ em." Tống Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến khi Khương Lan Thính rời , phục vụ quen thuộc với cô liền gói cho cô tới hỏi nhỏ: "Tìm sugar daddy ở đấy? Nhìn từ xuống chỗ nào cũng thấy tiền... Thanh Thanh, kết hôn ?”
Tống Thanh Thanh đỏ bừng mặt, đáp: "Anh vẫn còn đang độc , chúng tự do yêu đương, chen chuyện gia đình của khác."
Đương nhiên phục vụ tin những lời ! cô chỉ cho qua.
Tống Thanh Thanh cảm thấy uất ức, cô cầm bữa sáng trở xe của Khương Lan Thính, khi lên xe lời nào... Khương Lan Thính đầu cô , khởi động xe: "Sao em?”
Giọng điệu của dịu dàng, nhưng vì Tống Thanh Thanh cảm thấy chút xa cách.
Cô cắn môi, suy nghĩ một lát : "Anh Khương, hình như mối quan hệ của chúng thích hợp lắm?”
Vẻ mặt Khương Lan Thính thản nhiên như , xe chạy năm phút, mới tiếp lời: "Sao , em ở bên ?"
Cách chuyện rõ ràng hề ý định dỗ dành cô .
Tống Thanh Thanh suy nghĩ lâu, cuối cùng tự thuyết phục : "Em chứ!"
Một tay Khương Lan Thính lái xe, một tay cầm lấy tay Tống Thanh Thanh.
Trong suy nghĩ của , hai yêu đương sẽ luôn ngọt ngào sến sẩm với , nhưng cầm một bịch sữa đậu nành và bánh quẩy, tuy rằng bên trong bọc thêm một cái túi nữa, nhưng túi nhựa bên ngoài vẫn dính đầy dầu mỡ.
Anh khỏi cảm thấy chán nản, cảm giác chút nào. Anh nghĩ hóa tất cả phụ nữ đều sẽ giống Hoắc Kiều, luôn duy trì hình tượng mỹ từng phút từng giây. Thì phụ nữ lập gia đình cũng thể phong thái bình dân như .
Cuối cùng hai thể ăn bữa sáng cùng vì cuộc họp sáng ở Khương Thị sắp bắt đầu!
Anh chỉ thể đưa Tống Thanh Thanh về nơi ở của cô , đó tự lái xe về công ty, khi xuống xe mới phát hiện ở nơi ghế phó lái một túi đồ ăn sáng... đầy dầu mỡ.
Có tiếng gõ cửa kính xe, hạ cửa sổ xuống, là thư ký Anna.
Anna trẻ tuổi xinh xắn, mặc đồng phục thư ký , nở nụ ngọt ngào: "Tổng Giám đốc Khương, cuộc họp sáng sắp bắt đầu !"
Khương Lan Thính chỉ ghế phó lái: "Xử lý thứ !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2750-2759-diep-bach-im-lang-nhin-co.html.]
Anna khỏi sửng sốt khi thấy túi đồ ăn sáng , điều lập tức trở nên tự nhiên, : "Hôm nay cô Hoắc ăn sáng kiểu Trung Quốc với Tổng Giám đốc Khương ạ?"
Khương Lan Thính mở cửa xuống xe, lạnh nhạt : "Chúng chia tay!"
Anna:... (Thế đây là phụ nữ mọc hoang ở ?) Hóa sếp niềm vui mới !
vị sếp niềm vui mới đang cau mày trong thang máy, trông vẻ cũng vui lắm... Anh ngẩng đầu chằm chằm con màu đỏ ở thang máy, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Anna, chia tay với phụ nữ thì nên tặng quà gì mới đây?”
Anna vẫn ngọt ngào làm tròn trách nhiệm của : "Dựa những mối quan hệ đây của Tổng Giám đốc Khương và địa vị của cô Hoắc, nghĩ tặng một bộ trang sức giá năm mươi triệu tệ là , nếu giá thấp hơn sẽ đáng để tặng!"
Cô hỏi: "Tổng Giám đốc Khương, cần xử lý giúp ngài ạ?”
Mặt Khương Lan Thính vẫn chút đổi: "Không cần! Tôi tự xử lý !"
Anna thầm nghĩ lẽ niềm vui mới của sếp lắm, nếu . Tổng Giám đốc Khương vẻ tập trung như ? Trông sếp chẳng chút hứng trí của đang yêu gì cả, cô còn nhớ hai năm khi Tổng Giám đốc Khương ở bên cô Hoắc, lúc nào cũng để ý hình tượng, cả luôn phấn chấn vui vẻ.
Lúc họp, Khương Lan Thính mất tập trung.
Anh còn mãi suy nghĩ quà chia tay cho Hoắc Kiều, nên là đá ruby sapphire đây nhỉ, là tặng thẳng kim cương luôn? Kết quả là chất lượng cuộc họp giảm sút phanh, họp cả ngày mà chẳng thảo luận gì.
Đến khi tan tầm, ông Khương đến tìm chuyện, hỏi bóng hỏi gió chuyện hẹn hò của : "Bố và cô bé bên nhà họ Hoắc bên cũng lâu , dẫn về mắt ông nội?"
Khương Lan Thính tay vịn ghế sô pha, duỗi đôi chân dài miên man của .
Nghe , thản nhiên : "Con chia tay với cô !"
Ông Khương nên lời: "Yêu lâu còn chia tay? Không hai đứa ở chung ?"
Khương Lan Thính: "Bố, bố chuyện ?" Ông Khương tức giận : “Bố ! Bà trông vui lắm." Tin tức truyền miệng giữa mấy vị phu nhân mau lẹ, chẳng gì bất ngờ.
Khương Lan Thính thả thêm một quả b.o.m nguyên tử: "Con quen khác ! Muốn kết hôn với !"
Ông Khương phấn chấn lên ngay: "Là thế nào? Để bố lọc cho , thấy thì dẫn đến mắt ông!"
Đương nhiên Khương Lan Thính kẻ ngốc, tô điểm một chút phận cho Tống Thanh Thanh: "Bọn con quen ở câu lạc bộ."
Ông Khương: “Tình một đêm?"
Khương Lan Thính nhíu mày: "Bố, bố nghĩ ! Cô là nhân viên của câu lạc bộ!”
Anh kể một chuyện, cuối cùng tiết lộ phận thật sự của Tống Thanh Thanh, ông Khương mất bình tĩnh đến mức suýt
thì uống thuốc trợ tim: "Anh chia tay với Hoắc Kiều kết hôn với một đứa phục vụ?"
Khương Lan Thính bình tĩnh, đáp: "Cô cũng lý tưởng của riêng ! Cô mở một cửa hàng"
Ông Khương tức giận, tới tới lui lui trong phòng: "Con nhỏ đó chắc chắn là tiền của để xây dựng sự nghiệp thôi! Anh đúng là váng đầu ! Bình thường thì khôn ngoan như , giờ chuyện ! Hai đứa là mây cùng tầng , làm thể sống cùng ? Anh cho bố , bình thường và con nhỏ đó tiếng chung , mà nâng đỡ cùng tiến bộ, sinh con mà nuôi dạy ... Khoảng cách quá lớn!"
Khương Lan Thính vỗ nhẹ ống quần: "Con quyết !"
Ông Khương chỉ : "Anh đừng mơ bố và đồng ý! Cũng đừng nghĩ đến việc đưa con bé đó về nhà!”
Khương Lan Thính đoán việc bố Khương phản đối.
Bởi vì trong vòng giao thiệp của bọn họ, việc một cháu đích tôn như cưới một phục vụ là chuyện khủng khiếp đến nhường nào!
Khương Lan Thính qua tuổi phản nghịch từ lâu, sẽ đối nghịch với nhà của , cũng là thích phụ nữ xinh .
Chỉ điều, nghĩ một tâm hồn thú vị mới là thứ quan trọng hơn!
bố cũng lý, về phần nuôi dạy con cái, nghĩ hẳn là nên để một tự dạy... Còn về Tống Thanh Thanh, cứ để cô làm những chuyện thích !
Khương Lan Thính thẳng hai chân, trông như sắp rời . Ông Khương gọi : "Anh ? Đi hẹn hò với con bé phục vụ ?"
Thấy con trai vui, ông Khương cố dịu giọng : "Lan Thính, là bố phân biệt nghề nghiệp, nhưng con bé chắc là còn học đại học đúng ? Con bé môn đăng hộ đối với nhà chúng , mà kết hôn môn đăng hộ đối thì hạnh phúc ! Ban đầu thấy mới mẻ thôi, nhưng ở bên lâu ngày, hai đứa gì để giữ vững tình cảm và cuộc hôn nhân ? Con bé đó thì chẳng cả, vì khuôn mặt và phận của đủ để mê hoặc con bé đó cả đời, nhưng còn thì , Lan Thính , qua mười năm nữa... Thậm chí chỉ hai
năm nữa thôi cũng đủ để chán ngấy con bé đó , làm còn thấy con bé đó thú vị nữa? Anh chỉ còn đau đầu vì con bé thể dung nhập vòng xã giao của mấy vị phu nhân, chỉ còn bực với con bé vì chuyện nhà làm cho vướng chân mà thôi!"
Khương Lan Thính thu sự bất cần của .
Anh bình tĩnh nghiêm túc: " hiện tại con thích cô ! Bố, con sẽ cân nhắc những chuyện bố !"
Ông Khương mà chửi ! Sau khi con trai rời , ông gọi điện cho vợ , kể chuyện cho vợ.
Bà Khương xong cũng giật sửng sốt.
Bà : "Chuyện thể ! Cô bé nhà họ Hoắc xinh như mà nó còn bỏ ?”
Bố Khương tức giận : "Tôi thấy nó hạ bùa !" Khương Lan Thính về văn phòng của .
Anh lấy di động thử, thường lúc , Hoắc Kiều sẽ luôn nhắn hỏi tối nay về nhà ?
Đa phần đều trả lời tin nhắn, chỉ khi nào về mới nhắn một câu.
Bây giờ nghĩ , hình như nửa năm qua bọn họ cũng liên lạc gì nhiều lẽ cô đoán bọn họ sẽ chia tay, nên mới bình tĩnh như ?
Hôm nay tin nhắn của Hoắc Kiều.
Khương Lan Thính mở khung trò chuyện với cô, lâu mới nhập mấy chữ: "Cô thích loại trang sức nào?”
thể gửi dòng tin nhắn . Hoắc Kiều chặn !
Khương Lan Thính thấy thì tối sầm mặt, chằm chằm di động lâu, đó mới bấm gọi cô, ha, điện thoại cũng cô chặn!
Bọn họ chia tay , cô xử lý đúng là gọn gàng dứt khoát!
Khương Lan Thính vốn định kệ luôn, nhưng ngẫm , vẫn duy trì phong độ đàn ông, dù xin cô, vì cầm chìa khóa xe, chuẩn lái đến trung tâm thương mại quốc tế để mua một bộ trang sức cho cô, đó để Anna đích đem qua, là thể xem như mối quan hệ của bọn họ kết thúc!
Vừa lên xe, nhận cuộc gọi từ Tống Thanh Thanh. Lúc tan làm cũng là lúc Tống Thanh Thanh làm.
Chất giọng ngọt ngào của cô vang lên từ trong điện thoại: “Khương Lan Thính, tối nay thể tới mười hai giờ em mới tan làm.”
Khương Lan Thính miễn cưỡng : “Vậy em nhớ ngủ sớm!”
Tống Thanh Thanh khựng một lát, đó mới nhẹ giọng hỏi: “Anh ngoài ăn bữa khuya ?”
Khương Lan Thính ngẫm nghĩ: “Anh thói quen ăn bữa khuya! Trước , Hoắc...”
Anh vốn định Hoắc Kiều cũng thói quen ăn khuya, bởi vì cô sợ béo... một nửa dừng , so sánh bạn gái cũ với bạn gái giờ sẽ khiến vẻ chẳng gì, mặc dù cố ý làm chuyện đó.
Quả thật Tống Thanh Thanh cảm thấy tổn thương.
cô điều chỉnh tâm trạng nhanh, nhẹ nhàng : “Vậy sáng mai chúng ăn sáng cùng ?"
Khương Lan Thính thật sự ăn bánh quẩy uống sữa đậu nữa, suy nghĩ một lát : “Để nhé! Anh sẽ làm đồ ăn mỗi ngày cho em.”
Cậu chủ Khương mấy lời âu yếm cực kỳ tự nhiên dễ , Tống Thanh Thanh hưởng thụ những lời , nhưng cô rõ chủ Khương Lan Thính mười ngón tay từng dính nước xuân, còn bao giờ phòng bếp, làm thể dậy sớm làm bữa sáng cho phụ nữ
Nhà họ Khương mười giúp việc, chủ Khương cần xuống bếp.
vẫn thể những lời âu yếm cử như rót mật tai.
Tống Thanh Thanh nhanh chóng cúp máy, vui vẻ bắt đầu làm việc giữa những tiếng gọi mợ Khương nhà giàu đầy trêu ghẹo của chị em nơi làm.
Khương Lan Thính cũng thấy những tiếng mợ Khương ở đầu bên điện thoại.
Anh khẽ nhíu mày, tuy rằng quả thật kết hôn với Tống Thanh Thanh, nhưng từng tỏ rõ thái độ, cũng thích khác trêu chọc như !
những gì Tống Thanh Thanh làm từ đến nay vẫn còn trong tầm chịu đựng của .
Anh nhẹ đạp chân ga, đến trung tâm thương mại quốc tế.
ngờ, gặp Hoắc Kiều ở đó, còn thấy cô cùng một đàn ông... dáng vẻ mật gần gũi.
Khương Lan Thính chỉ thể thấy bóng lưng đàn ông . Người đàn ông đeo thử một chiếc dây chuyền kim cương lấp lánh lên cổ Hoắc Kiều, còn vươn tay điều chỉnh cho cô, hành động như thế chắc chắn thể hai quan hệ gì!
Khương Lan Thính im lặng .
Anh nghĩ: hóa cô sớm tìm niềm vui mới, hơn nữa còn là một đàn ông cực kỳ hào phóng!
Tất cả cảm giác trong lòng đối với cô biến mất ngay lập tức.
Khương Lan Thính đến gần hai , cẩn thận : “Trùng hợp thật đấy! Bạn trai mới ? Không giới thiệu với ?”
Khi Hoắc Kiều thấy , đôi mắt xinh của cô bùng lên lửa giận. Ha! Cô Khương Lan Thính hiểu lầm, dù cũng
làm tổn thương trái tim của Khương đây , cô chẳng những giải thích mà còn kéo Trương Sùng Quang , choàng lấy cánh tay : “ , đây là niềm vui mới của !”
Ngay khi thấy mặt , Khương Lan Thính giật sửng sốt. Vậy mà là Trương Sùng Quang! Anh rể của Hoắc Kiều!
Trương Sùng Quang thấy cảnh hiểu đôi tình nhân trẻ đang cãi , cuối cùng kéo thành gian phu!
Anh đưa tay về phía Khương Lan Thính, khẽ mỉm : “Lan Thính, lâu gặp! Sao , quen với Hoắc Kiều nhà chúng ? Nghe giọng điệu của giống như bắt gian , hai đang hẹn hò ?”
Lời của làm rõ mối quan hệ giữa Khương Lan Thính và Hoắc Kiều.
Khương Lan Thính cũng phủ nhận, đưa tay bắt tay Trương Sùng Quang: “Chúng mới chia tay hôm qua.”
Trương Sùng Quang gật đầu: “Hóa là chia tay ! Sao dẫn bạn gái mới đến đây? Chẳng lẽ lừa dối bạn gái mới nữa ?”
Khương Lan Thính: ...
Hoắc Kiều xong thì thầm, cô tháo dây chuyền cổ xuống, với Trương Sùng Quang: “Kích thước dây ! Chị chắc sẽ thích chiếc lắm.”
Trương Sùng Quang đang định tặng quà cho Hoắc Tây, nhưng tạo một bất ngờ nho nhỏ nên dẫn Hoắc Kiều đến đây mang thử.
Trương Sùng Quang gọi nhân viên đến, yêu cầu gọi .
Anh làm phiền cặp yêu cũ , nhưng khi vẫn quên đ.â.m Khương Lan Thính thêm d.a.o nữa: “Lan Thính cũng đến mua quà nhân lễ tình nhân ? Định mua mấy món ?”
Khương Lan Thính ngoài nhưng trong : “Tôi mua quà chia tay!"
Trương Sùng Quang sờ sờ cằm, gật đầu một cái với Hoắc Kiều: “Kiều Kiều nhà chúng giá lắm đấy! Đừng lấy thử rẻ tiền để tự làm mặt !”
Khương Lan Thính là lăn lộn thương trường, từng thấy qua bản lĩnh của Trương Sùng Quang từ lâu, nhưng vẫn thể ngờ thể độc miệng đến mức đó. Đợi đến
khi Trương Sùng Quang , sang Hoắc Kiều, giọng điệu cũng dịu chút ít: “Cô thích gì? Tôi mua cho cô!”
Hoắc Kiều tựa quầy.
Dáng cô cao ráo, hôm nay đôi bốt cao cổ, hai chân trông dài miên man hơn gấp bội.
Khương Lan Thính xong, cô thờ ơ lắc đầu: “Chia tay còn mua cái gì nữa!"
Cô xong thì định bỏ ! Khương Lan Thính bắt lấy tay cô, nhíu mày: “Đừng làm càn nữa!”
Hoắc Kiều : “Không nhận quà của là làm càn ? Khương Lan Thính, đây ngoan ngoãn dịu dàng mặt là vì thích , bây giờ lừa dối mà còn lời ? Không vấn đề thì đúng là vấn đề !"
Nói xong, cô lạnh: “Trên đời làm gì nhiều chuyện như , lừa dối khác chia tay còn đòi thoải mái trong lòng, cần đến làm phù dâu cho hôn lễ của luôn ? Khương Lan Thính, là rộng lượng như ?”
Khương Lan Thính bỗng dưng nhẹ giọng hỏi: “Tối qua cô ?” Hoắc Kiều khẽ hất tay .
Cô im lặng một lát thấp giọng : “Khương Lan Thính, đang làm gì ? Sau khi chia tay làm phiền là phép lịch sự tối thiểu đây! Anh quan tâm , để ý đến , còn định tặng quà cho ... sẽ làm khác hiểu lầm! Nếu chia tay thì nên dứt khoát rõ ràng , nam nữ yêu thì đừng đến tìm nữa, quan tâm chuyện của và con ả , cũng đừng quan tâm đến chuyện của nữa! Chia tay ... chúng chính là hai xa lạ.”
Hoắc Kiều xong liền xoay rời .
Cô một chút lưu luyến, là cô còn thích một chút nào, mà là cô là bỏ rơi. Nếu yêu, thì ít nhất cô cũng giữ một chút tự trọng cho !
Cô thà một còn hơn bất kỳ sự an ủi giả tạo nào từ .
Cô sẽ dây dưa với bọn họ, cũng sẽ tranh giành gì với cô gái tên Tống Thanh Thanh ! Lúc Khương Lan Thính ngoại tình với lưng cô, cũng là lúc mối quan hệ giữa và cô... kết thúc!
“Hoắc Kiều.”
Khương Lan Thính gọi cô từ phía , cô dừng bước, : “Tôi từng thật lòng thích cô! Tôi cũng thừa nhận vì quen quá lâu nên cảm thấy nhàm chán! Không từng nghĩ đến việc kết hôn với cô, nhưng chỉ là cảm xúc nhất thời thì đủ! Hoặc Kiều ngẩng đầu, hít một thật sâu.
Một lát , cô cầm một tách cà phê từ nhân viên bán hàng ở bên cạnh, đến mặt Khương Lan Thính giơ tay lên... đổ xuống từ đầu .
Hoắc Kiều lạnh: “Khương Lan Thính, đúng là tên cặn bã đúng lý hợp tình!"
Trên mặt Khương Lan Thính đầy cà phê.
Tính tình cũng , nhưng khi chia tay với Hoắc Kiều, luôn cảm thấy yếu thế mặt cô, trừng mắt cô nhưng cuối cùng cũng làm gì, chỉ nắm lấy tay cô và kéo đến bãi đậu xe.
"Khương Lan Thính, buông !" "Anh sợ con khốn nổi giận ?"
Khương Lan Thính đẩy cô ghế , ghế lái, đó nghiêng nhấn nút khóa cửa xe... Anh lấy khăn
giấy lau mặt, tức giận lau : "Đừng luôn miệng gọi con khốn , con khốn , cô tên, hơn nữa, cô là một cô gái !"
Hoắc Kiều sợ giở trò đồi bại.
Cô dựa lưng ghế, chế nhạo: "Một cô gái là lén lút kiếm chuyện để với hả? Khương Lan Thính cho rõ, gần đây hai mới quen ? Các chuyện lén lút với , ít nhất ba bốn tháng !"
Khương Lan Thính phủ nhận.
với cô: "Trước mắt, và cô từng xảy quan hệ nào."
Hoắc Kiều nhạo: “Rất trong sạch nhỉ' cần báo. cáo tiến độ yêu đương của các với , các trong sạch tằng tịu với ngoài đường cũng liên quan gì đến cả! Đừng nghĩ rằng sẽ đối xử với , thích , mệt mỏi với mối quan hệ , thể chia tay ... Anh đừng làm những việc khiến ghê tởm nữa!"
Bây giờ, Khương Lan Thính vẫn chút nào hối hận với quyết định của .
Anh thật sự thích tính cách của Tống Thanh Thanh.
mà và Hoắc Kiều cũng từng một quá khứ hạnh phúc, trong hai năm yêu đương, hai gần như bao giờ cãi , Hoắc Kiều tuy nóng nảy nhưng cô giỏi trong việc sắc mặt khác, sẽ bao giờ gây sự khi vui, sẽ tự nhiên mà chọc cô tức giận...
Có lẽ là do hài hòa và yên bình quá, cho nên mới sinh cảm giác nhàm chán.
Khương Lan Thính ném khăn giấy , Hoắc Kiều, lạnh lùng : "Nếu cô vẫn còn tức giận, cô thể đánh hoặc..."
Chưa kịp dứt lời thì khuôn mặt nhận một cái tát. Hoắc Kiều mắng : "Kẻ tồi tệ! Đồ khốn!”
Ánh mắt của Khương Lan Thính sâu hun hút, trong mắt chứa một loại cảm xúc khó hiểu, nhưng tức giận mà chỉ chạm nhẹ má, nhẹ giọng hỏi: "Nguôi giận ?”
Hoắc Kiều hất cằm: "Mở cửa, xuống xe!"
Khương Lan Thính chằm chằm cô một lúc, cuối cùng cũng mở khóa cửa, Hoắc Kiều từ bên bước xuống xe trong nháy
mắt, nhưng cô trung tâm thương mại, mà lên một chiếc xe sang trọng màu sâm banh.
Người đang ở ghế là Trương Sùng Quang. Người đàn ông vẫn !
Trương Sùng Quang ghé cửa sổ xe, chào hỏi Khương Lan Thính: "Lan Thính, khuôn mặt nhớ bôi thuốc, buổi tối chắc vẫn hẹn hò với bạn gái nhỉ?"
Vẻ mặt của Khương Lan Thính lập tức trở nên khó coi.
Không tại , thích nhà họ Hoắc về Tống Thanh Thanh với giọng điệu trêu chọc như ... Dường như bọn họ quan tâm đến sự tồn tại của Tống Thanh Thanh, cũng như quan tâm đến việc Hoắc Kiều chia tay .
Trương Sùng Quang đoán đang nghĩ gì, chế nhạo: "Con gái trong nhà chúng đến mức cần lo lắng kết hôn! Kiều Kiều kết hôn, và Hoắc Doãn Tư thể che chở cho em cả đời! Khương Lan Thính, nếu chia tay thì chỉ cần ôm ấp bạn gái mới cùng sống thật , đừng đến tìm Hoắc Kiều nữa, cũng đừng đưa em những thứ sắt vụn! Chính
còn hiểu rõ tình cảm của với em mà học khác ngoại tình!"
Trương Sùng Quang xong thì bảo tài xế lái xe .
Khương Lan Thính chằm chằm Hoắc Kiều, cô mặt nhưng khóe mắt vẫn còn đọng vài giọt nước mắt.
Anh nghĩ: Dù thì cũng làm tổn thương cô !
Có lẽ vì luôn cảm thấy chút áy náy với Hoắc Kiều nên mối quan hệ mới thể khiến cho Khương Lan Thính vui vẻ .
Cuộc hẹn hò của với Tống Thanh Thanh mờ nhạt và nhàm chán. Anh cho rằng lẽ là do quen Tống Thanh Thanh khá lâu, cho nên mới mất cảm xúc mãnh liệt? Có nên tiến thêm một bước mới ?
Giữa tháng hai, mời Tống Thanh Thanh đến căn hộ của cuối tuần.
Trên thực tế, Khương Lan Thính vài căn nhà, còn sống trong biệt thự nhưng lẽ vì mối quan hệ xác định nên mới mời Tống Thanh Thanh đến căn hộ nơi đây sống chung với Hoắc Kiều, tất nhiên là đồ đạc của Hoắc Kiều
dọn sạch, còn dấu vết của việc một phụ nữ từng sống ở đây.
Căn hộ lớn, 120 mét vuông nhưng trang trí sang trọng.
Lúc đó, chi phí trang trí 500 triệu đồng, là do một tay Hoặc Kiều thiết kế, dĩ nhiên nhiều đồ trang trí là do cô lựa chọn.
Khi bước , Tống Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc.
Cô bao giờ thấy một ngôi nhà như , cô sờ soạng khắp nơi, nhịn : "Lan Thính, khiếu thẩm mỹ nha!"
Khương Lan Thính bày tỏ ý kiến.
Bởi vì những thứ là dựa theo sở thích của Hoắc Kiều, Hoắc Kiều thích màu hồng, cô thích màu vàng sắm đem cảm giác quý phái hơn.
Anh hỏi bạn gái, mà hôn Tống Thanh Thanh ở lối . Hai đôi môi mềm mại chạm .
Cô tiến sâu hơn nữa nhưng điện thoại di động trong túi áo khoác của Khương Lan Thính vang lên, cầm điện thoại thì thấy là Anna gọi tới, chuyện gấp cần đích giải quyết.
Khương Lan Thính tỏ vẻ cúp điện thoại.
Tống Thanh Thanh săn sóc mà : "Vậy em sẽ ở đây nấu ăn, làm việc , khi trở về là thể ăn đồ ăn do em nấu!"
Khương Lan Thính véo mặt cô : 'Được ! Anh sẽ về bữa trưa!"
Anh vội vàng rời .
Tống Thanh Thanh tựa cửa, mỉm ngọt ngào, thậm chí cô còn vân vê môi của hồi tưởng về hương vị của nụ hôn nãy... Khương Lan Thính trai, lúc nào khuôn mặt cũng khiến tim cô đập như sấm.
Khương Lan Thính là nghiện công việc.
Khi bận rộn, sẽ bỏ qua nhiều thứ xung quanh, lúc đang xử lý chuyện cấp bách thì Hoắc Kiều gọi tới, bắt máy với giọng điệu khó : "Không cô sẽ chặn ? Sao cô gọi điện thoại cho ?”
Hoắc Kiều bình tĩnh : "Tôi để quên một tài liệu quan trọng trong căn hộ, tiện lấy ? Hay là bảo Anna chuyển phát nhanh cho ?"
Khương Lan Thính bận rộn đến mức quên mất Tống Thanh Thanh đang ở nhà, thẳng: "Cô qua lấy ! Chìa khóa vẫn còn thảm."
Hoắc Kiều đồng ý, cô nghĩ bây giờ chắc chắn ở trong chung cư.
Cô vội, ăn cơm trưa xong mới xuất phát, cô tìm thấy chìa khóa thảm... cô ngờ Khương Lan Thính ở đây.
Khương Lan Thính trở về khi giải quyết hết công việc, quen ăn các món ăn Tứ Xuyên do Tống Thanh Thanh làm nên chỉ ăn một chút thôi.
Anh dựa ghế sô pha xem tivi, Tống Thanh Thanh dọn dẹp bát đĩa đến xem cùng ... Hai xem phim một hồi hôn , Khương Lan Thính tuổi trẻ nhiệt huyết, hai mới ở bên nên làm chuyện , khi nụ hôn khiến hai nổi lửa, cởi áo sơ mi của Tống Thanh
Thanh , bên trong là áo ba lỗ màu trắng. Cô một hình mảnh khảnh, nhưng cứng nhắc.
Nghiêm túc mà , Khương Lan Thính quá bốc đồng nhưng t.ì.n.h d.ụ.c quan trọng trong hôn nhân.
Anh ấn vai cô hôn đưa tay tìm bao cao su trong túi áo... lúc , cánh cửa mở !
Hoắc Kiều ở cửa, cô đôi nam nữ đang ôm hôn ghế sô pha, sững sờ... Khi chia tay thì việc lóc, đau buồn là một chuyện, quan tâm đến là một chuyện khác, nhưng khi tận mắt thấy đàn ông thích ôm hôn phụ nữ khác, quần áo gần như cởi hết, chỉ kém một bước nữa thôi.
Tác động vẫn khá lớn!
Khương Lan Thính cũng sững sờ khi thấy tiếng mở cửa, lúc đầu thì thấy vẻ mặt cứng đờ của Hoắc Kiều.
Anh ở bên cô hai năm, bao giờ thấy cô vẻ mặt như thế . Vô cùng yếu ớt, trong mắt ẩn chứa vài giọt nước mắt sắp rơi...
Hoắc Kiều vẫn bình tĩnh, cổ họng cô nghẹn ngào: "Xin vì quấy rầy chuyện của hai ! Tôi sẽ lấy tài liệu và rời ngay lập tức!"
Nói xong, cô lập tức phòng ngủ chính, khi lục lọi một lúc mới tìm thấy tài liệu của .
Trước khi rời , tay cô nắm lấy.
Ánh mắt Khương Lan Thính sâu thẳm, giải thích với cô: "Hoắc Kiều, như cô nghĩ !"
Khóe môi Hoắc Kiều khẽ run nhưng khi ngước mắt lên, cô mỉm với : "Khương Lan Thính, cần giải thích với ! Anh và cô bạn gái khốn khiếp của làm chuyện bình thường ? Nếu xin , lúc chia tay quá nhiều, bây giờ cần thiết nữa! Tôi thời gian tiếp tục cùng dây dưa, đừng đánh giá quá cao tầm quan trọng của bản ."
Cô hất tay , xoay rời .
Cô cũng lòng kiêu ngạo, cô và con khốn thấy cô tổn thương. Ngay cả khi cô cũng trốn chỗ khác.
Khi Hoắc Kiều rời , Tống Thanh Thanh đang mặc áo của Khương Lan Thính, dường như đang tuyên chiến: “Cô Hoặc, xin ! Tôi cố ý cướp bạn trai cô.”
Hoắc Kiều dừng .
Cô thật sự đối phó với phụ nữ nhưng cô thể nhịn cục tức với một đóa sen trắng như !
Cô lấy nước ấm từ bàn ăn, hắt Tống Thanh Thanh, Tống Thanh Thanh thét lên chói tai.... Khương Lan Thính khỏi phòng ngủ, cau mày: "Hoắc Kiều, đừng gây chuyện!"
Hoắc Kiều chế nhạo: "Khương Lan Thính, nhất nên nhốt con khốn !"
Nói xong, cô xoay rời
