Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2740-2749: Những gì người đàn ông khác có, anh cũng phải có!

Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:30:55
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Bạch lái xe chở Lục U và Tiểu Lục Hồi về Lục Viên.

Tiểu Lục Hồi nhớ nên ôm Lục U lâu mới buông , đó cô bé mở chiếc cặp sách nhỏ của cho Lục U xem, cho cô cái là ai cho, cái là ai tặng.

Có vẻ thích!

Lục U một vật nhỏ bên trong, đó là một lâu đài nhỏ làm bằng gỗ thủ công… Vừa thể chương Bách Ngôn hướng dẫn Tiểu Lục Hồi cùng làm. Cô khẽ cầm lên xem.

Tiểu Lục Hồi tựa cánh tay cô, mắt chớp chớp: “Bố làm cho con á!”

Cô bé còn thêm: “Con thích nó! Con đặt nó ở đầu giường, đó đặt một công chúa đó.”

Lục U : “Con là công chúa còn gì!”

Tiểu Lục Hồi thì trong lòng vui vẻ. Cô bé chơi một lúc với Diệp Bạch mặt: “Con còn một tòa lâu đài đầy đủ, bố làm cho con ?”

Vừa Diệp Bạch còn vô cùng ghen tị!

bây giờ cô bé sai khiến, trong lòng vui vẻ nhưng mặt giả vờ đế ý: “Muốn làm đồ chơi mới nghĩ tới bố ?”

Tiểu Lục Hồi nhỏ tuổi mà lanh, lập tức hiểu !

Khi xe dừng đèn đỏ, cô bé tiến tới ôm lấy Diệp Bạch từ phía , hôn một cái thật kêu, còn gọi một tiếng “Bố”!

Viền mắt Diệp Bạch nóng bừng: “Còn tưởng rằng trong lòng con chỉ bố Chương của con thôi chứ!”

Tiếu Lục Hồi còn nhỏ, thể thẳng: “Trong lòng bố là !”

Diệp Bạch đầu Lục U: “Ai dạy con bé?”

Lục U hề dạy, vả gen của cô cũng xảo quyệt như . Cô kháy Diệp Bạch: “Tôi thấy là do con bé ở gần khá nhiều nên mới học cái .”

Diệp Bạch mỉm .

Anh vui vẻ, cổ ý đổ xe cửa hàng thức ăn nhanh, dẫn Tiểu Lục Hồi ăn gà rán, vô sỉ mà thu mua trẻ em.

Đương nhiên Tiếu Lục Hồi vui vẻ.

Lục U đồng ý: “Diệp Bạch, thể vì vui vẻ nhất thời mà dẫn con bé ăn gà rán! Cái ăn .”

Diệp Bạch dắt Tiếu Lục Hồi, cúi đầu cô bé : “Lần ăn là khi Tết, mỗi tháng ăn một hai cũng vấn đề gì! Sau sẽ dẫn con bé chạy bộ, sẽ trở thành bé mập !”

Anh cố ý chọc giận Lục U: “Dù cũng sẽ béo hơn em khi còn nhỏ!”

Lục U đạp trúng chỗ đau, bởi vì khi còn nhỏ cô là một cô bé mũm mĩm.

Diệp Bạch từng xem ảnh.

Năm mới, trong cửa hàng nhiều , phần lớn là gia đình ba .

Diệp Bạch và Lục U dẫn Tiểu Lục Hồi chọn một bàn cạnh cửa sổ, Diệp Bạch để Tiểu Lục Hồi tự gọi món… Tiểu Lục Hồi , nhưng đó hình ảnh, trái dễ hình dung.

Lục U thấy cô bé vui vẻ thì nhịn đưa tay xoa đầu nhỏ của cô bé.

Diệp Bạch : “Lục U, tuy rằng sáu tháng em cho phép ở bên cạnh, nhưng chúng dường như từng đưa Tiểu Lục Hồi ăn thế . Con bé thấy những đứa trẻ khác bố

dẫn , con bé thể ước ao, chỉ là con bé hiểu chuyện quá sớm mà thôi!”

Hốc mắt Lục U ươn ướt.

Diệp Bạch nắm lấy tay cô, dịu dàng : “Là ! Lục U, chúng đưa con bé chơi thường xuyên hơn ? Lục Ngộ cũng !”

Nếu bọn họ ở bên thì cố gắng hơn để làm bố . Những thứ mà đứa trẻ khác , con của bọn họ cũng !

Lục U cách nào từ chối.

Không yêu con , nhưng quá khứ của bọn họ... Khiến cô thể yêu cầu Diệp Bạch làm như . Cho dù trải qua ngần thời gian, cô vẫn thể nào tiêu tan khúc mắc với , thể nào buông bỏ lòng cảnh giác để làm nũng với , sử dụng quyền yêu của .

Hiển nhiên, Diệp Bạch phát hiện điều .

Anh theo đuổi cô một nữa, dạy cô cách yêu một nữa… Dạy cô cách yêu, dạy cô rằng cô thể tin tưởng , sai sử , để làm thứ vì cô.

Anh đều bằng lòng!

Tiếu Lục Hồi nhỏ tuổi nhưng ranh ma, len lén bọn họ chuyện, khuôn miệng nhỏ nhắn mỉm.

Cò bé gọi cho một phần gà rán.

Gọi cho Diệp Bạch rượu vang đỏ, bít tết và một dĩa rau. Lục U là món sườn heo kiểu Bỉ.

Diệp Bạch khen cô bé thông minh.

Lục U : “Anh uống rượu thì lát lái xe kiểu gì?”

Diệp Bạch đưa chìa khóa xe cho cô như chuyện đương nhiên: “Em lái xe , và Tiểu Lục Hồi ở ghế ! Đã mấy ngày gặp, cũng nhớ con gái chúng !”

Lục U lên tiếng.

Diệp Bạch ngọn đèn, nhẹ giọng : “Đàn ông khác uống rượu đều vợ lái xe tới đón! Lục U, những gì đàn ông khác , cũng !”

Lục U bao giờ bám như !

Sau khi về nhà, còn cò kè mặc cả với cô, ngủ cùng buổi tối, là bồi dưỡng tình cảm… Khi còn đang dây dưa

thì ở bên ngoài xe, Lục Khiêm ho nhẹ một tiếng: “Nói cái gì ! Còn đuổi con bé xa nữa chứ! Diệp Bạch, đánh với ván cờ !”

Diệp Bạch:…

Một lúc , mới cung kính : “Dạ bố!”

Lục U cũng xuống xe, cùng Lục Khiêm trở nhà chính. Hai bố con phía , Diệp Bạch theo phía … Lục Khiêm hỏi cô: “Đã quyết định ở cùng ?”

Lục U khoác tay ông “Dạ” một tiếng, cô thêm: “ở chung, đăng ký kết hôn!”

Lục Khiêm phản đối, : “Hôn nhân thời đại mới ! Nên chỉnh đốn ! Đôi khi đàn ông hành động ngu xuẩn, cần tức giận, cũng cần hở tí là đòi ly hôn,… Vậy thì bao nhiêu mới xong! Cứ coi như thằng ở, coi như một cỗ máy kiếm tiền, mặt con còn hạ , cả đời ngóc đầu lên !”

Lục U khẽ : “Bố, đây là kinh nghiệm của bổ đúng ?”

Lục Khiêm c.h.ế.t cũng chịu thừa nhận: “Mẹ con mê bố c.h.ế.t ! Làm nỡ coi bố như thằng ở chứ?”

Ông sĩ diện nên như , nhưng trong lòng ông yêu Minh Châu sâu sắc.

Ông hạnh phúc khi kết hôn với Minh Châu.

Có một đôi trai gái, sống một cuộc sống hạnh phúc như lúc tuổi già.

Lục U ôm bọn trẻ ngủ sớm.

Nửa đêm, Diệp Bạch mò tới chỗ cô, con trai út đang ngủ giường nhỏ… Tiểu Lục Hồi đang ngủ trong lòng Lục U, ngủ say sưa, tay còn ôm con búp bê nhỏ!

Diệp Bạch cúi đầu hôn cô bé.

Tiếu Lục Hồi mấy tuổi nhưng vẫn mùi như em bé, đáng yêu.

Diệp Bạch dứt khoát xuống, kéo chăn đắp, đó nắm tay Lục U. Anh ngủ.

Tiểu Lục Hồi dựa sát gần .

Trẻ con luôn thích tựa chỗ ấm áp, Diệp Bạch tập thể hình quanh năm, thể ấm áp.

Anh ôm cô bé, cảm thấy trái tim tràn đầy.

Tuy rằng một đứa con trai nhưng địa vị của Tiểu Lục Hồi trong lòng đặc biệt... Đó là cô bé từng tên Diệp Hồi, ngoại trừ thương yêu, càng cảm thấy áy náy hơn.

Lục U im lặng .

Diệp Bạch nhẹ giọng : “Bảo đao của bố em già ! Đã giờ mà ông còn chơi thêm hai ván nữa! Cuối cùng vẫn là xuống lầu gọi ông ! Chắc chắn là ông cố tình để ngủ ngon, cho ôm vợ con!"

Lục U nhạt, giọng cũng hạ thấp: "Anh khoẻ bằng bổ còn hổ mà a!"

Bàn tay thành thật của Diệp Bạch sở mấy cái.

Anh chằm chằm mắt cô, hừ khế: “Có thử tí ? Lục U, đàn ông chịu kích thích !" Lục U sợ làm thật, vì thế thấp giọng : “Đừng làm con tỉnh!

Lục U xong.

Diệp Bạch nhẹ nhàng nắm tay cô, gì, chỉ mắt cô trong bóng tối.

Lúc im lặng hơn lên tiếng.

Bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi lộp độp, từng tiếng, từng tiếng lọt tai.

Sau đó, Diệp Bạch duỗi tay đế Lục U gối đầu lên.

Còn Tiểu Lục Hồi thì áp đôi bàn tay nhỏ nhắn khuôn mặt nhỏ nhắn của , cuộn tròn trong vòng tay , chảy nước miếng ngủ ngon lành.

Sau khi sinh con, Lục U vốn chứng mất ngủ, nhưng đêm nay tiếng mưa ngoài trời và tiếng thở đều đều của bên cạnh, hiếm khi cô một giấc ngủ ngon… Khi tỉnh dậy thì là tám giờ sáng.

Bên ngoài truyền đến tiếng Tiểu Lục Hồi chơi đùa với Lục Từ, cô bé khẽ: “Mẹ em đang ngủ!”

Lục U mỉm .

một chiếc gối mềm mại, trong tầm mắt thể thấy Diệp Bạch đang ôm con trai cho b.ú sữa.

Vừa lúc n.g.ự.c cô trướng lên.

Cô bảo Diệp Bạch bế Tiểu Lục Ngộ đến: “Để em cho con b.ú ! Thằng bé thích uống sữa tươi lắm.”

Diệp Bạch ôm con trai đong đưa, : “Không thích uống thì tập! Mẹ ngủ nữa mà!”

Lục U liếc một cái.

Diệp Bạch vội vàng nhét con trai lòng cô, chủ động : “Anh ở bên ngoài chờ, xong thì gọi …”

Lục U “ừ” một tiếng.

Lúc Diệp Bạch ngoài, cô cởi cúc áo cho Lục Ngộ ăn. Thằng nhóc mấy tháng tuổi đầy sức sống háu ăn nhưng ngoan, đôi bàn tay bé nhỏ ôm , đôi mắt to đen láy cũng chằm chằm.

Trán bé khá đầy đặn, giống Hoắc Minh Châu. Lục U cúi đầu hôn bé.

Trong lòng cô tràn ngập yêu thương, trái tim cũng tan … Kỳ thực khi sinh Lục Ngộ, cô chịu khổ nhiều. Diệp Bạch đảm nhận hầu hết công việc chăm con, hiếm đàn ông nào chăm con thể làm như , còn thể sửa soạn cho bản thật chỉn chu

gọn gàng. Nghĩ , Lục U khỏi khẽ.

Thật trẻ con làm !

Lúc Diệp Bạch thì thấy cô nở nụ nhẹ, dịu dàng.

Anh kìm xuống bên cạnh cô, đưa tay sờ cái đầu nhỏ của Tiếu Lục Ngộ, ngước mắt hỏi cô: “Em cái gì ?”

Lục U cụp mắt xuống, nhỏ: “Không sẽ tránh ?”

Diệp Bạch : “Vậy bây giờ nên tránh ?”

Lục U kiên trì nữa, thực cũng cần thiết, chỉ là chuyện mà thôi… Lúc ở bệnh viện sinh nở, hầu như Diệp Bạch luôn mặt hầu hạ.

nâng cằm: “Vắt một cái khăn nóng đưa đây, em chườm nóng.”

Diệp Bạch hiếu : “Con trai làm đau ?” Cô “ừ” một tiếng.

Diệp Bạch khẽ véo má Tiếu Lục Ngộ, : “Còn mọc răng mà nướu cứng thế ! Lần chúng uống sữa tươi nhé!”

Hai mắt đen trắng rõ ràng của Tiểu Lục Ngộ , chuyên tâm b.ú sữa .

Lúc Lục U đang chườm nóng, Diệp Bạch ôm Tiểu Lục Ngộ nhẹ nhàng vỗ về. chung quy vẫn cảm thấy đau lòng nên bàn bạc với Lục U: “Hay là cai sữa ? uống sữa tươi dinh dưỡng vẫn

Lục U đồng ý: “Không đau gì ! Không cả." Diệp Bạch vỗ nhẹ m.ô.n.g con trai coi như trừng phạt.

Mối quan hệ của bọn họ tiến thêm một bước nhưng vẫn phơi bày bên ngoài, dù cuộc sống là của chính . Ngày mồng sáu, cả nhà Lục Thước trở về thành phố B .

Công ty của Diệp Bạch cũng bận, nhưng dự định hoãn đến ngày mồng mười . Anh ở bên cạnh Lục U và các con nhiều hơn, hơn nữa nhà lớn như đàn ông khỏe mạnh khiến lo lắng.

Lục Khiêm đuổi hai nhưng .

Đêm khuya, khi bọn trẻ ngủ say, Diệp Bạch đang làm việc laptop ở trong phòng, Lục U bưng một tách cà phê nóng nhẹ nhàng đặt lên bàn làm việc của . Diệp Bạch ngẩng đầu tiếp

tục màn hình máy tính, khóe miệng khẽ nở nụ : “Pha cho ?”

Lục U sô pha đối diện , nhẹ giọng : “Diệp Bạch, cần luôn ở thành phố c cùng với em! Anh làm việc của .”

Diệp Bạch bấm bàn phím.

Anh nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút, cầm ly cà phê nóng, mỉm Lục U: “Không đang bận ? Lục U, sang năm em dự định ở thành phố c mà đúng ? Em từng nghĩ đến tương lai của chúng ? Chúng sẽ sống cùng … Có đúng ?”

Lục U suy nghĩ một chút, nhẹ giọng : “ dự định như ! Diệp Bạch, đừng…”

“Anh nghĩ nhiều!”

Diệp Bạch cũng né tránh chủ đề , nhẹ giọng : “Anh hề hiểu lầm em và Chương Bách Ngôn! Tình yêu khiến mất trí. Anh từng tin tình yêu của em dành cho , khiến em tổn thương… sẽ như ! Anh chỉ , nếu em đây thì ít nhất cũng chuẩn sẵn sàng! Có thể trong hai năm qua,

thể ngày ngày ở bên em, nhưng nghĩ thế ở cạnh em và con ít nhất ba ngày một tuần. Trong nhà già trẻ em… Luôn sẽ lúc ốm đau, để một phụ nữ như em lo liệu hết! Anh trai lợi hại thật, nhưng trọng trách nặng, thể vứt là vứt… Lục U, nếu chúng ở bên , em nghĩ trọng trách kế tiếp nên do gánh vác em ?”

Lời khiến Lục U d.a.o động.

Cô cụp mắt xuống, ngón tay thon dài trắng trẻo khẽ miết mặt bàn, thật lâu cô mới nhẹ giọng : “Diệp Bạch, chúng bỏ lỡ mấy năm, lẽ chúng nên sống thật .”

Ánh mắt Diệp Bạch sâu thẳm.

Chỉ lát , đặt tách cà phê xuống, về phía cô, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô, dịu giọng an ủi: “Là ! Sau sẽ nữa!”

Lục U dựa lòng .

Đêm tĩnh lặng, bọn họ ôm tiếng mưa gió ngoài !

Đang lúc yên tĩnh, giúp việc ở bên ngoài gõ cửa: “Cô cả, cả, cơ thể ông Lục khỏe, sốt nhẹ… Đã chuẩn xe bệnh viện !”

Lục U sửng sốt.

Diệp Bạch khẽ vỗ tay cô. Anh xoay bên ngoài: “Tôi tới ngay đây!”

Thời gian cấp bách, khẽ với Lục U: “Chúng cùng ngoài! sẽ cùng đến bệnh viện, còn em ở nhà với hai đứa bé. Dù chuyện gì xảy , cũng sẽ gọi cho em kịp thời… Có ?”

Lục U ngẩng đầu .

Ước chừng hai giây , cô nhẹ giọng “Được”, Diệp Bạch lau nước mắt cho cô cùng dắt tay cô ngoài.

Đêm lạnh.

Diệp Bạch và Lục U vội vàng tới chiếc RV màu đen trong sân, Diệp Bạch mở cửa xe với Hoắc Minh châu: “Con cùng , Lục U coi nhà.”

Hoắc Minh châu cũng bình tĩnh, bà đồng ý và dặn dò Lục U cẩn thận kẻo cảm lạnh.

Nói xong, Diệp Bạch gật đầu với Lục U ở bên ngoài, đóng cửa xe với tài xế: “Lái xe !”

Lục U trong đêm tối.

Một lúc , cô về phòng ngủ. Cô khỏi suy đoán tình trạng bệnh của Lục Khiêm, nhưng trong lòng cô sợ hãi cho mấy… Bởi vì Diệp Bạch ở đó!

Lục Thước gọi điện thoại cho cô: “Bổ thế nào ? Có đến bệnh viện ?”

Lục U gật đầu: “Mới !”

Lục Thước hiếu ngay, hỏi: “Diệp Bạch cùng bố ?”

Lục U “Dạ” một tiếng, Lục Thước trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng : “Trong nhà đúng là cần ! Giúp lời cảm ơn với . Anh lễ nghĩa, việc Diệp Bạch ở thành phố c chỉ vì tình cảm nam nữ mà nhiều hơn là trách nhiệm.

Anh bù đắp cho Lục U thật nhiều.

Nếu Diệp Bạch ở đó, lẽ Lục Thước sẽ vội vã trở về thành phố C trong đêm, vì khiến cho và em gái an tâm. Diệp Bạch ở đây... Anh cảm thấy an tâm hơn nhiều,

ít nhất là khi cần đưa quyết định, Diệp Bạch sẽ hề do dự.

Lục U đợi đến rạng sáng, Diệp Bạch gọi điện thoại cho cô: “Viêm dày cấp tính, hiện tại đang truyền dịch! Không ! Lục U, em ngủ sớm ... Sáng sớm sẽ về!"

Lục U cầm điện thoại.

Hồi lâu , cô nhẹ nhàng một tiếng "".

Một đêm êm đềm, thậm chí qua đường dây điện thoại, Diệp Bạch cũng thể cảm nhận ...

Trời tờ mờ sáng, Lục U liền đến bệnh viện.

Cô mở cửa phòng bệnh, thấy Lục Khiêm giường, thần sắc của ông khá hơn, khi truyền dịch buổi tối thì lúc bệnh tình định, gì đáng lo nữa.

Hoắc Minh châu đang bên giường trông ông .

Diệp Bạch ngủ, sô pha xem tài liệu điện thoại, xử lý việc công ty. Thế nhưng, dù cũng là trần mắt thịt, khuôn mặt khỏi hiện lên sự mệt mỏi…

Lục U lặng lẽ ở cửa một lúc vỗ nhẹ vai Hoắc Minh Châu.

Minh Châu tỉnh : “Lục U, con đến !”

tiếp: “Bố con ! ở bệnh viện hai ngày là !… Con Diệp Bạch, bảo trở về ! Hôm qua trông suốt cả đêm !”

Lục U khăng khăng bảo bà về , dù Minh Châu cũng tuổi .

Hoắc Minh châu xoay sửa chăn cho Lục Khiêm, nhẹ nhàng : “Như cũng ! Để về bảo bếp hầm mấy món dê tiêu bồi bổ cho bố con! Chắc chắn là vì cuối năm tham gia nhiều tiệc xã giao, ông cứ tưởng còn trẻ lắm , tiết chế gì cả!”

Lục U nhạt, giúp bà dọn đồ.

Vừa Diệp Bạch quá tập trung công việc, bây giờ mới để ý thấy Lục U đến. Anh cũng dậy tiễn Minh Châu cửa. Minh Châu bảo nên trở về nghỉ ngơi, Diệp Bạch vuốt mặt : “Buổi chiều ạ! Buổi chiều cháu về ngủ một giấc tối đến!”

Minh Châu thoáng Lục U, thôi.

Lục U phản đối.

hai hòa hợp. Thật cũng gì lạ, từ Diệp Bạch cứu Lục U khi cô đang mang thai… Quan hệ của họ dịu , chỉ là vẫn luôn cơ hội để ở bên , phát triển như bây giờ cũng là thuận theo tự nhiên.

Hoắc Minh châu về!

Lục U xoa mặt và tay Lục Khiêm, cô tỉ mỉ làm cảm thấy thương cảm. Lục Khiêm ngày càng lớn tuổi, cô còn thể ở bên ông như bao lâu nữa.

Diệp Bạch đoán nỗi lòng của cô, vỗ nhẹ lên vai cô, khẽ : “Đừng nghĩ mấy chuyện thương cảm nữa! Chí ít thì bây giờ chuyện ! Con nên sống ở hiện tại.”

Lục U sang , đây là khác biệt văn hóa giữa và cô.

Anh lớn lên ở nước ngoài, mang theo lối suy nghĩ của phương Tây, giống cô.

đế ý đến , chỉ nhẹ nhàng : “Anh một chút ! Em ở đây trông !”

Diệp Bạch gật đầu, xem như đồng ý.

Lục U nhà vệ sinh giặt khăn, đang giặt cô bỗng khẽ giật

Trong gương xuất hiện thêm một .

Diệp Bạch gần, vòng tay ôm eo cô, dịu dàng hỏi nhỏ: “Vẫn đang suy nghĩ ? Anh thấy bố em vẫn còn thể sống thêm tám đến mười năm cơ.”

“Như vẫn đủ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2740-2749-nhung-gi-nguoi-dan-ong-khac-co-anh-cung-phai-co.html.]

Đòi mắt Lục U đỏ hoe, cô cúi đầu cho nữa. Diệp Bạch lặng lẽ cô.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh của cô, vẻ hờ hững thoáng hiện lên khuôn mặt của cô... Sau đó kéo cô lòng, lợi dụng ban đêm lén lút gần gũi trong phòng bệnh.

Lục U cảm thấy ngượng ngùng, cô vội vàng sửa sang quần áo.

Trước khi ngoài, Diệp Bạch nắm nhẹ cổ tay cô, cúi đầu nhỏ: “Không nữa đó!"

Lục U ừ một tiếng, đôi mắt vẫn đỏ. Cô phòng bệnh thì thấy Lục Khiêm tỉnh. Ông thấy đôi mắt con gái đỏ hoe,

cố ý : "Bố bệnh là để cung cấp chỗ hẹn hò cho hai con đúng ? Phòng bệnh quả là chỗ !"

Lục U xuống cạnh ông , nhỏ giọng : "Bố!"

Lục Khiêm tựa lưng gối, dỗ dành cô: "Được , bổ đùa với con nữa! Bố , chỉ là uống quá chén mà... Lại để con sợ , bố nhất định sẽ uống ít .”

Lục U cắn môi: “Lần nào bố cũng !”

Lục Khiêm liền cãi : “Tửu lượng của bổ mà! Từ đến giờ , cũng chỉ bệnh nhẹ, gì đáng ngại, con xem bây giờ !”

Lục U lên tiếng.

Lục Khiêm cô giận , vội vàng hứa hẹn vài câu. Lục U cô ghi nhớ hết , khi về sẽ với

Lục Khiêm mềm lòng, vỗ về đầu cô: “Bố việc gì !” Đang , bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

giúp việc của Lục Viên đến đưa đồ ăn sáng, ngoài cháo dinh dưỡng cho Lục Khiêm, tất nhiên còn phần cho Diệp Bạch. Tính Minh Châu cẩn thận, cho dù nghỉ ngơi vẫn

quên việc Diệp Bạch lớn lên ở nước ngoài, nên làm bữa sáng kiểu phương Tây bảo giúp việc mang đến cho . Diệp Bạch sô pha ăn sáng, đó thì mở laptop.

Lục U .

Diệp Bạch nhẹ nhàng : “Buổi sáng tham dự một cuộc họp! Nhất định buổi chiều sẽ ngủ.”

Lục U nâng tay đồng hồ, chỉ còn vài phút, cô : “Anh về thành phố B làm việc ! Cứ như sẽ mệt lắm!”

Diệp Bạch uổng hơn nửa ly cà phê, mắt màn hình : “Trong nhà thể đàn ông! Em và ở nhà, yên tâm.”

Lục U còn thêm nhưng Diệp Bạch cuộc họp quản lý cấp cao của công ty.

Các quản lý thấy Tổng Giám đốc Lục cũng họp!

Lục U đành mỉm , tránh sang một bên… Lục Khiêm ăn sáng nhẹ nhàng : “Bố và con nghĩ kỹ , đợi bố hết bệnh sẽ về thành phố B sống, nên hai con về làm việc , đế Tiểu Lục Hồi của chúng cũng về thành phố B học

luôn, con bé giỏi như mà sổng ở thành phố C như sống ở nông thôn .”

Lục U thế liền ngây : ‘Thành phố C gì cũng là thành phố cấp 1 mới đó.

Sao trở thành nông thôn ?

Lục Khiêm ăn cháo trắng, qua loa: “Bố và con vốn cũng lá rụng về cội, nhưng trở về sống vài năm thì thấy sống quen! Đặc biệt là con, bà vẫn thích cuộc sống xa hoa, sống nơi khác !”

Lục U làm tâm tư của ông, đây là vì sự nghiệp của cô và Diệp Bạch.

Trong lòng cô xúc động.

thể , khiến Lục Khiêm khó xử, vì thế cô cố ý : “Có là vì bố còn nhớ nhung mấy dì ở thành phố B đúng ! Lần cô Hồ còn nhớ thương bổ, hỏi thăm tình hình gần đây của bố đấy!”

Khuôn mặt già nua của Lục Khiêm đỏ lên: “Chuyện từ thuở xa xưa nào , đừng nữa, về mà con thấy suy nghĩ nhiều! Bà ghen lắm!”

Nói đến Minh Châu, ông bao nhiêu cũng hết chuyện.

Lục U dựa ông, nhẹ nhàng hỏi: “Bố thực sự về sống ở thành phố B ?”

Thật đây cũng là mong của Lục Thước, dù mấy chục ngàn tập đoàn Lục Thị cũng thể chuyển đến thành phố c là thể chuyển , các bên liên quan ở giữa phức tạp. Hơn nữa, phần lớn mạng lưới quan hệ của nhà họ Lục mấy năm nay tập trung ở thành phố B, trở về thành phố C chẳng khác nào bắt đầu từ đầu!

Lục Khiêm ăn xong bữa sáng, lau miệng.

Sau khi xuống, ông đặt tay gối, nhẹ nhàng : “Sao ! Đó là nơi bố và con quen mà! Còn nhớ chiều hôm đó bố đến nhà Hoắc Minh của con, đó là đầu tiên bố gặp con, khi đó bà còn nhỏ, vai vế cũng nhỏ hơn bố!”

Lục U chăm chú lắng , bổ ít khi kể chuyện hồi trẻ của họ.

Lục Khiêm thở dài: "Sau , bố thấy với con, bà theo bố chịu bao nhiêu cực khối Anh của con hồi xưa cũng khổ lắm, trong nhà nuôi con ch.ó tên là Trà Sữa ,

con nuôi là Trương Sùng Quang nuôi nhỉ? Mà thôi, ý là hồi nhỏ con còn tiền mua sữa uống.”

Lục U trong nhà còn chuyện như . Cô sang Diệp Bạch.

Rõ ràng đang nhịn ...

Lục U bỗng nghĩ thoáng, cô nghĩ bố về thành phố B sống cũng tính là chịu thiệt thòi gì, con gái cạnh bên thể

chịu thiệt thòi ! Khi nào nhớ nhà thì về nhà, quan trọng là... chăm sóc.

Buổi trưa, Lục Khiêm đang ngủ, cô bên thương lượng với Diệp Bạch: "Em mua một căn biệt thự lớn!”

Diệp Bạch cố ý hỏi: “Muốn kết hôn với ?”.

Lục U , chậm chạp : “Chúng với mà!”

Diệp Bạch càng chậm hơn: “Ý của em là chúng cứ sống chung phi pháp mập mờ với như ?”

Lục U đồng ý!

Gì mà sống chung phi pháp, gì khó .

Lúc Diệp Bạch mới tha cho cô, dựa sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi: “Nếu em mua thì cũng nên để mua, ai để con gái bỏ tiền chứ… Không em nuôi đàn ông một cách vô ích ?”

Lục U .

Diệp Bạch dịu dàng : “Cũng chuyện gì to tát, em mua đều như thôi, nhưng mà Lục U, là đàn ông, đàn ông mà sống trong nhà phụ nữ thì kỳ lắm, lỡ chúng cãi , em đuối , còn mất mặt hơn, lộ ngoài sẽ cho đấy.”

Lục U hỏi : “Vậy nếu là mua nhà, khi chúng cãi , liền đuối chúng em ngoài ?”

Diệp Bạch : “Không, vẫn là !

giống cái , là chủ động cút!”

Anh sảng khoái, Lục U cũng gì nữa.

Diệp Bạch vỗ nhẹ tay cô: “Cứ quyết định ! Chừng nào về sẽ nhắn thư ký tìm xem căn nào thích hợp , nhất là gần chỗ của em, chú dì lớn tuổi tới lui cũng tiện.”

Lục U mang tư tưởng phương Đông.

“Gần mực thì đen!”

Diệp Bạch phản ứng nhanh: “Nhập gia tùy tục!”

Lục U cũng tựa lưng sô pha, Diệp Bạch sang cô, đó nhẹ nhàng nắm tay cô.

Hai trông phòng bệnh, trong lòng yên bình.

Lục U nghĩ, lẽ khó để cô nảy sinh tình cảm với như nhiều năm , nhưng cô cũng nghĩ thoáng… Bởi vì bây giờ khác xưa, đây khi cô còn trẻ gánh vác gì, yêu thì yêu hận là hận. Còn bây giờ thì khác, bây giờ cô của hai đứa trẻ, thế tùy tiện như chứ!

Bình thản cũng là lẽ tự nhiên!

Buổi chiều, Lục Thước đến thành phố c, vì bận trăm công nghìn việc, nếu gì nghiêm trọng thì sáng sớm mai tức tốc thành phố B dự họp.

Lục Khiêm tựa đầu giường: “Trở về làm gì? Bố khỏe , tinh thần !”

Lục Thước ở đầu giường gọt táo cho ông, mỉa: “Năm bố vứt mảnh giấy nhỏ cho Diệp Bạch, hiện tại linh

nghiệm đấy! Bố vẫn nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi dưỡng bệnh , đừng uống rượu kiềm chế gì hết!”

Lục Khiêm vốn định phản bác, nhưng thấy Minh Châu lặng lẽ gạt nước mắt.

Ông lập tức chịu nổi!

mặt bọn trẻ, ông làm thể dỗ dành vợ như lúc hai ở riêng với , Lục Khiêm ngó trái ngó , ho nhẹ một tiếng: “Lục Thước, bố thấy con đúng, ngày mai bố định sẽ bắt đầu kiêng rượu, đụng một giọt nào nữa! Đỡ làm con lo lắng cả ngày.”

Lục Thước đưa táo cho ông, mắt sáng lên: “Thật ạ?”

Lục Khiêm liếc : "Bố bao giờ giữ lời ?”

Lục Thước vỗ ống quần: “Con ghi nhớ lời của bố!... , Lục U bố và chuẩn về thành phố B sống đúng ? Không ở thành phố C dưỡng lão ?"

Khuôn mặt già nua của Lục Khiêm đỏ lên.

Vừa lúc Lục U và Diệp Bạch ở đây, ông liền giả vờ quan tâm : “Sếp lớn như Diệp Bạch suốt ngày ăn dầm

dề ở Lục Viên, cho, bằng bố và con thành phố B, như đỡ cho !” Ông tiếp: "Diệp Bạch khăng khăng mời bố đến chỗ ở, bố và con cử đến đó ở một thời gian, ở chân thì qua chỗ các con ở.”

Lục Thước ông thấy buồn cũng thấy cảm động.

Chắc chắn ông già nhà thấy xót bọn trẻ chạy chạy hai nơi, tình nguyện về thành phố B dưỡng lão, thật khí hậu môi trường sống ở thành phố c vẫn hơn, khỏi : “Để bố vất vả !”

Lục Khiêm cũng để ý: “Vất vả cái gì! Đó là nơi bố và con gặp mặt đầu tiên, bên nhà nội con cũng còn ai, trong khi họ hàng nhà con còn nhiều như , bà cũng nhớ nhà.”

Hoắc Minh châu xúc động.

Bà vẫn nghĩ, Lục Khiêm là vì bọn trẻ, thật ngờ còn nguyên nhân .

Nhắc đến chuyện , Lục Khiêm dứt khoát : “Kiêng rượu cũng là thật! Để bà đỡ lo lắng!”

Ông cầm tay vợ .

Ông thầm cảm khái trong lòng, thật lúc Minh Châu gả cho ông, bà thiếu gì cả, ông còn lớn hơn bà nhiều… ông bà tuổi già cô độc, ông giữ gìn sức khỏe.

Lục Thước im lặng xúc động.

Lục Huân khẽ tựa vai , nhẹ nhàng ôm cánh tay , cô dựa dẫm như thế khiến Lục Thước yên tâm, sang cô, khẽ .

Thân thế Lục Khiêm còn gì đáng lo ngại, nên Lục Thước chuyên cơ về thành phố B ngay trong tối hôm đó.

Lục Huân ở , về cùng nhà họ Lục . Cô giúp Minh Châu dọn đồ. Lần chuyển nhà chỉ sợ về sẽ ít ghé, lẽ chỉ đến ngày lễ ngày tết hoặc ngày giỗ ông bà mới về, nên gần như tất cả đồ đạc đều dọn hết.

Thư ký của Diệp Bạch chọn một căn biệt thự lớn, rộng tầm hai ngàn mét vuông, đủ chỗ cho cả một gia đình lớn.

Đa Đa cũng mang về đây nuôi. Đợi chủ nhân về.

Ở Lục Viên, giúp việc tất bật làm việc, cũng lo lắng, sợ mất việc.

Lục U thương lượng với Diệp Bạch.

Diệp Bạch cô, đó mỉm : “Chuyện dễ mà! Một nửa ở Lục Viên trông nom, nửa còn đến biệt thự ở thành phố B làm việc, dù bên đó cũng cần , vì tuyển mới thì dùng hiện sẽ hơn, bố cũng quen mặt.”

Lục U ‘ừ’ một tiếng: “Em thấy sắp xếp như cũng thỏa.” Cô đang thu dọn sách vở.

Diệp Bạch gần, thật khẽ: “Hiếm khi thấy em khen , dễ dàng nhỉ bà Diệp!”

Lục U tiếp tục thu dọn sách vở trong tay, thoáng giật : “Em bà Diệp, hai chúng đăng ký kết hôn .”

Diệp Bạch cũng tức giận: “Anh em hiếu kính bố , chúng cũng thiếu cái danh phận ! Hơn nữa mối quan hệ như chúng ở nước ngoài nhiều, ở bên ngoài chúng vẫn nên dáng một cặp vợ chồng .”

Lục U kiềm bật : “Anh viện cớ thật đấy! Sao , sợ mất mặt mặt bạn bè ?”

Anh phủ nhận: “ ! Cô Lục, dù thì cũng cho giữ chút thể diện ở bên ngoài , cũng đừng chúng sổng chung phi pháp!”

Lục U mím môi , trông tâm tình tệ.

Họ đang ở trong phòng làm việc của cô, bọn trẻ cũng ở đây, khí hài hòa… Anh ôm cô lên bàn học, cúi đầu hôn môi cô. Lục U từ chối, cô đặt tay lên vai ngửa đầu hôn .

Sau khi trao nụ hôn nồng nàn, Diệp Bạch thì thầm: “Đây là thưởng cho ?”

Lục U lắc đầu: “Không !”

Anh càng trầm giọng: “Vậy thì là kìm lòng ?”

Lục U rũ mắt : “Anh đừng voi đòi tiên! Buông em nào!”

Diệp Bạch chịu buông , lúc là thời gian nghỉ trưa, khắp nơi đều yên tĩnh... Trong phòng làm việc của cô giường, chỉ một cái ghế sô pha nhỏ.

Diệp Bạch làm, sợ trễ nải thời gian của cô, khiến cô thấy bất mãn.

Thật , nếu là vợ chồng bình thường, làm ở bàn học cũng xem là tình thủ, nhưng hiện giờ họ vẫn , quan tâm đến cảm xúc của cô...

là tiến thoái lưỡng nan.

Diệp Bạch nhịn nữa, kề sát bên tai cô thầm thì: "Anh làm em thoải mái một chút nhé? Phòng cách âm, em nhỏ tiếng chút"

Lục U đồng ý.

Cô nghiêng đầu , với : “Diệp Bạch, em tâm trạng!”

Thật cô còn vài chuyện với , chẳng hạn như cuộc sống của họ sẽ trở nên vô vị hơn, chẳng hạn như khi cô tâm trạng, chính là . Có lẽ cô sẽ thể cho cuộc sống mà mong , thậm chí cô còn suy nghĩ về mối quan hệ của họ!

Diệp Bạch che đôi môi của cô: “Không cần suy nghĩ!”

Đôi mắt Lục U ươn ướt, cô bỗng nhớ chuyện đáy. Khi đó cũng bảo cô suy nghĩ, bảo cô hãy chọn giữa

Chương Bách Ngôn, thật khi đó Diệp Bạch cho cô cơ hội lựa chọn.

Diệp Bạch ôm gáy cô, kéo cô gần. Đế cô dựa sát .

Trán chổng lên trán cô, thở giao hòa, 1’âm bầm lời xin … Lục U gì, cũng từ chối việc tiếp xúc gần gũi với .

Họ cứ dựa như thế.

Một lúc , giúp việc gõ cửa, ngoài cửa phòng hỏi họ vài món đồ cần xử lý. Lục U bối rối xuống, nhưng eo vẫn Diệp Bạch giữ chặt, cô đành vọng trả lời: “Cứ để ở Lục Viên là .”

Bên ngoài, tiếng bước chân của giúp việc ngày càng nhỏ dần.

Lục U đánh nhẹ vai Diệp Bạch: “Còn bao nhiêu việc làm kìa, thả em xuống ! Với ban ngày ban mặt đừng làm thế nữa, thấy sẽ chê .”

Anh theo đuổi đến cùng: “Vậy buổi tối thì ?”

Lục U suy nghĩ cẩn thận: “Buổi tối chăm Lục Ngộ!”

Diệp Bạch buông cô , : “Được! Nghe theo sắp xếp của đứa trẻ! mà khi nào em cần đều sẵn sàng!”

Lục U xuống, cô dọn đồ : “Cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi ?”

Diệp Bạch thẳng thắn: “Không thỏa mãn nên tất nhiên lúc nào cũng !”

Lục U nữa, cô cũng hiểu cứ nhịn mãi như cũng , gây hại đến tâm lý… vấn đề đến đây là kết thúc!

Buổi tối ngày khởi hành, Tiểu Lục Hồi và Lục Ngộ đều ngủ.

Lục U thăm bố mới trở về.

Đẩy cửa phòng ngủ, cô thấy Diệp Bạch đang ở sô pha phòng sinh hoạt xem tài liệu. Trong phòng ngủ ấm áp, chỉ mặc áo thun quần tây, trông khá sạch sẽ thoải mái.

Nghe thấy tiếng bước chân, là cô về.

Diệp Bạch ngước mắt lên: “Bố ngủ ? Lúc nãy khi ngủ Lục Ngộ còn làm loạn một hồi, Tiểu Lục Hồi của chúng trị cho một trận!”

Lục U cởi áo măng tô, xuống bên cạnh : “Anh xong việc ?

Diệp Bạch ngước mắt , đó thể rời mắt.

Lục U từng sinh con, hình trở nên thon thả, nhưng chỗ cần đầy đặn thì ngày càng đầy đặn! Anh suy nghĩ con năm tháng, nên cai sữa , tiếp tục uống cũng dinh dưỡng.

Anh thấp giọng hỏi: “Khi nào thì cho Lục Ngộ cai sữa?”

Giọng điệu của bình thản, giống như hai vợ chồng chuyện bình thường. Lục U cũng ngăn dựa sát gần, cô khế tựa vai , ngón tay thon gọn vẫn về nút áo , nhạt: "Chắc cho con uống thêm một tháng nữa! Dạo thời tiết định, uống thêm một tháng nữa cho !”

Diệp Bạch thuận theo lời cô: “Hời cho thằng nhóc quá!” Anh cúi đầu hôn cô.

Đêm khuya tĩnh lặng, dễ khiến động tình. Đã lâu Lục U cảm giác như , khi Diệp Bạch ôm cô sang phòng kế bên, cô cũng từ chối…

Phòng kế bên là phòng ngủ của Diệp Bạch, nhu hòa như phòng ngoài.

Tất cả đều là đồ của đàn ông, đầy góc cạnh.

đặt giường, Diệp Bạch nhẹ nhàng lấy lòng cô, làm cô thoải mái… Trong cơn lửa tình, dựa sát cô, con ngươi đen chằm chằm vẻ mặt cô: “Lục U, em cảm giác!”

Lục U kéo đầu gần, hôn môi , cho . Dường như lâu lắm .

Diệp Bạch kích động, đó kiểm soát bản , động tác nhẹ nặng… vẫn luôn mang một chút quan tâm, khiến Lục U cảm thấy thoải mái.

Khi kết thúc là hơn hai giờ sáng. Khoảng bốn tiếng đồng hồ.

Lục U mệt đến nỗi cử động gì cả, gối đen thì thào: “Diệp Bạch, xem bọn nhỏ nhé, em chợp mắt một lúc!”

Diệp Bạch cạnh giường mặc áo thun quần dài, sửa sang cho nghiêng hôn lên bờ vai mảnh mai của cô.

Cô bất giác run rẩy.

Diệp Bạch cúi đầu : “Để xem, em nghỉ ngơi !” Lục U nhanh chóng chìm giấc ngủ.

Diệp Bạch sang phòng bên , Tiếu Lục Hồi say giấc nồng, Diệp Bạch sửa chăn cho con bé… Bé Lục Ngộ ngủ ngoan, bật , sờ quần thì thấy ươn ướt.

Diệp Bạch điềm đạm tã cho thằng bé, sợ thằng bé đánh thức Tiếu Lục Hồi liền bế lên dỗ một hồi. Khi đặt trở giường, Tiểu Lục Ngộ trắng trẻo mập mạp ngoan ngoan ngủ say.

Diệp Bạch vuốt ve chiếc đầu nhỏ của bé con, chăm lo Tiểu Lục Hồi.

Sau đó, trở phòng ngủ.

Lục U thức, tựa đầu giường, đôi mắt lim dim mà dịu dàng… Trông cô toát lên vẻ mềm mại, lẽ do đàn ông “yêu thương” vài hiệp mà .

Diệp Bạch đẩy cửa , cô thấy bèn hỏi: “Lục Ngộ thức dậy ?”

Anh gật đầu: “Tiểu ướt quần! Giờ ngủ ngon !”

Anh Lục U bắt đầu mặc quần áo, cảm thấy đau lòng cho cô. Anh bảo cô ngủ thêm chút nữa, để trông bọn trẻ, Lục U chịu: “Sau nửa đêm Lục Ngộ ăn thêm một cữ nữa!”

Cô xuống giường phòng tắm tắm rửa.

Diệp Bạch theo, cũng làm gì, chỉ tắm giúp cô đế cô giữ chút sức lực… Sau khi tắm xong chợt cảm khái trong lòng, khi và cô ở bên , từng sẽ nuông chiều cò cả đời như nuông chiều một đứa trẻ, nhưng khuôn mặt của Lục U lúc xem, dáng vẻ nuông chiều ở chứ, cả cô đều toát lên vẻ trưởng thành hiểu chuyện.

Anh thấy áy náy trong lòng, khẽ sẽ bù đắp cho cô, đối xử với cô.

Lục U áy náy.

Cò lắc đầu: “Thật em ! Có nhiều điều kiện như em, bố em giúp đỡ, họ vất vả hơn nhiều. Diệp Bạch, những gì em bỏ cho các con đều đáng giá, là sự lựa chọn của em khi quyết định sinh con ! Em chăm con thì ai chăm chứ! Em thể vì thấy vất vả mà phóng đại cực khổ của ! Mối quan hệ giữa chúng liên quan gì đến chuyện cả.

Diệp Bạch mê đầm dáng vẻ điềm tĩnh của cô.

Trong lòng trở nên mâu thuẫn, thích dáng vẻ hiện tại của cô, tự trách bản thể chiều chuộng cô thành một cô bé, cũng thấy bản tham lam.

Lục U nghĩ tích cực hơn nhiều.

Sau khi tắm xong, cô mặc áo choàng tắm ngoài màn trời đêm, nhỏ giọng : “Diệp Bạch, chúng cũng còn trẻ nữa!

Nhất là còn lớn hơn em mấy tuổi! Nếu chúng ở bên thì đừng nhắc đến chuyện đây nữa, em cần cảm thấy áy náy, em cũng vì áy náy mới ở bên em.”

nhạt: "Như cũng sẽ công bằng với em, ?

Diệp Bạch khẽ : "Vậy em cái gì? Lục U, em cái gì? Em cho !”

Loading...