Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2730-2739: Anh nói như vậy
    Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:30:54
    Lượt xem: 5 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô nhẹ giọng : “Kết thúc mỹ, còn mua? Sẽ kiếm tiền đấy.”
Diệp Bạch nhẹ nhàng sờ lên mặt cô: “Anh chỉ khiến em vui vẻ, kiếm tiền! Em như thế nào cũng , nếu như kết cục mỹ, sẽ cùng em biến nó trở nên mỹ, hơn nữa, bây giờ gia đình chúng
bốn ? Anh sẽ là cái bóng của em, và sẽ xuất hiện bất cứ khi nào mà em cần, cả về tinh thần lẫn về thể chất.”
Anh như , một cách vô tình.
Lục U xúc động, hồi lâu, cô ngẩng mặt lên nhẹ giọng : “Cho nên mỗi ngày đều đối xử với bản như thế ? Đang chờ may mắn đó ? Lỡ như thu hút một cô bé khác thì đây?”
“Đưa tới cũng thèm để ý đấy nhé!”
Diệp Bạch mặt Lục U, cô điềm đạm bình tĩnh, nhịn hôn cô một cái.
Anh : “Lục U, cũng sợ, sợ khi đón em về, hoặc là hói đầu hoặc là mất chức năng cơ thể, thêm cả cuộc sống vợ chồng cũng thể làm cho em hài lòng, làm bây giờ?”
Lục U nhẹ nhàng túm tóc , xem là tóc giả .
Anh cứ để cô nghịch ngợm, cuối cùng theo động tác của cô chôn trong lòng cô, dù châm chọc cũng chịu lên.
Lục U vỗ nhẹ : “Diệp Bạch!”
Diệp Bạch thuận theo cằm cô, hôn tới hai má, cuồng nhiệt đến đáng sợ.
Anh là một đàn ông trai xuất sắc, dáng chuẩn, đôi tay còn , sáng sớm như thế ... Lục U cũng thể vững, hôn một nửa, Diệp Bạch nhỏ giọng : “Anh khóa cửa! Bị bắt gặp, thế nào cũng .”
Lục U do dự.
Diệp Bạch cho cô suy nghĩ, hai ba bước đến khóa cửa, đó tranh thủ thời gian làm một hồi, cũng chỉ dám làm một lúc, lâu như , cũng chỉ tốn chừng mười phút đồng hồ để bọn họ thành đầu tiên.
Làm xong, thời gian nghỉ ngơi cũng , dùng khăn giấy tùy ý lau chùi mặc quần .
Lục U làm cho khó chịu.
Diệp Bạch cô thỏa mãn, phụ nữ tới chậm, căn bản đủ thời gian.
Anh hôn cô, sốt ruột : “Đã lâu lắm làm !”
Lục U đạp xuống, bảo nhanh lên, Diệp Bạch cũng tức giận... Lúc gần còn hôn cô một cái: “Em nghỉ ngơi thêm một lát ! Nếu đau thì mua cho em một ít thuốc mỡ.”
Gần sang năm mới, Lục U nào mặt mũi để mua. Cô đau.
Sau khi đuổi , cô phòng tắm dọn dẹp. Thật là đau.
Lâu lắm làm, đau.
Cô cũng , sở dĩ cô thỏa mãn, bởi vì đau bởi cũng vì cảm giác mãnh liệt, còn lén lút khẩn trương... Không chỉ cô, chính Diệp Bạch cũng thỏa mãn, nhưng vui.
Lục U khẽ vuốt ve cánh môi.
Chuyện khiến vui vẻ như ? Cũng đầu mà.
Cô nhớ tới , lúc Diệp Bạch ôm lấy cô, ánh mắt sâu hun hút... Hình như luôn cô mà hề tiến tới, thỉnh thoảng khi ôm cô, sẽ khàn giọng gọi tên cô.
Lại ngước mắt phụ nữ trong gương.
Tóc rối bù, môi đỏ mọng sưng, thế nào cũng bù xù. So với Diệp Bạch, cô quá chú ý.
Cô nghĩ tới lời của Diệp Bạch, khi hói đầu đón cô về, tuy là vui đùa nhưng lộ sự chua xót... Lời yêu thương luôn dễ , cho dù cô ,nhưng lúc quả thực khiến động lòng.
Lục U đang nghĩ ngợi, cửa đẩy .
Diệp Bạch cầm theo cái gì đó, ở cửa, vẻ mặt mơ màng: “Vừa lỗ mãng, sẽ dịu dàng một chút.”
Lục U im lặng hồi lâu.
Diệp Bạch tiến lên một bước, ánh mắt trìu mến dáng vẻ bối rối của cô: "Đừng là em chịu trách nhiệm đấy nhé?”
Bầu khí quá mức mập mờ.
Lục U nổi lửa với , bèn giả vờ đánh răng rửa mặt: "Chịu trách nhiệm gì? Đây là đầu của chắc!"
Đương nhiên đây là đầu của Diệp Bạch.
cảm thấy cũng khác đầu mấy, vẫn khống chế mà giao tất cả cho cô... Ngoại trừ kích động thì còn chút mất tự nhiên kỳ lạ.
Dù thì đàn ông nào cũng sợ phụ nữ cảm thấy họ . Diệp Bạch cũng ngoại lệ.
Anh đến lưng Lục U, nhẹ nhàng tựa cằm lên bờ vai gầy của cô, nghiêng đầu khuôn mặt xinh : “Không đầu thì em chịu trách nhiệm hả?”
“Rõ ràng là em mà, đúng chứ?” "Em là cứ phối hợp ?”
Giọng của càng nhẹ nhàng hơn: “Vừa phối hợp , thêm chút thời gian, sẽ thể hiện hơn... Nha?”
Lục U dùng nước lạnh rửa mặt, đó lau sạch nước mặt : "Anh cứ từ từ đợi !"
Cô chẳng thấy thoải mái chút nào.
Trong lúc cô quần áo, Diệp Bạch tới nhẹ nhàng ôm eo cô, nhỏ giọng : "Thoa thuốc , nếu lát nữa sẽ đau!"
Sao Lục U thể để cho thoa, cô giãy giụa hai cái, Diệp Bạch ôm eo cô, đè cô xuống ghế salon, chiếc quần mùa đông đầy nữ tính vén lên đến tận đầu gối, vớ cũng tuột xuống.
Lục U vùng vẫy nữa, cúi đầu .
Anh cũng ngước mắt lên cô, ánh mắt hai đều nhiều cảm xúc.
Hồi lâu , lẩm bẩm: “Sao rách ?”
Anh cảm thấy dùng nhiều sức, hơn nữa cũng chỉ mới một lúc... Lục U tức giận đá một cái, cô cắn môi nhỏ giọng : "Không thoa thuốc ? Nhanh lên !"
Diệp Bạch cô như điều suy ngẫm.
Lát , cúi đầu tập trung thoa thuốc cho cô, cẩn thận bôi từ trong ngoài, chờ thuốc mỡ khô , mới kéo vớ lên cho cô thả váy xuống...
Lục U định dậy, ôm lấy đôi chân mịn màng của cô, khàn giọng : "Đã sinh hai đứa con , eo vẫn nhỏ như !"
Lục U kéo tay : “Đã làm bố , suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện .”
Cô dậy ngoài, Diệp Bạch , bước tới mở cửa cho cô, khỏi cửa, cúi đầu cô : "Không nghĩ đến mới bình thường đó! Lục U, mấy ông già bảy tám chục tuổi.
Bản chất của hôn nhân là thể thiếu tình dục, nếu ham đó với cô thì làm tình cảm mãnh liệt đến mức bên , nữa tạo thành một gia đình?
Anh xong, Lục U một cái. Thực thì, cô cũng lắm đầu...
Hai ở trong phòng quá lâu, giúp việc đến gõ cửa một , nhưng lúc đó Diệp Bạch đang ở thời khắc mấu chốt, lẽ quá khẩn trương nên chú ý đến.
Bây giờ bước , ánh mắt của đều chứa đầy suy ngẫm. Bọn họ đều ở đây, thể thấy ?
Khuôn mặt Lục U nóng bừng.
Diệp Bạch là đàn ông, đối với những chuyện thế thì cởi mở hơn nhiều, hào phóng lấy từ trong túi áo mấy bao lì xì mừng năm mới, chia cho Lục Từ, Lục Trầm, Tiểu Lục Hồi, và cả Lục Ngộ.
Lục Từ và Lục Trâm nhận bao lì xì dày.
Tiểu Lục Hồi và Lục Ngộ, mỗi đứa một căn nhà, Lục Ngộ một căn hộ cao cấp rộng 360 mét vuông ở thành phố B, Tiểu Lục Hồi thì hơn, là một căn biệt thự độc lập hơn 500 mét vuông, giá trị hơn trăm triệu.
Người nhà họ Lục gì, đoán đây là thành ý của Diệp Bạch.
Lục U nhẹ giọng : "Quý quá! Các con vẫn còn nhỏ!”
Diệp Bạch cô từ chối, nhưng ngại đông dễ thuyết phục, ôm lấy Tiểu Lục Hồi, vuốt mái tóc xoăn cho cô bé, hôn một cái: “Kiếm tiền vốn là để cho bọn trẻ tiêu, sớm muộn đều như ! Anh cũng mang theo ."
Anh cũng mang theo ...
Những lời khiến cho Lục U xúc động, cũng làm cô nhớ đến năm đó Diệp. Bạch xảy chuyện.
Cô cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng hôm nay là năm mới, thể buồn bã, ăn sáng xong cô kiếm cớ ngoài sân hóng mát... Đi đến hàng cây tử đằng trong sân, cô phát hiện rằng những chồi non mọc lên.
Cô trông thấy mà giật .
“Đang nghĩ gì ?” Lục Thước tới, dựa đối diện em gái.
Lục U lắc đầu: "Không ! Chỉ khó chịu thôi."
Lục Thước hiểu cô nhất, dịu dàng mỉm : “Nhớ chuyện mấy năm ?... Lục U, đó là chuyện quá khứ, cũng là ngoài ý ! Chúng chuyện ngoài ý như xảy nữa , nhưng nếu vì sợ nó xảy mà sống tiếp thì lẽ loài tuyệt chủng từ lâu, dù thì xưa nay trong tự nhiên trải qua bao nhiêu thảm họa to lớn, chúng thì vô cùng nhỏ bé tự nhiên."
Lục U những chồi non mới mọc đến ngẩn .
Lục Thước nhẹ nhàng sờ đầu cô, : "Em còn nhớ lúc đưa chị dâu em về ? Lúc đó rõ ràng làm tổn thương cô sâu sắc, chắc chắn cô cũng hận , nhưng cuối cùng bọn vẫn tiếp, vì điều gì khác, chỉ bởi vì thích cô , cô cũng thích ... Lục U, nếu em chủ ý, em thể tự hỏi bản xem em còn thích , còn sẵn lòng trải qua cuộc sống với ."
Lục U yếu đuối: “Anh, em cố ý lạnh nhạt với , chỉ là em thể nhiệt tình với ! Hoặc lẽ là lớn tuổi, cách... Em cũng cố gắng thử, nhưng vẫn thể nào như đây."
Ánh mắt Lục Thước trầm xuống: "Vậy thì tiếp tục lạnh nhạt với ! Đàn ông thật lòng sẽ luôn ân cần! Dù thì cũng làm những chuyện mà, em lạnh nhạt với hai năm nữa cũng ."
Nói xong, lấy một bao lì xì đưa cho cô, vẻ lớn: “Chúc mừng năm mới, Lục U.”
Tên của Lục U nghĩa là âu lo. Lục U nhận lấy.
Lục Thước nhẹ: "Cẩn thận đấy, đừng để thêm đứa nữa! Cuối năm, nhà chúng thể thêm con cháu !"
Lục U cầm bao lì xì đánh , trai xa.
Lục Thước cô, thấy dáng vẻ cô bây giờ, khỏi nghĩ đến khi còn bé... Anh nghĩ rằng nhớ đến khi còn bé, vì khi còn bé hơn bây giờ, mà là khi còn bé, và ông ngoại vẫn còn trẻ, tràn đầy nhiệt huyết.
Hai em chuyện xong.
Trong sân tiếng ô tô, xe dừng , là nhà họ Chương đến đón .
Hiện tại Chương Bách Ngôn ít vốn liếng, nhân lực đủ.
Chi cử tài xế chứ dì giúp việc cùng, thì cần theo sang.
Minh Châu sợ Lục U khó xử nên định , nhưng Diệp Bạch Lục U lưu luyến, sợ làm Tiểu Lục Hồi tủi nên : "Con với Lục U! Vừa ngoài dạo luôn.”
Minh Châu:..
Lúc , Tiểu Lục Hồi chạy tới, Diệp Bạch cúi xuống bế cô bé lên, khi lên xe còn Lục U : "Lên xe!
Lục U nhẹ nhàng : "Anh cần sang đó!"
Ảnh mắt Diệp Bạch sâu thảm: "Anh đưa Lục Hồi đến đó! Sau nào cũng sẽ đưa, học, nước ngoài, thậm chí là lập gia đình... Lục U, Lục Hồi sống với chúng , tất cả chuyện là làm, nếu trốn tránh những điều thì xứng đáng để con bé gọi là bố."
Anh : "Anh ích kỉ! Anh chỉ thế giới hai với em! Anh cần em, bao gồm cả Lục Hồi và Lục Ngộ."
Cổ họng Lục U nghẹn ...
Giờ phút , cô như về quá khứ, về thời điểm mang thai Tiểu Lục Hồi, về thời điểm cô hết lòng tin tưởng Diệp Bạch… Cô vô cùng xúc động, thậm chí còn .
Lục U chăm chú. Diệp Bạch cũng .
Hồi lâu , ôm con đến bên cạnh Lục U, cúi đầu cô: “Lên xe !”
Đang trong Tết, nhưng Lục U cầm nước mắt.
Cô vươn tay nhẹ nhàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Lục Hồi, cô nhóc dường như tâm trạng của nên cũng nghiêng gần cô ôm, Lục U ôm lấy cô bé, vùi mặt thật sâu mái tóc rối bù của con để che đậy sự xúc động của .
Từ đầu đến cuối, Diệp Bạch chỉ dịu dàng cô, hề lộ một chút gì là thiếu kiên nhẫn.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, đưa cô lên xe của nhà họ chương.
Tài xế nhà họ chương đóng cửa cho họ, chào Lục Khiêm và Hoắc Minh Châu lên xe.
Tâm trạng Lục U phức tạp.
Tiểu Lục Hồi thì vui vẻ, cô bé với rằng em trai tên Chương Vũ ngoan đáng yêu, còn một trai nhỏ tên Tần Phấn, chỉ cần đến một chút là mặt sẽ đỏ lên như m.ô.n.g khỉ, giống như một cô gái !
Lục U:…
Diệp Bạch khẽ, với Lục U: “Ai dạy con bé ? Nói đến m.ô.n.g khỉ, thì sáng sớm nay mặt em cũng đỏ như m.ô.n.g khỉ đấy…”
Lục U nổi nữa .
Cô cảm thấy Tiểu Lục Hồi học từ Diệp Bạch.
Cô dứt khoát đầu , thèm cả lớn lẫn đứa nhỏ.
Diệp Bạch với Tiểu Lục Hồi: “Mẹ giận !”
Tiểu Lục Hồi chằm chằm hồi lâu mới nhỏ giọng : “Mặt của cũng đỏ như m.ô.n.g khỉ.”
Lục U càng hổ hơn!
Nửa giờ , xe dừng một biệt thự nhỏ.
Một dì mặt mày hiền hậu tới mở cửa xe, bế Tiểu Lục Hồi lên, thiết gọi “Cô chủ nhỏ”.
Lục U và Diệp Bạch xuống xe, cạnh . Dì gọi họ là cô Lục và Diệp.
Dì chuyện: “Bà chủ của chúng mới sinh, tiện ngoài hứng gió, xin thứ cho.”
Lục U mỉm lắc đầu.
Lúc , Chương Bách Ngôn từ trong biệt thự , khi thấy Lục U và Diệp Bạch sóng vai cạnh , ngẩn , đó mỉm gật đầu: “Tới !”
Tiếu Lục Hồi chạy tới ôm chân , thiết gọi một tiếng bố.
Chương Bách Ngôn cúi đầu, dịu dàng đặt tay lên cái đầu nhỏ của cô bé, nhẹ nhàng vuốt ve, với Lục U và Diệp Bạch: “Vào uống ly !”
Tài xế lấy hai hộp quà từ trong cốp xe , : “Bà Lục tặng cho bà chủ để bồi bổ thể, là bây giờ trời lạnh, ăn cái là ấm nhất!”
Thứ đó thoạt giá trị rẻ, bỏ tiền mua cũng .
Ánh mắt Chương Bách Ngôn trầm xuống, với Lục U: “Cảm ơn em giúp .”
Lục U mỉm : “Tần Dụ ? Em bé thế nào nào? Tôi còn đưa lì xì đây !”
Đương nhiên là cô cần lấy, Diệp Bạch chuẩn xong cả .
Lò sưởi trong biệt thự ở nhiệt độ thích hợp, dì giúp việc bế em bé xuống, là bà chủ còn đang ở cữ, tiện tiếp khách trong Tết, mong họ thứ ... Lục U , cô ôm em bé, cẩn thận mặt mày bé, đó ngược lên với Diệp Bạch: “Giống Tần Dụ hơn!”
Diệp Bạch ở nhẹ: "Lớn lên trông giống hơn.” Lục U trả bé cho dì giúp việc.
Cô cho Chương Bách Ngôn về thói quen sinh hoạt của Tiểu Lục Hồi, Tiểu Lục Hồi thể ngủ một , nhưng tối đến nhất nên đến một , đề phòng cô bé đá chăn lung tung…
Chương Bách Ngôn bảo cô yên tâm. Họ chuyện với khách sáo.
Lúc rời , cô ôm Tiểu Lục Hồi một cái, rằng mùng năm Tết sẽ đến đón cô bé. Tiểu Lục Hồi vô tư : “Mẹ ơi, con ở đến mùng mười.”
Đương nhiên là , Lục Khiêm là đầu tiên phản đối.
Trong mấy đứa cháu, Lục Khiêm thương Tiểu Lục Hồi nhất, khi ở Lục Viên, ngày nào ông cũng dẫn cô bé theo, còn kêu ca bảo Lục U chuyển công tác sang thành phố C, rằng thành phố C lớn như , làm gì đủ cho cô phát huy.
Ngoài miệng Lục U rằng sẽ ở thành phố B, Lục Hồi quen với cuộc sống ở thành phố B.
một năm, cô chuẩn về thành phố c.
Bố lớn tuổi, sự nghiệp của trai lớn, chỉ cô là tương đối rảnh rỗi hơn, thể dẫn theo một trai một gái đến thành phố C ở bên bố …
Chương Bách Ngôn bảo tài xế đưa hai , họ từ chối khéo lòng của , hai thong thả bộ, mệt mới bắt taxi về nhà.
Đầu xuân, thời tiết lạnh.
Diệp Bạch cúi đầu hai chân Lục U chỉ mang một đôi vớ mỏng, tuy chiếc váy mùa đông bên ngoài nhưng cũng giữ ấm bao nhiêu.
Anh cởi áo khoác ngoài khoác lên cho Lục U, đủ che chân cô.
Lục U nghiêng : “Anh lạnh ?”
Diệp Bạch thản nhiên, châm một điếu thuốc, cô: “Tối qua còn bơi lội mà! Lạnh cái gì! Đàn ông khác phụ nữ, đàn ông sợ lạnh.”
Làn khói mỏng bay lên làm cho khuôn mặt trông vẻ sâu xa.
Một lúc mới cô : “Vừa thấy em chuyện với Chương Bách Ngôn, hai đều cực kỳ khách sáo, , mặt tiện chuyện nên em nghiêm túc ?”
Lục U cảm thấy bệnh cũ của tái phát .
Cô cũng chiều chuộng nữa, kéo áo khoác đế chắn gió rét, giọng hư hỏng: “ ! Nếu ở đó thì em lén ôm !”
Diệp Bạch nghiêng lẳng lặng cô.
Nói thật, lúc gió thổi qua mái tóc cắt tỉa gọn gàng của , cộng thêm quần áo ăn mặc chỉnh tề nên trông một sự trai thể diễn tả, ít nhất thì Lục U để ý thấy mấy cô gái trẻ ngang qua đều liên tục Diệp Bạch.
Anh vẫn im lặng một lúc lâu.
Lục U nhẹ giọng kêu ca: “Là bắt đầu .”
Anh bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, giọng dịu dàng đến khó tả, : “Vậy thì em những lời như ? Nếu em dám cái gì với , đánh gãy hai cái chân ngắn ngủn của em.”
“Chân của em ngắn!” Lục U nhẹ giọng la lên.
Cô bọc trong áo khoác của , chỉ lộ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Chiếc mũi xinh xắn đỏ bừng vì lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2730-2739-anh-noi-nhu-vay.html.]
Có lẽ là vì sáng sớm làm loạn, cô chỉ kịp trang điểm nhẹ nên ngay cả những vết tàn nhang nhỏ chóp mũi cũng che , nhưng trong mắt Diệp Bạch đáng yêu thể tả, làm cho cắn một cái.
Nghĩ gì làm đó.
Anh ôm cô, cắn nhẹ chóp mũi cô, bàn tay còn mò trong áo khoác sờ soạng, trầm giọng : “Chẳng những ngắn mà còn thon!”
Lục U ngơ ngác .
Một lúc lâu , cô mới nhỏ giọng : “Diệp Bạch, đang ở đường đó!”
“Anh
Có lý chẳng sợ, cúi đầu hôn cô, thì thầm tai cô: “Anh hôn vợ , liên quan gì đến họ!”
Lục U thừa nhận quan hệ giữa họ: “Em vợ ."
Ánh mắt Diệp Bạch sâu lường , : “Sáng nay chúng còn làm chuyện đó, , em làm chuyện đó với ?
Anh hỏi cô , hỏi cô lát nữa làm một ?
Sau đó một khách sạn năm gần đó... Lục U .
Diệp Bạch cũng giận, nhẹ nhàng ôm cô : “Vậy chúng ngoài xem phim, thuận tiện ăn bên ngoài, về đến nhà cũng đúng lúc Lục Ngộ làm ầm ĩ.”
Kể từ khi sinh đứa con thứ hai, quả thực Lục U lâu ngoài.
tóm cô vẫn nhớ con trai út, ngẫm nghĩ nhẹ nhàng : “Bữa trưa về nhà ăn !”
Diệp Bạch cô về nhà cho Tiểu Lục Ngộ ăn. Tuy Lục Ngộ cũng uống sữa nhưng luôn bằng sữa tự nhiên, bình thường Lục U đều tự cho bé bú.
Hai thống nhất xem phim cùng . Diệp Bạch nhiệt tình như lửa.
Lục U bình thản như nước, bề ngoài còn đoan trang nên khi bọn họ ở bên trái giống như một cặp vợ chồng già… Mãi cho đến khi xếp hàng soát vé, cô gái phía thấp giọng phàn nàn với bạn trai : “Chiếc cốc Pikachu mới mua thiếu mất cái lỗ tai , hoắc!”
Dù chỉ còn hai phút nữa là bắt đầu chiếu phim, nhưng bạn trai vẫn mua một chiếc khác cho bạn gái.
Khi chạy , toát mồ hôi đầm đìa. Lục U chỉ yên lặng .
Cô nghĩ đến lúc trẻ, cô nhiều theo Diệp Bạch, cũng từng đối xử với cô như . Không quan tâm đến kết quả, chỉ là để thỏa mãn mong nhỏ nhặt của cô… bây giờ họ ngoài bằng những yêu bình thường.
Diệp Bạch phát hiện hai mắt cô thẫm lệ, bèn cúi đầu hỏi: “Có chuyện gì ?”
Lục U nhẹ nhàng lắc đầu: “Không chuyện gì!”
khi xem phim, ánh sáng tối tăm như , cô cảm thấy mắt nhức nhối.
Những chuyện xưa cũ thuở thiếu thời khi cô theo Diệp Bạch như những ký ức chết, lặp lặp mà đánh cô… Mãi đến khi cô giàn giụa nước mắt.
Diệp Bạch nghiêng đầu cô.
Một lúc lâu , đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt đưa cô .
Tài xế của Lục Viên đỗ xe ở cửa trung tâm thương mại đưa chìa khóa xe cho Diệp Bạch.
Diệp Bạch mở cửa ghế phó lái cho Lục U lên xe. Sau khi lên xe cũng vội lái mà đầu cô, nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ về quá khứ ? Lục U, nếu em cảm thấy buồn thì em thế kế cho những chuyện đây… Cho dù đó là chuyện của em và… .”
Anh cho rằng đôi tình nhân trẻ tuổi khiến cô nhớ đến mối tình đầu.
Nhớ đến Chương Bách Ngôn.
Anh nghĩ cô buồn vì Chương Bách Ngôn.
Hồi lâu Lục U vẫn lời nào, bèn : “Nếu thực sự vui thì đưa Tiếu Lục Hồi , em ở nhà trông con, vẽ truyện tranh! Lục U, em cần làm nhất.”
Lục U lắc đầu, nhẹ giọng : “Không !” Ánh mắt Diệp Bạch sâu thẳm.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đan chặt mười ngón tay của tay cô, một lúc mới thấp giọng hỏi cô: “Không ? Vậy là ai?"
Trong mắt Lục U lộ vẻ khó xử, Diệp Bạch đó là .
Anh nhạo, cũng an ủi cô, chỉ nhẹ giọng : “Lục U, là !"
Cuối cùng đưa cô về Lục Viên ăn.
Dáng vẻ thể thật sự thích hợp để gia đình thây... Anh phát hiện, càng lớn cô càng thích thể diện, hơn nữa tinh tinh của cô ngày càng giống trai cô.
Không thể rõ điều đó là .
cô luôn cần dỗ dành, mà Diệp Bạch cũng thích dỗ dành cô.
Bọn họ ăn một bữa riêng tư ở một khu vườn yên tĩnh, món ăn nhẹ nhàng dinh dưỡng, hương vị ngon, chỉ là trong bữa ăn hai chuyện mây.
Rõ ràng từ lâu bọn họ từng mật như .
quá khứ thật sự quá nặng nề, một mật là thể xoá bỏ, là thể hoà hợp như lúc ban đầu?
Sau khi ăn xong, bọn họ trở về.
Lục U trở về phòng cho Lục Ngộ ăn, Diệp Bạch và Lục Thước buổi xã giao, mãi đến chín giờ tối mới trở về. Lúc trở về, Diệp Bạch còn thoang thoảng mùi rượu. Nếu là ngửi kỹ còn ngửi thấy mùi rượu ngoại.
Lục U ngủ , Tiểu Lục Ngộ thì đang ngủ chiếc giường nhỏ bên cạnh.
Ánh đèn mờ mờ.
Diệp Bạch cúi con trai hồi lâu, ngước mắt Lục U: “Anh thể ở đây một đêm ?”
Lục U còn kịp gì, Diệp Bạch mò lên giường.
Anh đá giày, cởi quần áo mà cứ thế ôm cô, vùi mặt cổ cô… Lục U thoát nên đành để mặc , chỉ cho là say bí tỉ .
Ngay lúc cô cho rằng Diệp Bạch sắp ngủ.
Anh dựa cố cô, thì thầm: “Lục U, lâu như , con chúng cũng đời nhưng em vẫn lạnh lùng với , lạnh lùng với mối quan hệ của chúng . Thực , là em thể tha thứ cho , mà là em thể tha thứ cho chính em lúc đó đúng … Em cho rằng thứ nhất tha thứ cho thì cũng tốn thương gì nữa!”
Buổi chiều, đến gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ cho rằng hành vi của Lục U là một loại tâm lý trốn tránh. Cô cảm thấy chỉ cần hòa giải với Diệp Bạch thì sẽ ở trong phạm vi an , cho nên từ đầu đến cuối bọn họ vĩnh viễn thể bước một bước đó. Song con là động vật tình cảm, chung đụng với thời gian dài như cảm giác gì cho ?
Cho nên Lục U mới cảm thấy đau khổ. Diệp Bạch xong thì ôm chặt lấy cô.
Lục U cụp mắt xuống: “Tôi nghĩ nhiều như ! Diệp Bạch, làm chuyện phức tạp lên !”
Diệp Bạch phản bác.
Anh là đàn ông, tranh cãi với phụ nữ. Từ nay về tất cả những gì cô đều đúng, mỗi lời cô đều là chân lý. Anh hại cô khúc mắc trong lòng, là một tên khốn!
dù , Lục U cũng đẩy .
Cô cho phép ở bên cạnh cô, cho phép chăm sóc con trai, cho phép cùng đón Tết.
gì về nỗi đau khổ của cô.
Diệp Bạch ôm cô chặt đến mức Lục U gần như thở nổi. Cô nhịn mà : “Diệp Bạch, thật sự nghiêm trọng như nghĩ ! Chỉ là thế gợi lên hứng thú, lãnh đạm mà thôi. Đối với ai cũng mà.”
Lãnh đạm, thế gợi lên hứng thú… Diệp Bạch tỉnh rượu.
Anh bắt đầu nghi ngờ Lục U, đó nghi ngờ bản , cả đêm nay đều uống phí !
Sắp đến rạng sáng, Diệp Bạch cuối cùng thuận theo, ghé tai cô nhỏ: “Dù là bệnh, chúng cũng bệnh cùng ! Qua năm sẽ chuyển đến chỗ em ở.”
Lục U nên lời: “Nương nhờ ? Tôi bao ăn mặc, nuôi đàn ông.”
Diệp Bạch ghé mặt cổ cô, cô trong chăn, cơ thế ấm áp. Anh nhẹ nhàng : “Sau sẽ nộp lên bộ tài sản. Sau đó sẽ kiếm tiền nuôi em, nuôi Tiểu Lục Hồi và Tiếu Lục Ngộ… Chỉ cần để cho một ít tiền xăng và tiền t.h.u.ố.c lá là .”
Lục U chiếc áo khoác : “Vậy đến khi mua quần áo ngoài tán gái mà tiền thì sẽ hối hận đấy!”
Cơn buồn ngủ của Diệp Bạch kéo tới, lẩm bẩm: “Anh từng tuổi làm gì còn lòng đó?”
Anh ngủ , nhưng Lục U buồn ngủ chút nào.
Thực cô vẫn quen với việc ở bên cạnh, nhưng Diệp Bạch dường như thực sự... dựa cô và sống cùng cô. Cô cũng tìm lý do để từ chối, cô nghĩ cứ thử xem !
Bọn trẻ cần một bố, gia đình cần một đàn ông. Cô cũng bố lo lắng.
Trên thực tế, cuộc sống sẽ tệ hơn nữa... Cứ như cho đến ngày mùng năm Tết.
Đến giờ đón Tiểu Lục Hồi, Diệp Bạch chuẩn xe từ sáng sớm, vẫn là chiếc Cullinan màu hồng, cũng ăn mặc đẽ…
Lục U thêm một cái, cảm thấy thật giống một con bướm.
Cô hỏi: “Lấy xe ở ? Không là lái đó chứ?”
Diệp Bạch nhẹ nhàng đạp chân ga, tự nhiên : “Em lái chứ! Màu hợp với em!”
Anh thường tặng đồ cho cô, hơn nữa đều là những món quà khá đắt tiền. Khi Lục U vui vẻ cũng sẽ lấy, nhưng cô cảm thấy chiếc xe quá sặc sỡ, lái cho lắm.
Diệp Bạch chịu thu hồi , : “Anh lái chiếc xe quá phô trương.”
Lục U cạn lời: “Anh cũng phô trương !”
Giá xe cộng với dáng vẻ của Diệp Bạch, cô nghĩ mà lái xe ngoài thì các cô gái nhất định sẽ lao ầm ầm… Nghĩ đến cảnh tượng đó, Lục U khỏi khẽ.
Khi rộ lên, trông cô vẻ thoải mái hơn nhiều. Cũng bóng dáng của đây!
Diệp Bạch nhịn cúi hôn cô. Thứ nhất là Lục U , thứ hai là xe đang đậu cửa nhà đấy, quá trắng trợn . Cô đẩy , nhưng mà nhẹ giọng : “Buổi tối đến chỗ em ngủ, em một mực từ chối. Bây giờ hôn em một cái em cũng chịu! Lục U, lúc nào thì em mới bằng lòng cho một phận?”
Anh đến nước , Lục U cũng vòng vèo lảng tránh nữa.
Cô cân nhắc một lát : “Diệp Bạch, sẽ kết hôn nữa! Chúng ly hợp quá nhiều , thực hết duyên hết phận từ lâu! Anh ở bên cũng là thể. đăng ký kết hôn mà chỉ sống chung thôi… Nếu chấp niệm với tờ giấy đăng ký kết hôn thì chúng thế nào ở bên !”
Cô thẳng thắn, cô thể gả cho .
Chỉ sống chung.
Nói một cách khó hơn, chỉ là chăm sóc lẫn , trưởng thành nên một bầu bạn mà thôi, đúng lúc sẵn… Hiện tại cô hề yêu .
Sự thật chung quy luôn chối tai.
Diệp Bạch một tay cầm vô lăng, thẳng cô, hỏi: “Ý em là nếu chúng thể hòa hợp thì thể sống cùng nuôi nấng bọn nhỏ, nếu hoà hợp thì chia tay ngay, dù đăng ký kết hôn nên ràng buộc đúng ?”
Lục U hề phủ nhận.
Diệp Bạch im lặng cô hồi lâu. Đương nhiên kết hôn, nhưng nếu Lục U nhất quyết kiên trì thì cũng ép buộc cô. Dù gì cũng mưu tìm cho một ít lợi ích hoặc bảo đảm.
Giọng dịu : “Vậy nếu biểu hiện , chúng thêm một đứa con nữa ?”
Khuôn mặt Lục U nóng bừng: “Anh ung thư sinh sản ! Muốn sinh thì tự sinh !”
Diệp Bạch ngượng ngùng: “Anh làm sinh ? Anh phụ nữ! thế phối hợp với em.”
Lục U là lưu manh, xuống xe.
Vừa nhúc nhích, Diệp Bạch nhẹ nhàng nắm lấy cố tay cô, thấp giọng : “Anh đùa thôi! Lục U, điều chắc chắn là chúng sống cùng như yêu bình thường ? Anh hứa sẽ ép em làm chuyện em thích, nhưng hy vọng chúng sẽ ngủ chung chứ như những xa lạ sống trong cùng một nhà. Nếu là thì thà sống cách chỗ em xa, mỗi ngày đến chăm sóc em và các con.”
Lục U “ừ” một tiếng, coi như là chấp nhận.
Diệp Bạch nghiêng hôn cô một cái, giọng trầm thấp: "Thỏa thuận nhé!”
Anh “cảm ơn”.
Khi hai chữ , trong mắt ít nhiều ươn ướt, nhưng nhịn ... Dù cũng là đàn ông, thể quá nhiều lời kiểu cách, việc duy nhất thể làm chính là bù đắp, là kiếm tiền nuôi gia đình.
Anh tâm tư của Lục U, cô ở thành phố C bầu bạn với Lục Khiêm Minh châu.
Anh vấn đề gì cả.
Diệp Bạch thể chạy hai đầu, chỉ cần cô bằng lòng ở bên là . Anh thậm chí thể ở rể, chuyển sự nghiệp của đến thành phố C....
Nói xong những điều , Diệp Bạch vẫn lái xe ngay.
Anh cho Lục U một chút thời gian giảm xóc, tuy hai mắt Lục U ướt át vẫn e dè khác thấy. Cô nhẹ giọng : “Lái xe !”
Diệp Bạch xác nhận cô thì bấy giờ mới khởi động xe. Trên đường , vẫn nắm tay cô chịu buông .
Anh bắt đầu với cô, nhiều điều với cô, thậm chí nhiều điều làm với cô, nhưng sợ khiến cô sợ hãi… Càng sợ cô phản cảm.
Nửa giờ , xe chạy tới nhà họ Chương.
Tiểu Lục Hòi ở đây mấy ngày, nhưng nhớ nên xe dừng thì cô bé chạy tới. Lục U mới xuống xe nhào lòng, cỏ bé vùi vòng tay của mà nũng nịu.
Lục U xổm xuống, hôn cô bé một cái, vẻ mặt dịu dàng. Diệp Bạch vô cùng cảm khái.
Cô bé mà từng thích giờ trở thành một phụ nữ, mang đầy vẻ dịu dàng nữ tính, hầu như khó thế trở về vẻ hoạt bát ban đầu. Tuy nhiên, khát vọng của đối với cô ngày càng lớn, khao khát cô đối xử với như .
Anh nhận thấy Lục U cũng nhớ Tiểu Lục Hồi.
Lúc , đôi mắt cô ươn ướt, rõ ràng là đang xúc động.
Anh bước tới, nhẹ nhàng vỗ vai cô, đó bế Tiểu Lục Hồi lên, dịu dàng : “Không về nhà ngay ?”
Lục U “ừ” một tiếng.
Chương Bách Ngôn bước khỏi biệt thự, tay xách một chiếc vali màu hồng, bên trong là những món quà và đồ chơi mà mua cho Tiểu Lục Hồi mấy ngày …
Anh chằm chằm cặp đôi trai tài gái sắc , ánh mắt sâu thẳm.
Một lúc lâu , mới nhẹ giọng : “Quần áo của con bé thì khỏi mang , để đến đồ !”
Vừa Tiểu Lục Hồi còn chạy, bây giờ đành lòng rời xa .
Cô bé trượt xuống Diệp Bạch, để Chương Bách Ngôn ôm một cái.
Chương Bách Ngôn ôm cô bé, khẽ sở đôi chân ngắn ngủn : “Trẻ con lớn nhanh, quần ngắn , mua thêm quần cho con bé!
Lục U .
Chương Bách Ngôn dường như còn điều gì khác nhưng cuối cùng cũng gì, chỉ ôm Tiểu Lục Hồi. Giờ khắc , những chuyện qua giữa và Lục U dường như tan biến theo chiều gió... Rốt cuộc cả hai đều mới.
Những gì còn là sự lưu luyến của với Tiểu Lục Hồi.
Lục U nỡ, vì thế nhẹ giọng : "Nếu và Tần Dụ đồng ý, khi Tiểu Lục Hồi chính thức tiểu học thì
thể ở chỗ các kỳ nghỉ đông và nghỉ hè! Đương nhiên con bé bằng lòng.”
Tiểu Lục Hồi ôm lấy mặt Chương Bách Ngôn, mềm mại hôn .
Chương Bách Ngôn chạm cái đầu nhỏ của cô bé, lời cảm ơn với Lục U. Tình cảm của bọn họ đến nước cũng chỉ thể là hai chữ, cảm ơn.
Cảm ơn đồng hành trong sinh mệnh, cảm ơn thành cho , cảm ơn sự thấu hiểu hôm nay.
Hàng ngàn hàng vạn lời đều chẳng thốt nên câu. Diệp Bạch ghen !
cũng hiểu rằng tình yêu thứ tự , dù ghen đến cũng thể đổi thứ tự… Anh nghĩ, nếu cho một cơ hội lựa chọn, vẫn chọn là đến , chọn là cuối cùng ở bên cô!
Nghĩ đến đó trong lòng ghen!
Lúc Tiểu Lục Hồi thật sự sắp rời , Tần Dụ từ trong nhà . Trong thời gian ở cữ thể gió song cô vần tiễn… Cô đưa cho Tiểu Lục Hồi một món đồ chơi nhỏ, khi cô
xổm xuống, Tiểu Lục Hồi cũng khẽ hôn cô , còn gọi cô là dì.
Tần Dụ khẽ mỉm . Hốc mắt cô phiếm lệ.
Khi chiếc Cullinan chậm rãi rời , Chương Bách Ngôn cởi áo khoác khoác lên cô, mắng: “Sao ngoài? Ngoài trời gió lớn, lỡ để mầm bệnh thì !”
Tần Dụ theo , hai cùng nhà.
Cô nhẹ giọng : “Chương Bách Ngôn, chúng chỉ sinh một đứa thôi ?”
Chương Bách Ngôn nghiêng đầu cô.
Anh ngạc nhiên, bởi vì Tần Dụ vẻ thích trẻ con, cho rằng cô một cô con gái, gom thành chữ …
Tần Dụ lắc đầu, cô cô sinh.
Cô với chồng rằng cô sinh con mà là sợ sinh con gái.
Như bây giờ là .
Thực chương Bách Ngôn đủ trai gái .
Thêm một đứa nữa thực gây mất cân bằng. Trong lòng khác, cứ để yêu chiều cô bé đó ... Đây chính là tình yêu của cô dành cho !
Từ đầu đến cuối, đều là tình yêu mà cô sẵn lòng tác thành.
Hoàng hôn đỏ như trái quất, vẻ mặt Tần Dụ ôn hòa. Nếu cô tiếc nuối là giả... cô thích một cuộc sống bình dị và nhẹ nhàng. Những thứ chấn động lòng vẫn nên để cho Chương Bách Ngôn và Lục U thuở thiếu thời thì hơn!
Bây giờ chồng cô yêu cô, thể là .
Và Tiểu Lục Hồi cũng dễ thương, cô thích.
Trong nhà vang lên tiếng của trẻ con, là của con trai Chương Vũ, cũng là đứa con út mà Chương Bách Ngôn thích... Mỗi đêm sẽ thức dậy hai để xem con trai. Anh sẽ ôm con trai và nhẹ nhàng dỗ dành, là bố hiếm đời.
Cho nên Tần Dụ bằng lòng tác thành cho một chút.
