Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2720-2729: Anh ôm Tiểu Lục Hồi đi
    Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:30:53
    Lượt xem: 3 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Chờ Tần Dụ cho con b.ú xong, cô mệt mỏi ngủ. Chương Bách Ngôn đặt em bé xuống, nhẹ giọng : "Cố thức một chút, thím giúp việc trong nhà sắp đến . Bà làm món trứng luộc với nhãn, uống hằng ngủ, bồi bổ nguyên khí."
Tần Dụ gật đầu.
Sau đó hai vợ chồng đều im lặng một lúc. Cả hai đều cha , tự lên kế hoạch việc, chính vì mà sự giúp đỡ của Lục Khiêm hôm nay mới quý giá đến . Nó cũng khiến Chương Bách Ngôn nhất định làm một nữa. Anh chỉ một mà còn vợ con chăm sóc.
Lúc Tiểu Tần Phấn nhỏ giọng : “Bé ị .” Trong phòng bệnh một mùi hương khó tả.
Chương Bách Ngôn với Tần Dụ: "Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát , đổi tã cho thằng bé."
Anh cố ý học qua nên khi thực hành vô cùng lưu loát.
Tần Dụ lặng lẽ , vẻ mặt dịu dàng. Lúc , Tiểu Tần Phấn chạy tới rót nước ấm cho cô, cẩn thận đút cho cô uống... Ánh mắt cô chòng chọc, lẽ là do Tần Dụ bỗng chốc sinh em bé.
Tiểu Tần Phấn cảm thấy thật thần kỳ. Bốn , yên tĩnh và ấm áp. Hạnh phúc mà họ mong ước lẽ chỉ đơn giản như , một nơi để chung sống như một gia đình, một công việc , nuôi dạy con cái mập mạp và khỏe mạnh...
Vài ngày , Chương Bách Ngôn gặp Lục U trong bệnh viện.
Chắc là cô đến thăm vợ của "Thúc Bình", cô một mà còn dắt tay Tiểu Lục Hồi. Đã sắp đến Tết nên Tiểu Lục Hồi ăn mặc khí vui mừng. Chiếc áo khoác kiểu Anh màu đỏ, chân đôi giày nhỏ, tóc xoăn... làn da trắng nõn mềm mại.
Tiểu Lục Hồi thấy Chương Bách Ngôn tiên, gọi một tiếng bố.
Chương Bách Ngôn giật , ngay đó xổm xuống, mặc cho cô nhóc lao tới hôn lên mặt một cái... Anh sợ Lục U tự nhiên nên ngước mắt lên cô, nhưng vẻ mặt của Lục U cũng ôn hoà.
Chắc hẳn Lục U cũng Tần Dụ sinh con.
Cô bước tới, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ cô ?”
Chương Bách Ngôn ôm Tiểu Lục Hồi dậy, ánh mắt Lục U vẫn bồi hồi nhưng ẩn sâu tận đáy lòng. Anh gật đầu: “Mấy ngày nay khá hơn nhiều ! Thay lời cảm ơn với bố em nữa nhé.”
Lục U : “Ông sợ phiền toái nhất, cảm ơn tới cảm ơn lui ngừng .”
Chương Bách Ngôn cũng mỉm .
Họ ở hành lang bệnh viện, trò chuyện như những bạn cũ, như thể tất cả quá khứ trôi theo gió... Cũng đúng, trong lòng khác, dù lúc đó chấn động mạnh đến cũng chỉ là cảnh còn mất! Giống như khi năm đó gặp , bọn họ lạnh lùng và tổn thương nhưng thực vẫn thích , giờ buông bỏ sẽ trở nên bình thản.
Lục U sờ Tiểu Lục Hồi, : “Con bé nhớ ! Anh dẫn nó chơi nửa ngày , buổi chiều sẽ đến đón con bé. Anh yên tâm, dặn con bé làm phiền Tần Dụ , con bé ngoan.”
Chương Bách Ngôn hôn Tiểu Lục Hồi.
Anh thực sự nhớ cô bé, sáu tháng nay bận rộn ở thành phố C, gần như đến thăm cô bé . Hiếm khi cô bé giận , làm mặt giận với .
Anh ôm Tiểu Lục Hồi rời .
Lục U vẫn ở chỗ cũ. Một lúc , điện thoại di động vang lên, là Diệp Bạch gọi tới.
Đã lâu như , Diệp Bạch vẫn chuyển lên chính thức.
Anh vẫn chỉ là bố của Tiểu Lục Hồi và Tiểu Lục Ngộ, chỉ quyền chăm sóc, quyền gì khác. Anh trực tiếp hỏi cô: “Sữa bộta Lục Ngộ hết , trong nhà còn ? Không thì ngoài mua một hộp về." Lục U nhẹ giọng : “Trong tủ bên trái trong phòng bếp còn hai hộp nữa. Diệp Bạch “ừ” một tiếng, tìm.
vẫn cúp máy, một lúc mới hỏi: “Em về thành phố C ?"
Lục U đoán đang nghĩ gì, nhưng cô giải thích, cũng cần giải thích. Chương Bách Ngôn sinh
con trai Diệp Bạch còn loay hoay chuyện quá khứ. Năm đó hai bọn họ tan vỡ chỉ vì hiểu lầm một cái ôm....
Nghĩ đến đây, Lục U cảm thấy phản cảm với : “Tôi đầu là quyền tự do của , cần báo cáo với nhỉ!"
Diệp Bạch dùng một chút: "! Không cần báo cáo! Anh chỉ hỏi thế thôi!"
Anh còn : "Không nữa, đang pha sữa bột cho con trai." Chương Bách Ngôn dẫn Tiểu Lục Hồi về phòng bệnh.
Tần Dụ đang cho con bú, thấy Tiểu Lục Hồi thì vô cùng kinh ngạc: "Tình cờ gặp ?"
Tiểu Lục Hồi cũng ngạc nhiên khi thấy em bé đang b.ú .
May mà cô bé còn nhỏ, là con gái, nếu Tần Dụ sẽ thấy vô cùng hổ. Cô vội lấy đồ che sang chồng : "Anh tình cờ gặp Lục U hả?”
Chương Bách Ngôn gật đầu, ôm Tiểu Lục Hồi xuống bên cạnh giường, cho cô bé xem em bé.
Tần Dụ vốn đang ngượng ngùng, khỏi liếc chồng tỏ ý trách cứ. Chương Bách Ngôn : "Con bé còn nhỏ, gì !"
Anh xong, Tiểu Lục Hồi lắp bắp : "Hồi nhỏ con cũng ăn như !"
Bầu khí lập tức vô cùng ngượng ngập. Tần Dụ nhẹ giọng trách chồng: "Trẻ con ngày nay hiểu sớm lắm!"
Chương Bách Ngôn sờ đầu Tiểu Lục Hồi, nhẹ nhàng : "Dì ngại đó, chúng chuyện nữa, nào?”
Tiểu Lục Hồi ngoan ngoãn gật đầu.
Cô bé đắm đuối em bé, khen em bé đáng yêu giống Lục Ngộ, lúc Lục Ngộ mới sinh trông cũng giống . Cô bé líu lo, còn Chương Bách Ngôn chỉ im lặng , Tần Dụ cũng ... Thỉnh thoảng cô vẻ mặt của chồng. Thật trong lòng cô rõ, trong ba đứa con tính luôn Tiểu Tần Phấn, Chương Bách Ngôn thích Tiểu Lục Hồi nhất, lẽ là vì cô bé là con gái duy nhất của , hoặc cũng lẽ cô bé sinh từ thương nhất, nên cách đối xử với Tiểu Lục Hồi cũng khác.
Tần Dụ cũng so đo.
Không cô quan tâm Chương Bách Ngôn, mà do cô trải qua quá nhiều chuyện, nếu giác ngộ thì thật lãng phí
cuộc đời. Lục U buông bỏ, cô việc gì cứ ôm buồn bực trong lòng. Hiện tại ở bên cạnh Chương Bách Ngôn là cô, cũng chăm sóc mấy con , như là đủ .
Nếu cuộc sống luôn hảo thì còn chia cay đắng ngọt bùi. Ánh mắt cô dịu dàng, Tiểu Lục Hồi ngọt ngào gọi “Dì”, đó còn hôn lên má cô một cái, hỏi cô sinh em bé đau , cô bé non nớt : "Bà ngoại ở nhà , sinh em bé chính là dạo Quỷ Môn quan. Dì ơi, Quỷ Môn quan là gì ạ?”
Tần Dụ cảm thấy cô bé ngoan. Làn da mềm mịn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, ai cũng thích.
Cô khỏi về phía Chương Bách Ngôn, thật cô bé giống chồng , nhưng chắc vì là con gái nên vẫn nét giống Lục U hơn... Cô dường như thể tưởng tượng khi còn niên thiếu Lục U đáng yêu thế nào, khó trách vẫn nhớ mãi quên.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tiểu Lục Hồi, : "Quỷ Môn quan là con đường rời khỏi nhà."
Tiểu Lục Hồi suy nghĩ cả buổi mới thốt một câu: "Vậy dì về ?"
Tần Dụ ừ nhẹ.
Tiểu Lục Hồi tỏ vẻ hiểu, cô bé chợt nhớ đến vô tình làm c.h.ế.t chú chim non ông ngoại nuôi, lúc đó cô bé nghĩ đến chuyện bỏ nhà trốn , hóa bước ngoài chính là Quỷ Môn quan! Vậy cô bé vẫn nên bỏ thì hơn, lỡ Quỷ Môn quan sẽ thể về nhà !
Một lớn một nhỏ trò chuyện suốt cả buổi!
Tiểu Chương Vũ khi cho ăn no thì ợ một cái, Tiểu Lục Hồi thấy thế thì thỏ thẻ : "Có em bé buồn ngủ ạ?"
Chương Bách Ngôn cẩn thận ôm em bé, ôn hòa : " , em bé mới sinh đều ngủ cả ngày."
Tiểu Lục Hồi gật đầu: "Hồi nhỏ con cũng .”
Cô bé bố ôm em bé đến chỗ đặt nôi, suy nghĩ gì đó nhảy xuống giường.
Trước khi , cô bé quên đắp chăn cho Tần Dụ, cực kỳ thiết.
Tần Dụ giật , đó nở nụ dịu dàng.
Tiểu Lục Hồi như cái đuôi theo Chương Bách Ngôn. Chương Bách Ngôn ôm Tiểu Chương Vũ, cô bé liền ôm chân bố, cực kỳ
dựa dẫm... Tần Dụ : "Đợi đến trưa dẫn con bé và Tiểu Tần Pấắn ăn ! Em ở đây việc gì , em ngủ một chút." Chương Bách Ngôn lo lắng: "Lỡ tên nhóc tẻ ướt quần thì ?"
Tần Dụ : "Có y tá lo !"
Chương Bách Ngôn đồng ý, đợi con trai ngủ say, giúp Tần Dụ châm nước mới gọi Tiểu Tần Phấn ngoài ăn cơm. Thật , là ăn nhưng thực họ chỉ xuống nhà ăn của bệnh viện, lượng và chất lượng đều hạn, nhưng như đối với Tiểu Tần Phấn là .
Cả ngày đều ăn trong phòng bệnh, miệng nhạt thếch.
Sự xuất hiện của Tiểu Lục Hồi giống như một nàng tiên nhỏ, giải cứu .
Tiểu Lục Hồi quen nuông chiều, thích mấy món trong nhà ăn nên ăn ít... Chương Bách Ngôn nhéo mũi nhỏ của cô bé, bảo cô bé ăn thêm mấy miếng cơm, cô bé là đồ nhõng nhẽo.
Tiểu Lục Hồi ăn thêm mấy muỗng cơm, lấp đầy cái bụng nhỏ.
Cô hăm hở xin phép Chương Bách Ngôn: "Con dẫn em trai về chơi... Chăm sóc vài ngày ạ?"
Chương Bách Ngôn bật : "Em trai còn nhỏ lắm! Con chăm em ."
Tiểu Lục Hồi tỏ sốt sắng: "Con pha sữa! Lúc chăm Tiểu Lục Ngộ con học theo từ lâu ."
Chương Bách Ngôn nhéo mũi cô bé: "Con định lấy Chương Vũ luyện tập ..”
Tiểu Lục Hồi ngượng ngùng. Cô bé thấy khác nuôi thú cưng, từ khi còn bé xíu đến lớn. Cô bé cũng nuôi... cô bé thích nuôi mấy vật nhỏ như chó mèo, chỉ thích nuôi gì đó lớn, nên Tiểu Chương Vũ cô bé thấy thích.
Đối với Chương Bách Ngôn, cho dù cô bé đòi hái thì cũng sẽ hái cho cô bé.
Tiểu Chương Vũ thì . Chương Bách Ngôn nghiêm túc với cô bé: "Nếu con mượn Tiểu Chương Vũ về nhà, con xin phép dì Tần, vì dì là chăm Tiểu Chương Vũ."
Tiểu Lục Hồi hỏi nữa.
Cô bé Chương Bách Ngôn, thế nào, một hồi lâu cô bé mới thầm ý : "Hóa địa vị trong nhà của bố thấp như !"
Chương Bách Ngôn khẽ ừ: "Bố theo dì Tần."
Tiểu Lục Hồi gật đầu: "Bố Diệp cũng theo , bố sợ nhất! Mẹ gì bố cũng làm theo, nhưng vẫn thèm để ý đến bố."
Chương Bách Ngôn về chuyện giữa Diệp Bạch và Lục U từ lâu.
Anh tiện tham gia.
Anh ôm Tiểu Lục Hồi hỏi: "Vậy con thích bố Diệp ?”
Tiểu Lục Hồi thành thật : "Thích! Tiểu Lục Hồi cũng thích bố!"
Vì chứng minh lời của là thật, cô bé ngẩng đầu hôn lên cằm Chương Bách Ngôn... Trẻ con nhỏ nhắn mềm mại khiến ai cũng mềm lòng, huống chỉ là một cô bé nhỏ, đợi cô bé lớn giống Lục U, Chương Bách Ngôn nghĩ lẽ nỡ để cô bé lấy chồng.
Đôi mắt ươn ướt.
Tiểu Lục Hồi bỗng nhiên tìm thấy một hộp kẹo mang theo bên , cô bé đưa cho Chương Bách Ngôn: "Mẹ nhờ con đưa, là đưa riêng cho bố."
Chương Bách Ngôn ngẩn .
Đó là một hũ kẹo nhỏ màu hồng, trong đó bảy, tám viên kẹo, cùng với một tấm séc ép nhựa và một bức thư.
Tấm séc giá trị 50.000.000 đồng.
Anh mở bức thư xem. Đây là thư tay của Lục U, nội dung trình bày đơn giản: [50.000.000 đồng là tiền đổi lấy chiếc vòng tay ngọc bích. Nó vốn thuộc về và Lục Hồi, nhưng nghĩ tương lai Lục Hồi mới dùng đến chiếc vòng tay, còn hiện tại đang cần tiền hơn. Vòng tay mua cũng .]
Một đoạn văn đơn giản, hề mang theo chút cảm xúc nào. Chương Bách Ngôn xong hiểu.
Lục U cố ý đến thành phố C bởi vì tình trạng hiện nay của từ chỗ bố cô. Theo cô , bây giờ cuộc sống của khá khó khăn, thậm chí còn nhận ý của Lục Khiêm.
Lục U là kiêu ngạo.
Nếu cô vô cớ đưa tiền cho , chắc chắn sẽ nhận, nên cô dùng của hồi môn tặng cho Tiểu Lục Hồi. Cô , món đồ vốn thuộc về và Tiểu Lục Hồi... Trong lòng Lục U, cô dành một nơi, thuộc về... Thuộc về quá khứ của họ, cho dù đớn đau cùng cực, cho dù hiện tại hai họ còn tình cảm, nhưng những ký ức, những chuyện khắc cốt ghi tâm thể thế .
Đôi mắt Chương Bách Ngôn ươn ướt.
Tiểu Lục Hồi lau nước mắt: "Cậu , đàn ông con trai mà là đồ khốn.”
Chương Bách Ngôn ôm chặt cô bé.
Anh hôn cô bé, tiếp nhận lòng của Lục U. Anh quyết định sẽ cố gắng tích góp càng nhiều của hồi môn cho Tiểu Lục Hồi...
Buổi chiều, Lục U đến đón Tiểu Lục Hồi về.
Cô phòng bệnh, cô luôn cảm thấy nên bước thế giới của Tần Dụ, con là con, cô là cô... Cô cần khiến Tần Dụ cảm thấy bối rối.
Chương Bách Ngôn ôm Tiểu Lục Hồi ngoài, thấy Lục U cạnh cửa sổ phía cuối hành lang. Cô đang ngoài cửa sổ.
Anh đến gần mới bên ngoài tuyết rơi.
Chương Bách Ngôn giao con cho cô, nhẹ giọng : "Để đưa hai con về! Tuyết rơi nên lái xe."
Lục U đón lấy Tiểu Lục Hồi, thản nhiên : "Tài xế gia đình đến , ."
Chương Bách Ngôn gật đầu.
Anh nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của Tiểu Lục Hồi, ngước mắt Lục U: "Tần Dụ và Tiểu Tần Phấn đều thích con bé, Tết đón con bé qua nhà ở mấy ngày, tiện ?”
Lục U lập tức đồng ý mà gần như suy nghĩ gì. Tiểu Lục Hồi vui, vươn tay ôm Chương Bách Ngôn, hôn hai cái.
Khi cô bé hôn Chương Bách Ngôn, Lục U vẫn đang ôm cô bé nên vô tình kéo cô gần Chương Bách Ngôn. Có lẽ đây là cách gần nhất của hai suốt mấy năm nay, nếu cảm giác chắc chắn là chuyện thể, nhưng thời gian trôi , thứ đổi, còn chỉ là chút cảm xúc bùi ngùi.
Dù họ từng yêu khi tuổi còn trẻ.
Trước khi Lục U chuẩn về, ánh mắt Chương Bách Ngôn sâu thẳm cô: "Anh vẫn nên một tiếng cảm ơn em."
Lục U gì, chỉ nở nụ nhẹ.
Cô ôm con rời , ánh đèn hành lang kéo dài bóng dáng cô... Tiểu Lục Hồi trong lòng cô trông thật nhỏ bé, thế nhưng sinh linh sống chính là minh chứng cho mối quan hệ yêu hận của họ.
Sống mũi Chương Bách Ngôn cay cay, thực lòng cảm ơn cô sinh Tiểu Lục Hồi.
Đáng yêu như !
Khi trở về phòng, thấy chồng như mang tâm sự, vợ hiểu, chỉ là .
Đêm dài yên tĩnh, bọn trẻ đều ngủ hết, Tần Dụ khẽ hỏi: "Đang nghĩ đến cô ?”
Chương Bách Ngôn giật chột .
Anh cửa sổ sát đất đầu , thấy khuôn mặt điềm tĩnh của vợ ánh đèn. Cô nhẹ: "Đều là chuyện lúc
còn trẻ, ai mà thích chứ, hơn nữa hai còn con, đương nhiên dễ dàng quên .
Cô nghiêm túc , khiến cách nào pha cầu đùa.
Anh tới ôm vai cô, để cô ôm eo , tận hưởng giây phút yên bình hiện tại. Một lúc , giọng Tần Dụ vang lên từ trong lồng n.g.ự.c : "Chương Bách Ngôn, em để ý, mà là vì em thoáng ! Em sống như một vợ ghen, em nghĩ chỉ cần làm vai trò một chồng và một bố... Thời gian còn nghĩ cái gì, nghĩ đến ai, em thể kiểm soát , cũng kiểm soát."
Chương Bách Ngôn mềm lòng.
Anh hầu như bao giờ mấy lời yêu đương với Tần Dụ, bởi vì họ quen khi cả hai còn trẻ, hơn nữa, trong lòng vẫn luôn chất chứa hình bóng một khác. tình cảm với cô.
Có cơn sóng to gió lớn sẽ trở nên sóng yên biển lặng.
Anh cúi đầu : "Sau đừng nhắc chuyện nữa, là chuyện quá khứ !"
Sau đó, hôn cô. Dưới ánh hoàng hôn nhàn nhạt, nâng khuôn mặt cô, hôn lên môi cô, dịu dàng triền miên... Họ lâu gần gũi, từ khi viện hầu như làm mấy chuyện mật, một nụ hôn hiếm hoi khiến xúc động, cảm giác khó kiềm chế đối phương còn sâu sắc hơn cả niềm yêu thích.
Tiểu Lục Hồi chơi cả ngày, vui mệt.
Cô bé lên xe bao lâu say giấc nồng.
Lục U đắp chăn len cho cô bé, sợ cô bé cảm lạnh. Khi về đến Lục Viên, cô bảo tài xế dừng xe ở căn biệt thự chính, tài xế gương chiếu hậu nở nụ : "Ngủ ngon quá. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng luôn kìa!"
Lục U cũng mỉm .
Xe dừng , tài xế đang định bước qua mở cửa xe, ôm Tiểu Lục Hồi xuống xe thì nhanh chân hơn ông . Tài xế nhận đó là chồng của cô chủ: "Ngài Diệp? Không ngài đang ở thành phố B , ngài cũng đến đây ?"
Diệp Bạch dựa con trai Lục Ngộ mới thể bước chân nhà họ Lục.
Lục Khiêm và Minh Châu còn , trong khi Lục Thước cứ đổi thất thường, lúc nào cũng làm khó làm dễ .
Tài xế tiếp đón mà thầm suy nghĩ trong lòng. Quả là mang dòng m.á.u phương Tây, trời lạnh thế mà chỉ mặc một chiếc. áo sơ mi trắng, hê hê... Định hấp dẫn ai đây! dáng của ngài quả thật , mặc đồ trông thon gầy nhưng cởi đồ thịt.
Tài xế ngây ngốc, Diệp Bạch mở cửa xe.
Lục U hề bất ngờ khi thấy , chỉ hờ hững hỏi: "Lục Ngộ ?”
Diệp Bạch bế Tiểu Lục Hồi trả lời: "Anh đưa con qua đây luôn ! Mẹ đang trông con!"
Lục U quấn khăn quàng cổ, thản nhiên : "Đừng xưng hô lung tung! Chúng sẽ tái hôn."
Diệp Bạch ôm Tiểu Lục Hồi lấy chăn đắp cho cô bé, tự nhiên đáp: "Anh , hiện tại chỉ thể dựa con trai của chúng , nên đây cũng là gọi theo con mà."
Lục U lười cãi với , cô đến cửa phủi tuyết vai xuống.
Trong nhà ấm áp, cô cởi áo măng tô , ôm Tiểu Lục Hồi về phòng ngủ.
Đây là phòng cô ở từ đến giờ, trang trí đầy thơ mộng. Diệp Bạch quả thật hiếm khi đến đây.
Thời gian họ yêu đương, kết hôn, chính thức ở bên dài lắm, tính đây là thứ hai bước đây.
Lục U đặt Tiểu Lục Hồi lên giường.
Chiếc váy len mỏng cô làm tôn lên vóc dáng thon thả động lòng . Góc nghiêng của cô vẫn dịu dàng như , khiến Diệp Bạch khỏi rung động, ôm cô.
Khi Lục U dậy, ôm eo cô từ phía , áp sát lưng cô.
Anh trầm giọng : "Gặp cả ngày, hai gì ?"
Lục U thừa đến đây là vì chuyện mà.
Cô kéo tay cho đụng chạm, thực hơn nửa năm nay cũng chạm cô, nhưng bây giờ sự chống cự của cô vô dụng, đàn ông kích động sức mạnh hề nhỏ... chỉ ôm cô, dám làm chuyện gì quá
đáng, nếu lẽ Lục U sẽ mặt một thời gian dài.
Diệp Bạch khàn giọng : "Lục U, đang ghen đó."
Lục U giật , khẽ : "Anh kết hôn sinh con , và còn thể cái gì chứ? Mà cho dù cái gì cũng nghĩa vụ báo với , hiện tại chúng chẳng quan hệ gì cả."
Nói xong, cô giấy khỏi .
Cô : "Về đừng như nữa, trong nhà thấy . , dễ gây hiểu lầm!"
Ánh mắt Diệp Bạch trở nên sâu hun hút.
Anh đôi mắt cô, khẽ : "Lục U, cũng qua lâu lắm , khi nào em mới đồng ý tha thứ cho , trở về bên cạnh ? Anh chính thức sống cùng con các em."
Lục U nhẹ, cô làm bộ làm tịch mà thẳng: "Tôi tâm trạng lo nghĩ chuyện đó! Diệp Bạch, nếu cảm thấy chịu cô đơn thì thể tìm một nào đó kết hôn, cần chờ đợi , chỉ thiệt cho bản .”
Cô , còn dám cái gì nữa.
Có gì thêm nữa cũng chỉ khiến hai bên vui. Anh dịu giọng : "Nghe lời em hết! Anh .
Lục U , chẳng qua để chừa cho đường lui mà thôi, đến lúc khác sẽ những lời , sống cùng cô, làm vợ chồng với cô... Thật Lục U chịu tha thứ cho , chỉ là cô tâm trạng mà thôi. Cả sinh lý lẫn tâm lý đều .
Tính cô khá lạnh nhạt.
Hoặc Minh Châu dẫn cô gặp nhiều bác sĩ. Bác sĩ ở độ tuổi sẽ nhiều biểu hiện bệnh, chỉ kinh nguyệt ít và đều... Điều liên quan đến việc cô cảm giác đối với Diệp Bạch.
Hai đang chuyện thì tiếng giúp việc vang lên bên ngoài cửa: "Cô chủ, Diệp, đến giờ ăn cơm ạ."
Tiểu Lục Hồi đang ngủ, Lục U yên tâm. Cô : "Tôi sẽ ăn trong phòng!"
Người giúp việc hỏi: "Còn Diệp thì ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2720-2729-anh-om-tieu-luc-hoi-di.html.]
Mặc dù Diệp Bạch ở cùng cô, nhưng hiện tại đang dựa dẫm con trai tìm chỗ ở đây, thể tự tại ở Lục Viên như ? Anh thấy vẫn nên xuống đại sảnh ăn cơm thì hơn.
Sau khi ăn xong, ôm Tiểu Lục Ngộ qua phòng, em bé vài tháng tuổi đói .
Lục U ôm con, lưng với bắt đầu cho bé uống sữa. Diệp Bạch cô thích thấy, nên ở ghế sô pha trong phòng khách lướt điện thoại, lướt một lúc thì thấy tin tức về Chương Bách Ngôn...
Diệp Bạch kinh ngạc hồi lâu.
Thật , giống như lời Lục U , cũng kết hôn sinh con, cứ giữ mãi buông để làm gì?
Có lẽ là chột .
Bởi vì hiện tại Lục U thèm để ý đến , nên cực kỳ để ý đến những đàn ông tới gần cô. Đặc biệt, càng để ý việc cô gặp Chương Bách Ngôn, nhưng dám hỏi nhiều.
Đợi cho Tiểu Lục Ngộ ăn xong, ôm con, ai oán địa vị thấp của .
Tất nhiên Tiểu Lục Ngộ làm hiểu ?
Đôi mắt bé mở to, chớp chớp. Lúc , Lục U sửa sang quần áo chỉnh tề .
Diệp Bạch làm như vô tình hỏi: "Có tuần em mới xem mắt đúng ?”
Lục U gật đầu: ' , gặp một ."
Diệp Bạch hỏi nữa, dù trong lòng vô cùng để ý. Anh cũng vì hai họ tiến triển, nên nhà họ Lục bèn liên tục giới thiệu đối tượng cho cô, cô từ chối, thỉnh thoảng sẽ xem mắt, nhưng cũng mấy để tâm việc tìm kiếm đối tượng. Tuy , Diệp Bạch vẫn vô cùng quan tâm.
Anh để ý cô cố ý trang điểm chỉ để gặp những đàn ông xa lạ.
Anh nhắc chuyện xưa, thì Lục U lảng sang chuyện khác: "Khi nào. sẽ về thành phố B? Chẳng công ty một hạng mục cần trực tiếp xử lý ?"
Diệp Bạch dựa lưng sô pha: " Ở thành phố C điều hành từ xa cũng ."
Anh hỏi cô: "Em về ?"
Lục U thản nhiên : "Tôi ở thành phố C ăn Tết mới về. Tết năm nay, Tiểu Lục Hồi đến nhà Chương Bách Ngôn chơi vài ngày.
Diệp Bạch giữ bình tĩnh: "Vậy còn em?" Lục U: "Người vợ con nhỏ, thể ở đó chứ?
Diệp Bạch ho nhẹ: "Ý !"
Nhắc tới chuyện , Lục U bắt buộc rõ ràng với : "Diệp Bạch, hiện tại giữa chúng ngoại trừ Lục Ngộ thì còn quan hệ gì nữa, qua với ai là quyền tự do của , nếu thì hiện tại ở Lục Viên cũng lắm .."
Ánh mắt Diệp Bạch sâu hun hút, nhịn hỏi: "Lục U, quả khứ qua lâu như , em hề suy nghĩ gì về ? Không hề suy nghĩ đến việc. chúng sống chung với một nữa ?"
Lục U cũng thật với : "Có suy nghĩ nhiều lắm!"
Mỗi khi cô nghĩ đều lý trí, xuất phát từ thực tế... Không kích thích, luôn để qua một bên nên cũng dần phai nhạt. Cô
nghĩ đáng để miễn cưỡng chỉ vì Tiểu Lục Ngộ, cô miễn cưỡng bản .
Diệp Bạch hiểu ý cô. Anh ép cô nữa.
Anh ở , nhưng qua sáng sớm hôm về thành phố B, đến 30 Tết mới về.
Khi Diệp Bạch lái xe đến, Lục Khiêm đang tưới hoa trong vườn.
Ông thấy tiếng xe thì khế hừ: "Cậu đúng là xem đây như nhà ! Cứ về về suốt!"
Lục Thước Tết cũng dẫn vợ về thăm nhà, hiện đang ở cạnh ông cụ. Nghe ông , bật .
Lục Khiêm hỏi : "Con sốt ruột ? Em gái con hơn ba mươi mà vẫn còn độc kìa."
Lục Thước mỉm : "Không lốp dự phòng , bố cần gì sốt ruột! Dù con cái chăm, nuôi, đây là niềm vui lớn nhất của đơn ?”
Lục Khiêm bĩu môi: "Đừng ngụy biện bậy bại Đây là một gia đình chân chính!... Diệp Bạch danh phận mà cứ suốt ngày nhà , khiến ngoài ."
Lục Thước dìu ông: "Ông của chúng còn bảo thủ lắm!" Lục Khiêm lấy bình tưới cây đập !
Lục Thước vội vàng xin tha, theo ông ngoài gặp Diệp Bạch.
Mùa đông ở thành phố C lạnh.
Lục Thước mặc áo lông dày, đến bên cạnh xe, những món quà đắt tiền Diệp Bạch để phía xe, dáng cao ráo săn chắc của Diệp Bạch, là hai năm nay bỏ ít thời gian rèn luyện, chắc là sẽ dùng đến tại thời điểm quan trọng.
Vì theo đuổi vợ mà vất vả thật.
Lục Thước cầm hai hộp thuốc lá: "Bố cai thuốc , cái trả ."
Diệp Bạch xoay , đưa một điếu thuốc lá, tùy tiện hỏi: "Lục U ?"
Lục Thước nâng tay đồng hồ: "Đi mua sắm ! Đi chung với ! , con trai của đang ngủ, trông , chắc giờ tè ướt quần ."
Diệp Bạch bỏ đồ xuống, lễ phép chào hỏi Lục Khiêm, đó mới nhà. Lục Khiêm con trai: "Con để như ?" Lục Thước: "Nếu thì ạ? Thu tiền phí cổng của ?"
Lục Khiêm giả vờ mất hứng, khẽ hừ nhẹ: "Cùng lắm là thêm bộ bát đũa, còn trông em bé, em gái con cũng thoải mái hơn."
Lục Thước hiểu ý ông .
Anh dìu ông cụ dạo trong vườn. Đi đến tán cây tử đẳng, Lục Khiêm chỉ : "Hồi xưa bà nội dẫn con đến đây hái đậu cô ve, nhưng con làm."
Ông mà đôi mắt rơm rớm, chắc nhớ đến bà nội. Lục Thước cũng buồn.
Anh thường kể, bố thích rèn luyện thể, từng tuổi vẫn kiên trì chạy ba kilomet mỗi ngày. Tuy ông nhưng Lục Thước , ông ở bên thêm
vài năm, ông cũng sống thêm vài năm để chứng kiến Lục U viên mãn, nhưng ông cụ bao giờ hối thúc cô.
Lục Thước luôn tự an ủi bản , còn nhiều thời gian.
năm qua năm khác, ông của già thật , còn nhanh nhẹn như xưa.
Anh bắt đầu thường xuyên về thành phố C, về thăm ông của .
Anh cũng dẫn bọn trẻ về.
Một phần ba nghiệp vụ của Lục Thị mở rộng ở thành phố C, công việc trong ngoài của nhà họ Lục cần tìm xử lý, tất cả bắt đầu tìm Lục Thước giải quyết, Lục Khiêm nhàn rỗi nhưng cũng ngăn mái tóc dần bạc màu theo năm tháng.
"Nghĩ gì đó?"
Lục Khiêm thấy con trai mất tập trung, đoán đang suy nghĩ chuyện gì đó, giọng điệu lắm.
Lại sắp xếp ông về hưu chứ gì?
Lục Thước : "Con đang nghĩ về bữa cơm tất niên tối nay! Với câu đối Tết sáng mai ạ."
Ánh hoàng hôn mênh mang.
Lục Khiêm điềm đạm : "Bây giờ chúng dán luôn , hồ bơi phía chú ý bơm nước, mở hết đèn lên... Trong nhà khí náo nhiệt, bà nội thấy vui mới về xem Lục Thước nhắc nhở ông: "Bố, đây là đêm 30, tết Vu Lan.”
Lục Khiêm mằng : "Khác chỗ nào! Con ngăn cho bà nội về ?"
Lục Thước vội vàng làm.
Lục Khiêm xa, lấy từ trong túi một tờ đơn. Đây là tờ giấy ông trả 200 tệ mới , tất cả liệu đó đều là mũi tên, báo động tình trạng sức khỏe.
Lục Khiêm lặng lẽ bỏ tờ giấy trong sân. Một lát , Diệp Bạch qua, nhặt lên.... Diệp Bạch vài giây, đó sững .
Trên báo cáo đó, tất cả đều là mũi tên hướng lên , ở cuối kết luận sàng lọc. Đề nghị tiến hành kiểm tra thêm về gan, bệnh nhân nghi ngờ mắc bệnh XXX.
lúc tim đập thình thịch thì trong sân vang lên tiếng ô tô, đó Tiểu Lục Hồi chạy xuống xe.
Cô bé đang chơi cùng với cây đũa thần trong tay.
Bé nhào trong n.g.ự.c Diệp Bạch, vô cùng thiết với , còn ôm.
Diệp Bạch một tay đỡ cô bé, Hoắc Minh Châu và Lục U bước xuống xe, trong lòng phức tạp... Đêm ba mươi, sợ mất hứng chọc tức Hoắc Minh Châu nên lén lút cất báo cáo .
Sau đó ôm lấy Tiểu Lục Hồi, hôn một cái: “Mẹ dẫn con mua gì đấy?”
Tiểu Lục Hồi thổi bong bóng lớn: “Mua kẹo cao su ạ”
Diệp Bạch rộ lên, lấy một bao lì xì lớn đưa cho Tiểu Lục Hồi: “Đây là tiền mừng tuổi! Lại đây hôn một cái nào.”
Tiểu Lục Hồi hào phóng hôn một cái.
Lúc , Hoắc Minh Châu cùng với Lục U và mợ Lục Huân tới, tài xế xách đồ theo phía , cả nhà trông đều vui vẻ, ngay cả Lục Khiêm và Lục Thước thấy tiếng tới cũng phấn chấn.
Chỉ Diệp Bạch là thể nào vui vẻ .
Tờ báo cáo mà che che , cuối cùng vẫn nhịn phòng ngủ của Lục U bữa tối.
Cô đang sắp xếp những thứ mua buổi chiều.
Sau mấy tháng sinh Tiểu Lục Ngộ, dáng cô cũng khôi phục tương đối, mua thêm nhiều bộ váy mùa đông hơn.
Nhìn chung, phụ nữ yêu những thứ , lúc treo lên, khỏi sờ soạng thêm vài .
Từ phía , Diệp Bạch ôm eo nhỏ của cô, Lục U giấy giụa, cúi đầu : “Hình như chúng quen đến mức thể tùy ý quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c bất cứ lúc nào!”
Diệp Bạch ôm chặt cô, qua lâu vẫn gì. Lục U cũng coi như hiểu rõ .
Cô dừng , hỏi : “Xảy chuyện gì ?”
Diệp Bạch một tay lấy báo cáo từ trong túi quần , đưa cho Lục U, giọng của buồn bã: “Bố lớn tuổi, chung bằng lúc còn trẻ, qua tết âm lịch chúng sẽ cùng ông trị liệu.”
Dưới ánh đèn vàng, Lục U tờ báo cáo vô . Ngón tay trắng mịn của cô, run rẩy.
Hồi lâu, cô đặt báo cáo lên bàn trang điểm, chậm rãi xuống... Diệp Bạch nhẹ nhàng ôm vai của cô, để cô tựa bụng của , còn ngừng trấn an dỗ dành cô.
Lục U cực kỳ thảm thương.
Cô sợ ngày , nhưng ngày cuối cùng vẫn đến, bố bệnh như ở tuổi , là trị liệu nhưng thật cũng là đang chịu tội.
Cô đè nén tiếng , dám để khác thấy. Cô càng sợ thấy, sẽ đau lòng bao nhiêu!
Hoàng hôn lặn về hướng Tây.
Đèn trong phòng ngủ dần dần sáng lên, thể thấy rõ đôi mắt sưng đỏ của Lục U, đúng lúc Tiểu Lục Ngộ tỉnh dậy, tiếng trẻ con lớn, khiến khác chú ý.
Diệp Bạch vỗ nhẹ vai Lục U: "Anh ôm bé con! Rửa mặt , lát nữa đừng để thấy.”
Lục U gật đầu.
Cô và Lục Khiêm tình cảm sâu đậm, dù khó khăn đến mấy vẫn thể che giấu , buổi tối khi ăn cơm tất niên, cô luôn miễn cưỡng mỉm , ánh mắt Lục Khiêm ươn ướt, Lục Khiêm : “Lớn như còn tiền mừng tuổi hả!”
Dẫu như nhưng ông vẫn cho. Lục U nhịn mà . Cô sợ mất bình tĩnh, rời ghế toilet.
Lục Thước Diệp Bạch: “Các cãi ?”
Diệp Bạch khổ thừa nhận: “ ! Trước khi ăn cơm ầm ĩ một trận!”
Lục Khiêm khoát tay: “Còn mau dỗ? Dỗ xong trở về ăn cơm cho đàng hoàng, xong xuôi các cô các tiếp tục cãi vã cũng .”
Diệp Bạch mỉm rời khỏi bàn. Anh toilet, Lục U rửa mặt.
Vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng vẫn cố gắng trêu chọc cô, nhẹ nhàng vuốt cái mũi nhỏ của cô: “Khóc thành mèo con đây ! Không ăn nữa hả?”
Lục U lắc đầu, cô thật sự chịu nổi, cô sợ lộ tẩy mặt .
Diệp Bạch đưa cô rời .
Cuối cùng bọn họ tới thư phòng của Lục Khiêm, căn lầu nhỏ ở đó vẫn còn, Lục U cũng trưởng thành thành lớn, nữa... Diệp Bạch mở lò sưởi, kéo cô sàn nhà.
Anh bảo cô kể chuyện khi còn bé.
Lục U cô chuyện...
Diệp Bạch nghiêng đầu cô, dịu dàng : “Vậy ? Anh kể chuyện cho em .”
Lục U hếch mũi: “Nói về bạn gái của đấy ?”
Diệp Bạch ôm vai cô: “Ngốc nghếch! Đã là chuyện năm nào ! Anh quên từ lâu!”
Rồi từ khi bọn họ quen , đều chỉ hồi ức chung của bọn họ, lúc gặp cô cô vẫn còn bé lắm, lúc lá gan cô thật lớn, đang bơi mà cô cũng dám sờ .
Diệp Bạch cầm tay cô, vòng qua eo .
Giọng trầm thấp: “Lục U, mặc kệ em tha thứ cho , đời cũng sẽ ở bên cạnh em.”
Cô gì, chỉ tựa vai .
Cô tâm trạng để nghĩ về điều đó. Diệp Bạch nghiêng đầu, hôn cô một lúc.
Khi buông cô , cô lẳng lặng , lúc hôn cô cũng lảng tránh... lúc , ngoài cửa vang lên một giọng : “Hai các cô các còn đang thưởng hoa trăng đấy ! Tiểu Lục Ngộ nhà chúng tỉnh , đói bụng kêu ùng ục cũng nghiêm túc trông coi, các cô các làm bố đứa nhỏ thì giao cho và các cô các chăm sóc, cảm thấy xương cốt già của ít nhất còn thể sống thêm mười năm nữa đấy.”
Ông còn đỡ, Lục U nhịn cay mũi: “Bố ơi!"
Lục Khiêm cô: “Làm đấy?”
Ông về phía Diệp Bạch: “Không nhỉ, bắt nạt nó đấy ?”
Ở đây ngoài, Diệp Bạch dứt khoát thẳng: “Bố, bố xem báo cáo ?”
Lục Khiêm: “Báo cáo gì cơ?”
Diệp Bạch lấy đồ vật đưa cho ông , ánh mắt sâu thẳm: “Bố định cho ?”
Lục Khiêm nhận lấy, kỹ : “Cái của mà, Lục Khiêm 37 tuổi, bây giờ hơn 73 tuổi, cái là của chứ!”
Diệp Bạch: ....
Lục U:...
Lục U dù cũng là con ruột, vài giây xốc tinh thần, cô Diệp Bạch ghét bỏ : “Ngu c.h.ế.t !” Nói xong cô nhanh chóng dậy chạy !
Diệp Bạch cầm lấy báo cáo một , khổ: Bố, bố đúng là gừng càng già càng cay mà.”
Lục Khiêm khoát tay: “Cái gì gừng cái gì cay cơ! Nghe hiểu nha,” Diệp Bạch bóng lưng của ông , trong lòng nhẹ nhõm.
Anh tới bên cửa sổ, những gợn sóng ở sân , thích hợp để bơi lội mùa đông... Thế là thẳng sân , cởi áo sơ mi và quần dài, chỉ mặc một chiếc quần lót hình viên đạn màu đen khi bơi. Sau vài vòng, bơi bờ.
Lục Thước xổm, : “Hơn nửa đêm biểu diễn cho ai xem đấy! Sau khi bố ngoài, dáng luyện thêm nữa, thấy cũng chỉ là n.g.ự.c to não, ít nhất ba tháng Lục U cũng để ý đến ! Thật sự là quá mất mặt!”
Diệp Bạch lau bọt nước mặt: “Nếu bố nhấc lên bằng một tay, sợ là sẽ tè như mèo, gọi ông nội cả đêm.”
Lục Thước đạp trở về bể bơi. Diệp Bạch bơi qua bơi mấy vòng, một mặt là thích bơi, mặt khác là do đang ở độ tuổi tràn trề sức sống, quanh năm phụ nữ, tinh lực dù cũng phát tiết cho bằng hết.
Bơi đến nửa đêm mới trở về phòng, ôm con trai về , bình thường Lục U sẽ mang theo Tiểu Lục Hồi còn thì mang theo Lục Ngô.
Mới động đậy, Lục U tỉnh. Cô chỉ còn một cái quần lót, khỏi : “Nửa đêm hầu thấy, còn tưởng rằng chứng khoả , mùa đông , ít nhất âm một đội"
Diệp Bạch ở mép giường. Anh nắm tay cô chạm , vặn đụng tới đùi: “Sờ xem nóng ?"
Lục U chịu sở, cô bảo trở về phòng .
Diệp Bạch khom lưng, rón rén ôm lấy con trai, chỉ là lúc thẳng lên vẫn hôn mặt Lục U một cái, ngoài miệng còn thành thật: “Cảm giác trong thư phòng , tệ chứ?"
Lục U nhỏ giọng : “Đổi thành đàn ông khác cũng thôi.”
Ánh mắt Diệp Bạch thâm thúy, trong đêm tối dày đặc sương mù: “Em thử xem.”
Anh thêm với cô vài câu, nhưng e sợ con trai nhỏ cảm lạnh, vẫn nhanh chóng ôm con , khi chỉ còn một Lục U, cô ở bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt say ngủ của Tiểu Lục Hồi.
Thật , cô cũng đang khảo nghiệm Diệp Bạch gì.
Cô cũng tha thứ cho , quả thật làm tổn thương cô, nhưng cũng từng cứu mạng cô... Đã sớm bù đắp đủ, cô để ở nhà đón năm mới, làm bạn với bọn nhỏ, thực là tiếp nhận ?
Chỉ còn thiếu một bước, nhưng trong lòng cô thỏa hiệp.
Trong lòng Diệp Bạch cũng rõ ràng, nhưng vạch trần cũng ép buộc cô.
Đêm khuya, Lục U yên lặng nghĩ, nghĩ về cô và Diệp Bạch... Sáng sớm thức dậy, giường còn một ai. Bên giường một đang , là Diệp Bạch.
Anh ăn mặc lịch sự, dáng thượng lưu, bên ngoài là áo sơ mi trắng khoác một chiếc áo khoác màu xám nhạt, phong cách.
Lục U dựa gối, nhẹ giọng hỏi: “Mặc dễ ôm con ?”
Diệp Bạch sờ mặt cô: “Bẩn thì thôi.”
Lục U nhẹ, cô còn mệt, ở một lát, hỏi bọn nhỏ .
Diệp Bạch cởi giày da, tựa bên giường, một bàn tay mò trong chăn bắt lấy tay của cô đặt lên , sáng sớm hổ như , Lục U liếc một cái nhưng cũng rút về, coi như là phúc lợi năm mới của .
Diệp Bạch về phía cửa, đó cúi đầu: “Dì đang ở cùng Lục Ngộ, Tiểu Lục Hồi thì đang ở chỗ bố lấy tiền mừng tuổi, lát nữa chắc sẽ đến chỗ con bé, thời gian rảnh rỗi mà.”
Anh xong, lập tức cởi áo khoác , chui chăn. Lục U bịt miệng.
Bàn tay của , cũng sờ loạn khắp nơi, hề khiêm nhường ái ngại.
Lục U lắm, hơn nữa năm mới đến , nếu khác thấy thì làm bây giờ, cô chống vai đẩy : “Anh mau lên! Bị khác thấy sẽ .”
Diệp Bạch cũng thật sự quyết liệt, nhưng cũng buông cô .
Anh dựa cô hôn cô một lát, giọng khàn khàn: “Tối hôm qua về từ chỗ em, cả buổi tối đều nhớ em! Em cách gần như ! Lục U, sợ nhịn .”
Mặt Lục U đỏ tới mang tai.
Diệp Bạch lớn lên ở nước ngoài, từng ngần ngại những chuyện bí mật , cho tới bây giờ đều chút kiêng ky, nhiệt tình phóng khoáng...
Cô mặt : “Vậy mới sáng sớm mà hổ như ?”
Diệp Bạch khẽ: “Chỉ hổ riêng với em thôi!”
Anh luôn cẩn thận, sợ giúp việc cô, náo loạn một lát lên, lúc sửa sang quần áo ánh mắt khỏi về phía cô, căn bản Lục U cũng dám , sợ sẽ thứ nên .
Diệp Bạch nhéo mũi cô: “Cũng từng thấy!” Anh xong giật .
, lúc bọn họ vẫn còn , chuyện điên cường gì mà từng làm chứ, khi đó như thế, tin tưởng cô chứ! Cũng chỉ bởi vì cô hiểu chuyện, lớn tuổi hơn so với
Gina, nên cảm thấy cô nên hảo, nên một chút khuyết : điểm nào, bắt đầu giống như một chồng bình thường trong hôn nhân, bởi móc tật vợ, che dấu sự chột của .
Lục U vẻ mặt , đoán là đang nhớ về quá khứ. Cô nhẹ.
Diệp Bạch tỉnh táo , lấy một phong bì da trâu từ trong túi áo khoác: “Đây là quà năm mới cho em, mở xem thích nào. Lục U vẫn nhẹ: “Thứ gì , cử thần thần bí bí."
Cô mở xem, hóa là bản quyền điện ảnh và truyền hình "Ba con gấu nhở", Diệp Bạch mua .
Lục U chằm chằm hiệp nghị đó hồi lâu.
