Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2710-2719: Trận ốm nhỏ này coi như đã qua

Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:30:52
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Tần Phấn kéo tay cô, giọng nhỏ xíu: “Chị định về ạ?” Tần Dụ ”, cô sẽ trông ở đây.

Tiểu Tần Phấn dịch trong, để cô xuống, : “Bé cưng cũng buồn ngủ ạ!”

Tần Dụ cũng mệt mỏi. Cô dựa bên cạnh gối của , nghiêng , đắp nửa cái chăn. Cô trông Tiểu Tần Phấn.

Một lát , thằng nhóc cẩn thận từng li từng tí dịch gần cô, vùi đầu lòng cô, lí nhí với cô một tiếng xin ... Mắt Tần Dụ ẩm ướt.

gì, chỉ nhẹ nhàng ôm .

Hồi lâu , cô mới nhẹ nhàng xoa gáy , một câu: “Quên hết những chuyện đó ! Sau chính là em trai của Tần Dụ.”

Tiểu Tần Phấn nhào lòng cô, gì, nhưng chỉ trong chốc lát, vạt áo n.g.ự.c Tần Dụ nước mắt của thấm ướt.

Cô thầm thở dài: tính tình yếu đuối, cứ để Chương Bách Ngôn dạy dỗ.

Rạng sáng, Tiểu Tần Phấn hạ sốt.

Đến lúc Tần Dụ mới gọi điện thoại cho Chương Bách Ngôn, chuyện với , Chương Bách Ngôn trong điện thoại im lặng hồi lâu mới : “Không thì cứ từ chối dự án ! Hai ở thành phố B vẫn yên tâm.”

Tần Dụ đồng ý.

Giọng cô hạ xuống thấp: “Lấy dự án khó đến mức nào, Chương Bách Ngôn, trong lòng hiểu rõ hơn em. Dự án đối với chỉ là mấy triệu tiền lợi nhuận mà nó còn do Lục Thị cung cấp, Lục Thị mở đầu, con đường của sẽ dễ dàng hơn nhiều, nếu nó, bao nhiêu dám hợp tác với ?”

Lời cô mấy dễ , nhưng cũng là sự thật. Chương Bách Ngôn lên tiếng.

Giọng Tần Dụ trầm xuống, cô khẽ: “Số tiền trong tay em cộng thêm tiền để cho Tiểu Tần Phấn cũng đủ để chi tiêu cho gia đình , cho dù cả đời kiếm tiền nữa thì cũng đủ! Thế nhưng Chương Bách Ngôn, vực dậy nữa là vì cái gì? Nếu cảm thấy quan trọng, thể về... Chỉ cần khi về hối hận!”

Chương Bách Ngôn xúc động: “Tần Dụ!”

Tần Dụ cũng chút nghẹn ngào: “Cũng em đòi vinh hoa phú quý, mà là nếu liều mạng cố gắng một , Chương Bách Ngôn, em sợ cả đời cũng thể cảm thấy thoải mái, sống một đời vui vẻ, em ở bên để chịu khổ, nhưng em ở bên cũng làm liên lụy đến !”

“Chương Bách Ngôn, em thể chăm sóc bản , cũng thể chăm sóc cho Tiểu Tần Phấn thật .”

vô cùng kiên định.

Cô nghĩ, đây cô như , đây cô cũng là một cô gái yếu ớt.

thời gian khiến cô trưởng thành hơn, giúp cô tự tin vượt qua mỗi cửa ải khó khăn trong cuộc sống, cô ủng hộ là thực sự ủng hộ chứ chỉ mỗi ngày ở nhà đợi về nấu cơm cho cô.

Tình cảm chân thành của Tần Dụ, Chương Bách Ngôn thể báo đáp.

Anh thấp giọng đồng ý, còn hai ngày tới sẽ dành thời gian để về nhà một chuyến, còn bắt thằng nhóc thối Tần Phấn ăn nhiều một chút, để bớt ốm đau, bớt gây phiền phức cho chị gái... Tiểu Tần Phấn ngoan ngoãn ”, còn gọi trai.

Chương Bách Ngôn cúp điện thoại.

Anh bản trong gương, mép tóc thậm chí vài sợi bạc, mà Tiểu Tần Phấn còn gọi trai, nhịn bật .

Bệnh viện bên , chắc chắn Tiểu Tần Phấn vấn đề gì, Tần Dụ liền đưa về.

Trận ốm nhỏ coi như qua.

Khi ăn cơm trưa, thím giúp việc ăn vô cùng khó xử : “Bà Chương, với cô chuyện ... Một họ hàng của mới sinh con, cần chăm sóc, cô lập tức nghĩ đến ngay, nên sẽ thể tiếp tục làm ở đây nữa.”

Tần Dụ hiểu ngay.

Thím giúp việc ngại công việc ở đây nhiều, sợ mệt nên tìm ông chủ mới.

Cô chậm rãi ăn cơm, cân nhắc một chút : “Chúng thể bàn bạc thêm về vấn đề tiền lương, nhưng chỉ thể cho thím thêm nhiều nhất là hai ngàn, thể tăng thêm nữa! Thằng bé Tần Phấn chỉ tình cờ ốm thôi, bình thường cũng cần chăm sóc đặc biệt, đây chúng mà."

Thím giúp việc rút một tờ khăn giấy lau tay. Một lát , bà sự tìm .

Một lát , bà : “Ngại quá, bà Chương, họ hàng của ở bên đó thực sự tìm !

Tần Dụ chê ít tiền.

Mặc dù cô cần ở đây, nhưng cô cũng thể vô duyên vô cớ tăng lên hai mươi ngàn, chỉ là giúp việc nhà mà thôi, chăm sóc ở cữ, cô "ừ" một tiếng: "Được! Tôi kết toán tiền lương hai ngày cho thím."

Thím giúp việc vội vàng xua tay: "Không cần cần!"

luôn thấy chột , bởi vì ông chủ mới mà bà tìm ở ngay nhà đối diện nhà bà Chương.

Cuối cùng Tần Dụ vẫn đưa bà một ngàn tệ, coi như cảm ơn bà tối qua chăm sóc Tiểu Tần Phấn.

Thím giúp việc nhận lấy.

do dự : “Thật , bà Chương, con , nhưng mà...” Bà chỉ nửa câu, thu dọn hành lý rời .

, Tiểu Tần Phấn xới thêm một bát cơm, : “Sau chị và bé cưng làm bây giờ?”

Tần Dụ gắp cho một miếng thịt.

: “Chỉ cần quan tâm chuyện học tập của em thôi, còn vấn đề về giúp việc, chị sẽ nghĩ cách!”

Tiểu Tần Phấn suy nghĩ một lát, thêm: “Em thể tự bắt xe buýt đến trường, em hỏi các bạn , ở gần đây bến xe buýt, em thể tự .”

Tuy rằng bé trai tự lập một chút cũng chuyện , thế nhưng Tần Dụ vẫn cảm thấy tuổi bé còn quá nhỏ, hơn nữa tính cách của Tiểu Tần Phấn thiên hướng yếu đuối, Tần Dụ nỡ.

Cô nghĩ một chút : “Mấy ngày tới chị sẽ đưa em bến xe buýt, về phần giúp việc thì vẫn tìm, nhưng tìm nào đáng tin hơn chút.”

Tiểu Tần Phấn sức “” một tiếng. Cậu cúi đầu lùa cơm, ăn nhiều hơn một bát so với bình thường, vì khẩu vị của , mà là vì ăn nhiều cơm một chút, lớn nhanh hơn một chút, như thể chăm sóc chị và bé cưng trong bụng chị.

Tần Dụ đoán suy nghĩ của , cô vỗ đầu : “Ăn quá nhiều sẽ lớn nhanh , chỉ béo lên thôi!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tần Phấn đỏ bừng.

Không ngờ như vô cùng đáng yêu, Tần Dụ xoa đầu .

Ăn cơm xong, Tần Dụ tắm, Tiểu Tần Phấn liền xung phong đảm nhận việc đổ rác, chỉ mới khỏi bệnh, Tần Dụ thể yên tâm, nhưng trẻ con nhiều sức sống, Tần Dụ làm thế nào , chỉ thể để , cũng bảo nhanh về nhanh, đừng chơi đùa tầng.

Tiểu Tần Phấn ngoài năm phút về. Trông vẻ rầu rĩ vui.

Tần Dụ rửa sạch bát đĩa, tỉ mỉ bôi kem dưỡng da tay, cắt hoa quả cho Tiểu Tần Phấn xuống đối diện : “Đây là làm ?”

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tần Phấn đỏ bừng, giống như đang tức giận. Một lúc lâu , mới thật với cô. Cậu thấy thím giúp việc, thím giúp việc đang sống ở nhà đối diện.

Trẻ con hiểu quá nhiều, nhưng vẫn gia đình ghét bỏ, thím giúp việc chịu làm việc ở đây, chạy sang nhà đối diện làm.

Tần Dụ ngạc nhiên.

Trong lòng cô cũng thấy thoải mái, dù thì cô cũng từng là cô chủ lớn kiêu kỳ cao ngạo, bây giờ chê bai... Cuối cùng cô cũng hiểu rõ ý tứ trong những lời đó của thím giúp việc, chẳng qua chỉ là chọn chồng để gả.

Cuối cùng, cô nhẹ nhàng vuốt ve trán Tiểu Tần Phấn, khẽ : “Mỗi đều quyền lựa chọn của riêng , chúng thể tán thành, nhưng tôn trọng, ?"

Tiểu Tần Phấn gật đầu.

Ăn hoa quả xong, Tần Dụ để ngủ trưa, còn thì tới công ty dịch vụ, nhờ bên đó hỗ trợ tìm giúp việc phù hợp, mức tiền lương cô đưa vẫn trong mười nghìn tệ, bên gần đây nhu cầu dùng giúp việc tăng cao nên thể chờ nửa tháng. Hiện tại Tần Dụ mới mang thai hơn sáu tháng, cô nghĩ thể chờ .

Khi về, cô cũng gặp thím giúp việc .

Mấy giúp việc đang tắm nắng trong khu nhà, cắn hạt dưa thiên hạ.

Thím giúp việc cắn hạt dưa kể chuyện về một chủ của , kể tới sinh động như thật [Tôi với các bà , chủ của thực sự đáng tiếc! Cô gái từ đầu đến chân đều là dáng vẻ khuê các lá ngọc cành vàng, mười ngón tay dính nước xuân, khỏi chiều chuộng tới mức nào, đáng tiếc là tìm một đàn ông chẳng gì đặc sắc, chẳng những gì đặc sắc, đàn ông còn mang con riêng của về cho cô gái nuôi dưỡng! Người đàn ông đó cũng hình dáng phết, thể tưởng tượng nổi là thể làm loại chuyện cầm thú như thế, cô gái cũng chấp nhận, cam tâm tình nguyện giúp nuôi dưỡng đứa trẻ... Đêm qua thằng nhóc đó ốm ? Người đàn ông

trở về, cô gái gắng gượng đỡ thằng nhóc... Cô đỡ , chứ chịu nổi!]

Thím giúp việc mặt mày hớn hở [May mà chạy nhanh! Chỉ cần tình nguyện chịu khổ thôi, chắc chắn sẽ chịu mãi!]

Ban đầu mấy giúp việc còn phụ họa theo bà , nhưng thấy Tần Dụ.

Thím giúp việc đầu ...

Mặc bà cứng đờ, co rút, đó nở một nụ miễn cưỡng: “Là bà Chương ? Trùng hợp quá.”

Tần Dụ nhạt: “ trùng hợp! Không ngờ gặp đúng lúc thím đang về ! mà thím sai , Tần Phấn là em trai của , là con của bố , thằng bé con của ngài Chương!”

Vẻ mặt của thím giúp việc trở nên kỳ quái. Mấy giúp việc khác thấy thế liền thu dọn hạt dưa, kiếm cớ rời .

Tần Dụ cũng kiểu thích gây khó dễ cho khác, càng làm gì hung ác với , cô định thêm, chuẩn trở về... Thím giúp việc gọi cô , trái còn thẳng thắn thành khẩn với cô: “Bà Chương, cô đừng trách

sự thật, những làm giúp việc chúng sợ nhất những gia đình nào nhiều trẻ con, nhiều phụ nữ thai... Tôi thực sự ham giàu sợ nghèo .”

nhiều, Tần Dụ chỉ nhạt: “Tôi thể hiểu ! Vẫn cảm ơn thím về chuyện đêm qua.”

chân thành, nhưng thím giúp việc ghi thù trong lòng.

cảm thấy lời Tần Dụ thấy, Tần Dụ sẽ khinh thường bà , mang thù oán với bà !

từ ngày hôm đó, mặc dù sống trong hai căn nhà đối diện , dù thường xuyên gặp mặt thì thím giúp việc cũng coi như quen ... Điều khiến trong lòng Tần Dụ chút lạnh lẽo, càng khiến cô cảm nhận rõ tình mỏng manh, cũng may bên cạnh cô còn Tiểu Tần Phấn.

Tiểu Tần Phấn chăm chỉ ngoan ngoãn, tự làm bài tập, còn làm khá .

Thời tiết lạnh dần, thỉnh thoảng khi tỉnh giấc giữa đêm, cô sẽ thấy Tiểu Tần Phấn lén chui xuống chân cô ngủ, cơ thể nhỏ bé của nóng hầm hập, khiến mắt cô cũng thấy cay cay... Trời

mưa trời nắng, Tần Dụ nghĩ một như ở bên cạnh cũng tệ.

Cuối tuần, cô đưa Tiểu Tần Phấn thắp hương cho và cả bố cô.

Cô đồng ý nuôi dưỡng đứa trẻ , ân oán cả một thế hệ coi như kết thúc, còn tiếp tục hận thù cũng ý nghĩa gì nữa ?

Đầu mùa đông, ngày đông xơ xác tiêu điều. Trong nghĩa trang, Tiểu Tần Phấn kéo tay Tần Dụ, thấy . Ký ức xa.

Người bên cạnh dường như thể thế , trở thành kỷ niệm ấm áp nhất của .

Hai dựa .

Tần Dụ mang đến cho một bó hoa cúc dại, cô nhẹ nhàng phủi sạch bụi phủ di ảnh của bà ... Trong lòng cô lặng lẽ cảm ơn giữ Tiểu Tần Phấn , đánh mất lý trí mà đưa một đứa trẻ vô tội theo cùng, cô cảm ơn để Tiểu Tần Phấn cho cô.

Cho dù là vì cô đơn vì lí do gì khác. Hai họ sống nương tựa lẫn !

Khi trở về, hai phương tiện công cộng, Tiểu Tần Phấn ngọt miệng, ngoại hình xinh trai, thấy còn chỗ , liền xin khác nhường một chỗ cho Tần Dụ, Tần Dụ mang thai bảy tháng... Mọi xung quanh cũng khen ngợi còn nhỏ mà hiểu chuyện, con trai lịch sự, Tần Dụ một đứa con ngoan.

Tần Dụ phủ nhận.

Độ tuổi của cô quả thực giống của Tiểu Tần Phấn chứ chị gái.

Tiểu Tần Phấn đỏ mặt, hổ kéo tay cô, dựa chân cô... Tới khi hai về tới nhà bất ngờ phát hiện xe của Chương Bách Ngôn đang đỗ Tầng.

Tần Dụ nhẹ nhàng chớp mắt: Anh về ?

Tiểu Tần Phấn ngẩng đầu cô, trong mất ánh lên sự vui vẻ, Tần Dụ với : “Chúng về nhà xem thử?”

Đến nhà, mở cửa.

Quả nhiên, một chiếc va ly đặt giữa phòng khách, đúng là vali của Chương Bách Ngôn.

Người đang nấu cơm trong bếp, thịt và rau củ thái gọn gàng, đầu trong chảo đang sôi sùng sục... Mà bóng lưng của , vẻ gầy hơn một chút.

Tần Dụ khẽ chớp mắt, xua một chút ẩm ướt trong mắt, nhẹ giọng : “Chương Bách Ngôn, về ?”

Hỏi xong, Tần Dụ vẫn cảm thấy đây giống như một giấc mơ. Sao trở về!

Động tác của Chương Bách Ngôn dừng , đầu hai họ, một lúc lâu , mới chậm rãi tắt chảo dầu bếp ... Đi về phía hai , mỗi tay ôm một lòng.

Dường như ngửi thấy mùi cỏ xanh, vì nhẹ nhàng hỏi cô: “Đến nghĩa trang?”

Tần Dụ ngơ ngác gật đầu.

Trái , Tiểu Tần Phấn gật đầu thật mạnh: “ ạ!” ngay đó mím chặt môi, lên tiếng.

Chương Bách Ngôn hiểu suy nghĩ nho nhỏ của .

Anh vỗ nhẹ họ hai cái, nhẹ nhàng chạm lên bụng Tần Dụ, : “Thay giày rửa tay , chuẩn ăn cơm, mua nhiều đồ ăn lắm, đều là món hai thích ăn đấy.”

Tần Dụ bảo Tiểu Tần Phấn , còn cô vẫn yên tại chỗ.

Chương Bách Ngôn nấu ăn, cô thấy ngay cả dáng vẻ khi nấu ăn của cũng vô cùng trai, thậm chí còn cảm thấy chỉ cần như thôi cô cũng cảm thấy hạnh phúc, lẽ bởi vì dạo quá nhiều chuyện xảy , trong nhà cần một , nên trở về, cô thấy yên lòng.

cô cũng thể kể những khó khăn đó với chồng của .

Chương Bách Ngôn chuyện nhẹ nhàng.

Anh : “ lúc công trình một lỗ hổng kỹ thuật nhỏ, cần hai ngày mới giải quyết xong, mới tranh thủ về nhà hai ngày xem các em thế nào.”

Người lưng lên tiếng.

Anh khẽ, xoay hỏi cô “ ”, lúc mới nghĩ , cảm thấy hình như gì đó đúng: “ , thím giúp việc ? Sao thấy!”

Tần Dụ tránh nặng tìm nhẹ trả lời : “Bà làm thử cảm thấy phù hợp, nên từ chối làm nữa."

thì cô vẫn làm mích lòng , hơn nữa còn là một bàn tán lưng khác như .

Thêm một chuyện bằng bớt một chuyện.

Trái , Chương Bách Ngôn cảm thấy bất ngờ, nghĩ ngợi một lát : “Hai ngày sẽ ở nhà, nhân tiện nghĩ cách tìm một giúp việc nữa! Trong nhà thể thiếu giúp việc , cũng thể tiết kiệm tiền chỉ khoản !”

Tần Dụ “ừ” một tiếng: “Em đăng ký với công ty dịch vụ !” Chương Bách Ngôn nghi ngờ gì, tiếp tục nấu cơm.

thì Tần Dụ vẫn nhớ , nhịn tới ôm lấy từ lưng. Cô áp mặt lên lưng , cảm nhận một chút ấm áp đó....

“Đây là làm ?"

Chương Bách Ngôn với cô: “Trước đây em dính như .

Tần Dụ định gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng, hai họ còn là cặp đôi trẻ trung gì nữa... cách biệt quá lớn, cô thực sự những lời quá nũng nịu mềm mại, cô chỉ nhẹ giọng bảo cứ tiếp tục nấu cơm.

Chương Bách Ngôn "ừ" một tiếng. Tiểu Tần Phấn vốn định chạy đến ôm một cái đầy yêu thương.

Thấy hai họ đang ôm , khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tần Phấn đỏ lên, xoay chạy mắt.

Lúc ăn cơm, mặt vẫn còn đỏ bừng, chuyện cầu nào... Chương Bách Ngôn gắp cho một miếng thịt kho tàu: “Đợi đến khi em vợ sẽ những chuyện chỉ là vô cùng bình thường mà thôi."

Tiểu Tần Phấn "ạ" một tiếng. Ngoan ngoãn ăn thịt.

Ăn cơm xong, Chương Bách Ngôn rửa bát, Tiểu Tần Phấn định đổ rác nhưng Chương Bách Ngôn cho động : “Đợt mới ốm đúng ? Mới khỏi ốm thì ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho , về thì phụ nữ trẻ con sẽ động tay những việc , để em làm tối đến chị em nhất định sẽ trách , lợi dụng sức lao động của trẻ em còn chịu trả công.”

Tiểu Tần Phấn vui vẻ Tần Dụ. Chóp mũi nho nhỏ lấm tấm mồ hôi.

Tần Dụ đang sô pha đan áo len, liền nhẹ nhàng bảo đừng quan tâm đến lời của Chương Bá Ngôn, chỉ linh tinh.

Chương Bách Ngôn .

Khi ngoài vứt rác, cửa châm một điếu thuốc lá, ngậm điếu thuốc. miệng, tay xách túi rác.

Áo sơ mi trắng, quần tây đen.

Đẹp trai tuấn, qua giống một đàn ông làm việc nhà, ngược giống một tinh trong giới kinh doanh.

Vứt rác xong, hút hết điếu thuốc, chuẩn về nhà.

Một nhóm phụ nữ trung niên nhỏ đang ở công trình công cộng của khu nhà, vẻ ngoài và cách ăn mặc thì hẳn là nhóm giúp việc gia đình, đang tụm khác, trong đó một vô cùng lưu loát.

“Các bà ! Người đàn ông đó chính là ngài Chương, ông chủ cũ của . Nhìn vẻ ngoài thì tử tế vô cùng, nhưng

một lăng nhăng vô cùng, của hồi môn của bà Chương đều tiêu pha sạch sẽ, chỉ khổ bà Chương tuổi còn trẻ mà chạy theo một đàn ông lý tưởng như .”

Chương Bách Ngôn:...

Anh động của hồi môn của Tần Dụ bao giờ?

Thím giúp việc thấy vẫn còn đủ, bèn thả thêm quả b.o.m nữa: “Ngay cả con riêng cũng mang về đây ! Còn bắt bà Chương chăm sóc nữa. Bà Chương vì che giấu mà đó là em trai của cô , nhưng thấy vẻ phong lưu khuôn mặt vô cùng giống ngài Chương! Tục ngữ rồng sinh rồng phượng sinh phượng, đứa trẻ đó lớn lên cũng chẳng , sóng gió ở nửa cái thành phố B còn chỉ đợi thằng nhóc đó khuấy lên , một thằng bố phong lưu mà!”

Chương Bách Ngôn châm một điếu thuốc, nhấc chân tiến về phía đó.

Đột nhiên xuất hiện ở đó, nhóm phụ nữ lập tức giải tán, chỉ còn mỗi thím giúp việc đó như khúc gỗ.

Chương Bách Ngôn hỏi: “Sao tiếp ? Vừa thấy với tài ăn của thím, c.h.ế.t trong nhà xác cũng thể

thím cho sống ! mà thím cũng đúng gần nửa đấy, đúng là một đàn ông , nhưng vợ cũng nguyên tắc của cô , nguyên nhân gì đó cô mới dùng thím nữa! Bây giờ thím vẫn đang làm việc trong khu đúng ? Nếu loại hành động của thím mà truyền ngoài, thím nghĩ còn ai dám thuê thím nữa?”

Thím giúp việc thốt nên lời, hồi lâu mới : “Tôi chỉ đoán như thôi, ngài Chương.”

“Đoán là thể ngoài hươu vượn?”

“Lúc nào chuyện điện thoại với Tần Dụ cũng thím , xem lòng của cô đều vứt cho chó gặm cả .”

Chương Bách Ngôn hung dữ trừng mắt với bà một cái, về nhà.

Vào đến nhà, Tần Dụ vẫn đang sô pha, im lặng làm việc của . Tiểu Tần Phấn làm tổ bên cạnh cô, trong tay cầm một quyển sách.

Nhìn hai họ vẻ sống .

Thế nhưng lời bảo mẫu , Chương Bách Ngôn cũng. đoán quãng thời gian Tần Dụ trải qua

hề dễ dàng, Tiểu Tần Phấn chắc chắn cũng giúp cô làm ít việc!

Chương Bách Ngôn ở cửa, bỗng nhiên lên tiếng: “Đến thành phố C cùng ! Cả hai các em cùng ! Anh sẽ tìm trường học cho Tiểu Tần Phấn, Tần Dụ, em cùng đến khi sinh con, con của chúng sẽ sinh ở thành phố C.”

Anh như , Tần Dụ ngạc nhiên.

Thế nhưng cô cũng một phụ nữ vụng về, nhanh đoán tính toán của , cô từ từ đặt đồ trong tay xuống, nhẹ giọng hỏi: “Anh gặp bà , thấy bà bàn tán ?”

Chương Bách Ngôn gật đầu, đó lập tức hỏi cô: “Sao em cho ?"

Tần Dụ nhẹ: “Một mặt là vì em thể tự giải quyết , mặt khác là vì em làm ảnh hưởng đến ! Sự nghiệp của mới bắt đầu, giai đoạn thể là thời điểm mấu chốt nhất, em để việc làm phiền đến , khiến lòng tin vất vả lắm mới dựng lên sụp đổ nữa! Vừa kéo theo gia đình xây dựng sự nghiệp sẽ vất vả, Chương Bách Ngôn, chắc chắn ?”

Cổ họng Chương Bách Ngôn như nghẹn , thể chắc chắn hơn nữa!

Anh bước từng bước về phía , tiến đến bên cạnh cô, cơ thể bao bọc lấy cô.

Anh che mắt ánh sáng của cô, nhưng cũng che chở cô , nhẹ nhàng ôm vợ lòng, giọng gần như run rẩy. Anh : “Tần Dụ, cho dù , nhất định cũng sẽ đưa em và con theo! Cả Tiểu Tần Phấn nữa, cũng đưa theo, cho phép khác bắt nạt các em"

Tần Dụ yếu ớt như .

Thế nhưng khi cô thấy giọt nước mắt bên khóe mắt , cô giật , đồng ý.

Khuôn mặt cô áp lên cơ bụng rắn chắc của , nhẹ nhàng : “Được! Sau chúng sẽ rời xa ! Chương Bách Ngôn, , em đều sẽ theo !

Hai quyết định xong thì bắt tay chuẩn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2710-2719-tran-om-nho-nay-coi-nhu-da-qua.html.]

Buổi tối, Chương Bách Ngôn đưa Tiểu Tần Phấn đến trường và làm thủ tục.

Lúc trở thì đến giờ ăn tối.

Đến cửa thì gặp thím giúp việc.

Tiểu Tần Phấn những chuyện của lớn, còn lễ phép chào một tiếng. Chương Bách Ngôn gì, nhưng mặt thím giúp việc biểu cảm kỳ lạ, giống như đang táo bón .

Khi mở cửa bước , Tần Dụ đang thu dọn đồ đạc. Chương Bách Ngôn nhỏ: "Để làm cho!"

Anh đỡ cô nghỉ ngơi ghế sô pha, tự thu dọn đồ đạc. Từ nhỏ lớn lên trong gian khổ, chuyện gì cũng làm nhanh và hơn Tần Dụ.

Tần Dụ hỏi: “Tiền thuê nhà ở đây ?”

Chương Bách Ngôn : "Cũng trở , tiền thuê gì chứ? Nửa năm, năm khi xuân về hoa nở thì chúng sẽ trở ! Cùng lắm thì chúng ở đây nhiều nhất nửa năm là thể mua nhà của chính ... Tần Dụ, em ở nhà kiểu gì?”

Anh bảo cô , cô thật sự . Cô : “Vẫn ở biệt thự một phòng, hoặc là nhà phố nhỏ diện tích hai trăm mét vuông cũng . Tốt nhất là một sân nhỏ. Em mua một con

chó nhỏ cho Tiểu Tần Phấn, con chúng đời cũng sẽ chỗ chơi."

Chương Bách Ngôn đồng ý, nhưng thực tế: "Tài chính hai năm qua thể eo hẹp, thể cần em ứng một phần. Chờ thu hồi tài chính thì sẽ trả cho em gấp đôi!"

Tần Dụ gì.

Chương Bách Ngôn cô mỉm : "Sao? Em chịu ! Nếu em thì chúng đợi một chút, hoặc là mua một căn hộ ở , đổi ."

Tần Dụ cũng : "Chịu chứ!" Làm thể chịu !

Anh trực tiếp chuyện với cô thế chứng tỏ bọn họ tuy hai mà một... Không thể nào hơn !

Tiểu Tần Phấn cũng vui vẻ.

Cậu tự thu dọn cặp sách nhỏ và va li nhỏ, quần áo, tất, đồ lót gấp gọn gàng bên trong, chỉ để một chiếc gối nhỏ của .

Bởi coi nơi đây như nhà của . Để chiếc gối yêu thích, đợi về nhà...

Ban ngày bận quá nên bữa tối chỉ ăn một bữa cho xong, song Tiểu Tần Phấn vẫn ăn ngon lành.

Món canh Tần Dụ uống là do Chương Bách Ngôn nấu riêng cho cô.

Rau và nấm, kích thích ăn uống.

Lúc cô đang uống canh, Chương Bách Ngôn ghế sô pha, dùng laptop xử lý chuyện công trình. Tiểu Tần Phấn quỳ gối một bên, mở to mắt ...

Chương Bách Ngôn ấn cái đầu nhỏ của : "Mới bao tuổi xem cái !"

Tiểu Tần Phấn học. Chương Bách Ngôn định gì đó thì tiếng gõ cửa. Chương Bách Ngôn tới mở cửa.

Ngoài dự liệu, bên ngoài là thím giúp việc, trong tay thím giúp việc cầm một quả dưa Hami, vẻ mặt bà trông vẻ dễ cho lắm: “Ngài Chương ở nhà !”

Chương Bách Ngôn chặn cửa, cho bà . Anh bình tĩnh : “Có chuyện gì?”

Thím giúp việc lau vạt áo, để lộ nét mặt già nua, : “Tôi thể chuyện ? Tôi chuyện bàn bạc với bà Chương."

Chương Bách Ngôn đoán , để bà .

Thím giúp việc bước , bổ dưa, còn Tiểu Tần Phấn thích ăn cái nhất.

Tuy Tiểu Tần Phấn còn nhỏ, nhưng cũng thêm giúp việc chịu ở đây mà ở nhà khác, vẫn giữ im lặng, ỷ Chương Bách Ngôn mặt.

Chương Bách Ngôn ôm gáy , với thím giúp việc: “Có chuyện gì thì cứ thẳng ! Chúng ăn xong, thể ăn thêm nữa.”

Tần Dụ còn đang uống canh, để ý tới thím giúp việc.

Thím giúp việc cô, nhẹ giọng : “Món canh nấu , chắc là tài nấu nướng của ngài Chương nhỉ... Haiz, là như thế ! Ở quê xảy chút chuyện, cần một trăm ngàn để cứu cấp. Bây giờ mượn ông chủ nhưng sẵn lòng lắm. Tôi nghĩ vẫn còn mấy phần giao tình với ngài Chương và bà Chương, đêm đó cũng là đưa Tiểu Tần Phấn

bệnh viện, ? Tôi nghĩ ngài Chương và bà Chương sẽ luyến tiếc chút tiền .”

Tần Dụ xem thế là đủ .

Không đợi Chương Bách Ngôn bày tỏ thái độ thì cô : “Thím thế thì ! là đêm đó thím đưa Tiểu Tần Phấn đến bệnh viện, nhưng khi đó thím là giúp việc trong nhà của chúng . Đó là nghĩa vụ của thím ? Hơn nữa khi thím rời , còn đưa cho thím một ngàn nữa coi như cảm ơn, nghĩ tiền đủ. Bây giờ thím chẳng còn liên quan gì đến chúng , đột nhiên hỏi vay một trăm ngàn, còn dùng chuyện đó để áp đặt đạo đức, khỏi quá xa!”

Sắc mặt thím giúp việc khó coi.

vay tiền nên lựa chọn nào khác, cũng do bà cảm thấy bà Chương dễ bắt nạt.

Không ngờ sỉ nhục. Tức thì bà cảm thấy vui, nhưng cuối cùng nuốt xuống. Bà thấy hành lý thì ngạc nhiên: "Bà Chương, cô sắp chuyển nhà ? Các sống ở đây nữa ?"

Tần Dụ suy nghĩ một chút trả lời bà : "Ừ! Ngày mai chúng sẽ chuyển !"

“Trả nhà?”

"Ừ, trả nhà!"

Thím giúp việc ngượng ngùng rời , lúc rời còn quên đầu bọn họ với ánh mắt trầm tư.

Đợi bà rời , Chương Bách Ngôn nhẹ giọng với Tiểu Tần Phấn: "Mang theo chiếc gối nhỏ theo ! Đêm nay chúng sẽ , về nữa!"

Tiểu Tần Phấn hiểu.

Tần Dụ khẽ sờ đầu : “Có thím giúp việc ở đây sẽ nguy hiểm tiềm ẩn.”

Tiểu Tần Phấn nửa hiểu nửa , song lời, lập tức lấy đồ.

Chương Bách Ngôn phòng ngủ thu dọn đồ đạc và tài liệu quan trọng của Tần Dụ, dẫn vợ và Tiểu Tần Phấn rời trong đêm... Khi họ rời còn gọi cho chủ nhà về tài sản, đặc biệt là tài sản, bảo bọn họ chú ý hơn chút.

Nói xong cúp máy.

Anh đầu Tần Dụ, nhẹ giọng : "Khiến em cực khổ !"

Tần Dụ cũng để ý: “Dù chúng cũng rời , sớm muộn cũng . Cũng thể ở để cho bà tống tiền chứ! Đoán chừng ban đêm bà sẽ làm chút chuyện gì đó, bắt chúng cho bà vay tiền. Loại đàn bà vô tri thế thật sự thể đụng !"

Ánh mắt của Chương Bách Ngôn phức tạp. Một lúc , nhỏ.

Chờ từ thành phố C về, nhất định sẽ mua một ngôi nhà.

Anh sợ Tiểu Tần Phấn đau lòng, nhưng nhóc ở bên cạnh Tần Dụ, chỉ cần bỏ một thì thực cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Ăn kém một chút, mặc kém một tí thực cũng chẳng .

làm Chương Bách Ngôn nỡ để bọn họ chịu khổ.

Lái xe suốt đêm đến thành phố C. Rạng sáng, xe dừng một căn biệt thự nhỏ.

cho thuê trong đêm.

Tiền thuê nhà nửa năm là trăm năm mươi ngàn, một khoản chi nhỏ, nhưng khiến Tần Dụ và Tiểu Tần Phấn gặp loại đó nên thà sống ở một nơi hơn. Anh và trợ lý cũng sống ở đây nên tạm thời cần giúp việc. Chờ Tần Dụ sinh xong thì sẽ đến Trung tâm ở cữ.

Tần Dụ mắc hội chứng dì giúp việc P .

Trong vòng hai ngày, tin tức truyền đến từ thành phố B, thím giúp việc bắt vì phóng hỏa... Có thể kết án từ tám đến mười năm.

Sau khi Chương Bách Ngôn tin , về nhà nhẹ nhàng ôm lấy Tần Dụ.

Anh nghĩ một vợ .

Tần Dụ xuất , nuôi dưỡng trong sự chiều chuộng, song cô đủ khôn ngoan để rõ ai thể dùng, ai thể dùng. Cô sẽ bảo vệ chính và Tiểu Tần Phấn....

Tần Dụ nhẹ giọng hỏi : "Sao ?”

Chương Bách Ngôn lắc đầu, đó : "Thanh toán xong ! Chúng xem biệt thự nhé?"

Tần Dụ ngạc nhiên.

Chương Bách Ngôn nắm tay cô, thành phố C triển vọng phát triển , phát triển ở thành phố C mấy năm nay...

Đến khi tích lũy một lượng tài sản nhất định thì sẽ cân nhắc liệu về thành phố B .

Tần Dụ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng : "Thật cùng đám nhỏ, ở cũng là nhà.”

Sắp hết năm, Tần Dụ cũng sắp sinh con.

Có lẽ trong lúc mang thai quá mệt mỏi, khi sinh nở thai nhi ở tư thế bất thường, bác sĩ sản khoa dám đảm bảo nên ngoài bàn bạc với Chương Bách Ngôn xem nên đổi thành sinh mổ .

Bác sĩ : "Ước tính hệ nguy hiểm cao, nhưng trong tình huống nhiều gia đình sẽ lựa chọn sinh mổ. Anh Chương, xem nên bảo thủ một chút cho an hơn ?”

Chương Bách Ngôn gần như suy nghĩ gật đầu: "Sinh mổ ! Mạng sống của vợ con là quan trọng nhất, thứ khác chỉ là thứ yếu."

Bác sĩ gật đầu, đưa giấy đồng ý phẫu thuật cho ký tên bước chuẩn phẫu thuật.

Một lúc , Tần Dụ đẩy phòng sinh.

Chương Bách Ngôn theo cáng, nhẹ giọng an ủi cô: "Ca phẫu thuật an , nửa giờ sẽ kết thúc."

Tần Dụ nắm lấy tay .

Tiểu Tần Phấn cũng nỡ rời xa cô, theo cô , nhưng phòng sinh là nơi mà ngoài thể ? Họ chỉ thể đợi bên ngoài... Một lớn một nhỏ ở ngoài cửa chờ đợi.

Thật trùng hợp, hôm nay con dâu nhà họ Lục cũng sinh con.

Lục Khiêm, Minh Châu tới thăm thì thấy Chương Bách Ngôn và một đứa trẻ xa lạ.

Con trai của Chương Bách Ngôn? Lớn ?

Nhìn thấy ánh mắt của Lục Khiêm, Hoắc Minh Châu ôm lấy cánh tay ông : "Vợ đang sinh bên trong kìa! Đứa con trai lớn như chứ? Nhất định là con của họ hàng Tần Dụ!"

Lục Khiêm nở nụ nhàn nhạt.

Song phương cũng tránh , cho dù đây bao nhiêu oán hận thì tóm vẫn Tiểu Lục Hồi ở giữa. Giọng của Minh Châu mang theo sự quan tâm: “Tần Dụ sinh ?”

Chương Bách Ngôn vội : "Vừa đẩy phòng phẫu thuật !" Minh Châu gật đầu.

Bà là phụ nữ, tình thế mới sinh mổ.

Lục Khiêm ghế băng, Chương Bách Ngôn đứa bé, lấy điện thoại di động từ trong túi đưa cho vợ: “Bấm của Tiểu Trương giúp , cứ chuyện với ."

Minh Châu kiếm điện thoại di động cho ông: "Đã già còn làm giá! Người là viện trưởng Trương, ông cứ gọi là Tiểu Trương, làm còn khiến trong bệnh viện tin phục chứ?”

Lục Khiêm hừ nhẹ: "Anh cùng thế hệ với ông nội của đấy!”

Mặc dù Minh Châu nhưng cũng chậm trễ, bấm điện thoại di động cho ông: "Được , chuyện với ."

Lục Khiêm cầm điện thoại, vẫn như : “Là , Lục Khiêm đây!... , đến thăm bậc con cháu trong nhà! Không vợ của Thúc Bình, ở đó nhiều chen nổi. Tôi đến chỗ xem náo nhiệt làm gì? Là con trai của bạn cũ của ở thành phố B. Gần đây đến sống ở thành phố C chúng , vợ cũng sinh con ở đây... Haiz, đang chuẩn sinh mổ đấy! Ở chỗ bác sĩ gây mê giỏi nhất thì nên cho dùng một chút , từ xa xôi tin tưởng mới đến đây sanh con mà... , đúng, nên gọi một tiếng ông!”

Bàn tay Chương Bách Ngôn nắm chặt, sắc mặt cũng cương cứng.

tuổi trẻ của cũng qua , tình huống như , sẽ hành động theo cảm tính, mặc kệ Tần Dụ mà nổi giận với Lục Khiêm. Anh chân thành lời cảm ơn.

Lục Khiêm chống tay gậy, thờ ơ : “Chuyện nhỏ thôi.” Ông hỏi: “Đã nghĩ cái tên nào ?" Chương Bách Ngôn hỏi đáp: "Con trai thì tên là Chương Vũ, còn con gái tên là Chương Du."

Lục Khiêm cau mày: “Con gái tên là Bạch Tuộc? Cá lớn cá nhỏ?” Chương Bách Ngôn: “Là Chương Du.”

Lục Khiêm ha hả: "Khoe tình cảm ngầm ! là một cái tên ."

Ông ngước mắt lên Chương Bách Ngôn, ừ, còn khí phách như nữa, trông vẻ mộc mạc nhưng bớt hung hãn, điềm tĩnh và năng lực hơn nhiều... Rất !

Một lúc , viện trưởng Trương đích tới.

Phía là bác sĩ gây mê, bác sĩ gây mê nhận lệnh bước phòng phẫu thuật.

Viện trưởng Trương đến chỗ Lục Khiêm, gọi một tiếng ông Lục, đó : "Nếu cháu là họ hàng của ông thì cháu nhất định đến đây sắp xếp!"

Anh cố ý chào hỏi Chương Bách Ngôn, thái độ chân thành. Chương Bách Ngôn cảm ơn .

Sau đó, viện trưởng Trương cùng bọn họ chờ ca phẫu thuật kết thúc. Lục Khiêm vẫn im lặng, chằm chằm ánh đèn trong phòng phẫu thuật lời nào, viện trưởng Trương cũng . Anh ông Lục của hết.

Chờ hồi lâu, Minh Châu dẫn Tiểu Tần Phấn mua đồ ăn.

Khi về, cửa phòng mổ chút hỗn loạn.

Thể chất Tần Dụ đặc biệt, kẹp cầm m.á.u hiệu quả cao, lượng m.á.u tiết nhiều. Mà nhóm m.á.u O trong bệnh viện eo hẹp, khi kiểm tra thì đủ để truyền m.á.u cho cô.

Bầu khí trở nên căng thẳng.

Viện trưởng Trương tự sắp xếp việc, nhưng lúc thực sự túng thiếu...

Lục Khiêm đeo kính lão, tự bấm .

Một lúc , điện thoại kết nối, ông lập tức với đầu dây bên : “Tân Cương, bên chỗ nhóm m.á.u O ? Lập tức vận chuyển tám trăm ml tới, gấp, phái thêm tám vũ trang tới đây... Bảo đảm đường bất kỳ sơ xuất nào!”

Sau khi giải quyết xong vấn đề, ông cúp điện thoại.

Viện trưởng Trương xuất sản khoa, nhà nhiều đời làm bác sĩ sản khoa tại bệnh viện khu 9, gần đây mới chuyển đến đây làm viện trưởng. Vừa Lục Khiêm thì ông đang điều chuyển kho m.á.u của khu 9. Nơi đó

nơi mà ai cũng thể điều chuyển, chỉ những phận như Lục Khiêm mới tư cách.

Viện trưởng Trương quần áo phẫu thuật, tới mặt Chương Bách Ngôn : “Có ông Lục ở đây, chị dâu sẽ .”

Lục Khiêm mắt mũi, mũi tim: "Hai các ngang hàng!"

Viện trưởng Trương cũng để ý, lập tức đẩy cửa phòng giải phẫu . Anh vốn là chuyên gia sản khoa, tiến toạ trấn, những bác sĩ khác lập tức hiểu gì. Trước khi lượng lớn huyết tương đưa đến, định huyết áp của Tần Dụ , cố hết sức cầm máu...

Bên ngoài, Lục Khiêm từ từ dậy.

Ông đến chỗ Chương Bách Ngôn. Ông thể cảm nhận cơ thể thanh niên đang run rẩy, chợt cảm thấy buồn... Ông nghĩ đến bố của Chương Bách Ngôn.

Lục Khiêm gì.

Ông chỉ vỗ vai Chương Bách Ngôn: "Sẽ ! Cô gái như mà."

Minh Châu an ủi Tiểu Tần Phấn.

đứa trẻ đang sợ hãi. Bà với rằng ông Lục ở đây thì Tần Dụ và em bé đều xảy chuyện gì... Tiểu Tần Phấn thấy tỏ vẻ cung kính với Lục Khiêm thì cũng dần dần tin tưởng.

Ngân hàng m.á.u nhanh chóng đưa m.á.u tới.

Các bác sĩ , y tá cũng ... chảy m.á.u thế nào, dù nguy kịch đến , Lục Khiêm ở đây, dường như cần lo lắng sẽ nguy hiểm.

Chương Bách Ngôn chỉ một , mặc dù lập gia đình với Tần Dụ, mặc dù sụp đổ, lựa chọn làm từ đầu, lúc một nhân vật như Lục Khiêm bên cạnh là quan trọng đến nhường nào.

Lục Khiêm thể điều chuyển những tài nguyên mà , thể sử dụng những bác sĩ giỏi nhất và thể lấy huyết tương khan hiếm.

Chương Bách Ngôn cho rằng ông làm vì Tiểu Lục Hồi.

Lục Khiêm : “Tôi làm ! Lục Thước chỉ một coi trọng .”

ông cũng chỉ những lời !

Những thứ khác để cho đám trẻ tự xử lý ! Ông nghĩ những gì ông từng nợ Chương Bách Ngôn giờ thanh toán xong...

Ông hy vọng Chương Bách Ngôn thể đạt hạnh phúc khi buông bỏ quá khứ, và cũng nên hạnh phúc.

Bên bức tường, tiếng trẻ con vang lên. Mạnh mẽ vang dội.

Là một bé, tên là Chương Vũ... Sau một lúc hỗn loạn.

Tần Dụ vượt qua giai đoạn nguy hiểm, Lục Khiêm vận dụng mối quan hệ của để điều cô đến phòng VIP nhất.

Một tầng chỉ bốn phòng, khá yên tĩnh, thích hợp ở cữ. Ông cũng đến thăm Tần Dụ.

Lục Khiêm chống nạng bốn phía : “Ở đây ! Ở cữ chỗ ! Mọi việc đều bác sĩ lo liệu, đứa bé lớn cũng phòng ở đây. Tiểu Chương, thỉnh thoảng cũng việc , cũng thể xử lý !”

Đây thực sự là sắp xếp nhất.

Chương Bách Ngôn nên lời từ chối, đành chân thành cảm ơn Lục Khiêm.

Lục Khiêm Minh Châu: "Được , ở đây cũng việc gì nữa! Chúng đến chỗ Thúc Bình xem thử, chắc đợi từ lâu !"

Minh Châu rũ mi mắt, .

Bà thấy Tiểu Tần Phấn tệ bèn cố ý để điện thoại và địa chỉ, bảo đứa bé khi nào nghỉ thì đến Lục Viên chơi. Tiểu Tần Phấn Chương Bách Ngôn, dám dễ dàng đồng ý.

Chương Bách Ngôn sờ đầu : "Đi , em !" Tiểu Tần Phấn cũng thích Minh Châu nên vui vẻ gật đầu.

Khi Lục Khiêm và Minh Châu rời khỏi họ nữa, cuối cùng vẫn rời ... Ra tới bên ngoài, Lục Khiêm hỏi Minh Châu: "Có tiếc nuối ? Người cũng mỹ mãn !"

Minh Châu ôm cánh tay ông, dừng một chút : "Cũng gọi là tiếc nuối, duyên vô phận thì đúng hơn. Cậu , một đứa bé như Tần Dụ ở cùng thì cuộc sống cũng sẽ

tệ lắm. Tiểu Tần Phấn cũng , hiện giờ trong nhà mấy cũng coi như náo nhiệt..."

Lục Khiêm : "Náo nhiệt thì ích gì? Ngày nào cũng ồn ào! Bà nhà xem, khắp nhà là trẻ con bò tới bò lui. Nếu đám nhóc bên Minh mà tới tham gia nữa thì thấy cũng chỗ đặt chân ."

Minh Châu liếc ông: "Cứ thỏa mãn !" Lục Khiêm nắm lấy tay bà.

Làm ông thể hài lòng, bà bầu bạn hơn nửa cuộc đời, ông vô cùng hài lòng.

Trong phòng bệnh chỉ còn bốn bọn họ.

Chương Bách Ngôn nửa bên giường, khẽ vuốt tóc trán vợ, trầm thấp dịu dàng : "Vất vả !"

Sắc mặt Tần Dụ tái nhợt.

khóe môi cô nở nụ , cô : “Chương Bách Ngôn, ôm đứa bé tới đây cho em xem một chút... Em thằng bé.”

Chương Bách Ngôn tới bế đứa trẻ.

Đứa bé mềm mại nhỏ nhắn, đỏ hỏn, giống như một con khỉ nhỏ xí.

Tiểu Tần Phấn tò mò, cứ theo , luôn xem... Khi Tần Dụ cho Tiểu Chương Vũ bú, mới đỏ mặt lưng , chạy sang phòng bên cạnh.

Phòng bệnh càng yên tĩnh hơn, Tần Dụ cúi đầu con trai.

với Chương Bách Ngôn: "Nợ ân tình quá lớn, trả."

Chương Bách Ngôn "ừ" một tiếng: "Sinh con mà! Dù ân tình lớn đến cũng đành nợ .”

Anh cô, cô cũng . Chương Bách Ngôn nghiêng hôn cô một cái. Anh gì mà chỉ cô... thể ý tứ trong mắt . Khi cô xuất huyết, sợ hãi, sợ cô sẽ xảy chuyện gì.

Tần Dụ tựa đầu cánh tay , nhẹ giọng : "Em mà! Chương Bách Ngôn, trong bệnh viện sẽ xảy chuyện gì ."

Chương Bách Ngôn phản bác cô.

Trong lòng , nếu hôm nay Lục Khiêm thì kết quả sẽ khó lường! Việc sinh con thể lớn thể nhỏ, ai thể chắc chắn .

Loading...