Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2701-2709: Ông chủ thật là đẹp trai!

Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:30:51
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Lục Hồi cảm.

Cô bé ở trong phòng sách của Lục Thước, trong phòng sách của Lục Thước cũng một cái ổ nhỏ màu hồng phấn, đây Lục Từ thích chui đó, bây giờ đổi thành Tiểu Lục Hồi.

Nhóc con chỉ khó chịu thì Lục Thước phát hiện .

Lục Thước khép tài liệu , dậy qua xổm xuống: “Sao ? Lại đây cho xem nào.”

Tiểu Lục Hồi mặc váy ngắn chạy tới.

Nhóc con nước mắt lưng tròng, trông uất ức, mũi cũng ửng đỏ... Có lẽ là do chiều tối hôm qua gió thổi nên bây giờ cảm.

Lục Thước ôm lấy nhóc con chạy xuống lầu.

Cả biệt thự ngoại trừ giúp việc , thì cũng chỉ hai bọn họ, Lục Thước an ủi cô bé: “Chúng xin thím Chu ít thuốc cảm, cục cưng uống thuốc cảm là sẽ khỏe thôi.

Tiểu Lục Hồi hít mũi, vô cùng yếu ớt.

Lục Thước Tiểu Lục Hồi, tựa như thấy Lục U khi còn bé, nhỏ xíu xìu xiu, dễ nuôi.

Dưới lầu, thím Chu thấy bọn họ xuống. Ông chủ thật là trai!

Làm việc ở nhà cũng mặc áo sơ mi trắng quần dài màu đen, đều toát lên vẻ trai khó tả... Trong tay còn ôm một đứa bé đáng yêu, hình ảnh mắt nên lời.

Lục Thước xuống lầu : “Thím Chu, thuốc cảm của Tiểu Hồi để ở ?”

Thím Chu khẽ than.

: “Cô chủ nhỏ cảm ! Vậy thì , lấy ngay đây.”

Mọi trong nhà đều thương Tiểu Lục Hồi, thím Chu cũng thương cô bé đến tận xương tủy, chỉ lấy thuốc cho cô bé mà còn pha một ly nước mật ong, sợ bé con thấy đắng.

Lục Uống thuốc, cô bé đùi Lục Thước.

Cô bé tự cầm lấy hai quai của cái ly, ngoan ngoãn uống ly thuốc đắng ngắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhăn nhúm ... Còn Lục Thước thì cầm điện thoại di động xử lý công việc.

Gần đây một dự án phát triển, lớn thì lớn, nhỏ cũng nhỏ.

Cũng chỉ là công trình mấy chục triệu, tỷ suất lợi nhuận cũng hạn, nhiều nhất là ba bốn triệu.

Chương Bách Ngôn đấu thầu!

Lục Thước xem qua hồ sơ đấu thầu của , thành thật mà , tình huống hiện tại của Chương Bách Ngôn cũng đủ tiêu chuẩn, quá mạo hiểm... Tuy rằng dự án mấy chục triệu đối với Lục Thị mà chỉ là muối bỏ bể, nhưng đây phong cách làm việc của Lục Thước.

Chuyện khiến do dự cả buổi sáng.

Tiểu Lục Hồi uống thuốc xong, yếu ớt Lục Thước ôm, cô bé chịu uống mật ong chỉ ôm một cái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát lên cánh tay Lục Thước. Một cái đầu tóc xoăn nhỏ, xinh đáng yêu.

Lục Thước mềm lòng, cúi đầu khẽ hôn cô bé, giọng khàn khàn: “Coi như là vì Tiểu Hồi của chúng !”

Anh ôm bé bằng một tay.

Tay cầm điện thoại gọi cho thư ký, giọng điệu hờ hững dặn dò: “Dự án giao cho Chương Bách Ngôn làm! Đừng là ý của !”

Thư ký sửng sốt, lẽ là ngờ Tổng Giám đốc Lục quyết định .

Lục Thước thêm: “Làm theo lời .”

Khi xong thì cúp điện thoại ôm Tiểu Lục Hồi lên lầu. Tiểu Lục. Hồi đặc biệt thích ôm như , giống như cô bé là một bé con ...

Sập tối, Chương Bách Ngôn nhận tin nhắn. Anh lấy công trình của công ty con Lục Thị.

Kết quả khiến cũng bất ngờ... Anh xem hồ sơ trúng thầu lâu, cũng do dự lâu, lẽ đoán lý do Lục Thước chọn , là bởi vì Tiểu Lục Hồi.

Nếu là , lẽ sẽ chẳng thèm ngó đến.

bây giờ, gia đình chứ giống như lúc , nếu nhanh chóng gây dựng sự nghiệp thì chấp nhận lòng của khác... Anh còn tư cách

kén cá chọn canh, trừ phi bằng lòng ăn bám Tần Dụ, như càng làm cho hổ vô cùng.

Chương Bách Ngôn ở trong bếp hút hai điếu thuốc.

Lúc ngoài, đặt hợp đồng đấu thầu lên bàn ăn, với Tần Dụ: “Sửa nhà , sửa xong chúng bên ngoài ăn một bữa ngon! Bắt đầu từ ngày mai sẽ bận rộn .”

Anh với Tiểu Tần Phấn: “Lúc ở đây, em chăm sóc cho chị và cục cưng đó.”

Đôi mắt đen nhánh của Tiểu Tần Phấn bừng sáng.

Cậu Tần Dụ đầy mong đợi, lẽ là hy vọng cô sẽ gì đó. Tần Dụ thấy thì đau đầu nên đầu sang chỗ khác.

Tiểu Tần Phấn cúi đầu, dáng vẻ ủ rũ... Chương Bách Ngôn vỗ vai : “Sau sẽ thôi, bây giờ em bắt đầu tập sống một cuộc sống mới, em vẫn quên những thứ đó thì khác làm quên ?”

Tiểu Tần Phấn còn nhỏ tuổi nên thể hiểu hết .

Chương Bách Ngôn liền đưa xuống lầu, dẫn theo trộn xi măng, đưa làm việc nặng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tần Phấn là bùn, nhưng vui vẻ. Trong lúc đó, Tần Dụ tới đưa nước cho bọn họ, lúc Chương Bách Ngôn uống nước, xa xa, nhẹ nhàng : “Thật thằng bé , lời.”

Tần Dụ lên tiếng.

Chương Bách Ngôn ôm vợ, hạ giọng khế: “Thật em đành lòng đưa thằng bé đến nơi đó ? Để khỏi mất mặt nên mới cố ý để thằng bé chọn! Tần Dụ... Tội tình gì thế chứ! Anh thằng bé thích em.”

Bình thường Tần Dụ đều dịu hiền, nhưng chuyện , khuyên nữa cũng vô dụng.

Cô vẫn lạnh nhạt với Tần Phấn.

lạnh nhạt thì lạnh nhạt, cơm ăn áo mặc và cả đồ dùng học tập, cái gì nên thì cô cũng hà khắc với , lúc chiều đều chuẩn cho đầy đủ tất cả.

Bữa tối, ăn cá hấp ở bên ngoài, ăn hết Tần Dụ còn gói .

Chương Bách Ngôn cho rằng cô cần kiệm đến mức , đang định thì cô lấy thịt cá và xương cốt còn tráng qua nước vài

ngâm cơm trắng thêm mấy con tôm bóc vỏ, đó xuống lầu cho mèo ăn.

Tiểu Tần Phấn cùng cô, khu chung cư cũ kỹ đèn, Tiểu Tần Phấn bật đèn pin.

Mấy con mèo hoang đang tranh giành thức ăn.

Tần Dụ lẳng lặng , giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Cậu đừng tưởng rằng theo thì sẽ thích ! Tôi chăm sóc giống như việc cho mấy con mèo ăn , chỉ là thương hại mà thôi.”

Tiểu Tần khịt mũi.

Ít nhiều gì thì cũng buồn.

lúc Tần Dụ rời , vẫn chạy tới bên cạnh cô, cẩn thận vịn cánh tay cô còn gọi chị, bảo cô cẩn thận một chút, ánh mắt Tần Dụ đỏ lên: “Không gọi là chị.”

Tiểu Tần Phấn tại chỗ, hồi lâu cắn môi. “Vậy em thể gọi là ?”

“Em gọi chị là , gọi là bố.”

Tần Dụ sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng nghiến răng: “Bố vốn là giáo sư nổi tiếng, đến tận mới kinh doanh, còn cũng là một sinh viên ưu tú! Sao sinh một đứa ngốc nghếch như chứ.”

nhanh hơn.

Tiểu Tần Phấn sợ cô chạy, nhanh chóng đuổi theo cô... như là kẹo mạch nha!

Về đến nhà, Chương Bách Ngôn trang trí xong căn phòng nhỏ. Mọi thứ bên trong đều mới.

Căn phòng diện tích tới 8 mét vuông, vô cùng ấm áp, ga giường cũng là thuyền hải tặc mà con trai thích... Tần Dụ một lát, cô đoán đây là thứ Chương Bách Ngôn yêu thích khi còn nhỏ, chỉ là hiện tại đang dời lên Tần Phấn mà thôi.

một lát xoay trở về phòng ngủ.

Lúc đầu Tiểu Tần Phấn vui, bây giờ cúi đầu, Chương Bách Ngôn ngoắc cái đầu nhỏ của : "Sao uể oải thế ? Đàn ông con trai thể như ! Muốn làm con trai cũng dễ như thế ."

Tiểu Tần Phấn đỏ mặt.

Lần đầu tỏ hung dữ: “Em gọi là bố !" Chương Bách Ngôn chỉ .

Anh Tiểu Tần Phấn làm bài tập, lẽ là trong nhà xảy biến cố nên lắm... cũng gì thêm, nghĩ dù cũng cho một ít thời gian thích ứng.

Trong căn nhà , tất cả đều cần chữa trị. Anh, Tần Dụ... Hiện tại thêm một Tiểu Tần Phấn.

Chỉ con của và Tần Dụ là sinh bình thường, buồn lo...

Đêm khuya, Chương Bách Ngôn trở về phòng ngủ.

Tần Dụ một lẳng lặng ngẩn , trong lòng cô đau buồn, dù thì bố cô cũng mới qua đời, hơn nữa dùng cách thảm thiết như .

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tần Dụ sực tỉnh .

chăm chú chồng của , nước mắt nơi khóe mắt còn khô.

Chương Bách Ngôn tới, cầm khăn giấy dịu dàng lau cho cô, giọng cũng nhẹ nhàng: “Đang nhớ ?”

Tần Dụ buông album ảnh trong tay xuống, nó mang từ nhà họ Tần .

Cô khẽ , buồn: “Chương Bách Ngôn, em luôn nghĩ nếu ngày đó em kiên trì giữ bà , sẽ kết cục như ?”

Chương Bách Ngôn xổm xuống, nhẹ nhàng chạm bụng cô.

Một lát , khẽ : “ đời sẽ sống trong sự cam lòng và căm phẫn, bà sẽ hạnh phúc! Tần Dụ, khuyến khích bà làm như , cũng làm như là đúng, chỉ là vì chuyện xảy , chúng đều thể đổi nữa... Đây của em, đừng tự trách nữa, ?”

Tần Dụ cúi đầu .

thật lâu, chợt rơi nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống giống như những hạt châu đứt dây.

Ban đêm, nỗi đau khổ bỗng nhiên ập đến.

Tần Dụ thút thít, Chương Bách Ngôn nghiêng về phía nhẹ nhàng ôm lấy cô, giờ phút trong lòng ai cũng khó chịu, hai bọn họ gần như mất hết tất cả , chỉ thể dựa để sưởi ấm.

Tần Dụ , giọng như vỡ vụn: “ em vẫn đau lắm.” Chương Bách Ngôn dịu dàng dỗ dành cô.

Giờ phút , sâu sắc cảm nhận , trong lòng là vợ của ... Bọn họ sẽ dắt tay hết một đời.

Tiểu Tần Phấn ở cửa.

Cậu thấy lạ giường nên ngủ .

tới cửa thấy chị lóc đau buồn, ban ngày cô hung dữ, cho rằng cô sẽ ... Tiểu Tần Phấn dần dần nhận , cũng còn nữa .

Khuôn mặt nhỏ nhắn của ngơ ngác.

Một lúc lâu , ôm gối trở phòng lặng lẽ xuống.

Trẻ con luôn thích .

Nửa đêm, ướt hơn nửa cái gối đầu.

Trời sáng, Chương Bách Ngôn dậy nấu ăn, Tiểu Tần Phấn ngoan ngoãn thức dậy gấp chăn, rửa mặt xong còn tưới nước cho hoa cỏ ban công, quét phòng khách, nhanh nhẹn hiểu chuyện làm cho đau lòng.

Chương Bách Ngôn bảo ăn cơm.

Trong nhà trẻ con và phụ nữ mang thai nên bữa sáng phong phú, trứng gà sữa bò cũng ít.

Bình thường Tiểu Tần Phấn nuôi dưỡng tỉ mỉ, chỉ ăn đồ ăn ngon do đầu bếp làm, đồ ăn nhà ăn quen... nhớ đến dáng vẻ lóc của chị tối hôm qua thì cố gắng nuốt quả trứng gà xuống.

Chương Bách Ngôn xoa đầu : "Lát nữa đưa em đến trường" Tiểu Tần Phấn gật đầu thật mạnh.

Cậu cố gắng ăn hết nửa chén cháo uống sữa, lúc rời đến cửa phòng ngủ cần thận : “Thưa chị em học!”

Tần Dụ để ý tới !

Chương Bách Ngôn xách đứa bé , xuống lầu ngủ gật thức.

Tiểu Tần Phấn thức, chỉ là để ý tới mà thôi.

Cậu ủ rũ lên xe.

Lúc Chương Bách Ngôn khởi động xe, bỗng nhiên hỏi: “Có bố vĩnh viễn sẽ về đúng ạ?"

Chương Bách Ngôn cầm vô lăng.

Hồi lâu , mới khế : “Ừ, bọn họ về ! Sau em sẽ sống với và chị.”

Tiểu Tần Phấn đặt cằm lên đầu gối.

Tuổi của vẫn còn nhỏ, còn hiểu sự thăng trầm của đời thì mất nhất của .

Chương Bách Ngôn đưa Tần Phấn di. Tần Dụ mới thức dậy, bình thường giờ , cô thức.

Cô cố ý dậy cũng vì tránh mặt đứa trẻ , cô nhất thời mềm lòng mang về, sống chung với .

Hơn nữa trong lòng cô cũng chút hận .

Nếu thì cô sẽ chết, nhưng cô nỗi hận cũng hề lý, gây tội ác tày trời là bố cô, là bố cô phạm sai lầm, nhưng cô đem tội đẩy lên một đứa trẻ vô tội, nếu thể, cô nghĩ là cũng xuất như !

Tần Dụ rửa mặt ăn sáng, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Dọn dẹp phòng khách và phòng ngủ của xong, cô do dự một chút, đó vẫn căn phòng nhỏ .

Tần Phấn dọn dẹp.

Quét sạch sẽ, chăn cũng gấp gọn gàng, chỉ là... Tần Dụ ở bên giường, chạm tay thì sờ thấy độ ẩm gối, kỹ thì thấy nửa cái gối ướt.

Tâm trạng Tần Dụ phức tạp.

Cô im lặng thật lâu, lấy cái gối phơi nắng, mở bao gối giặt. Đến sập tối, cô cất kỹ về chỗ cũ, để khác nhận .

Buổi chiều, Chương Bách Ngôn đón đứa nhỏ.

Anh dẫn Tiểu Tần Phấn cùng mua đồ ăn và một chút hoa quả, Tiểu Tần Phấn lẽ cũng ăn nhờ ở đậu nên nỡ mua đắt, mà chỉ mua táo.

Ngoài , Chương Bách Ngôn mua hai trái dừa, cắm ống hút, cho uống.

Tiểu Tần Phấn cẩn thận uống một ngụm. Cậu cảm thấy ngon.

Cậu kéo tay Chương Bách Ngôn, kéo thật chặt, nghĩ nếu như chị ngoài cũng sẽ để cho kéo như ... Thật bao, lẽ là do m.á.u mủ ruột rà nên dù Chương Bách Ngôn đối xử với hơn nữa nhưng trong lòng vẫn bằng Tần Dụ.

Về đến nhà, Chương Bách Ngôn thấy bàn ăn thêm đồ ăn vặt cho trẻ con và một bộ đồ chơi, trông đắt... Gần đây Tần Dụ tiết kiệm tiền, bình thường sẽ mua như .

Chương Bách Ngôn Tiểu Tần Phấn: “Cảm ơn chị .” Tiểu Tần Phấn sửng sốt: “Đây là mua cho em ?”

Tần Dụ đang làm salad hoa quả ở trong bếp, tấm lưng của cô khựng một chút : “Cũng cố ý mua, tiện tay mà thôi.”

Chương Bách Ngôn xong cảm thấy buồn , vỗ Tiểu Tần Phấn.

Tiểu Tần Phấn ôm đồ chơi và một túi đồ ăn vặt trở về phòng, để đồ chơi xuống đó bỗng nhiên nghĩ tới một việc... Cậu đến xem cái gối của .

Gối đầu khô ráo, gần ngửi còn mùi nắng. Tiểu Tần Phấn ngơ ngác.

Cậu ôm chặt gối đầu trong chốc lát, nỡ buông , nước mắt to như hạt đậu rơi xuống... Tần Dụ ở cửa lặng lẽ , qua hồi lâu cô mới nhẹ giọng : “Khóc ướt nữa sẽ ai giúp phơi nắng !”

Tiểu Tần Phấn lập tức ngừng rơi nước mắt. Cậu ngoan ngoãn : “Cảm ơn chị.”

“Quỷ đáng ghét!”

Tần Dụ mắng , đó khóe mắt ẩm ướt, Tiểu Tần Phấn tới lau nước mắt cho cô, nhưng quá thấp với tới, chỉ thể ngẩng đầu cô.

Tần Dụ mất kiểm soát.

Cô sửa sang cảm xúc : “Còn một lát nữa mới ăn cơm, làm bài tập ! Đói bụng thì ăn miếng trái cây lót .”

Tiểu Tần Phấn gật đầu thật mạnh, cô một câu gật đầu một . Rất ngốc nghếch!

Tần Dụ cảm thấy trong lòng đau khổ, cô chợt hiểu, vì nhất quyết đòi theo cô trở về.

Ở chỗ , cho dù cô chán ghét thì vẫn còn sót một chút tình thương.

nếu trại trẻ mồ côi, quả thực sẽ xảy chuyện gì. Tần Dụ xổm xuống, cô sẽ những lời cảm động với , bởi vì đến bây giờ cô vẫn để ý xuất của ... cảm thấy đáng thương, lẽ cô nên đối xử với một chút.

Tiểu Tần Phấn cảm nhận tâm trạng của cô.

Cậu cũng gì mà chỉ cố gắng lau nước mắt cho Tần Dụ... Ngoài cửa, Chương Bách Ngôn lắng lặng .

Thực , nếu như Tần Phấn theo bọn họ trở về, thì sẽ vĩnh viễn là cái dằm trong tim của Tần Dụ, cô sẽ vĩnh viễn căm hận bố của một đứa con riêng, nhưng nếu Tần Phấn theo bọn họ, thì Tần Dụ sẽ thêm một em trai.

Thời trẻ, Chương Bách Ngôn sự hận thù bủa vây. Anh Tần Dụ cũng sống trong hận thù... Đêm khuya.

Tần Dụ tắm rửa xong thì trở phòng ngủ.

Chương Bách Ngôn dựa cửa sổ, cửa sổ phòng mở, trong ngón tay thon dài của kẹp một điếu t.h.u.ố.c lá trắng như tuyết nhưng hề châm lửa... Ở nơi , chỗ ở nhỏ nên sợ Tần Dụ đang mang thai, dám hút thuốc trong phòng ngủ.

Nghe thấy tiếng Tần Dụ , Chương Bách Ngôn nghiêng cô.

Anh bỏ điếu thuốc trong tay bao thuốc, nhẹ giọng : “Dạy thằng bé làm bài tập một lát, lẽ là tâm trạng ảnh hưởng nên làm rối tinh rối mù.

Anh cho rằng Tần Dụ sẽ đáp lời.

Không ngờ cô tới, nhẹ nhàng ôm eo , tựa khuôn mặt lên vai lẩm bẩm: “Ngày mai em dạy thằng bé làm bài! Anh mệt cả ngày , dạy bài tập nữa thì mệt quá.”

Chương Bách Ngôn gì, ánh mắt thâm sâu. Một lát , cúi đầu hôn cô một cái.

Anh ít nhiều gì cũng chút yên lòng, Tần Dụ do dự, cuối cùng vẫn hỏi: “Có đang nghĩ đến Tiểu Lục Hồi ? Nếu , hôm nào đến thăm .”

Đôi mắt đen của Chương Bách Ngôn cô chăm chú.

Tần Dụ ôm chặt , giọng vang lên trong bóng đêm sâu thẳm: “Em nhớ con bé! Thấy Tần Phấn, càng nhớ con bé ? Trước khi chúng kết hôn còn thể thường xuyên thăm con bé, bây giờ chắc cũng tiện nhỉ? Chương Bách Ngôn, em rộng lượng, mà chỉ là bởi vì... Đây là quá khứ của .”

Chương Bách Ngôn , cũng , chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Cuối cùng thản nhiên : “Ngủ thôi!”

trong đêm, nào ngủ , lăn qua lộn đều là dáng vẻ của Tiểu Lục Hồi.

Trong bóng tối, Tần Dụ đưa tay sờ môi . Cô cúi đầu : “Muốn thăm thì thăm ! Cũng sẽ ăn thịt !” Chương Bách Ngôn nghiêng qua, cô chằm chằm.

Một lúc lâu , mặt Tần Dụ nóng lên, mắng khẽ: “Có cái gì mà chứ!”

Chương Bách Ngôn nghiêm túc : “Em lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2701-2709-ong-chu-that-la-dep-trai.html.]

Ba chữ vô cùng nghiêm túc vang vọng trong bóng đêm, dễ hơn so. với tất cả những lời âu yếm khác.

Dự án của Lục Thị cũng ở thành phố B, lúc Chương Bách Ngôn đầu tư cũng mang theo tâm trạng cũng cũng , nhưng lúc trúng thầu nên chạy qua chạy giữa thành phố C và thành phố B.

Tần Dụ phát hiện ý rút lui.

cho phép buông tha cơ hội , cho dù đây là dự án của Lục Thị, cô cũng khuyến khích làm.

“Tình là thứ yếu! Nếu như thể thành công thì đó chính là bản lĩnh của .”

“Ở đây em Tần Phấn chăm sóc! Hơn nữa, em thể tìm một giúp việc, phòng nhỏ thì tiên dùng tiền của em đổi cái phòng lớn hơn chút, cũng chuyển.”

Tiểu Tần Phấn gật đầu: "Em sẽ chăm sóc chị.” Tần Dụ liếc .

Chương Bách Ngôn nỡ, cô mang thai vốn nặng nề, bây giờ thêm một đứa nhỏ.

Tần Dụ quyết định.

Cô đưa thẻ cho Chương Bách Ngôn, nhờ rút giúp cô hai trăm triệu để dùng: "Tìm một căn nhà mười lăm triệu một tháng, thuê nửa năm là chín mươi triệu, còn coi như chi phí trong nhà, tiền lương mỗi tháng của giúp việc thể ít hơn tám triệu, quá ít em cũng dám thuê"

Cô cúi đầu Tiểu Tần Phấn: “Học phí của thằng bé cũng ít, đều chi tiêu.”

Tiểu Tần Phấn cúi đầu.

Cậu siết chặt nắm tay nhỏ, lớn lên sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, nuôi chị, nuôi luôn cục cưng trong bụng.

Chương Bách Ngôn suy nghĩ hai ngày, vẫn đồng ý.

Anh hành động nhanh chóng, nhanh tìm nhà, dọn nhà trong vòng hai ngày.

Đó là một căn phòng rộng một trăm hai mươi mét vuông, ba phòng ngủ một phòng khách, mặc dù kém biệt thự , nhưng so với nhà trọ cũ kỹ thì hơn nhiều, hơn nữa môi trường của khu cũng tệ.

Thím giúp việc ở tại nhà, kinh nghiệm chăm con, cho nên tiền lương đắt hơn một chút, mười hai triệu một tháng.

Chương Bách Ngôn trả hai tháng tiền lương.

Trong nhà trang trí ấm áp tiện nghĩ, thím giúp việc cũng tới thử việc hai ngày, thành thật đáng tin cậy, lúc Chương Bách Ngôn mới yên tâm thành phố C, buổi tối khi ôm Tần Dụ.

Kể từ khi họ chuyển , đây là thứ hai họ quan hệ.

Hơn nữa, đều dịu dàng.

Có lẽ là bởi vì cô mang thai, cộng thêm những chuyện vớ vẩn của , cho nên hai đều buông thả, vẫn luôn yên lặng hưởng thụ sự vui thích thể...

Sau đó, Chương Bách Ngôn xuống lầu hút hai điếu thuốc.

Lúc đầu , thím giúp việc xuống lầu đổ rác, chào hỏi : “Anh Chương xuống lầu hút thuốc ! Anh Chương quả là đàn ông , vợ mang thai thể ngửi mùi khói thuốc.”

Chương Bách Ngôn hờ hững : “Tôi đàn ông !"

Thím giúp việc khen tặng vài câu làm việc. Chương Bách Ngôn trở về phòng ngủ, Tần Dụ còn mơ màng, tựa đầu giường chuyện với cô. Sắp xa, Tần Dụ ở nhà, còn nhiều chuyện yên lòng, hết từng cái cho cô .

Sau khi cô xong thì ngủ .

Chương Bách Ngôn : 'Thực , Tần Dụ hơn ba mươi tuổi, làm hiểu sự đời chứ?”.

Thực mạnh mẽ!

Ngày hôm lái xe đến thành phố G.

Trước khi , vẫn lái vòng qua Lục Viên một chuyến sáng sớm. Anh gần đây Tiểu Lục Hồi vẫn ở đây, do vợ chồng Lục Thước chăm sóc.

Lục Viên là biệt thự độc lập, cảnh xung quanh .

Chương Bách Ngôn dừng xe ở cổng, còn bảo bảo vệ thông báo, bên trong một chiếc xe màu đen chạy , là xe của Lục Thước, đưa hai đứa trẻ học.

Tiểu Lục Hồi cũng xe.

Gần đây mũi cô bé dị ứng, Lục Thước chuẩn lát nữa dẫn cô bé đến công ty, để bác sĩ của tập đoàn khám cho, là chuyên gia về phương diện .

Xe chạy khỏi cửa lớn màu đen, liếc mắt một cái thấy Chương Bách Ngôn.

Lục Thước im lặng : “Còn giống hòn vọng phu.”

Anh sờ đầu cô bé trong lòng, nhẹ nhàng : “Chú Chương tới thăm cháu

Tiểu Lục Hồi thẹn thùng.

Xe dừng , cửa xe hé mở, đôi chân dài của Lục Thước bước .

Gần bốn mươi tuổi, nhưng Lục Thước chăm sóc , vẫn toát lên vẻ trẻ trung trai... Cực kỳ giống Lục Khiêm thời sung sức, đầy vốn liếng.

Lục Thước ôm Tiểu Lục Hồi xuống.

Anh xe Chương Bách Ngôn: “Bên trong ghế trẻ em ?”

Chương Bách Ngôn sửng sốt, trong xe thực sự , là hôm qua Tần Dụ bảo lắp đặt.

Anh gật đầu, đó đưa tay nhận lấy Tiểu Lục Hồi.

Lục Thước thành phố C, hờ hững : “Bây giờ đưa Lục Trầm và Lục Từ học, lát nữa thể đón Tiểu Hồi về... Tám giờ ! Anh chờ ở quán ăn sáng lầu công ty , chú ý Tiểu Hồi ăn đậu đỏ và đậu phộng, hai thứ con bé dị ứng, ngoài hai ngày nay mũi con bé , đừng để con bé tiếp xúc với phấn hoa, nếu sẽ khó chịu.”

Nghe thấy , Tiểu Lục Hồi nhăn mũi.

Vô cùng yếu ớt!

Chương Bách Ngôn gật đầu với Lục Thước , một tay ôm bé con lên xe, khi đặt bé con ghế khẽ : “Chú dẫn cháu ăn sáng.”

Tiểu Lục Hồi thèm để ý đến .

Mắt Chương Bách Ngôn nóng lên, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô bé, nữa: “Vậy bố dẫn con ăn sáng nhé?”

Tiểu Lục Hồi miễn cưỡng đồng ý.

Trên đường , cô bé hát những bài hát thiếu nhi học ở nhà trẻ cho , nhưng cô bé là một cảm âm nên hát lệch nhạc, nhưng Chương Bách Ngôn cảm thấy êm tai.

Tiểu Lục Hồi hát xong, bắt đầu rơi nước mắt.

Chương Bách Ngôn dừng xe , lau nước mắt cho cô bé uống thuốc dị ứng, làm lâu mới xong.

Anh cô bé thở dài: “Thật là một bé con yếu ớt!" Tiểu Lục Hồi tức giận.

Cô bé trắng nõn mềm mại, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên: “Vậy bố đưa con trở về là !" Nói xong thì ủ rũ.

Trái tim Chương Bách Ngôn nhất thời mềm nhũn, nhỏ nhẹ hỏi cô bé: "Có con đang trách bố đến thăm con ?"

Chương Bách Ngôn hỏi xong, Tiểu Lục Hồi lời nào.

ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm góc áo Chương Bách Ngôn buông, dù cũng là trẻ con, che giấu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự ỷ ... Có thể nhận , cô bé nhớ .

Mũi Chương Bách Ngôn chua xót.

Anh nhẹ nhàng ôm cô bé, cảm giác thể ấm áp của bé con, tựa như dòng nước ấm áp an ủi trái tim , giờ khắc ơn sự tồn tại của cô bé.

Tiểu Lục Hồi lau nước mũi lên .

Cô bé cẩn thận hỏi: “Có bố cục cưng mới ?”

Chương Bách Ngôn xổm chuyện với cô bé, nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ đang ửng đỏ, giọng nhẹ nhàng: “Mấy tháng

nữa cục cưng mới sẽ khỏi bụng dì, nhưng Tiểu Hồi của chúng là cục cưng đầu tiên.”

Tiểu Lục Hồi chớp chớp mắt .

Mãi lâu , cô bé mới cất lời: “Vậy cuối cùng bố bao nhiêu cục cưng thế?”

Chương Bách Ngôn bật .

Anh hôn cô bé: “Bây giờ chỉ một con, còn một đứa ở trong bụng.”

Tiểu Lục Hồi nhỏ giọng phàn nàn, vuốt bụng nhỏ đói, cô bé cô bé ăn ở quán , cô bé ăn bữa sáng ở một quán tên là Gấu Cục Cưng, bên lắm, cô bé cũng chỉ từng một .

Chương Bách Ngôn ghế lái.

Anh bắt đầu định vị Gấu Cục Cưng, kết quả thật sự một quán, còn ở gần tập đoàn Lục Thị.

Có lẽ là Lục Thước từng dẫn cô bé . Chương Bách Ngôn chuẩn xong hướng dẫn, lúc khởi động xe xoay về phía ghế , đang chuyện, phát hiện Tiểu Lục Hồi đang , đôi mắt to màu nho đen lấp lánh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn giống, ngũ quan tương tự, khiến trong nháy mắt sững sờ.

Một lúc lâu , giọng của khàn khàn: “Bố sẽ đưa con ngay bây giờ.”

Tiểu Lục Hồi đếm ngón tay nhỏ nhắn.

Chương Bách Ngôn dịu dàng , khởi động xe, khi đến nhà hàng đỗ xe xong, ôm cô bé xuống xe, cho cô bé bộ, ôm thẳng nhà hàng, mì ở đó quả thật khiến trẻ con yêu thích, tất cả các ghế dài đều hình gấu con, con nào cũng đáng yêu, trẻ con ở bên trong càng đáng yêu hơn.

Chương Bách Ngôn gọi cho cô bé một phần thức ăn cho trẻ em.

Ngoài khoai tây nghiền mà trẻ con thích ăn , còn một phần mì cá, lúc bưng lên dinh dưỡng trắng như tuyết.

Mì là loại mì hồ điệp nhỏ, trẻ con múc lên là thể ăn.

Chương Bách Ngôn đút cho cô bé, nhưng Tiểu Lục Hồi tự ăn.

thì một miếng mì cô bé cũng múc vài , nhưng cô bé ăn sạch sẽ, khăn quàng cổ nhỏ dính một chút nước canh nào, cái miệng nhỏ nhắn cũng sạch sẽ.

Chương Bách Ngôn im lặng . Trong lòng một mềm nhũn.

Anh nghĩ, nhà họ Lục chăm sóc Tiểu Lục Hồi , cảm kích sự giúp đỡ của Lục Thước, nếu Lục U chắc chắn sẽ thoải mái như ... Có lẽ là nghĩ đến cô nên vẻ mặt Chương Bách Ngôn suy tư.

Tiểu Lục Hồi tức giận hỏi: “Có bố đang nhớ ?" Chương Bách Ngôn bật .

Một lát , dịu dàng xoa đầu Tiểu Lục Hồi, nhỏ giọng : “Nhớ . , con cũng đáng yêu như con !"

Tiểu Lục Hồi cọ lòng bàn tay , cô bé đáng yêu. Ngày nào cũng khen cô bé đáng yêu.

Đang nghĩ ngợi thì Lục Thước tới, là Chương Bách Ngôn phát định vị cho .

Nhìn thấy , Tiểu Lục Hồi mềm mại gọi một tiếng , bảo ôm... Chương Bách Ngôn giúp cô bé lau cái miệng nhỏ nhắn, bế cô bé lên, nỡ buông xuống.

Khuôn mặt trai của Lục Thước hiện lên vẻ sâu xa: “Dự án làm chừng hai tháng, sắp xếp việc trong nhà xong ? Nghe dạo gần đây thêm một em vợ?”

Chương Bách Ngôn hổ: 'Bố Tần Dụ khi còn sống vô cùng sĩ diện, ngờ khi mất, chút bí mật lập tức truyền khắp nơi, ngay cả Lục Thước cũng Tiểu Tần Phấn.”

Anh giấu diếm, gật đầu: “Là một đứa bé đáng yêu.” Lục Thước lắng lặng .

Anh lớn hơn Chương Bách Ngôn hai tuổi, năm đó Chương Bách Ngôn và Lục U chia tay tái hợp bao nhiêu , đến bây giờ bọn họ đều kết cục khác , Lục U tạm thời còn tiếp nhận Diệp Bạch, mà Chương Bách Ngôn thì yêu mới, Lục Thước thể nhận , Chương Bách Ngôn gần đây sống khá .

Khổ thì khổ một chút nhưng tâm bình an! Chương Bách Ngôn nhỏ giọng lời cảm ơn.

Lục Thước nhận lấy Tiểu Lục Hồi, khẽ vuốt mái tóc đen của cô bé, nhỏ giọng : “Nếu quyết định thì hãy đối xử

với ! Đó là một cô gái , luôn một mực rời bỏ .”

Chương Bách Ngôn khẽ tán thành.

Lục Thước nghiêm mặt , Chương Bách Ngôn nghiêm túc : “Vậy thì Chương Bách Ngôn, ở thành phố B chờ !”

Người đàn ông bắt tay tạm biệt.

Chương Bách Ngôn hôn lên khuôn mặt mềm mại của Tiểu Lục Hồi, lúc mới lưu luyến rời .

Đây là đầu tiên khi Tiểu Lục Hồi đời, bọn họ thiết như , hơn nữa còn lấy phận như thế... Lúc Chương Bách Ngôn lên xe, nghiêng về phía nhà hàng.

Một tay Lục Thước ôm đứa nhỏ, Tiểu Lục Hồi ôm cổ , dường như đang nhõng nhẽo.

Lục Thước .

Chương Bách Ngôn ngửa đầu, yết hầu ngừng lên xuống, cuối cùng lựa chọn hút một điếu t.h.u.ố.c lá để giảm bớt... Giờ phút đây, ý nghĩa của Tiểu Lục Hồi đối với chỉ là con của và Lục U, mà cô bé còn là ruột thịt của

, là m.á.u mủ của cuộc đời , vĩnh viễn thể nào dứt bỏ.

Anh nghĩ tới vợ ở nhà, nghĩ, thực vận mệnh đối xử với tệ.

Chương Bách Ngôn đến thành phố C, lúc gọi điện báo bình an cũng là buổi chiều.

Thím giúp việc đón Tiểu Tần Phấn tan học.

Tần Dụ rửa sạch một đĩa hoa quả cho Tiểu Tần Phấn, còn cắt một đĩa thịt bò ngũ vị hương, lẽ là đang tuổi trưởng thành nên Tiểu Tần Phấn ăn ngon, thím giúp việc trẻ con ở tuổi dễ đói, cho nó một con trâu cũng thể nuốt hết.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tần Phấn đỏ bừng: “Không nuốt hết !”

Tần Dụ dịu dàng : “Đây chỉ là ví dụ thôi.”

Tiểu Tần Phấn đỏ hai mắt, trong lòng cảm động nhưng tiện thể hiện bên ngoài, tuy nhiên tâm trạng hơn một chút, làm bài tập cũng nhanh hơn nhiều.

Tần Dụ bài tập của , cô đối xử với nghiêm khắc hơn Chương Bách Ngôn.

lúc , điện thoại di động của cô vang lên.

Tiểu Tần Phấn thở phào nhẹ nhõm, chuyện với Chương Bách Ngôn, cẩn thận lén... Trẻ con luôn nhiều cảm giác an .

Bỗng nhiên, Tần Dụ về phía , đó thì thầm: "Ăn nhiều!”

Người đàn ông bên dường như đang mỉm .

cũng trẻ con, Tần Dụ chuyện kiềm chế, hai vợ chồng câu nào liên quan đến chuyện riêng tư, khi cúp điện thoại cô trở nên nghiêm khắc: “Câu nên sai.”

Tiểu Tần Phấn cầm bút cô, ngoan ngoãn cúi đầu làm bài tập.

Cậu thật sự ngoan, hầu như cần ai chăm sóc... Thực đằng sự ngoan ngoãn là một chuyện chua xót, đứa trẻ ánh mắt của khác chắc chắn luôn sống trong cảm giác an .

Ban đêm, Tần Dụ ngủ say, thím giúp việc bỗng nhiên tới gọi cô.

“Cô Chương, hình như Tiểu Tần Phấn gặp ác mộng, vẫn luôn gọi .”

Tần Dụ mơ màng, vội vàng mặc thêm quần áo qua xem, quả nhiên Tiểu Tần Phấn gặp ác mộng... Trên đầu là mồ hôi một mực gọi , cô đưa tay sờ trán , nóng.

sốt.

Thím giúp việc lập tức tự tiện quyết định, vì thế nảy ý kiến: “Phải gọi Chương về thôi!”

Tần Dụ lập tức : “Anh mới đến thành phố C làm trở về! Gọi bác sĩ , thì lập tức đón xe đưa đến bệnh viện.”

Tần Dụ đo nhiệt độ cơ thể cho uống thuốc, nhưng nửa tiếng Tiểu Tần Phấn vẫn hạ sốt.

Cô nhẹ nhàng đưa tay sờ trán , nóng. Cô lập tức quyết định bệnh viện.

Cô vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ của , gọi tên , cúi đầu áp sát định đưa tới bệnh viện. Tiểu Tần Phấn mê man nhưng vẫn lập tức vùng vẫy định mặc quần áo, tự xuống tầng.

Trong lòng Tần Dụ chua chát.

đối xử với , đúng là cay nghiệt, nên cho dù đang nửa tỉnh nửa mơ cũng làm nhất. Cô sờ đầu Tiểu Tần Phấn, bế lên.

Tiểu Tần Phấn vùi đầu trong lòng cô, chịu chui . Mặc dù đang sốt, vẫn bật hu hu... Bàn tay nhỏ bé siết chặt. Tần Dụ cúi đầu nhẹ nhàng chạm , trong lòng càng thêm chua xót.

Thực cô trách , còn trách ai, vốn dĩ thể lựa chọn xuất của , nếu làm gì ai tình nguyện trở thành con riêng của ? Tần Dụ khẽ lên tiếng: “Chúng quần áo, đưa tới bệnh viện.”

Thằng nhóc trợn tròn mắt, giật một cái, liền tự làm.

Tần Dụ lấy quần áo, để bên mép giường, dựa , mặc dù cô từng chăm sóc trẻ con nhưng lúc vô cùng thành thạo, lẽ đây chính là bản năng của phụ nữ!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tần Phấn nóng tới mức đỏ bừng, khi bước. xuống giường cũng cảm giác lâng lâng, nhưng cần thím giúp việc cõng, sợ bà mệt... Cậu hiểu chuyện, thím giúp việc tới là để chăm sóc em bé tương lai, là một đứa trẻ lớn, bà thể cõng . Thím giúp

việc như vô cùng đau lòng, nửa ôm nửa đỡ xuống tầng.

Tần Dụ đỡ cái bụng mang thai hơn sáu tháng, xuống tầng bắt xe.

Tài xế cũng là , thấy hai phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ, đàn ông nào theo giúp đỡ, liền tiến tới giúp hai bế Tiểu Tần Phấn lên xe, đặt lên xe xong hỏi: “Đàn ông nhà hết ?”

Tần Dụ nhẹ nhàng trả lời: “Đi công tác! Không về kịp.” Tài xế thuận miệng thêm một câu: “Thế thì làm mà làm bố , sắp làm bố mà còn để vợ con ở nhà một , may mà còn giúp việc chăm sóc đấy.”

Tiểu Tần Phấn mím chặt môi.

Bàn tay nhỏ bé của im lặng giữ lấy Tần Dụ, sợ cô con của cô... Cậu sợ khác xuất chẳng hề vẻ vang chút nào của .

Khi tài xế lên xe, Tần Dụ nhẹ nhàng : “Đợi trở về, sẽ trao đổi một chút!”

Tài xế đạp ga. Ông cảm thấy Tiểu Tần Phấn trai, bèn kỹ hơn qua gương chiếu hậu, : “Đứa trẻ giống cô thật đấy! Ngoại hình của hai con giống y như !”

Tiểu Tần Phấn căng thẳng.

Tần Dụ đưa tay xuống, tìm thấy tay , nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nóng bỏng của .

Cô để Tiểu Tần Phấn dựa vai .

Cô cẩn thận ôm , dịu dàng thể ngủ một giấc, khi nào tới bệnh viện cô sẽ gọi dậy... Tiểu Tần Phấn dựa trong lòng cô, cảm nhận sự dịu dàng của phụ nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn của còn đỏ hơn cả nãy.

Tần Dụ dáng vẻ của , hoảng hốt nhớ , cũng mới chỉ tám tuổi mà thôi.

Đến bệnh viện, tài xế bụng, còn bế Tiểu Tần Phấn phòng cấp cứu nhưng chịu lấy thêm tiền, ông thấy hai phụ nữ các cô cũng dễ dàng gì.

Tần Dụ cảm ơn ông vội vàng tìm bác sĩ.

Bác sĩ kiểm tra sơ qua một lượt, truyền nước biển cho , bệnh viện một đêm để quan sát, nếu còn vấn đề

gì khác thì sáng mai sẽ xuất viện, đó vẫn đeo dây truyền nước thêm một ngày nữa.

Thím giúp việc làm thủ tục nhập viện, bà : “Thật chỉ một đêm thôi, cũng cần lãng phí thêm tiền , ở tạm trong phòng truyền nước một đêm cũng mài! Bà Chương, cô về , trông ở đây là .

Tần Dụ nhẹ giọng ! Trời lạnh thế , tháng bệnh viện mở hệ thống sưởi, đến lúc đó khi ốm càng thêm ốm, bằng tốn thêm chút tiền để thằng bé thoải mái một chút.”

Thím giúp việc thấy cô mở cửa một căn phòng riêng, giá tám trăm một đêm.

thử thăm dò hỏi: "Ngài Chương nhiều tiền lắm ạ?"

Tần Dụ ngốc, cô nhạt: "Nếu thực sự tiền chúng cũng sẽ ở nhà thuê, chỉ là để trẻ con tủi thôi."

Tiểu Tần Phấn đang truyền nước biển, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô.

Tần Dụ sờ sờ mặt , bảo mau ngủ , đến sáng sẽ hạ sốt.

Loading...