Ôn Mạn  viện, việc làm đầu tiên của cô là đến trại giam thăm bố .
Tình trạng Ôn Bá Ngôn cũng khá , chỉ  gầy  và xanh xao một chút, nhưng sức khỏe vẫn . Ôn Mạn thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc sống bận rộn  tiếp tục.
Ban ngày dạy piano ở trung tâm âm nhạc, tối đến  xoay vòng giữa nhà hàng và những học sinh riêng. Mệt, nhưng thu nhập khá hơn.
Một tuần trôi qua chẳng .
Suốt tuần đó, cô  gặp Hoắc Thiệu Đình.   trang giải trí của tờ báo, hình ảnh  xuất hiện rõ ràng -   đến thành phố H.
Một buổi tiệc thượng lưu.
Hoắc Thiệu Đình trong bộ vest nhung đen, áo sơ mi trắng phối cùng nơ đen. Anh  giữa đám đông, tỏa sáng kiêu hãnh như một vì tinh tú.
Và bên cạnh  là một  phụ nữ xinh  - một minh tinh hàng đầu từng đoạt giải Ảnh hậu. Cô  nép  Hoắc Thiệu Đình, ánh mắt đầy tham vọng của kẻ  đặt chân  giới quyền quý.
Ôn Mạn đặt tờ báo xuống.
“May mà   ảo tưởng.” - Cô tự nhủ. Đàn ông như ,  phụ nữ vây quanh là chuyện đương nhiên.
Hai ngày , trong ca trực tại nhà hàng, Hoắc Thiệu Đình xuất hiện.
Áo sơ mi xanh đậm, quần tây xám, khoác ngoài chiếc áo trench coat đen. Lịch lãm và đầy nam tính.
Anh  một , gọi đồ nhưng chẳng động đũa, chỉ lặng lẽ  Ôn Mạn chơi piano.
Cô  hiểu  đến đây làm gì, chỉ  cố phớt lờ ánh  nóng bỏng . Mười giờ đêm, nhà hàng đóng cửa.
Ôn Mạn thu dọn đồ đạc, chuẩn  về. Khi cô bước , chiếc bàn của Hoắc Thiệu Đình  trống trơn.
Cô thở phào, nhưng trong lòng  tự trách  nhỏ nhen. Ít nhất nên cảm ơn  vì những ngày chăm sóc ở bệnh viện.
Vừa bước  đường, một chiếc Bentley màu vàng ánh kim dừng  mặt. Kính xe hạ xuống, lộ  khuôn mặt điển trai của Hoắc Thiệu Đình.
“Lên xe.” - Giọng  ngắn gọn.
Ôn Mạn do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở cửa phụ lên . Chiếc xe quá nổi bật, cô   gây chú ý.
Hoắc Thiệu Đình khởi động xe, liếc  cô: “Thắt dây an .” Ôn Mạn đỏ mặt, vội vàng làm theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-27-hoac-thieu-dinh-quan-he-cua-chung-ta-la-gi.html.]
Cô lén  . Lúc   chỉ mặc áo sơ mi, áo khoác vắt vội ở ghế . Hoắc Thiệu Đình khẽ : “Thấy   trai?”
Ôn Mạn càng đỏ mặt hơn.
Xe dừng đèn đỏ. Hoắc Thiệu Đình  sang  cô, ánh mắt chứa đựng ý đồ rõ ràng khiến    thể hiểu nhầm. Ôn Mạn  chịu nổi sự ám  , cô gắng : “Hoắc luật sư, cảm ơn  hôm đó...
Hoắc Thiệu Đình im lặng.
Cô  : “Phía   trạm xe buýt,   thể... Giọng  trầm xuống: “Ôn Mạn, ở  với  một lúc.”
Chỉ một câu gọi tên, trái tim Ôn Mạn  mềm yếu  đáng .
Chiếc xe dừng ở chân núi vắng vẻ - nơi  hảo để làm những chuyện   đắn.
Ôn Mạn chợt hiểu .
Hoắc Thiệu Đình tâm trạng  . Anh rút điếu thuốc, châm lửa, hít một  dài. Ngón tay thon dài cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng  vươn  ngoài cửa sổ. Khung cảnh  đến nao lòng.
Chân núi lạnh. Ôn Mạn chỉ mặc váy mỏng, chẳng mấy chốc mũi  đỏ ửng, khóe mắt  ươn ướt, khuôn mặt trắng nhợt càng thêm tội nghiệp.
Hoắc Thiệu Đình với lấy áo khoác ném cho cô: “Khoác .” “Cảm ơn.” - Giọng cô run nhẹ.
Cô hối hận vì  theo  đến đây. Hoắc Thiệu Đình tối nay khác lạ quá. Trực giác  đánh lừa cô.
Hút xong điếu thuốc,  chồm  qua hôn cô.
Nụ hôn đứt quãng. Ôn Mạn tỉnh táo hơn, tay đẩy nhẹ vai : “Hoắc Thiệu Đình...”
Giọng cô như van nài: “Chúng  như thế ... là gì?” Hoắc Thiệu Đình lặng lẽ  cô.
Một hồi lâu ,  buông tay khỏi vòng eo cô, nhẹ nhàng ngả   ghế da  khẽ nhắm mắt.
Anh trông mệt mỏi đến lạ.
Ôn Mạn nuốt trọn những lời trách móc  trong, chỉ  nghiêng đầu ngắm  . Một lát , Hoắc Thiệu Đình  dậy bấm nút. Nóc xe mở ,   đó là tấm kính xanh thẫm, bầu trời đêm  núi hiện  với vô vàn tinh tú lấp lánh...
Anh ngả  trở  mà chẳng  gì, chỉ chăm chú ngắm  vũ trụ. Ôn Mạn định hỏi thì   kéo mạnh  lòng.
Cô  ép sát  hõm vai , hít đầy mùi gỗ ấm áp đặc trưng   Hoắc Thiệu Đình, gò má bỗng ửng hồng.
“Ở  với  một lát!” - Giọng  khàn đục. Ôn Mạn  thể từ chối!
Cô     tất cả đàn ông thành đạt đều giỏi giả vờ yếu đuối,  phụ nữ đều mềm lòng  chiêu , nhưng Hoắc Thiệu Đình  giúp cô. Khi  để lộ vẻ mệt mỏi mong manh , cô  đành đẩy  .