Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2660-2669: Cho anh tiến vào
    Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:26:48
    Lượt xem: 5 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Minh Châu xong khó chịu, Lục Huân nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, dịu dàng : "Mẹ, Lục U còn là con nít nữa! Em giỏi, sẽ đưa lựa chọn nhất."
Lục Thước vợ qua gương chiếu hậu một cái.
Anh bật : " đó, giống như Tiểu Huân đây ." Nhờ nụ , bầu khí trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Hoắc Minh Châu cũng .
Chỉ Lục Huân là đỏ bừng mặt, cô cúi đầu, một lát mới ngoan cố phản bác chồng : "Trước đây vốn dĩ là em lựa chọn! Rõ ràng là dụ dỗ em, đó còn coi mắt!"
Giọng của Lục Thước bỗng trở nên dịu dàng.
Anh nhỏ giọng : "Bà Lục nhỏ, em thể tha thứ cho ?"
Mẹ chồng vẫn còn ở xe mà như , làm cho Lục Huân càng thêm đỏ mặt...
Lục Thước đưa về bệnh viện nữa.
cũng ngủ mà chuyện với một hồi, đó về phòng với vợ mấy câu, khi Lục Huân ngủ... Anh nhớ tới Lục U, cách nào ngủ , thế là dứt khoát ban công hút thuốc.
Vừa hút chăm chú vợ đang ngủ say giường.
Trái tim cảm thấy mềm mại.
Ông trời quả thật ưu ái cho !
Lục Huân ngủ sâu, lẽ là vì chồng như nên một lúc cô thức dậy, tìm kiếm một hồi thì thấy chồng ở ngoài ban công, cô mặc áo ngủ nhào lòng .
Lục Thước ôm lấy cô, đầu tựa n.g.ự.c cô. Hỏi nhỏ: "Sao ngủ ?"
Lục Huân trả lời, cô chỉ nghĩ đến việc vùi lòng , cuộc đời cô nhiều chí hướng lớn, làm vợ của Lục Huân chính là tâm nguyện lớn nhất của cô, đúng là tiền đồ, nhưng Lục Thước thích.
Hồi lâu , cô nhẹ giọng hỏi: "Lục U và Lão Bạch sẽ ở bên chứ?"
Giọng Lục Thước còn dịu dàng hơn cả bóng đêm.
Anh : "Anh ! Em thì hả Tiểu Huân, em hi vọng họ ở bên ?”
Lục Huân sợ giận, dám .
Lục Thước cúi đầu hôn lên môi cô, hôn một lúc lâu mới nhẹ giọng : "Anh giận ."
Lúc Lục Huân mới nhỏ: "Nếu Lão Bạch làm tổn thương trái tim của em nữa thì em hy vọng Lục U thể ở bên cạnh , Lục Thước, em yên tâm khác!"
Lục Thước gì, ôm lấy vợ, cùng trải qua một đêm dịu dàng.
Khi Lục U tỉnh thì ba giờ sáng, khi lấy tinh thần, phản ứng đầu tiên của cô là giơ tay sờ bụng , nơi đó vẫn nhô lên rõ ràng.
Đứa bé vẫn còn.
Lục U lập tức rơi nước mắt, cô kìm , nhưng kìm nước mắt. Cái mũi nhỏ cũng hồng theo.
Diệp Bạch ngủ, thấy cô tỉnh , lập tức bước tới, nhỏ giọng hỏi: "Đau ? Bác sĩ giữ con , nhưng viện một tháng."
Lục U vẫn đang rơi nước mắt, từng giọt to chừng hạt đậu rơi gối trắng như tuyết.
Diệp Bạch đau lòng hôn lên nước mắt của cô.
Anh cô đang suy nghĩ gì, băn khoăn điều gì, chủ động : Không tha thứ cho cũng ! Anh thể tiếp tục bù đắp, tiếp tục cầu xin em tha thứ, Lục U, thể làm bất cứ điều gì... Đừng , đừng !"
nước mắt của cô càng rơi nhiều hơn!
Dáng vẻ yếu ớt làm khác đau lòng.
Diệp Bạch thừa nước đục thả câu, nhưng vẫn nhịn dịu dàng hôn cô, ngậm lấy cánh môi của cô, dịu dàng quấn quýt, nụ hôn mang theo dục vọng nhưng vô cùng động lòng .
Lục U sửng sốt, chốc lát , cô chủ động hé môi. Cho tiến .
Diệp Bạch hôn sâu hơn, đổi góc độ, dịu dàng hôn cô.
Có lẽ trong đêm tối chấn động lòng , bọn họ đều cần đối phương tới xoa dịu những rung động trong lòng... để chút an ủi.
Nụ hôn kết thúc, vẫn chống bên cạnh cô, nhỏ giọng : "Vợ của lão Lý luộc trứng, để hâm , em ăn hai quả bổ sung sức lực nhé.”
Lục U nhẹ nhàng gật đầu.
Diệp Bạch cô chăm chú mấy giây mới , Lục U bóng lưng ... tâm trạng phức tạp.
Một lúc , cô nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi .
Diệp Bạch , thấy khuôn mặt hốt hoảng của Lục U. Vẻ mặt cô cô cùng phức tạp.
Trong lòng , nụ hôn chỉ là sự xúc động nhất thời khi sống sót tai nạn, nghĩa là Lục U thực sự chấp nhận , và cũng sẽ dùng nó để ép buộc cô.
Cô là yêu, đứa con cô đang mang trong bụng là m.á.u thịt của .
Anh cứu cô là điều đương nhiên.
Diệp Bạch hâm nóng trứng luộc, bưng tới mép giường xuống, kê thêm hai cái gối đầu Lục U, ngăn cho cô dậy, đó cắt trứng đút cho cô ăn.
Thức ăn đưa tới, Lục U há miệng.
Cô rũ mắt xuống, nhỏ: "Diệp Bạch, ...
Tuy là từ chối, nhưng cũng còn cứng rắn như , Diệp Bạch thể hiểu cô, thấp giọng : "Anh đó là gì cả! Em tha thứ cho cũng , chờ con định sẽ ! Lục U, khi nào em chịu gặp thì mới tới."
Trong mắt Lục U nước mắt.
Trong lòng cô quá nhiều chuyện bức bối thể diễn tả . Diệp Bạch với giọng dịu dàng: “Ăn chút gì đó .”
Ánh đèn dịu nhẹ, khuôn mặt ánh đèn cũng dịu dàng, cảnh tượng giống với lúc đút cho cô ăn khi cô ngủ nướng
giường hồi mới cưới, hôm nay cảnh tượng đó xuất hiện, nhưng cũng chỉ là cảnh còn mất.
Cô há miệng, ăn rưng rưng nước mắt. Diệp Bạch cô chằm chằm, trong lòng tan nát...
Dù thì Lục U cũng thấy khó chịu, cô chỉ ăn một quả trứng, uống chút canh xuống, Diệp Bạch ăn hai quả còn rửa bát, khi thì thấy Lục U nhắm mắt.
Không cô lạnh lùng xa cách mà là mệt mỏi.
Diệp Bạch buồn ngủ, mới trải qua nỗi sợ hãi khi suýt chút mất cô, mất đứa con của .
Cả một đêm, gần như mất ngủ.
Sợ làm phiền Lục U đang nghỉ ngơi nên chỉnh đèn đầu giường tối xuống, còn dựa mép giường che bớt ánh sáng... Đã lâu ở gần cô như: , ánh đèn yết ớt, tham lam khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chăm chú.
Có lẽ cảm thấy thoải mái nên trong lúc ngủ, Lục U cau mày.
Diệp Bạch đặt tay lên bụng cô. Anh dám dùng sức.
Chỉ chạm nhẹ, đó cảm nhận sự cử động của đứa bé trong bụng... Dù chỉ mới năm tháng, dù cách một cái bụng,
nhưng Diệp Bạch vẫn thể cảm nhận sức sống mạnh mẽ của bé.
Anh nhờ quan hệ, là một bé gái.
Vậy thì chắc chắn cũng đáng yêu như Tiểu Lục Hồi , cơ thể cũng khỏe mạnh.
Ánh mắt Diệp Bạch vô cùng dịu dàng, đang nghĩ tên cho con, cho dù Lục U sử dụng thì vẫn nghĩ nhiều cái tên, Lục Hoài Nhu, Lục Hoài Cảnh... Nghĩ tới nghĩ lui, hình như đều xứng với con của họ.
Vậy gọi là Lục Lai?
Cũng hợp với Tiểu Lục Hồi nhỉ?
ngay đó, bố ruột là bác bỏ, Lục Lai... khó quá!
Diệp Bạch trằn trọc suốt đêm.
Lúc , bao giờ nghĩ đến chuyện thể bác sĩ nhầm, thật thì Lục U đang mang trong bụng một bé trai... ( ) Tờ mờ sáng, Lục Thước chạy tới.
Người giúp việc trong biệt thự nhà họ Lục nấu cháo thịt và các món ăn phụ bổ dưỡng phong phú... Hoắc Minh Châu cùng Lục Thước, Lục Huân thì lát nữa đưa bọn trẻ học.
Hai con đẩy của phòng bệnh .
Diệp Bạch còn đang nghĩ tên, thấy tiếng động thì đầu cửa.
Hoắc Minh Châu và Lục Thước nhẹ bước .
Lục Thước em gái, hỏi nhỏ: “Có tỉnh dậy ?” "Có dậy một ! Ăn một chút."
Diệp Bạch dậy nhường cho Hoắc Minh Châu xuống, Hoắc Minh Châu lo lắng cả một đêm làm gì tâm trạng nữa... Bà áy náy hối hận, nếu về thành phố B thì Lục U sẽ xảy chuyện gì .
Bà cúi xuống, vuốt ve khuôn mặt con gái, thì thâm: cũng dám cho bố nó , sợ ông lớn tuổi chịu nổi! Bố Lục U thương nó nhất, khi Lục U còn nhỏ, ông dựng một cái lều màu hồng trong phòng sách cho nó chơi, nếu ông mà thì sẽ đau lòng lắm!”
Nói xong bà ngước lên, trịnh trọng lời cảm ơn Diệp Bạch. Bà : "Diệp Bạch, cảm ơn con!”
Diệp Bạch nghẹn ngào: "Mẹ, việc làm mà! Mẹ đừng như ."
Hoắc Minh Châu cụp mắt , thêm gì nữa!
Diệp Bạch lưu luyến, nhưng cũng Lục U sẽ tha thứ cho , càng chấp nhận là chồng của cô... Anh tiến
lùi, vì khàn giọng : "Vậy con về ! Lần sẽ tới thăm cô ."
Anh sợ làm gai mắt khác, nán thêm mà ngay. Lúc đóng cửa ...
Diệp Bạch ngay, đó thất thần một lúc lâu, cảm thấy hận ... Hận đêm đó những lời tuyệt tình như .
Nếu lúc làm thế thì bây giờ thể ở bên cạnh Lục U . Sẽ làm khó cô như bây giờ.
Bên trong phòng bệnh, khi Diệp Bạch , Hoắc Minh Châu khẽ thở dài một tiếng.
Bà là , nào mà mong con gái một cuộc hôn nhân hạnh phúc? Cuộc sống của con trai mỹ mãn, nhưng con gái đường tình lận đận, bà sợ... sợ đến khi Lục Khiêm rời khỏi thế giới , Lục U vẫn còn lận đận như thế.
Lục Thước đoán tâm sự của .
Anh tới nhẹ nhàng ôm lấy bà, trầm giọng : "Mẹ, con cháu tự phúc của con cháu, hơn nữa... còn trai là con đây ? Ngày nào còn con thì con sẽ vẫn luôn đối xử với em gái, Tiểu Lục Hồi và đứa bé trong bụng Lục U, con cũng sẽ nuôi như con ruột."
Nghe như , Hoắc Minh Châu an ủi nhiều.
Lúc Lục U tỉnh dậy gần trưa.
Cô mở mắt , trong phòng bệnh tràn ngập ánh mặt trời, của cô còn cố tình tìm hai bình hoa tới cầm hoa tươi ... Cho nên khi cô tỉnh ngửi hương thơm của hoa.
Tâm trạng dường như lên.
Đương nhiên, cô cũng phát hiện Diệp Bạch đây.
Hoắc Minh Châu thấy cô tỉnh thì vuốt trán cô, nhỏ giọng : Trời sáng, tới thì nó ! Có lẽ sợ con tỉnh thấy sẽ khó chịu.
Lục U vùi mặt gối gì.
Hoắc Minh Châu : "Ngồi dậy ăn chút gì đó ! Sáng sớm đầu bếp trong nhà nấu đó, cũng mang sang cho bà Lý , bà Lý cảm thấy , làm mấy món tủ cho con ăn.”
Lục U mỉm : "Thôi đừng, để bà chăm sóc chủ Lý ."
Hoắc Minh Châu gật đầu: " ! Cũng cực khổ lắm! Trong nhà còn đứa con sắp học, bây giờ ai ở bên cạnh, lúc quan trọng còn nghĩ đến con.
Mẹ con hai cứ thì thầm chuyện mãi.
Trong lúc chuyện, Hoắc Minh Châu điều chỉnh giường cao lên.
Lại giúp Lục U rửa mặt đút cho cô một chén cháo thịt nhỏ và một ít đồ bổ dành cho phụ nữ mang thai.
Lục U ăn xong, cảm thấy khỏe hơn nhiều!
Cô tinh thần hơn, hai con chuyện một hồi, khỏi tới Diệp Bạch... Lục U ngẩn , thành thật : "Sau tối hôm qua, về tình về lý con cũng cách nào đối xử với như đây , nhưng ở bên thì dường như miễn cưỡng! Mẹ, con miễn cưỡng ."
Hoắc Minh Châu ủng hộ quyết định của cô.
Bà sửa chăn cho con gái, : "Anh con cũng để cho con tự quyết định." Lục U vô cùng cảm kích nhà .
Ngay tại lúc , Lục Huân cũng tới, chỉ là khi đẩy cửa , cô giật ...
Bởi vì chỉ một cô. Lục Huân gặp Chương Bách Ngôn và Tần Dụ trong bệnh viện, hẳn là Tần Dụ mang thai nên đến đây để kiểm tra... Không tin Lục U viện từ , là qua thăm một chút.
Lục Huân: Thế thì thăm làm !
Không họ sắp kết hôn ? Bây giờ qua thăm yêu cũ của chồng , trong lòng cảm thấy khó chịu ? Vậy mà Chương Bách Ngôn cũng vẻ gì là phản đối.
Lục Huân cảm thấy cặp vợ chồng cưới thật là khó hiểu!
Quả nhiên, khi thấy Chương Bách Ngôn và Tần Dụ, Lục U bất ngờ.
Hoắc Minh Châu chửi thề trong lòng. Chuyện gì thế , là chủ ý của ai ?
Bầu khí trong phòng bệnh quái dị.
Cuối cùng, Tần Dụ là mở miệng , cô nhẹ nhàng : "Lục U, thấy cô là yên tâm ! Sáng sớm Bách Ngôn nhận điện thoại, cô xảy chuyện trong bệnh viện, và đều lo lắng, đúng lúc tới bệnh viện nên qua xem một chút."
Cô xong thì về phía Chương Bách Ngôn. Chương Bách Ngôn đút tay trong túi quần, lên tiếng.
Tần Dụ cũng để bụng, cô vẫn ôn hòa : "Bách Ngôn, chuyện với cô một chút , em lấy giấy xét nghiệm thai."
Tần Dụ định , Chương Bách Ngôn nắm lấy cổ tay nhỏ của cô .
Tần Dụ nhẹ nhàng thoát , cô mỉm : "Anh ở , chuyện giải sầu với Lục U, một em ."
Ánh mắt Chương Bách Ngôn trầm xuống.
Tần Dụ bước vội, thậm chí còn chút chật vật, cô mang thai, còn chuẩn kết hôn, nhưng quả thật chút vui mừng nào, còn gầy so với đây...
Đi tới cửa, đầu tiên cô ốm nghén.
Khó chịu nôn ọe một hồi lâu, Tần Dụ ôm ngực, bắt đầu căm ghét chính , rõ ràng chuyện liên quan đến Lục U, mà cô kéo Lục U ... Cho nên nhất định Chương Bách Ngôn tức giận!
cô cũng giận, với ai đây!
Nếu cô sớm Chương Bách Ngôn một thư ký cận giống Lục U đến tám phần, nếu cô sớm Chương Bách Ngôn đến chỗ nào cũng dẫn theo thư ký , nếu cô sớm họ thỏa thuận, cô nhất định sẽ kết hôn thậm chí là mang thai con của .
Thỏa thuận gì chứ!
Không bao nuôi, nhưng cũng khác lắm...
Thư ký ký hợp đồng dài hạn, cô kết hôn, cũng yêu, thậm chí còn qua với khác giới. Chương Bách Ngôn cũng chu cấp cho cô một căn nhà trị giá hai mươi triệu tệ, còn năm triệu tiền lương hàng năm.
Có khác biệt gì với đàn ông nuôi phụ nữ ?
Nghe Chương Bách Ngôn sẽ qua đêm ở đó, nhưng thỉnh thoảng họ sẽ ăn một bữa cơm riêng... Hoặc là du lịch.
Loại quan hệ bao nuôi... Mà giống yêu hơn.
Thư ký nữ là thế của Lục U, cô Lục U yêu đương với Chương Bách Ngôn.
Loại quan hệ làm cho Tần Dụ buồn nôn!
Cô chia tay, nhưng cách ngày cưới chỉ còn tới mười ngày, lúc cô còn đang mang thai... Quả thực khó để tưởng tượng Chương Bách Ngôn làm lên giường với cô du lịch Nhật Bản với nữ thư ký tháng .
cô trong lòng là ai.
Cô lợi dụng Lục U, cô dùng Lục U đả kích Chương Bách Ngôn, như thế cũng làm cho cô buồn nôn với chính ... Tần Dụ tấm gương trong nhà vệ sinh, cô bản .
Tại cô trở nên như ....
Một bóng lưng cô , là chồng tương lai, và cũng là bố của đứa con trong bụng cô.
Tần Dụ cụp mắt, thấp giọng hỏi: "Nhanh xong ? Chẳng lẽ là vì mới nên cũ cũng chẳng còn quan trọng nữa? Người yêu mới trẻ tuổi dịu dàng càng làm cho Tổng Giám đốc Chương lưu luyến rời !”
Chương Bách Ngôn cau mày: "Việc liên quan gì đến Lục U!"
Tần Dụ tự giễu: "Em , chuyện liên quan gì đến cô ! Chương Bách Ngôn, em còn đến độ phân biệt thị phi đến mức áp đặt vấn đề của chúng lên Lục U."
"Vậy thì hôm nay em đang làm gì?”
Chương Bách Ngôn đổi sắc mặt mà hỏi cô, ánh mắt họ chạm trong gương.
Tần Dụ thoáng hoảng hốt. Anh hỏi cô đang làm gì, thực một cô gái làm ầm ï như chỉ vì một kết quả. Hoặc là cắt đứt với thư ký nữ , hoặc là giúp cô hạ quyết tâm, đám cưới của bọn họ hủy bỏ.
Cả hai im lặng hồi lâu, Chương Bách Ngôn lạnh nhạt : "Rời khỏi bệnh viện ."
Anh nắm lấy tay cô, nhưng cô nhúc nhích.
Chương Bách Ngôn cô một câu trả lời. Anh chằm chằm khuôn mặt cô trong gương một lúc, đó tháo đồng hồ, mở vòi nước bắt đầu rửa tay.
Tiếng nước chảy ào ào vang lên.
Giọng Chương Bách Ngôn trầm, trầm giọng : “Thư ký Lý tồn tại khi chúng gặp . , thừa nhận rằng khi ký hợp đồng ý định đó, nhưng và cô từng phát sinh quan hệ. Anh cũng từng tiếp xúc thể với cô , chỉ đơn thuần là... trả tiền mua tình cảm mà thôi! Về việc du lịch Nhật
Bản cùng thì càng chuyện đó. Kể từ chúng quen , và cô từng liên lạc cá nhân. Tháng Nhật Bản, vì thư ký Tống việc nên thư ký Lý mới thế."
Có lẽ là đuối lý, khi đàn ông xử lý luôn sẽ thấy chột . Chương Bách Ngôn cuối cùng hạ thấp tư thái.
Anh thấp giọng : "Nếu em gặp cô , sẽ chuyển cô khỏi Tổng công ty và đưa cô đến chi nhánh nước ngoài. Sau sẽ bao giờ đưa cô về nữa."
Anh cho rằng Tần Dụ sẽ hài lòng với kết quả . Tần Dụ ngơ ngác lắng .
Quả thực, kết quả là một kết quả khiến những trong giới của họ hài lòng... Nếu đòi hỏi nhiều hơn nữa thì tức là tham lam!
những ngày đó, cô còn tưởng rằng Chương Bách Ngôn thích cô.
Nếu thích thì như đủ.
Tần Dụ thốt nên lời. Cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, ngay cả cái bóng của Lục U cô cũng chẳng so , cô tư cách gì mà yêu đương với Chương Bách Ngôn... Khi lý trí trở về, nghĩ chỉ cảm thấy thật nực .
Về đám cưới, cô sẽ hủy bỏ.
Cứ !
Tất cả những gì cô mong đợi tan thành mây khói, cô sẽ còn mong chờ gì nữa.
Bên , Chương Bách Ngôn tắt vòi nước, đeo đồng hồ và chờ đợi câu trả lời của cô.
Tần Dụ cũng bình tâm tình, cô với : "Anh về , em yên tĩnh một lát! Lát nữa em sẽ gọi cho ."
Cô rõ ràng nhưng Chương Bách Ngôn quyết định của cô.
Từ đến giờ, Tần Dụ là một chín chắn và hiểu chuyện. Cô sẽ đưa quyết định sai lầm vì một liên quan. Chương Bách Ngôn rời .
Lúc từ phòng vệ sinh , giọng Tần Dụ từ phía truyền đến: "Chương Bách Ngôn, hãy nhớ kỹ quyết định của , cả đời tuyệt đối để cô trở Tổng công ty.”
Chương Bách Ngôn dừng một chút, đó cất bước rời .
Sau khi rời , Tần Dụ khổ. Thực cô rõ lời hứa của đàn ông giống như tiếng xì trong khí, lâu ngày sẽ tan biến, nhưng bây giờ cô bằng lòng tin !
Có lẽ là cãi nữa cũng nên!
Có lẽ cô ngầm đồng ý, những lời chỉ là cho mà thôi.
Cô còn ôm nhiều kỳ vọng với Chương Bách Ngôn nữa, trở nên bao dung và rộng lượng hơn. Cho dù tin đồn gì về , cô nghĩ sẽ thể chịu đựng ... Cô chỉ đang tìm một chồng hợp pháp cho đứa trẻ trong bụng mà thôi.
Chương Bách Ngôn đúng, cô thực tế hơn Lục U ở điểm nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2660-2669-cho-anh-tien-vao.html.]
Bởi vì cô phụ như Lục U.
Từ nhỏ, mỗi Tần Dụ hành xử theo cảm tính đều trả giá đắt.
Theo thời gian hình thành tính khí mềm mỏng như bây giờ.
Cô trong phòng tắm một lúc ngoài, về nhà mà đến phòng bệnh của Lục U.
Cô trịnh trọng xin Lục U vì làm phiền cô vì chuyện của với Chương Bách Ngôn.
Chuyện của bọn họ, Lục U tiện lắm miệng. Cô cũng thể Tần Dụ đang buồn, mà cô cũng chị dâu lén về mấy tin đồn của Chương Bách Ngôn... Song những chuyện , cô cũng chỉ thể thôi.
Cô thể giúp Tần Dụ, dù chỉ nhiều thêm một câu cũng là đang làm tổn thương Tần Dụ.
Lục U với cô vài lời nhờ Hoắc Minh Châu tiễn cô.
Hoắc Minh Châu tiễn , chẳng mấy chốc về.
Hai con im lặng một lúc, Hoắc Minh Châu lên tiếng . Bà thở dài : “Cô Tần xuất từ một gia đình trí thức, bố bảo thủ, hiện giờ cô đang mang thai đứa con của Chương Bách Ngôn, thoát khỏi cuộc hôn nhân khó khăn! Sự lựa chọn hiện tại của cô lẽ là kết quả của sự nhẫn nại."
Lục U thể điều ?
Cô cảm thấy đáng tiếc cho Tần Dụ, với điều kiện của Tần Dụ, lẽ một kết cục mới . cô nghĩ, chốn về là thứ mà điều kiện thể quyết định , cũng giống như cô khi cũng một hành trình tình yêu gập ghềnh.
Đang suy nghĩ, Diệp Bạch đẩy cửa .
Anh về nhà, tắm rửa quần áo, cả nhẹ nhàng khoan khoái nhưng mặt vẫn mang theo nét mệt mỏi.
Anh đóng cửa , Lục U.
"Dù thế nào thì mấy ngày viện cứ để chăm sóc em." Hoắc Minh Châu kiếm cớ ngoài.
Diệp Bạch đặt đồ ăn do chính làm lên chiếc bàn ăn nhỏ, cạnh Lục U, nhẹ giọng : “Lúc tới đây thấy Tần Dụ, cô cãi với Chương Bách Ngôn ?”
Trong giới kinh doanh, Diệp Bạch thể đến những vụ bê bối của Chương Bách Ngôn.
Anh ngạc nhiên.
Khi chần chừ giao Lục U cho Chương Bách Ngôn, Chương Bách Ngôn bí mật nuôi dưỡng một cô gái xinh tươi. Anh cũng từng thấy cô tại các sự kiện xã giao, khá xinh .
bằng Lục U.
Một cô gái nuông chiều vẫn khác biệt.
Diệp Bạch hỏi xong, cũng mong Lục U sẽ chuyện với , bởi vì cô luôn lạnh nhạt với .
Không ngờ, Lục U “ừ” một tiếng.
Cô : ", cãi ! nghĩ bọn họ vẫn kết hôn.
Cô cũng là phụ nữ, cô thể , Tần Dụ yêu Chương Bách Ngôn, Chương Bách Ngôn cũng thích Tần Dụ, bọn họ còn một đứa con... sẽ dễ dàng chia tay.
Lúc chuyện, gương mặt nhỏ nhắn của Lục U bình tĩnh, lúc cô phần yếu đuối, trông hấp dẫn.
Diệp Bạch ôm cô. nghĩ đến mối quan hệ của họ, vẫn chịu đựng.
Anh thấp giọng hỏi cô: "Lục U, còn chúng thì ? Chúng khả năng ?”
Sau đêm hôm , mối quan hệ của họ rõ ràng dịu bớt.
Lục U cúi đầu uống cháo thịt, uống mấy ngụm hỏi ngược : 'Diệp Bạch, khả năng gì?"
Diệp Bạch trầm mặc hồi lâu. Rồi nở một nụ khẽ.
, còn khả năng gì nữa?
Hiện tại bọn họ thể một hai câu là , nên thấy hài lòng...
Khi Lục U đang uống cháo, Diệp Bạch sô pha gần đó, dùng điện thoại di động xử lý công việc. Tháng năm, công ty nhiều việc, vả cách đây lâu ở thành phố C tích lũy thêm ít. Đây là thời gian bận rộn, nhưng vẫn sẵn sàng ở cùng Lục U.
Tối đất cũng !
Lục U uống hết nửa bát cháo, cô nhẹ giọng : “Diệp Bạch, chúng thể cùng nuôi con! Lúc rảnh rỗi thể gặp Tiểu Lục Hồi, đứa trong bụng cũng . Anh gặp thì mỗi tuần thể đón về ở hai ngày.”
Diệp Bạch sửng sốt.
Một lúc lâu , mới cô, khẽ hỏi: "Lục U, đây là báo đáp của em ? Việc làm sự báo đáp, mà vì..."
Biểu cảm Lục U hờ hững: “Nếu quyền thăm nom thì thể từ bỏ.”
"Anh !"
Giọng Diệp Bạch khàn, ánh mắt chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Anh Lục U đưa quyết định khó khăn đến mức nào, thốt khỏi miệng khó khăn đến . Cô từng với rằng bọn họ sẽ bao giờ gặp , cũng sẽ bao giờ để gặp bọn trẻ.
Anh nhịn lặp nữa: “Lục U, !” Lục U mặt về hướng cửa sổ.
Trên thực tế, đúng là cô suy nghĩ lâu khi đưa quyết định .
Không cô tha thứ cho Diệp Bạch mà là buông bỏ.
Cho nên bọn họ chung đụng với như những yêu cũ ! Lục U viện, Diệp Bạch thường xuyên tới chăm sóc.
Họ thản nhiên chung đụng, nồng nhiệt lắm, cảm giác đúng mực mà xa lạ.
Diệp Bạch cho rằng nụ hôn ngày hôm đó nhất định là ngoài ý .
Lục U chắc hẳn nhớ.
Anh gì để phàn nàn, sẽ tản bộ cùng Lục U, sẽ khám thai cùng Lục U... Sau đó, đề nghị vài ngày nữa sẽ đưa Tiểu Lục Hồi trở thành phố B, Lục U đồng ý.
Diệp Bạch cảm thấy cuộc sống của kỳ thật cũng tệ.
Vào ngày hai mươi tháng năm, còn cố ý mua một bó hoa bách hợp, là để thanh lọc khí.
Anh thậm chí dám mua hoa hồng vì sợ cô chán ghét. Lục U gì.
Cô dựa đầu giường hết đoạn kết của "Ba chú gấu con", Diệp Bạch thấy thì tối sầm mắt: "Cái kết là BE?"
Lục U “ừ” một tiếng.
Diệp Bạch chằm chằm mắt cô, chậm rãi : “Loại kết thúc lẽ dễ bán bản quyền.”
Lục U khế: “Vậy sẽ tự phát triển!”
Cô cũng cái kết như là quá lớn, nhưng đầu bước chân . thị trường lớn sẽ kết quả ngoài mong đợi, hơn nữa cô cũng tiền riêng đủ làm vốn.
Diệp Bạch gì...
Lúc , Lục Huân bế đứa nhỏ tới, đẩy cửa , thấy Lục U và Diệp Bạch, cô thôi. Lục U hỏi cô chuyện
gì, Lục Huân do dự hồi lâu mới : "Hôm nay ngày Chương Bách Ngôn và Tần Dụ kết hôn ? Cô gái họ Lý nghĩ luẩn quẩn trong lòng nên chạy tới gây chuyện, nhảy từ tầng bốn xuống, c.h.ế.t nhưng gãy chân."
Lục U giật .
Cô ngờ đám cưới của Chương Bách Ngôn và Tần Dụ kết quả như thế.
Lục U sửng sốt hồi lâu.
Lục Huân bổ sung: "Giờ nhập viện! Chuyện ầm ĩ lắm, đám cưới thể tiến hành ! Chỉ là Tần Dụ thể tiếp nhận thôi."
Cô sợ Lục U suy nghĩ nhiều nên thêm: "Để xem Chương Bách Ngôn giải quyết thế nào !"
Lục U miễn cưỡng nở nụ .
Cô gì, Diệp Bạch ở bên cạnh cô càng thể gì. Thật sự tiện lắm miệng.
Vì chuyện của Chương Bách Ngôn mà phòng bệnh trở nên im lặng, đều chút lo lắng, nhưng ai cũng tiện thảo luận vấn đề .
Mãi đến trưa mới thấy tin tức đầu tiên Internet.
Cô gái đó thể bao giờ nữa và xe lăn suốt đời... Mẹ của cô gái đến mức c.h.ế.t sống , đến tập đoàn Chương Ưu nhảy lầu nhưng cuối cùng ngăn ...
Lục U khỏi thở dài khi thấy tin tức.
Lúc ăn cơm, Diệp Bạch đang định thì đột nhiên thấp giọng hỏi cô: "Em lo lắng cho lắm ?”
Lục U sửng sốt một lát mới hiểu ý tứ của .
Gô cúi đầu tiếp tục uống canh, giọng thờ ơ: “Diệp Bạch, ý định ! Hơn nữa, cho dù ý định thì cũng cần báo cáo với . Bây giờ chúng quan hệ gì."
Diệp Bạch giận mà ngược còn .
Anh khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của cô, khẽ, hùa theo cô: " ! Hiện tại chúng còn quan hệ gì với nữa, cũng quyền hỏi đến chuyện của em."
Câu chẳng vấn đề gì nhưng lộ cảm giác vô cùng mật.
Lục U:...
Diệp Bạch rời , Lục Huân đối diện nhấp một ngụm canh, cô : "Lão Bạch bây giờ thật hèn mọn nhai"
Lục U cụp mắt xuống: "Anh là do cách nào khác!"
Lục Huân trịnh trọng gật đầu: “Nên để chịu khổ nhiều một chút!”
Phòng bệnh VIP của bệnh viện.
Mặc dù cô gái tên Lý Nhàn nhận nguồn lực y tế nhất nhưng đôi chân của cô vẫn thể cứu . Mặc dù Lý đến từ một thành phố nhỏ nhưng hiểu .
Tập đoàn Chương Ưu ngay lập tức tổ chức cuộc họp nội bộ để giải quyết khủng hoảng .
Sau khi thảo luận, giải pháp quan hệ công chúng nhất là để bà Chương Tần Dụ , tỏ thái độ sẽ cùng tiến cùng lùi với chồng, gánh chịu sóng gió , đồng thời cũng tuyên bố mối quan hệ giữa Tổng Giám đốc Chương và cô Lý kết thúc khi kết hôn... Bọn họ chia tay từ lâu.
Cách quan hệ công chúng là nhất cho lợi ích của tập đoàn. Song đối với Tần Dụ mà , đó là tàn nhẫn nhất.
Cô mới kết hôn và đang mang thai, đối mặt với sự lừa dối của chồng mà vẫn dọn dẹp mớ hỗn độn của ! Thật đáng buồn cho một phụ nữ!
Chương Bách Ngôn từ công ty về nhà.
Xe đậu ở bãi đậu xe của biệt thự, trời tối, trong nhà ánh đèn màu cam trông ấm áp...
Người giúp việc tới mở cửa xe cho . Giọng giúp việc thấp: “Cả ngày bà chủ xuống lầu!” Yết hầu Chương Bách Ngôn , bình tĩnh : "Biết !"
Anh xuống xe, thẳng về phía lối biệt thự. Phòng khách yên tĩnh, sự yên tĩnh kéo dài đến tầng hai.
Chương Bách Ngôn bước lên tầng hai, mở cửa phòng ngủ chính. Trong phòng ngủ sáng đèn.
rèm các cửa sổ sát đất đều mở , ảnh hoàng hôn từ bên ngoài tràn . Căn phòng tràn ngập ánh sáng tím nhạt của nắng chiều, mềm mại.
Tần Dụ trong sự mềm mại . Cô dựa ghế sô pha ngoài, đang nghĩ gì. “Tần Dụ."
Vừa mở miệng, giọng của khản đặc, về phía cô, xuống ghế sô pha cạnh cô, đưa tay chạm vai cô, nhưng nghĩ vẫn buông Tay.
Tần Dụ đầu, im lặng . Một lúc , cô mới bình tĩnh hỏi: "Cô thể nào ?”
Cơ thể Chương Bách Ngôn thả lỏng một chút, dựa ghế sô pha mềm mại, xoa xoa lông mày, phiền muộn : "Từ nay về sẽ xe lăn! Mẹ cô còn đang ở bệnh viện làm ầm ĩ, Tần Dụ..."
“Anh mặt làm quan hệ công chúng cho đúng !"
Giọng Tần Dụ nhẹ, mang theo chút giễu cợt: "Chương Bách Ngôn, việc là chính gây ! , đúng là ký kết hợp đồng biến thái với cô †a khi kết hôn, nhưng nếu xử lý xong chuyện khi kết hôn thì sẽ vấn đề gì cả! , cho đến khi phát hiện sự tồn tại của thì mới nghĩ đến việc đưa cô nước ngoài. Chương Bách Ngôn, chẳng thiếu chút tiền vé máy bay ... Đến khi một ngày cảm thấy cuộc hôn nhân của chúng thật nhàm chán, đúng lúc công tác, sẽ nhớ rằng một cô gái yếu đuối và ngoan ngoãn như đang đợi , sẽ thuận tiện ghé qua thăm cô , đó thể bí mật đưa cô về nước. Tôi đoán đúng ?”
“Tần Dụ!" Chương Bách Ngôn tức giận, bao giờ nghĩ đến chuyện như .
Tần Dụ nhạt.
"Chương Bách Ngôn, dựa mà bảo làm quan hệ công chúng cho ? Chỉ vì chúng kết hôn ? Chẳng lẽ cưới chỉ là để giúp giải quyết những chuyện lộn xộn ?"
Cô dừng một chút: “Tôi nghĩ đáng như , hơn nữa cô cũng vô tội.
Trước đây, bọn họ còn phần tôn trọng như khách.
kể từ sự việc ở bệnh viện, họ mất kiên nhẫn với , thậm chí còn cảm thấy diện mạo đối phương dữ tợn. Nếu đứa trẻ , cuộc hôn nhân quả thực sẽ thành.
Cả hai vợ chồng im lặng một lúc lâu.
Chương Bách Ngôn dậy, dường như đang chuẩn rời . Tần Dụ lên tiếng: "Tôi thể mặt, nhưng điều kiện." Chương Bách Ngôn dừng .
Tần Dụ , vẫn cảnh vật bên ngoài, nhẹ giọng : "Chương Bách Ngôn, đảm bảo, dù bao nhiêu đứa con riêng con với bao nhiêu phụ nữ, đứa bé trong bụng là thừa kế duy nhất của tập đoàn Chương Ưu! Bản nó sở hữu ít nhất 51% cổ phần công ty."
Chương Bách Ngôn khẽ cau mày: "Em cảm thấy quá đáng ?"
Tần Dụ nhẹ nhàng : "Nếu cảm thấy quá đáng thì cũng ép buộc!"
Nói xong cô dậy chuẩn xuống lầu ăn. Chương Bách Ngôn nắm lấy tay cô.
Tần Dụ giấy giụa một chút nhưng , cô .
Chương Bách Ngôn dùng sức kéo cô đến cạnh từng chút một, kéo . lòng ... Anh để cơ thể cô dán sát , lòng bàn tay
nhẹ nhàng chạm khuôn mặt cô. Lời cũng mềm mại đến ngờ. Anh : "Tần Dụ, em khác với những gì từng thấy đây!"
Tần Dụ ngẩng đầu, khuôn mặt mềm mại mang theo nụ lạnh lùng.
"Chương Bách Ngôn, còn cầm thú hơn tưởng!" “Cầm thú mà em còn thích ?”
Chương Bách Ngôn chạm cơ thể cô. Hôm nay là tân hôn, bọn họ làm chuyện vợ chồng là điều bình thường.
Tần Dụ đương nhiên .
Ngoài việc mang thai, cô càng chán ghét mối quan hệ của và Lý Nhàn, chỉ nghĩ đến những việc họ làm cùng cũng khiến cô phát tởm.
nếu một đàn ông nhất quyết thì phụ nữ thể từ chối, cô còn sợ làm tổn thương đứa bé.
Vì thế ỡm ờ mà làm một ghế sô pha cạnh cửa sổ sát đất. Chương Bách Ngôn tóm vẫn cố kỵ Tần Dụ đang mang thai, dám đè bụng cô nên để cô lên .
Buộc cô chủ động chấp nhận chính ... Mồ hôi rơi như mưa.
Trong sự chiếm hữu nông sâu , Tần Dụ còn kiềm chế nữa, cắn vai ... m.á.u chảy , cô khó chịu gọi tên .
Chương Bách Ngôn, Chương Bách Ngôn... Cô khắc tên m.á.u thịt của . Cô đưa yêu cầu quá đáng chính là khiến chán ghét cô, vì cô còn tình cảm của nữa. Tình cảm của Chương Bách Ngôn bẩn thỉu như thế, xứng với sự yêu thích của cô.
Xong việc.
Chương Bách Ngôn ôm cô thở dốc, giúp việc bên ngoài do dự một lúc lâu gõ cửa nữa.
"Ông bà chủ, ăn cơm bây giờ ạ?" Chương Bách Ngôn bình tĩnh một lúc, thấp giọng : "Nửa giờ ."
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chắc hẳn giúp việc xuống lầu!
Chương Bách Ngôn cúi đầu chằm chằm phụ nữ trong lòng . Có lẽ là phát tiết, tính tình của đàn ông khá hơn nhiều, nhỏ giọng : “Tập đoàn Chương Ưu đương nhiên sẽ do con của chúng thừa kế, điều em cần ."
Thân thể Tần Dụ trắng bệch, ướt đẫm mồ hôi.
Cô tựa vai , giọng đờ đẫn sẽ xảy chuyện gì! Phụ nữ sinh con dễ dàng, dù cũng mưu toan chút gì đó cho nó.”
Tâm tư động tình của Chương Bách Ngôn nhạt một chút.
Anh ôm eo cô, bế cô phòng tắm để tắm rửa, nhưng khi chạm eo cô nhịn mà cúi đầu tai cô: “Mang thai hai tháng mà eo. vẫn gầy như , căn bản ."
Nói , thòm thèm thêm nữa. Tần Dụ cảm thấy thật đáng buồn.
Cô cảm thấy tiếc cho chính , cũng cảm thấy tiếc cho cô gái tên Lý Nhàn, đòi sống đòi c.h.ế.t mà nhảy lầu, ngoài lợi ích, chuyện đó chẳng gây hề hấn gì cho Chương Bách Ngôn.
Đàn ông đều giống nhỉ!
Khi còn trẻ, từng chân tình, nhưng tất cả đều trao cho Lục U.
Lục U là mối tình đầu trong lòng .
Mà những giống cô chỉ là đồ chơi trong lòng Chương Bách Ngôn. Còn Tần Dụ cô thậm chí còn chẳng tính là đồ chơi.
Tần Dụ chịu làm thêm nữa.
Cô đẩy Chương Bách Ngôn , thấp giọng : "Em đang mang thai. Trong thời gian mang thai nên ít làm chuyện vợ chồng vẫn hơn."
Trong lúc nhất thời, Chương Bách Ngôn cảm thấy buồn chán nhạt nhẽo.
Trong khi cô cẩn thận tẩy rửa, cũng rửa sơ qua sân thượng hút thuốc.
Một làn sương mỏng phả , chẳng mấy chốc gió đêm xé nát...
Chương Bách Ngôn trong gió đêm, suy nghĩ về những chuyện giải quyết, nghĩ về Lý Nhàn, nghĩ về Lục U, cũng nghĩ về Tần Dụ.
Thực , mối quan hệ giữa và Tần Dụ ngay từ đầu . Cô là sự tạm bợ của , mà là vợ lý tưởng của .
Ngoan ngoãn và hiểu chuyện, lo cho tình hình chung.
Khi ở bên cô, quả thực ít liên lạc với Lý Nhàn, nhưng cũng xử lý Lý Nhàn một cách thoả đáng, vì đủ yêu Tần Dụ.
Sau sự việc , cũng giữa và Tần Dụ gân như tình cảm.
Một chồng chung thủy. Một vợ nản lòng thoái chí.
Những gì còn lẽ chỉ là một cuộc hôn nhân kính trọng như khách, duy trì một mối quan hệ vì con cái.
Đương nhiên, Chương Bách Ngôn cũng thể dùng hết thủ đoạn của đàn ông để dỗ dành Tần Dụ.
lười làm.
Có lẽ vì yêu nên quan tâm dù cuộc hôn nhân sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Tần Dụ từ phòng tắm .
Tâm trạng cô , xuống lầu ăn cơm nên bảo giúp việc mang đồ ăn lên lầu... Chương Bách Ngôn dập thuốc lá, ăn cùng cô.
Đây là đêm tân hôn của họ, nhưng trôi qua trong sự im lặng.
Ăn cơm tối xong thì vội vã ngủ. Lúc ngủ, hai cùng một giường, một lời nào, dù là những đối thoại thông thường giữa vợ chồng cũng .
Chương Bách Ngôn xuống. Anh ngủ , trở mấy .
Trong bóng tối, Tần Dụ mở miệng: "Ngày mai em sẽ phối hợp làm quan hệ công chúng với . Đi ngủ , như làm em với con đều ngủ ."
Chương Bách Ngôn nghiêng cô.
Tần Dụ lưng về phía , gì nữa, hiển nhiên tiếp tục chuyện với .
Chương Bách Ngôn cô hồi lâu, cảm thấy chán nản, xoay dậy : "Anh đến phòng khách ngủ!"
Anh bật đèn.
Anh rời khỏi tân phòng của họ trong đêm tối, rời bỏ Tần Dụ trong đêm tối. Đã gần đến đầu hè, nhưng trái tim họ lạnh buốt, dường như cách nào gần hơn nữa.
Sáng sớm, Chương Bách Ngôn tỉnh dậy.
Anh thức dậy dựa đầu giường, khoác bộ áo tầm rộng rãi, trong vẻ trai thêm vài phần chán chường.
Anh phiền muộn hút một điếu thuốc mới về phòng ngủ chính tắm rửa quần áo, nhưng mở cửa thấy Tần Dụ đang chuyện điện thoại. Ở đầu bên điện thoại chắc là bổ Tân, giọng còn nhỏ.
[Chuyện Chương Bách Ngôn nhất định đưa lời giải thích!] [Mấy năm nay con học hành nhiều quá nên ngốc ?]
[Đã kết hôn, cũng con , con đừng nghĩ đến mấy việc như ly hôn nữa, nên nghĩ cách lấy lòng chồng thế nào mới là đúng đắn. Tốt nhất là... để cắt đứt với phụ nữ đó, nếu mặt mũi nhà họ Tân chúng để ?] Tần Dụ thẫn thờ mà . Ở cửa, Chương Bách Ngôn nhẹ nhàng đóng cửa .
