Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2650-2659: Bởi vì cô cả đã to bụng rồi!

Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:26:47
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lái xe đến đó mất sáu tiếng đồng hồ.

Diệp Bạch xuất phát từ sáu giờ sáng, đến giữa trưa mới đến Lục Viên, đúng là giờ cơm, mùi thức ăn bay từ căn kiến trúc kiểu Trung Hoa, đây cũng là mùi hương mà Diệp Bạch quen thuộc.

Bảo vệ ở cửa Lục Viên nhận tin tức, và Lục U ly hôn.

Bởi vì cô cả to bụng !

Sao ông thể đoán chuyện đó chứ!

, Diệp Bạch cứ mà lái xe , thẳng đến cổng chính của nhà họ Lục, đỗ xe xong... Một cô bé chạy từ biệt thự. Tiết trời tháng tư, cô bé mặc một chiếc váy in hình hoa cúc nhỏ nền trắng, hai b.í.m tóc nhỏ đen nhánh, vô cùng đáng yêu.

Chính là Tiểu Lục Hồi đang trốn học.

Tiểu Lục Hồi thấy Diệp Bạch, đầu tiên là ngẩn một lát, đó đôi mắt to tròn đen nhánh lập tức sáng bừng lên, cô bé theo phản xạ giang hai tay ôm Diệp Bạch, nhưng nghĩ tới lời , cô bé buông tay xuống.

Cái miệng nhỏ mím đầy tủi ...

Ngay đó liền ôm quả bóng cao su nhỏ đầu chạy nhà. Chỉ vài giây ngắn ngủi, Diệp Bạch thấy lòng đau như xoắn .

Tiểu Lục Hồi chạy về, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẻ như thấy ma.

Minh Châu đang cùng giúp việc sắp xếp bát đũa, phát hiện sự bất thường của cô bé, thế nhưng Lục U đang sô pha sách lên thấy dáng vẻ ấm ức của Tiểu Lục Hồi, cô buông sách trong tay xuống, gọi cô bé tới chuyện.

“Sao ?”

Lục U lấy khăn mặt nhỏ lau mồ hôi cho cô bé, dịu dàng hỏi. Tiểu Lục Hồi .

Đột nhiên, cô bé ôm lấy , cũng gì, chỉ đặt khuôn mặt nhỏ nhắn của lên vai ... Mặc dù cô bé còn nhỏ nhưng vô cùng cẩn thận để chạm bụng của .

Nghe trong em gái nhỏ.

Tiểu Lục Hồi thực sự kỳ lạ, Lục U lo lắng, cô ngước mắt với Hoäc Minh Châu: “Có lẽ Tiểu Lục Hồi ngoài gặp thứ gì đó sạch sẽ, cho ngoài xem thế nào?”

Hoắc Minh Châu cũng tới .

Bà lập tức : “Rõ ràng đang là ban ngày, thể thứ gì sạch sẽ? Cho dù là thứ sạch sẽ cũng ngoài buổi tối mới

đúng chứ! Hơn nữa chúng còn cụ bà của con bé phù hộ, những thứ sạch sẽ đó đều ngôi nhà của chúng .”

Lục U cảm thấy lý.

Lúc , Tiểu Lục Hồi kéo Lục U ngoài...

Lục U nghĩ gì nhiều, liền dậy ngoài, thế nhưng khỏi nhà cô run lên.

Diệp Bạch đang tán cây ngọc lan. Dưới chân là một đống quà tặng, lẽ là lái xe từ thành phố B tới. Diệp Bạch còn khiếp sợ hơn cả cô.

Anh thẳng bụng cô, chỗ đó lộ hình vòng cung, thể dễ dàng nhận dáng vẻ của mang thai bốn đến năm tháng...

Trái tim Diệp Bạch run lên kịch liệt, đứa trẻ vẫn còn! Đứa con của và Lục U, vẫn còn!

Giọng nhẹ nhàng: “Con ngoan ? Có nghịch ngợm lắm ?”

Chỉ một vài từ đơn giản mà nghẹn ngào mãi mới thể thành lời... Trải qua bao tra tấn suốt những ngày gần đây, tới ngày hôm nay cuối cùng cũng thấy một tia hy vọng, ít nhất trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn nhiều. Lục U phá bỏ đứa trẻ, cô vì đánh mất đứa trẻ mà đau càng thêm đau.

Lục U cũng bình tĩnh.

Giấy thể gói lửa, mặc dù cô chạy về thành phố 6 thế nhưng vẫn Diệp Bạch định lên tiếng, Tiểu Lục Hồi ôm lấy chân cô. Cô bé ngửa đầu, vẻ mặt đáng yêu... Lục U cô bé thích Diệp Bạch, trong lòng cô chua xót tới đau đớn, cuối cùng xoa đầu Tiểu Lục Hi với chú Diệp, con ăn cơm , ngoan"

Tiểu Lục Hồi ủ rũ.

Diệp Bạch lấy đồ chơi , tới bên cạnh cô bé, xổm xuống, dịu dàng : “Để chú chuyện với con, con ăn cơm nhé.”

Tiểu Lục Hồi lời . Cũng thích món đồ chơi .

Cô bé đầy háo hức, trái tim Lục U mềm nhũn: “Con cảm ơn chủ Diệp "

Lúc Tiểu Lục Hồi mới vui vẻ hơn.

Cô bé cầm theo món đồ chơi yêu thích của , vui vẻ chạy ... Sau khi phòng còn khoe cho bà ngoại xem món quà chú Diệp của cô bé tặng cho cô bé, thực Minh Châu cũng thấy âm thanh bên ngoài, trong chốc lát, trong lòng bà cũng rối loạn.

lúc , Lục Khiêm từ tầng bước xuống.

Nhìn thấy món đồ chơi tay Tiểu Lục Hồi, trong lòng ông cũng suy. đoán đại khái. Ông xuống sô pha, gọi Tiểu Lục Hồi: “Cho ông ngoại xem nào, là ai tặng con món đồ chơi thế .”

Tiểu Lục Hồi bĩu môi một cái: “Rõ ràng là mà.”

Lục Khiêm về phía Minh Châu, cho bà một cái liếc mắt đây sâu xa.

Minh Châu cũng bất đắc dĩ, bà tới : “Để xem Lục U định thế nào ! 'Tạm thời đừng ngoài!”

Bà sợ Lục Khiêm tức giận.

Lục Khiêm “hừ” nhẹ một tiếng: “Anh mới thèm rảnh rỗi .”

Mặc dù như nhưng dù thì ông vẫn thấp thỏm lo lắng cho cô con gái nhỏ của , cơm cũng ăn , cứ tập trung lén ngóng động tĩnh bên ngoài...

Trong sân, Lục U chăm chú Diệp Bạch.

Cô bĩnh tĩnh lên tiếng: “Diệp Bạch, thật cho dù đứa trẻ còn . thì chúng đều thể tiếp tục ở bên nữa! Giữa chúng ... Diệp Bạch, những lời gây tổn thương cho khác một nào nữa, chỉ với , chúng kết thúc , khả năng nữa !”

Đôi mắt cô rũ xuống, trong lòng khó chịu.

tha thứ cho một , cô luôn luôn nhượng bộ cho sự tồn tại của Gina, nhưng thực sai... Chia tay, cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Thế nhưng cô thực sự ngờ, Diệp Bạch sẽ những lời như .

Chỉ cần là một phụ nữ, sẽ ai thể chấp nhận , nên thể nữa.

Lục U dứt lời, cục cưng trong bụng đá cô một cái. Hơn bốn tháng, cục cưng đạp ... Cô nhớ khi cô đang mang thai Tiểu Lục Hồi, mỗi khi cô và Diệp Bạch cảm nhận sinh mệnh nhỏ bé đều cảm thấy vui sướng đến .

Thế nhưng, bây giờ...

Cô từ chối ý của Diệp Bạch, cô với rõ ràng, để bất kỳ một đường sống nào.

Diệp Bạch tiến từng bước về phía . Lục U liền lùi từng bước về .

Trong mắt Diệp Bạch hiện lên một tầng thất vọng, hồi lâu , mới nhẹ giọng : “Lục U, cho dù gì, làm gì cũng thể bù đắp sai lầm phạm , nhưng xin em hãy cho một cơ hội, để chăm Sóc em và con."

Lục U nhạt: “Đứa trẻ khỏe, cần chăm sóc!”

Cô dừng một chút tiếp: “Diệp Bạch, đừng đến đây nữa! Khó khăn lắm Tiểu Lục Hồi mới quên , tới đây con bé nhớ !”

Sắc mặt Diệp Bạch trắng bệch: “Vậy em bọn chúng gặp , bố ?”

“Anh là bố của chúng ?”

“Diệp Bạch, xứng làm một bố ? Cục diện hôm nay là do ai tạo thành?”

Lục U xong, ngay cả bản cô cũng thấy hoảng hốt.

kích động quá mức, nhẹ nhàng vuốt ve bụng , hạ giọng, cúi đầu : “Không cần tranh luận xem ai sai ai đúng nữa! Diệp Bạch, chúng kết thúc !”

Cô yêu cầu xách những thứ về: “Sau đừng đến đây nữa!” Cô tiếp, xoay nhà.

Diệp Bạch theo bóng dáng cô.

Một phụ nữ mang thai bốn tháng dù thì cũng chút bất tiện, đặc biệt là Lục U còn phù nề khi mang thai... Chân cô sưng phù tới mức cũng thoải mái, thỉnh thoảng cô thậm chí còn ngủ .

Khi đó, khi ngủ, lúc nào Diệp Bạch cũng giúp cô ngâm chân mát xa cho cô.

bây giờ cô vượt qua thời kỳ mang thai thế nào đây?

Lục U Diệp Bạch đang , trong lòng cô cũng vô cùng khổ sở, hai họ quen nhiều năm như , còn từng

là vợ chồng, hơn nữa cô còn mang thai đứa con của ... Thế nhưng yêu sâu đậm bao nhiêu thì tổn thương cũng sâu sắc bấy nhiêu.

Sự thật thì ? Đứa trẻ vẫn còn thì ? Căn bản thể đổi gì cả.

nhà, Lục Khiêm lập tức đặt bát xuống, nhẹ giọng hỏi: “Cậu ?”

Lục U lắc đầu: “Con ! con nghĩ hẳn là sẽ đây !"

Lục Khiêm thở dài một .

Minh Châu im lặng xới cơm cho Lục U, gắp thêm món cô thích ăn nhất. Chị Quế, giúp việc trong nhà, còn xé một cái đùi gà đặt bát của cô, nhanh nhẹn : “Phụ nữ mang thai vui vẻ một chút, cố gắng đừng nghĩ tới những chuyện vui thì đứa trẻ sinh mới xinh khỏe mạnh , giống như. Tiểu Lục Hồi của chúng !”

Tiểu Lục Hồi cúi đầu ăn cơm.

Một lát , giọng non nớt trưởng thành của cô bé vang lên: “Chú Diệp vui vẻ, cũng khỏe mạnh!”

Lục Khiêm cũng nhịn mà bật . Ông thưởng cho cô cháu gái nhỏ một cái đùi gà.... Bên ngoài, Diệp Bạch vẫn rời !

Anh thể mang những thứ về , bèn mang thẳng tới phòng bếp của Lục Viên, khi lái xe ngoài, bảo vệ đoán kết quả, bèn cho một ánh mắt đồng cảm.

Lái xe ngoài, Diệp Bạch gọi điện thoại cho thư ký.

“Khoảng thời gian dự định làm việc tại thành phố C, những tài liệu nào quan trọng thì cô đích mang tới thành phố C, ở khách sạn XX... , dùng xe chuyên dụng mang tới!”

Thư ký ở đầu bên tối sâm hai mắt.

Diệp Bạch dừng một chút, bỗng nhiên : "Lục U đang mang thai, chăm sóc cô cho đến khi sinh con."

Diệp Bạch xong, thư ký bên càng sợ ngây . Tổng Giám đốc Lục mang thai ư?

Thư ký dám hỏi cũng dám gì, cô chỉ thể phục tùng sự sắp xếp của cấp ... Diệp Bạch phân phó cô mua một ít sách giáo dục sinh sản gửi thẳng đến thành phố C.

Thư ký Lâm nhịn : “Tổng Giám đốc Diệp, Tổng Giám đốc Lục nhất định sẽ sắp xếp những chuyện , hơn nữa cũng là thai đầu nên cũng kinh nghiệm .”

Trong điện thoại, Diệp Bạch trầm mặc một lát: “Là xem.”

Thực , cũng là thai đầu. Lúc Lục U mang thai Tiểu Lục Hồi, cũng xem qua ít , nhưng vẫn cảm thấy cần xem ...

Thư ký Lâm gật đầu: “Vâng, Tổng Giám đốc Diệp! Trước tám giờ tối nay sẽ đến thành phố C gặp ngài.”

Cúp điện thoại, Diệp Bạch tựa lưng ghế da.

Anh tựa đầu lên cánh tay, nghĩ tới dáng vẻ của Lục U.

Quá gấp gáp, thậm chí thể kỹ, chỉ cảm thấy cô mập khi mang thai bốn tháng, mặt vẫn nho nhỏ , chỉ phần bụng rõ ràng là phình ...

Cũng dinh dưỡng của đứa nhỏ đủ nữa!

Diệp Bạch vốn ở khách sạn, nhưng nghĩ , vẫn nên để thư ký dùng tốc độ nhanh nhất mua một chỗ ở đây, sẽ chuẩn lâu dài.

Đó là một ngôi biệt thự nhỏ, cách Lục Viên năm phút xe. Diện tích lớn,

Sân cũng nhỏ, nhưng một bãi cỏ, đủ cho Tiểu Lục Hồi nô đùa.

Diệp Bạch tốn cả buổi chiều sửa sang , xử lý dáng, buổi tối thư ký Lâm đưa tư liệu tới cũng kinh ngạc, quả nhiên sức hành động của đàn ông ở một thời điểm nào đó là kinh !

Đồng thời cô cũng cảm thán: Có tiền thật !

Trong phòng làm việc ở tầng hai, thư ký Lâm sắp xếp các tài liệu của công ty, mong sếp xem qua, nhưng sếp đang cầm một cuốn sách “hướng dẫn về em bé, chỉ mà còn kìm lòng : “Năm tháng nữa, đứa bé sẽ đời.”

'Thư ký Lâm cũng mừng cho .

Chẳng qua, cô vẫn cẩn thận hỏi một câu: “Tổng Giám đốc Diệp, Tổng Giám đốc Lục giận ngài ?”

Diệp Bạch khẽ “ừ” một tiếng. Anh : “Phải, đang giận ! Cũng khi nào mới dỗ đây!” Kỳ thật trong lòng rõ ràng.

Cho dù cố gắng cứu vấn cả đời thì Lục U thể sẽ cần nữa!

Nghĩ đến đây, chút bi thương. Diệp Bạch lên tiếng.

Thư ký Lâm cảm nhận cảm xúc của , động tĩnh thu dọn đồ đạc cũng nhỏ , lát nhỏ: “Văn kiện đều sắp xếp xong xuôi! Tủ lạnh trong bếp cũng đều chất đầy cả , Tổng Giám đốc Diệp về khách sạn , trưa mai sẽ tới lấy văn kiện.”

Diệp Bạch khẽ gật đầu. Thư ký Lâm im lặng lui ngoài, cô xuống lầu rời , lúc qua bãi cỏ, ngửi thấy mùi thơm ngát của cỏ xanh, cô nghĩ đến buổi chiều Tổng Giám đốc Diệp

dùng máy cắt cỏ để sửa sang bãi cỏ.

Cô nghĩ Tổng Giám đốc Diệp thật là một đàn ông hưởng thụ cuộc sống.

Giống như Diệp Bạch nghĩ, cho dù đứa bé còn sống, Lục U cũng ý định gương vỡ lành với .

Anh vẫn gặp cô.

Anh cũng Lục Viên, chỉ thể giống như lúc ở thành phố. B, mặc kệ mưa gió khổ sở chờ đợi, nhưng điều tác dụng, phụ nữ một khi c.h.ế.t tâm thì thể vấn hồi.

Đầu tháng năm, Lục U theo Hoắc Minh Châu trở về thành phố B một chuyến.

Đêm từ thiện mỗi năm một của nhân vật nổi tiếng ở thành phố B, đương nhiên lấy giá trị hiện tại của Lục Thước làm gương, Lục Huân thì thích những trường hợp đó, cho nên hàng năm Minh Châu đều lộ mặt.

Bà mang theo Lục U. Cốt để cô giải sầu.

Tháng năm ở thành phố B, trời mưa làm phiền lòng, Minh Châu và Lục U khỏi sân bay thấy Diệp Bạch.

Anh mặc áo T - shirt trắng, đeo kính râm. Chiều cao gần 1m90.

Cho dù là Hoắc Minh Châu thì cũng thừa nhận cựu con rể năng lực lấy lòng các cô gái, ngoại hình , thật là thể chê mà.

về phía Lục U, ánh mắt phức tạp.

Lục U tự nhiên cũng thấy Diệp Bạch, giống như đây, cô coi khí!

Cô khẽ : “Lên xe thôi ạ!”

Hoắc Minh Châu than nhẹ một tiếng, đỡ con gái lên xe.

Bụng Lục U lớn thêm chút, nhưng hành động vẫn tự nhiên, xem đứa bé ngoan... Diệp Bạch im lặng , dám tiến lên quấy rầy chỉ khẽ gật đầu với Hoắc Minh Châu, một tiếng cũng thốt .

Hoắc Minh Châu đeo kính râm, lên xe.

“Ai nha, thành phố B hôm nay mưa thật to ha! Sấm cũng lớn nữa , phụ lòng nào gặp báo ứng đấy!”

Diệp Bạch đó.

Thư ký Lâm phía nhịn , cô thật sự nhịn tiếng.

vì bát cơm, cô nhanh chóng nhịn xuống. Diệp Bạch liếc .

'Trên xe, Hoắc Minh Châu tháo kính râm xuống, khẽ hỏi: “Thật sự tha thứ cho ?”

Lục U ngoài cửa sổ xe. Đắng chát : “Không gì là tha thứ tha thứ, cũng ai thể sống thiếu ai, giống như Gina , khi đó điên cuồng vì như thế, nhưng chẳng hiện tại lập gia đình và sống đấy thôi!”

Cô thừa nhận, mới bắt đầu là quen, là nỡ buông. Nửa đêm mơ về.

Cô sẽ mơ thấy đêm đó, sẽ mơ thấy những lời Diệp Bạch với cô, cũng mơ thấy nước ngoài và trở , mà trong mơ vẫn là chồng của cô.

giấc mơ sẽ thức dậy.

Dần dần, cô ít khi mơ thấy ... dù tổn thương lớn hơn nữa, thời gian cũng sẽ phai nhạt.

Sau đó, họ đến những cuộc sống khác . Vốn dĩ, Lục U chuyển công ty đến thành phố C, nhưng Diệp Bạch sự tồn tại của đứa bé, cũng còn cần thiết nữa, cô chuẩn sinh con xong ở cữ sẽ trở về thành phố B, khi đó Tiểu Lục Hồi cũng chính thức trường mẫu giáo.

Chiếc RV màu đen chạy trong mưa,

Phía , một chiếc Bentley màu đen thủy chung vẫn duy trì cách xe giữa hai , từ từ theo.

Lục U , đó là Diệp Bạch.

Anh tựa hồ lo lắng cho cô, lo lắng cho đứa nhỏ ... ích lợi gì , nước mất khó thu, bù đắp nhiều hơn nữa cũng chỉ lộ sự tàn nhẫn quá mức lúc mà thôi!

Một giờ , xe tiến đường riêng của nhà họ Lục.

Tài xế nhẹ giọng : “Cô cả, xe của Tổng Giám đốc Diệp theo nữa.”

Lục U “ừ” một tiếng.

Cô cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve bụng , bởi vì cục cưng bên trong đang động... Minh Châu nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng hỏi: “Đã nghĩ kĩ tên ?

Lục U lắc đầu: “Còn nghĩ . Hoắc Minh Châu gật đầu: “Con gái quý giá, nên suy nghĩ thật kỹ tối hôm với bố con, bảo con đặt tên, con bố con thế nào ?"

Bà hãng giọng, học theo giọng của Lục Khiêm.

[Hoắc Minh ngoại trừ một cái miệng lợi hại thì còn văn hóa gì nữa ?]

Hoắc Minh Châu “hừ hừ “ hai tiếng: “Nói như ông văn hóa ."

Lục U buồn ,

Đồng thời chút hâm mộ tình cảm của bố , cô nhẹ nhàng tựa vai Hoặc Minh Châu, nhỏ giọng : “Mẹ, con và đều vui khi làm con của bố .”

Là thật sự hạnh phúc.

Người bình thường quá nhiều chi phí thử sai như , mà Lục U cô bởi vì xuất , cho dù hai đoạn tình cảm đều rối tinh rối mù, nhưng cô vẫn năng lực nuôi lớn hai đứa nhỏ, vẫn thể để cho chúng sống một cuộc sống .

Minh Châu cảm thấy mềm lòng khi điều .

Bà cúi đầu : “Mẹ và bố con, cũng yêu hai con... Còn Tiểu Huân và bọn nhỏ.”

Có lẽ năm đó lúc Lục Thước kết hôn, trong lòng bà vẫn một chút khó xử.

những năm qua , bà sớm coi Lục Huân là con của , giống như con bé trời sinh lớn lên ở nhà họ Lục, tuy hai mà một...

Trong lúc chuyện, xe chậm rãi chạy nhà họ Lục.

Tối hôm , tại hiện trường tiệc từ thiện, bộ nhân vật nổi tiếng thành phố B đều tới.

Ngoại trừ Lục U, Minh Châu cũng lôi Lục Huân ngoài, bà thế : “Cả ngày đều bận choáng váng với bài tập của con cái, thời gian rảnh rỗi ứng phó với Lục Thước, nào thời gian của cơ chứ!”

Lục Huân đỏ mặt.

Cô thậm chí dám chồng lấy một , Lục Thước dáng vẻ tiền đồ của cô, khẽ một tiếng, chậm rãi : “Đi ngoài giải sầu cũng ! Vừa , cũng đang rảnh!”

Lục Huân ngoài một chuyến, thật dễ dàng.

Lục U cảm thán: Chị dâu thật sự trai điều khiển !

Chiếc xe màu đen dừng , gác cửa khách sạn tới mở cửa, bốn nhà họ Lục xuống xe... Minh Châu sóng vai cùng Lục Huân, còn trai thì bảo vệ em gái, đến cửa gặp quen.

Diệp Bạch.

Diệp Bạch ở khu hút thuốc bên cạnh cửa , một bộ âu phục màu đen kinh điển, đang châm điếu thuốc nhưng càng giống như là đang đợi , thấy mấy nhà họ Lục tới, lập tức dập điếu thuốc, ánh mắt Lục U thật sâu.

Lục U mang thai.

Cơ hội lựa chọn lễ phục nhiều lắm, cô chọn một bộ váy thêu màu nude, chẳng những lộ dáng đổi ngược còn cảm thấy thêm chút ý riêng, thêm một chiếc cà vạt đen phía đầu càng tăng thêm sự sang trọng và quý phái.

Diệp Bạch hồi lâu...

Lục U cũng thấy , cô lựa chọn để ý tới.

hi Diệp Bạch tới, Lục Thước hừ nhẹ một tiếng: “Tổng Giám đốc Diệp đúng là mặt ở khắp nơi! Sau nước ngoài chăm sóc bệnh nhân thế?”

Diệp Bạch thực sự làm tổn thương.

Anh tiện phản bác, thấp giọng gọi Minh Châu một tiếng , Minh Châu mặt cũng tiện làm cho xuống đài , nhưng cũng lên tiếng trả lời, Lục Huân ánh mắt chồng và chồng, cũng dám gì với Diệp Bạch.

Lục U lạnh nhạt : “Vào !”

Đang lúc chuẩn , cổ tay bắt ... Diệp Bạch đợi thật lâu mới cơ hội như , nhỏ: “Lục U, chúng chuyện!”

“Giữa chúng , gì để .”

Lục U đẩy , trong đại sảnh, Diệp Bạch sợ cô phản cảm nên dám dây dưa nhiều.

Lục Thước vỗ nhẹ vai Diệp Bạch: “Tổng Giám đốc Diệp, giữ cách, xin tự trọng!”

Trước khi bước , liếc mắt vợ.

Lục Huân vội vàng kéo cánh tay , từng bước theo sát chồng... Chỉ dám liếc mắt Diệp Bạch.

Ngay lúc , Lục Thước vẫn hài lòng: “Em mới ! Người đàn ông phụ tình cái gì mắt!”

Lục Huân đánh bạo : "Lục Thước... Thực cũng từng làm kẻ phụ tình!”

Lục Thước:....

Giọng Lục Huân nhỏ : “Chính là như !”

Đương nhiên Lục Thước nhớ rõ, lúc bỏ rơi cô trong đêm mưa thế nào, dọn khỏi căn hộ đó thế nào và vĩnh viễn trở nữa, khi đó, Lục Huân xổm ở đó cả buổi tối.

Anh làm thể quên !

Trong lòng ươn ướt, nhưng đến cũng thích hợp biểu đạt tình cảm, cuối cùng dịu dàng nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng : “Sau sẽ thể nữa, sẽ bỏ em nữa

Lục Huân gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2650-2659-boi-vi-co-ca-da-to-bung-roi.html.]

Ánh mắt của cô để hồn nhiên, giống như hơn mười năm , Lục Thước vẫn nhịn ở trong phòng tiệc đến , hôn lên khóe miệng của cô, ảnh mắt chăm chú cô tinh thâm như biển.

Diệp Bạch sự ái ân ngược đến bất ngờ kịp đề phòng!

Bên , Lục U và Hoäc Minh Châu xuống, bên cạnh còn một chỗ trống, đó là vị trí Diệp Bạch bỏ hai triệu đổi lấy... Anh chậm rãi qua xuống.

Quả thật, Lục U về phía .

thấy kỳ lạ, những vị trí đều thể dùng tiền để mua, chỉ cần cái giá , chỉ là cô thật ngờ Diệp Bạch ngây thơ như !

Cô cũng cố ý đổi vị trí với , bởi vì cần thiết. Diệp Bạch gần với cô. Trong tầm mắt, là làn da trắng nõn và dáng đẫy đà của cô, còn mùi nước hoa nhàn nhạt... Lục U lật xem danh sách đấu giá, thấy Diệp Bạch bên cạnh nhẹ giọng hỏi cô: “Có gì đặc biệt thích , mua cho em.”

Lục U .

Cô cũng tiếp lời, Diệp Bạch cũng cảm thấy khó xử, vẫn luôn cô.

Đã lâu lắm cô như .

Hồi lâu, Lục U khép sách , thản nhiên : “Diệp Bạch vô dụng thôi! Tôi thiếu gì cả... Lại càng thiếu đàn ông!”

Tính tình Diệp Bạch .

Chẳng những tức giận, còn săn sóc giúp cô điều chỉnh ghế , ân cần như là vợ chồng ân ái, đương nhiên, Lục U cũng chấp nhận hành động của .

Lục Huân một bên, mà sửng sốt. Cô về phía chồng, sợ tức giận.

Lục Thước vỗ ống quần: “Tôi cứ lảng vảng, nhưng chịu nổi hai chân đấy!”

Anh xoay mặt của vợ về phía : “Không nữa!”

Anh tới đây một mặt là chăm sóc vợ và em gái, làm bạn với , mặt khác cũng là cho Lục Huân thêm chút trang sức gì đó... thật ngờ, đêm nay tay trượt.

Toàn trường Tổng Giám đốc Diệp hào phóng.

Phàm là Lục U nhiều vài , Diệp Bạch đều sẽ mua với giá cao, thèm chớp mắt.

Nửa giờ, Tổng Giám đốc Diệp tốn hơn hai trăm triệu. Vô cùng phá gia!

Lục Thước nhích gần Tổng Giám đốc Diệp, một câu ý vị thâm trường:

“Tổng Giám đốc Diệp kết hôn nên ai quản, tiêu tiền chính là sảng khoái như đấy!”

Diệp Bạch lên sân khấu, mặt chút đổi: “Tổng Giám đốc Lục thật cách đ.â.m chọc bằng d.a.o găm! Do cuộc sống hôn nhân thoải mái ?”

Lục Thước nhẹ nhàng . Anh ôm eo nhỏ của vợ, vẻ mặt miễn cưỡng: “Hoàn ngược đấy!

Sống đặc biệt hạnh phúc, cho nên tặng quà cũng quan trọng! Tiểu Huân cần kiệm quản gia mà.”

Diệp Bạch:...

Nửa hiệp , Tổng Giám đốc Lục chụp cho vợ một bộ trang sức kim cương xanh, sặc sỡ loá mắt, giá cả cũng đắt.

Bình thường Lục Huân thích những thứ .

chồng tặng , cô cũng vui vẻ nhận lấy, sẽ làm mất hứng.

Bọn họ ngọt ngào tương tác, Diệp Bạch bao nhiêu hâm mộ hối hận bấy nhiêu, nếu bản lúc như ... Anh và Lục U vẫn nhỉ!

Lục U và Hoắc Minh Châu toilet. Lúc , gặp quen, nọ nhờ Hoắc Minh Châu giúp một việc. Lục U một rửa tay, chuẩn trở về đại sảnh lấy túi tự về ... Diệp

Bạch bên cạnh cô, trái tim cô mạnh mẽ hơn nữa, cũng cảm thấy đó chịu dày vò.

Sau khi chia tay.

Cô cảm thấy, quan hệ nhất của bọn họ chính là quan hệ, như , lẽ sẽ oán hận.

Mới khỏi toilet, thấy Diệp Bạch. Bốn mắt , khí vi

Sau một lúc lâu, Lục U mở miệng , cô : “Diệp Bạch, đừng xuất hiện nữa, sự xuất hiện của đối với là một loại quấy rây mà cái gọi là vãn hồi và theo đuổi, bởi vì chúng thể nào... Nước hắt khó lòng thu, lời cũng , thể rút về!”

Đôi mắt Diệp Bạch thâm trầm.

Anh cô chăm chú, khàn giọng : “Vậy chúng ở chung như bạn bè, để chăm sóc Tiểu Lục Hồi, chăm sóc đứa nhỏ... Cho dù chỉ là cho chúng danh phận danh chính ngôn thuận, ?”

Lục U ngước mắt , trong mắt lệ. Đây chính là điều cô hổ nhất.

Tình cảm của cô nhấp nhô, lúc bọn họ ở bên , cô tưởng là tìm tình yêu đời . vì Gina, một xa lạ, Diệp Bạch vẫn phụ lòng cô.

Những lời của , đối với một phụ nữ mà giống như d.a.o găm .

Khóe miệng Lục U hiện lên một nụ nhạt, cô : “Họ Lục, chính là phận nhất của bọn trẻ! Diệp Bạch, bây giờ là năm 2022, thế giới còn bảo thủ như , đơn nhiều!"

Lục U xong, lập tức !

Bỗng dưng, Diệp Bạch bắt cổ tay nhỏ nhắn của cô, thấp giọng cầu xin: “Lục U, ít nhất hãy cho một cơ hội bù đắp! Chúng thử một , lẽ...”

“Không khả năng!”

Giọng điệu Lục U trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Diệp Bạch, chúng sớm thử qua! Hơn nữa chỉ là một thôi !”

Kết quả mỗi , làm cho cô thương tâm thì cũng là thất vọng.

nếu để Lục U lựa chọn, cô vẫn sẽ lựa chọn thất vọng... Cô vẫn hy vọng sống thật , bởi vì thất vọng sẽ thoải mái, nhưng thương tâm thể sẽ theo cả đời.

Cô dứt khoát rời !

Diệp Bạch cuối cùng thể giữ cô.

Bên đường canh gác, Lục Thước Lục U rời , lúc thể mới dựa vách tường thoáng thả lỏng một chút, cũng vươn cánh tay ôm vợ nhỏ, và chỉ ôm cô lòng mà hề tạo một tiếng động nào.

Một lúc lâu , Lục Huân nhỏ giọng : “Anh rõ ràng đồng ý để bọn họ ở cùng một chỗ, ngăn cản thế?”

Đèn pha lê sáng lấp lánh,

Ánh đèn chiếu khuôn mặt tuấn tú của Lục Thước khiến nó càng trông hơn, Lục Huân quả thực dám nhiều, tuy rằng kết hôn nhiều năm nhưng cô vẫn tiền đồ thế đó!

Lục Thước cúi đầu cô, nhẹ giọng hỏi : “Lục U để ý đến ?”

Lục Huân lắc đầu.

Lục Thước khẽ: “Đã , chân mọc thì ngăn , hơn nữa đều đuổi tới chỗ ở của thị trưởng C, cũng nên học theo , chuyển công ty qua đó đưa bọn nhỏ theo, chỉ vì trông chừng ?”

Lục Huân chằm chằm.

Lục Thước nhẹ nhàng sờ lên mặt cô, dịu dàng : “Đồ ngốc!” Bên vì Diệp Bạch mà Lục U về .

Tài xế ở lầu chờ, thấy cô xuống lầu, vội vàng chạy tới đỡ, một bên còn lẩm bẩm: “Cô cả ?”

Lục U yếu ớt: “Mẹ gặp một nên .” Cô khẽ vuốt bụng : “Không gì đáng ngại! Đứa nhỏ ngoan!”

Tuy như , tài xế vẫn cẩn thận đỡ cô lên xe, quan tâm đóng cửa xe ... Lúc thẳng dậy lúc thấy Diệp Bạch đuổi theo.

Tài xế gượng hai tiếng: “Tổng Giám đốc Diệp!” Diệp Bạch : “Tôi với Lục U vài câu.”

Tài xế suy nghĩ một chút, vẫn gõ cửa sổ xe: “Cô cả, Tổng Giám đốc Diệp chuyện với cô!”

Lục U hạ cửa sổ xe xuống.

Diệp Bạch đưa những món trang sức cho cô: “Những thứ là mua tặng em”

Lục U im lặng chăm chú.

Một lát , cô nhẹ giọng : “Diệp Bạch, lúc chúng ở bên cũng từng mua ít trang sức cho ! Lúc chuyển cũng mang theo, nghĩ cần, bây giờ càng cần!”

Ánh mắt Diệp Bạch sâu hoắm.

Lục U mềm lòng, cửa sổ xe chậm rãi nâng lên mặt ... Kỳ thật lúc ai cũng dễ chịu, Lục U chỉ mong cần cứu vãn, như trong lòng cô sẽ thoải mái một chút, bởi vì Diệp Bạch luôn xuất hiện, giống như lột từng lớp vết thương trong lòng cô .

Tài xế lên xe, xe từ từ khởi động.

Cô vẫn nhịn đỏ mắt, mũi cũng , cô vẫn thể thờ ơ với !

Mưa bắt đầu rơi... Nước mưa làm ướt xe quý giá, cũng làm ướt lễ phục Diệp Bạch, nhưng thèm để ý... Đứng ước chừng hai phút, mới tìm xe của , lên xe theo hướng Lục U .

Anh theo thói quen theo cô, cho đến khi cô đến con đường riêng của nhà họ Lục.

Thời tiết đêm nay quả thực . Cục Khí tượng thành phố B bắt đầu đưa cảnh báo thời tiết khắc nghiệt, từ

gió lớn bình thường đối thành gió lớn cấp 12... Chín giờ rưỡi tối, dân thành phố đều nhận tin tức.

Lục U im lặng ở ghế .

Phía điện thoại di động của tài xế vang lên, ông liếc mắt : “Ai nha cô cả, chúng nhanh chóng trở về thôi,

cơn bão đổi hướng thổi đến nơi của chúng , lúc cửa, thời tiết nào trông vẻ ác liệt như ."

Lục U hồn, cô bên ngoài.

Đã khỏi trung tâm thành phố, đến đường Bắc Dung, ước chừng còn 10 phút xe là sẽ về đến nhà.

Tài xế cũng bảo cô yên tâm, xe !

“Cậu chủ mua xe , so với xe RV bình thường lợi hại hơn nhiều, công nghệ rèn nguyên khối... sang trọng nhưng chắc chắn và

khả năng chống va chạm nhất! Thứ như vẫn sản xuất hàng loạt, cũng chỉ chủ phận như mới thể thử chiếc còn mới, cái chỉ làm duy nhất một chiếc, cho cô cả dùng, cô cả đang mang thai đứa bé, thể quý giá lắm!”

Tài xế nhiều, nhưng lái xe cũng dám qua loa. Ông lái vững vàng, rẽ đường riêng...

Lúc trời đất tối tăm.

Bão gào thét qua, cây cối nhỏ ven đường đều uốn cong, như thể mong manh đến mức thể bật dậy bất cứ lúc nào, tài xế nhẹ giọng : “Lái qua con đường là sẽ về đến nhà , thật dễ dàng gì mài Ai, chủ và phu nhân bọn họ nhất định là vây ở khách sạn .”

Ông mới xong, nóc xe rầm vang một tiếng thật lớn.

Có thứ gì đó va mạnh lên trần xe, xe vốn đang lao , nhưng cái cây chặn ... Kết quả lật nghiêng.

Cũng may kỹ thuật tài xế , hai ba bước định , thế nhưng ông kẹt giữa vô lăng và đệm , thể thoát , đùi ông đau, ông lo lắng cho Lục U phía , gấp gáp hỏi: “Cô cả cô ? Xương đùi của lẽ gãy nên thể cử động nữa.”

Lục U đầu váng mắt hoa.

Thật thể cảm nhận , giữa hai chân cảm giác mát mẻ, thứ gì đó đang từ từ di chuyển xuống... mắt cô thấy , chỉ thấy nửa chân của tài xế là máu, rõ ràng là thương còn nặng hơn cô.

Lục U nhẹ giọng . trái tim cô đang run rẩy.

Ngón tay cô chạm điện thoại di động, gọi điện thoại, nhưng tín hiệu đứt.

Điện thoại gọi .

Trong xe, mùi m.á.u tanh lan tràn, làm cho tuyệt vọng.

Bên thể ngừng chất lỏng chảy , cô cúi đầu , váy dài thêu nhuộm máu... Trong lòng cô hoảng hốt cảm thấy đứa bé thể cứu nữa, nhưng cô cứu chân tài xế.

Tài xế nên cô chỉ thể mở cửa xe xuống xe, về nhà gọi đến.

Lục U chống đỡ bản , cởi dây an . Tài xế phía đau đến ngất , nhưng thấy âm thanh cũng đoán Lục U làm gì, ông liều mạng ngăn cản: “Cô cả... xin ở trong xe chờ!

Đi bây giờ là quá nguy hiểm.”

Nước mắt ông tuôn trào, một mặt đau đớn, mặt khác ông nhận đứa trẻ thể đang gặp nguy hiểm.

Nếu cô cả sẽ quyết định như .

Người nhà họ Lục, trời sinh cân nhắc, đây cũng chuyện .

Có vẻ là tài năng của họ!

Lục U đau bụng chịu , cô bình tĩnh nhẹ giọng : “Chờ thêm chút nữa cũng hy vọng! Gió thổi thành như , trong biệt thự căn bản khả năng , nếu kéo dài thêm nữa thì chú Lý, chú chắc chắn sẽ mất m.á.u quá nhiều...”

Trong mắt chú Lý là nước mắt, ông hận đến mức đ.ấ.m xuống chân của .

Lúc , Lục U mở cửa xe.

Gió mạnh, nước mưa... thoáng cái tất cả đều đổ , đây còn nghi ngờ thêm chính là một cuộc mạo hiểm, Lục U thể đánh cược, cô cơ hồ là dùng mạng của đánh cược mạng của chú Lý.

Trời đất hỗn độn đến mức thể thấy gì rõ ràng. Ngay cả phương hướng cũng !

Quần áo Lục U ướt đẫm, giọt mưa rơi xuống váy cô màu hồng nhạt, nhưng cô căn bản thời gian bận tâm đến đứa nhỏ, cô sống sót cô cũng chú Lý sống sót...

lúc , hai ngọn đèn xe sáng như tuyết, chiếu thẳng tới.

Xe dừng ở phía đối diện.

Tiếp theo, một bóng cao gầy nhảy xuống xe, chạy thẳng về phía bên ... Lục U thấy rõ đó, mặt và mắt của cô tất cả đều nước mưa làm nhòe , nhưng cô thể cảm giác đó là ai.

Đó là Diệp Bạch.

Toàn Lục U run rẩy, môi của cô khẽ mở, gọi nhưng cô phát hiện đến một chữ cô cũng nên lời, cô chỉ thể dùng ngón tay chỉ ghế lái, tiếng động cầu xin .

Cứu chú Lý!

Bình thường, Diệp Bạch tới đường riêng sẽ rời , nhưng đêm nay trời mưa gió quá.

Anh yên tâm!

Lúc theo tới, còn thể thấy rõ cách năm mươi mét phía , trơ mắt Lục U xảy chuyện.

Chiếc xe cây đại thụ đập trúng. Lật nghiêng vài vòng, mới dừng .

Anh cho rằng, cho rằng Lục U... chết, nhưng kịp bi thương, cửa xe mở và Lục U từ bên trong , cho dù cô chật vật, cho dù quần áo cô ướt đẫm vẫn còn mang theo máu.

cô còn sống...

Diệp Bạch vọt về phía cô, ôm chặt cô trong ngực, gì, thậm chí cũng thời gian an ủi cô hoặc là tưởng niệm con của bọn họ, lập tức bế cô lên xe của , đó tới mở cửa xe, kéo chú Lý từ trong xe , bế lên xe của .

Toàn bộ quá trình, chỉ năm phút.

Ngoại trừ , tình huống hai đều . Trong xe lạnh lắm.

Diệp Bạch cầm áo khoác ném ghế , đạp chân ga lái xe... Hiện tại bất luận là chủ Lý là Lục U đều đủ sức kéo .

Lúc lái xe, mắt một mảnh mơ hồ. Anh đang đánh cược mạng sống của .

Anh chỉ là đổi lấy một tia hy vọng tha thứ, mà còn là đổi Lục U còn sống, đổi con của bọn họ còn thể một tia hy vọng sống... cũng , lúc Lục U xuống xe cũng quyết định.

Khóe mắt Diệp Bạch nước mắt.

Anh nghĩ: Đến bệnh viện, con của họ còn thể giữ ?

Mưa gió đan xen.

Diệp Bạch lấy tốc độ nhanh nhất đưa Lục U và chú Lý đến bệnh viện gần nhất. Xe dừng , bác sĩ và y tá đội mưa đẩy xe đẩy tới.

Trong tình cảnh hỗn loạn, Lục U đưa đến phòng cấp cứu. Đầu óc cô vẫn tỉnh táo.

Rất đau, đau...

cô vẫn tiếng, chỉ căn chặt môi, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn còn chút máu. Cô chiếc giường phẫu thuật nhỏ, thèm Diệp Bạch.

Diệp Bạch tan nát cõi lòng.

So với việc mất đứa bé thì càng đau lòng cho Lục U hơn, nắm chặt lấy tay cô, giọng khàn đặc: 'Đau thì ! Lục U..."

Anh an ủi cô rằng họ sẽ con thôi.

lời đến khóe miệng, đôi môi run run , đây là cốt nhục của !

Lục U đau đến mơ hồ.

khuôn mặt Diệp Bạch, phân biệt thực tế hư ảo, cô thậm chí còn nhớ rõ bây giờ là sáng sớm ban đêm, cô chỉ nhớ đến Diệp Bạch và quá khứ của họ... Lúc đau đến cực điểm, bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Bạch, giọng khàn khàn: "Diệp Bạch."

Khóe mắt Diệp Bạch là nước mắt.

Bác sĩ đuổi : "Người nhà ngoài ! Chúng tiến hành cấp cứu!"

Diệp Bạch .

Anh ở bên cạnh cô, sợ Lục U sẽ sợ, bỏ nữa, nhưng phòng phẫu thuật phép sự tồn tại của , đều là bùn đất và nước dơ, đề kháng hợp vệ sinh.

Diệp Bạch ngoài, trải qua thời gian chờ đợi lâu. Lục Thước là đầu tiên chạy tới.

Lúc đó đang ở khách sạn, khi Lục U rời bao lâu thì bão tới, bên ngoài căn bản thể nào lái xe ... Lục Thước yên tâm Lục U nên gọi về biệt thự nhà họ Lục.

Biệt thự nhà họ Lục cô cả vẫn về.

Lục Thước thời tiết, quả thật yên tâm em gái , nhất quyết bảo và vợ ở khách sạn, một lái xe về... Bão lớn, xe chạy vô cùng khó khăn.

Trên đường , thậm chí còn suy nghĩ đến chuyện di chúc.

Sau đó, thấy xe của nhà họ Lục đường riêng của biệt thự, trong xe ai, nhưng dấu vết để ... Trong nháy mắt đó, m.á.u huyết Lục Thước gần như đông cứng .

Anh là một tỉnh táo, tình huống , gọi điện thoại cho Diệp Bạch đầu tiên.

May mắn là Lục U ở xe của Diệp Bạch. tình huống !

Lục Thước chạy tới bệnh viện, chỉ thấy Diệp Bạch đang phòng. phẫu thuật, nóng nảy tới lui... Lục Thước hiểu tâm trạng của , hơn nữa trong giờ phút , dù ân oán gì cũng để qua một bên, đứa bé trong bụng Lục U là quan trọng nhất.

Anh tới, vỗ vai Diệp Bạch một cái: "Cảm ơn nhiều." Diệp Bạch cởi giày, đổ nước bên trong .

"Lục U là vợ , cô đang mang thai con của ."

Lục Thước thôi, cuối cùng cũng lên tiếng.

Thời gian dài đằng đẵng, từng giây từng phút đều là cực hình, Lục Thước định lấy thuốc hút nhưng móc bao thuốc một cái mới phát hiện mấy điếu thuốc đều thấm nước, hư hết :.

Lục Thước vứt bao thuốc với Diệp Bạch,

Lát nghiêng : "Có quần áo ?" Diệp Bạch run run.

Bây giờ làm gì tâm trạng để quần áo...

Đêm khuya, cơn bão bên ngoài dừng , mưa cũng tạnh.

Hoắc Minh Châu và Lục Huân cũng từ khách sạn chạy tới, Hoắc Minh Châu tự trách, nếu bà ở bên cạnh Lục U thì cô nông nỗi : Lục Thước nắm lấy tay , nhẹ nhàng : "Mẹ, cũng chẳng đổi , lẽ chỉ thêm một thương thôi."

Tuy là như nhưng tâm lý của vẫn thấy khó chịu. Lục Huân ngoan ngoãn dựa bà.

Mười giờ tối, bên phía lão Lý tài xế truyền tới tin , khi cấp cứu, chân của lão Lý giữ , vợ của lão Lý chạy tới cảm ơn Diệp Bạch, bà ngừng: "Cảm ơn ngài Diệp nhiều lắm, lão Lý nhà nếu gặp quý nhân như ngài thì hôm nay cái chân để đường !"

dừng nhỏ giọng an ủi: "Đứa bé sẽ chuyện gì ! Cô cả là mà."

Từ đầu tới cuối, Diệp Bạch gì. Lục Thước cũng .

Bọn họ đều là làm ăn, cách chuyện, cũng giỏi ứng xử với khác, nhưng lúc chẳng thể một câu nào ho, chỉ lo lắng cho Lục U.

May mắn , cửa phòng phẫu thuật hé mở, bác sĩ tháo khẩu trang bước ngoài.

tìm Diệp Bạch, nhẹ giọng : "Thai nhỉ kiên cường! Tạm thời giữ ! đó vẫn cần quan sát , phụ nữ mang thai ít nhất viện một tháng để dưỡng ."

Để phòng ngừa những chuyện ngoài ý , bà vẫn rào . Diệp Bạch ngẩn , chút phản ứng.

Hoắc Minh Châu và Lục Huân cũng , khi sửng sốt thì bật thút thít: Tốt , , đứa bé vẫn còn!

Bà Lý nhân cơ hội vài câu chúc mừng. Bà lặng lẽ lau nước mắt.

Lão Lý với bà , trong lúc mấu chốt, là cô cả đội mưa ngoài tìm cho ông , cái mạng của ông sẽ là của nhà họ Lục, bảo bà Lý cần để ý đến , mau tới đây giúp một tay.

Bà Lý phục hồi tâm trạng, lập tức : "Trải qua một đêm sóng to gió lớn đều mệt đói ! Tôi sẽ tìm một nhà bếp trong bệnh viện, luộc vài quả trứng cho bổ sung thể lực... Bất kể thế nào thì lúc cô cả nhất định cũng cần dinh dưỡng."

Diệp Bạch tỉnh hồn , nhỏ giọng cảm ơn. Nói xong, lưng tiếng nào nữa.

Lục Thước vỗ vỗ lưng : "Đi xem Lục U một chút !"

Một giờ sáng, phòng bệnh VIP.

Bà Lý đem trứng luộc tới, trứng nguội mà Lục U vẫn tỉnh.

Diệp Bạch tắm rửa, một bộ quần áo sạch canh giữ bên mép giường, khi bình tĩnh , mới phát hiện mu bàn tay chất đầy vết thương lớn nhỏ, vài nơi còn sâu thấy thịt.

thèm để ý.

Cứ chằm chằm Lục U bên ...

Lục Thước nổi nữa, với và vợ : "Con đưa hai về nhà !".

Hoặc Minh Châu chịu , bà vốn cảm thấy nên càng đây với bọn họ.

Lục Thước suy nghĩ một chút. Anh với giọng cứng rắn: "Để Diệp Bạch ở một đêm !" Hoắc Minh Châu thôi.

Lục Huân lời chồng , dù thì chồng gì cũng đúng, cho dù đúng thì cô cũng cảm thấy đúng! Cuối cùng Lục Thước cũng chở và vợ về.

Trên đường về, lái xe hờ hững : "Sau tối hôm nay, con nghĩ quan hệ của họ sẽ chút đổi, ở bên nữa cứ để cho Lục U quyết định ! Cho dù thế nào thì Diệp Bạch cũng là đàn ông thể xả vì Lục U, điều hữu dụng hơn nhiều so với những thứ lời ngon tiếng ngọt ! Đương nhiên là tội của vẫn thể tha thứ ."

Loading...