Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2640-2649: Gần hai mươi tiếng dày vò

Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:26:46
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh đoán chắc cô dọn khỏi căn hộ.

Diệp Bạch lấy điện thoại gọi cho cô nhưng cuộc gọi vẫn chặn, kết nối .

Anh khỏi thấy hối hận. Hôm đó, quá nặng lời…

Bỏ điện thoại xuống, buồn chán cầm hồ sơ bệnh án, tiện tay lật xem… càng xem càng kinh ngạc, vì lịch sử bệnh án viện của Gina là điều trị bệnh ung thư v.ú mà chỉ là phẫu thuật viêm ruột thường bình thường.

đó Gina ở bệnh viện thuộc sở hữu của bố cô . Tất cả chuyện đều làm giả một sơ hở.

Diệp Bạch thậm chí còn chăm sóc cô suốt hai tuần, phát hiện gì cả.

Hồ sơ mỏng tanh tuột khỏi tay , bỗng nhiên… Một nỗi sợ hãi cực kỳ lớn dần nảy sinh trong lòng. Anh nhớ đến Lục U, nhớ đến đứa bé trong bụng cô, cũng nhớ đến bản giám định vô sinh .

Kết quả đó là thật ?

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu khiến căn phòng sáng bừng.

Gina từ bên ngoài trở về, xe lăn, trông khá tươi tỉnh… Cô gọi Diệp Bạch, tay cầm một chùm hoa hái trong sân bệnh viện, định hỏi hoa .

Diệp Bạch .

Xúc cảm trong đôi mắt khiến cô hoảng hốt, cô thấy hồ sơ bệnh án, bỗng trở nên luống cuống.

“Diệp Bạch!”

Diệp Bạch trầm giọng hỏi: “Bệnh ung thư v.ú là giả ? Tự sát là giả ? Bản giám định vô sinh của cũng là giả… Có ?”

Môi Gina run rẩy, như một con thú bé nhỏ đe dọa.

Diệp Bạch nhịn gầm nhẹ: “Tôi hỏi cô ?”

Mẹ Gina thấy tiếng động liền chạy . Bà vội vàng khuyên giải… Diệp Bạch vẫn chằm chằm Gina: “Cô tự sát cũng là vì cô cho theo dõi Lục U, mang thai, đúng ?”

Gina dám thừa nhận.

vẫn run rẩy, dám thừa nhận việc làm. Diệp Bạch trừng mắt chằm chằm cô .

Anh cảm thấy đau buồn thấy hoang đường, tình cảm của và Lục U kết thúc chỉ vì một tờ giấy giám định… Chỉ vì sự yêu thích hoang đường của một cô gái, quỷ ám tin lời cô , nghi ngờ Lục U.

Anh gì với Lục U?

Anh với Lục U… ‘Gina ngây thơ, cô từng trải nhiều như em, cô lừa gạt ai cả!’

Thật nực !

Nỗi đau đớn giày xéo trái tim Diệp Bạch, nhớ bỏ Lục U một trong phòng làm việc, nhớ đến dáng vẻ bất lực tuyệt vọng của cô… Người từng nâng niu trong lòng bàn tay hơn mười năm.

Tối hôm đó, dứt khoát vứt bỏ.

Diệp Bạch rời khi bỏ một câu: “Từ nay về , hai ai nợ ai.”

Gina dậy khỏi xe lăn, chạy phía ôm eo , lóc như một đứa trẻ: “Diệp Bạch, em thích ! Em thật sự thích ! Vì cho em cơ hội? Vì trong mắt chỉ mỗi , bây giờ cô bỏ , cô cần nữa … Anh

gáy tổn thương sâu sắc cho cô như , hãy ở bên em ?”

Diệp Bạch thể nhẫn nhịn nữa, giáng cho cô một bạt tai. Gina ngấn cả .

ngờ Diệp Bạch sẽ đánh cô

Diệp Bạch đẩy cô , nhanh chóng rời . Anh tức tốc bay về nước. Anh gặp Lục U, gấp gáp với cô, sai … Anh nhận với cô, cầu xin cô tha thứ.

Gần hai mươi tiếng dày vò.

Diệp Bạch đến biệt thự của Lục U, nhưng gác cổng cô Lục ở đây.

Diệp Bạch chạy tới biệt thự nhà họ Lục.

Hiện tại đang là chạng vạng tối, ánh hoàng hôn mênh mang.

Trong sân biệt thự vang tiếng đùa của trẻ con, chắc là của Lục Tử và Tiểu Lục Hồi, thỉnh thoảng còn giọng trầm thấp của Lục Trầm.

Diệp Bạch dừng xe ở bên ngoài, gọi điện thoại cho Lục Huân. Thật may, Lục Thước là máy.

Lục Thước nghiến răng, lạnh: “Tổng Giám đốc Diệp rốt cục về nước . Sao , đến đây tính toán chi phí đó.

? Việc cần phiền đến , cứ bảo thư ký của tính toán, bao nhiêu tiền sẽ chuyển cho ."

Diệp Bạch khăn giọng : “Tôi gặp Lục U! Lục Thước dừng một chút, : “Anh chờ đó!” Sau đó điện thoại cúp máy.

Ước chừng năm phút , Lục Thước bước khỏi biệt thự, mặc quần tây đen, áo len cổ lọ… ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc trắng như tuyết.

Cơn gió đêm thổi bay ngọn tóc cắt tỉa gọn gàng của . Trông tuấn và rạng rỡ sức sống.

Diệp Bạch tiến lên một bước, hai đàn ông trai như đối mặt , Diệp Bạch lên tiếng : “Tôi gặp Lục U một .”

Lục Thước véo đầu điếu thuốc dập tắt.

Anh Diệp Bạch hỏi: “Anh gặp con bé, nhưng hỏi xem con bé gặp ? Diệp Bạch, thật sự chịu luôn đấy, nghĩ rằng em gái ngủ với Chương Bách Ngôn và một đứa con đổ cho đúng ? Anh đang sỉ nhục chính , là đang sỉ nhục em gái … Nhà họ Lục thiếu phí nuôi dưỡng , cần trả tiền ?”

Anh thực sự quá tức giận, mấy lời tàn nhẫn.

“Nếu thể mang hạnh phúc cho con bé thì đừng trêu chọc con bé nữa!”

“Là chính cầu xin con bé , bẩn thỉu, Lục U còn từng mấy câu khó … cuối cùng bôi nhọ! Diệp Bạch, hôm nay cho một câu, và Lục U khả năng, đừng là bổ , ngay cả làm trai như cũng sẽ đồng ý để con bé ở bên nữa.”

“Tại ở bên ? Thích vu khống thích chà đạp?”

Anh nhịn , đ.ấ.m một cái: “ là khốn nạn!” Diệp Bạch đánh trả.

Lục Thước đánh mấy cái dừng .

Anh chỉnh quần áo: “Không hết giận, mà là đáng! Diệp Bạch, đừng đến đây nữa. lúc và Lục U đăng ký kết hôn , nên chuyện gì… Cũng , phân chia sạch sẽ!”

Lục Thước xoay rời .

Diệp Bạch ngã xe, một lúc mới thẳng lên, hỏi: “Đứa trẻ ?”

Lục Thước khựng .

Anh suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng hỏi : “Không là của Chương Bách Ngôn ? Nếu là con của chương Bách Ngôn thì liên quan gì đến ? Nếu con thì tìm cái cô Gina đó sinh giúp , nghĩ cô sẵn sàng đấy.”

Thân thể Diệp Bạch đập mạnh thùng xe. Rất lâu cũng thế dậy

Tiếng trẻ con trong sân càng lúc càng gần, Tiếu Lục Hồi cùng các chị chơi trốn tìm, đang trốn ở cửa.

Cô bé thấy Diệp Bạch.

Trẻ con chuyện của lớn, cô bé vui mừng đến mức chạy ôm lấy Diệp Bạch.

Lục Thước bế cô bé lên, khiêng vai. Anh nhỏ giọng : “Anh chú! Chỉ là một xa lạ thôi.”

Tiều Lục Hồi cảm thấy cô bé nhận nhầm .

cô bé thể cảm nhận đang tức giận, nên bé con dám vùng vầy nữa... Cô bé chỉ thể vai , đôi mắt trông mong về phía Diệp Bạch, nhỏ giọng lẩm bẩm gọi chú.

Tim Diệp Bạch như kim đâm.

Anh nghĩ đến thời gian sống cùng Lục U và Tiểu Lục Hồi. Rõ ràng là hạnh phúc như .

Anh nghĩ đến lúc lớn lên cùng Lục U thuở , rõ ràng cô lớn lên mắt , nhưng chỉ vì Gina nhỏ tuổi hơn cô nên tin Gina và nghi ngờ nhân phẩm của Lục U.

Một phụ nữ đang mang thai đứa con của một đàn ông.

đàn ông đó cô là kẻ vô đạo đức, đứa con của cô là con của khác, tàn nhẫn bao… Diệp Bạch nghĩ, chính ngừng yêu cô, nhưng đến thời khắc quan trọng hề trao cho cô sự tin tưởng cơ bản nhất.

Anh quên hết những lời thề khi họ kết hôn. Đã quên tất cả!

Diệp Bạch dựa xe, đau đớn nhắm mắt . Lục Thước bế Tiểu Lục Hồi về nhà.

Anh cũng cô nhóc đang buồn bã, một đứa trẻ nho nhỏ làm thể hiểu thế giới của lớn… rốt cuộc cô bé cũng cắt đứt liên hệ với Diệp Bạch.

Trong ánh sáng mờ ảo của chiều hôm, Lục Thước ôm đứa bé lòng.

Anh lau nước mắt cho cô bé, nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ quan trọng, chú Diệp quan trọng hơn?”

Tiểu Lục Hồi chớp mắt .

Phải một lúc lâu cô bé mới trả lời: “Mẹ quan trọng.”

Lục Thước sờ cái đầu nhỏ của bé con, tỏ vẻ khen thưởng: “Cho nên Tiếu Lục Hồi của chúng nhất định là cô con gái dũng cảm nhất của , bao giờ nhắc đến chú Diệp nữa, ?”

Tiếu Lục Hồi hiểu dũng cảm liên quan gì đến chú Diệp, nhưng chắc chắn cô bé sẽ dối… Tiếu Lục Hồi quyết định nhớ chú Diệp nữa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy buồn bã, tựa vai Lục Thước an ủi thật lâu.

Khuôn mặt của cô bé trắng nõn.

Đôi mắt đen láy, chiếc mũi nho nhỏ và cái miệng hồng hào.

Lục Thước nhịn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, bế bé con sảnh lớn… Trong sảnh, Lục Huân đang hỗ trợ giúp việc bày bàn ăn, nhưng dáng vẻ như kiến bò chảo nóng.

Lục Thước đặt bé con xuống, liếc vợ.

Lục Huân lên lầu, khỏi thấp giọng hỏi: “Sao ? Hai gì?… Anh và Diệp Bạch đánh ?”

Lục Thước vỗ m.ô.n.g Tiểu Lục Hồi, bảo cô bé chơi.

Chờ đến khỉ bé con chạy , mới bình tĩnh : “ ! Anh đánh với ! Phải đơn phương đánh , làm chuyện trái với lương tâm, dám đánh trả!”

Lục Huân gì.

Tuy quan hệ của cô với Diệp Bạch tệ, nhưng Lục U là của cô, Diệp Bạch làm sai, cho dù Lục U quyết định thế nào thì cô cũng sẽ ủng hộ.

Sau đó cô bày bát đĩa .

Dưới ánh đèn, dáng vẻ rũ mắt buông mi của cô trông dịu dàng động lòng .

Lục Thước tiến lên ôm lấy cô: "Không cầu xin thương tinh cho ?"

Lục Huân nhẹ nhàng : “Chuyện em .”

Lục Thước thẳng cô, một lúc , nhẹ nhàng sờ soạng eo cô một chút lên lầu gọi Lục U xuống ăn cơm.

Lúc lên lầu, nghĩ thật may mắn khi một phụ nữ xinh .

Ban đầu Lục U sống một . Lục Huân nhất quyết đưa Lục U về nhà, Lục Huân Lục Trầm và Lục Từ đều lớn, cần quá lo lắng… Đến khi Lục U sinh con, cô thể giúp đỡ. Thật làm Lục Thước , việc học hai con đủ khiến vợ vội vàng, cô thực sự cảm thấy thương Lục U.

Lục Thước quyết định giảm bớt hoạt động xã giao.

Anh nên dồn hết chuyện của Lục U lên vợ , cô cũng là phụ nữ, nên tận hưởng cuộc sống.

Anh lên lầu, gì về Diệp Bạch. Lục U cũng hỏi.

Cả nhà ăn uống bình thường, bữa tối mỗi đều làm việc riêng của … Cuộc sống yên bình, đến tối, Tiểu Lục Hồi Lục Thước ôm , sẽ ngủ với bọn họ mấy đêm.

Lục U ở một , nhàn rỗi hơn chút.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, cô tiếp tục vẽ bộ truyện “Ba chú gấu nhỏ” của , đến gần cuối, Lục U đổi đoạn kết.

Ba chú gấu nhỏ sống hạnh phúc bên .

Chúng con đường riêng , sống cuộc sống riêng của từng gấu.

Khi đặt kết cục , bản Lục U cũng ngơ ngác, cô đổi về nguyên bản… nhưng cuối cùng cô vẫn sử dụng phiên bản .

Khi gần mười một giờ, cò thu dọn đồ đạc và chuẩn ngủ. Tắm rửa xong lên giường.

Lục U lấy một quyến văn xuôi, ánh đèn, chừng mười phút, điện thoại đầu giường reo lên, cô cầm lấy , là một dãy xa lạ.

Lúc , trong lòng cô cũng rõ là ai đang gọi .

liên quan gì đến Diệp Bạch nữa nên thẳng tay cúp điện thoại, trả lời.

Bên , Diệp Bạch cửa sổ sát đất của căn hộ.

Ánh đèn sáng rực nhưng thể chiếu lòng … Anh cúi đầu điện thoại cúp máy, gọi nữa, muộn , sợ làm phiền Lục U, sợ cô ngủ .

Diệp Bạch cửa sổ sát đất của căn hộ hồi lâu.

Đến khi mắt nhức nhối, mới từ từ , căn hộ chăm chú.

Anh vuốt ve chiếc võng làm cho Tiểu Lục Hồi, cô bé thích, luôn đó lắc lư thoải mái… đêm nay cô bé vai Lục Thước, bất lực gọi chú Diệp.

Diệp Bạch nhẹ nhàng nhắm mắt .

Khi mở mắt , đ.ấ.m mạnh bức tường trắng như tuyết, chảy m.á.u nhưng hề thấy đau.

Có tiếng gõ cửa.

Diệp Bạch mở cửa, tưởng là bên bất động sản. ngoài cửa là Gina.

Gina giống như một con ch.ó con xổm ở cửa, vô cùng đáng thương ngẩng đầu : “Diệp Bạch, em ở cửa hai tiếng .”

Nếu như là quá khứ, chắc chắn Diệp Bạch sẽ mềm lòng.

cũng thương cho cô .

bây giờ, Diệp Bạch , trong mắt gì khác ngoài xa lạ cùng chán ghét. Anh chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô , hỏi: “Sao cô mật khẩu thang máy?”

Gina chịu .

Diệp Bạch mất kiên nhẫn, lập tức cút … tràn đầy chán ghét và bạo lực.

Gina : “Diệp Bạch, đừng đối xử với em như ! Em cố ý gây tổn hại đến , chỉ là em quá thích , chung sống với mà thôi, em làm sai ?”

Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy sai.

Diệp Bạch mặc kệ cô , bắt lấy tay cô , ném cô ngoài tòa nhà giữa đêm khuya.

Anh gọi bảo vệ, yêu cầu họ đuổi cô : “Sau đừng để cô lên nữa.”

Đêm khuya, Gina lóc thảm thiết đường.

Lúc Diệp Bạch lên lầu, thấy tiếng Gina , nghĩ Gina làm sai thì cô thể , nhưng làm sai thì thể làm gì đây?

Anh thể thấy Lục U.

Lục U gặp , thậm chí cô còn cho cơ hội lời xin .

Khi trở căn hộ, đèn bật sáng ngay lúc mở cửa. Thật chói mắt.

Diệp Bạch đột nhiên che mắt

Lúc gặp Lục U là một tuần .

Khi Lục U đến công ty, cô Diệp Bạch chặn ở cửa công ty, gần mười ngày gặp, dáng vẻ gầy gò hốc hác, quần áo nhăn nheo, giống như mấy ngày .

Lục U đỡ cửa xe, .

Một cái giống như là muôn đời.

Trước khi nước ngoài, họ là yêu mật gắn bó, nhưng bây giờ giống như là kẻ thù của … Thật , kế từ khi rời , Lục U ít khi nghĩ đến , cô quyết định loại bỏ khỏi cuộc đời .

Một lúc lâu , cô thu ánh mắt , trở tay đóng cửa xe.

chuyện với , tra hỏi cũng oán hận, cô chỉ thẳng đến thang máy.

Vừa định bước thang máy thì tay cô giữ . Cô buộc đối mặt với Diệp Bạch.

Họ dựa gần , gần đến mức cô thể ngửi thấy mùi kem cạo râu thoang thoảng … Đây là nhãn hiệu cô mua cho

Diệp Bạch, cô ngửi quen , nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy buồn nôn.

“Anh buông !”

Lục U thấp giọng : “Nếu buông , sẽ kiện tội quấy rối.”

Diệp Bạch để ý.

Anh chằm chằm mắt cô, gấp gáp : “Lục U, chúng chuyện ! Cho một cơ hội!”

Sợ cô đồng ý, thái độ của mềm mỏng: “Được ?” Lục U cụp mắt xuống, yếu ớt.

Một lúc lâu , cô ngước mắt lên, chuyển sang lạnh: “Cơ hội? Diệp Bạch, đêm đó cố gắng giải thích với , cố gắng hết sức để giữ , nhưng đối xử với như thế nào? Anh khi uống rượu lỡ l..m t.ì.n.h với yêu cũ, Gỉna đơn thuần, nhiều kinh nghiệm như … Diệp Bạch, những điều từng trân trọng đều trở thành lời dùng để chỉ trích , chúng còn cơ hội gì nữa?”

Diệp Bạch chịu bỏ cuộc.

Giọng khàn đặc: “Là Gina... Cô bệnh, kết quả xét nghiệm sinh sản cũng là do cô làm, Lục U, xin ... Rất xin em!"

Anh xin nhiều đến mấy cũng thể bù đắp cho cô. Anh chăm sóc cô, bù đắp những lầm của .

Lục U cho hi vọng, cô lập tức từ chối, mắt Diệp Bạch, nhẹ giọng : “Không cần! Diệp Bạch, bỏ đứa trẻ !" Thân hình Diệp Bạch chao đảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2640-2649-gan-hai-muoi-tieng-day-vo.html.]

Anh vịn bức tường bên cạnh mới đến nỗi thất thổ, một lúc lâu , mới khàn giọng hỏi: “Em ... bỏ đứa trẻ ?”

Lục U lạnh lùng.

trốn tránh mà thẳng mắt Diệp Bạch, còn nhắc nữa: “ , bỏ đứa trẻ ! Sau cần tiếp tục lo lắng nó là con của ai, cũng cần lo lắng vợ ngoại tình, bởi vì đứa trẻ , chúng sẽ cắt đứt triệt để, sạch sẽ.

Lục U cong môi mỉm : “Không ?” “Lục U!”

Trong miệng Diệp Bạch tràn lên vị tanh ngọt.

Anh rối loạn. Anh từng nghĩ tới cảnh tượng gặp mặt của hai , nghĩ lẽ Lục U tức giận mà tát một cái... Thế nhưng bao giờ nghĩ tới việc Lục U sẽ bỏ đứa trẻ .

Trong chốc lát, nên gì.

Anh hỏi cô, tại đợi , nhưng hình như tư cách, là những lời khó đó với cô, là công nhận đứa trẻ đó là của .

Trong khi Diệp Bạch đang vô cùng hoảng hốt, Lục U tránh , thang máy.

Diệp Bạch ngăn cản.

Anh im lặng cánh cửa thang máy đóng , im lặng con màu đỏ dần tăng lên... Anh cảm thấy trái tim c.h.ế.t lặng, trong đầu chỉ tràn ngập mấy chữ.

Diệp Bạch, bỏ đứa trẻ ! Đứa trẻ còn nữa !

Diệp Bạch đột nhiên đưa tay lên che mắt, chất lỏng nóng bỏng tràn qua kẽ ngón tay.

Anh quan tâm đến xung quanh, rơi trạng thái hoảng hốt. Cả ngày hôm đó, Diệp Bạch cả, chỉ chờ ngay bên công ty của Lục U, đợi cô tan làm ngoài... Anh trong xe hút thuốc, cái gạt tàn nhỏ trong xe cắm đầy tàn thuốc.

Tận khi trời nhá nhem tối, cũng đợi Lục U. Anh xuống xe hỏi thăm, Lục U rời từ cửa . Cô gặp một chút nào!

Diệp Bạch liền lái xe tới biệt thự nhà họ Lục, lời dặn dò của Lục Thước, đương nhiên bảo vệ sẽ để ... Anh thể làm phiền Tiểu Lục Hồi, cô bé khó khăn .

Anh chặn Lục Huân.

Lục Huân bước xuống khỏi xe, cô nhẹ giọng với tài xế: “Anh đưa mấy đứa Lục Trầm .”

Trên xe, Lục Trầm và Lục Từ đều tò mò ngoài, Lục Từ vẫn còn nhỏ tuổi, vui vẻ gọi một tiếng dượng giòn tan, đó lập tức Lục Trầm bịt kín miệng. Giọng Lục Trầm nặng nề: “Chú .”

Hàng lông mi dài của Lục Từ ươn ướt, hiểu. Lục Trầm bèn : “Ngu ngốc!”

Lần thì Lục Từ hiểu, trai đang mắng ! Bên , Lục Huân và Diệp Bạch trong ánh chiều tà.

Hai đối diện một hồi lâu, Lục Huân khẽ thở dài, : “Lão Bạch, đừng đến đây nữa! Anh hãy để cho Lục U sống một cuộc sống yên bình , mặc dù hiện tại chút khó khăn, nhưng thời gian trôi qua, nghĩ em thể trở cuộc sống bình thường.”

Diệp Bạch châm một điếu thuốc lá.

Lục Huân thể đoán mấy ngày hôm nay hút ít thuốc, khỏi khuyên một câu: “Hút ít một chút ! Coi như là vì bác trai bác gái.”

Diệp Bạch chăm chú , hồi lâu mới thấp giọng hỏi: “Tiểu Huân, chỉ hỏi em một câu, em trả lời thật cho , đứa trẻ thực sự còn nữa ?”

Lục Huân cũng khó xử!

do dự một lát, với Diệp Bạch: “ ! Đứa trẻ còn!”

Diệp Bạch lùi một bước.

Ánh mắt thẳng Lục Huân, khát vọng chỉ là ảo giác của , thế nhưng hình như , Lục Huân thực sự câu đó, đứa trẻ thực sự... còn!

Không từ khi nào, Lục Huân cánh cửa lớn màu đen khắc hoa.

Trong hoàng hôn mờ mịt, chỉ còn một Diệp Bạch.

Gió đêm cuốn tia sáng cuối cùng của hoàng hôn, khuôn mặt trong bóng đêm tái nhợt đến ghê .

Biệt thự nhà họ Lục, bữa tối náo nhiệt, Lục Huân bận rộn với bài tập về nhà của hai đứa con, Tổng Giám đốc Lục trăm công nghìn việc đang ở trong phòng ngủ dỗ dành đứa trẻ.

Tiểu Lục Hồi còn nhỏ nhưng vô cùng tinh ranh. Biết thương yêu .

Đồi hỏi nhiều .

Cô bé mặc bộ đồ ngủ liền , n.g.ự.c , ồn ào đòi mặc tã ngủ, rằng như thì cô bé sẽ khỏi giường để vệ sinh. Để chứng minh cho sự chân thành của , cô bé còn sức kéo một cái túi lớn đựng đống quần hoa nhỏ , tất cả đều là quần cô bé dùng khi mới một tuổi, thế nào mà giấu .

Lục Thước dở dở .

Anh cầm cái quần hoa nhỏ lên, vẻ với Tiểu Lục Hồi một chút: “Có hổ cơ chứ, quần của cục cưng một tuổi, cục cưng hai tuổi của chúng . mà mặc đây?”

Tiểu Lục Hồi hổ tới mức mặt đỏ bừng.

Cô bé cầm quần hoa nhỏ, mặc lên cho , mặc sức : “Cậu cũng mặc !”

Lục Thước tới mức ngã giường.

Lục Huân dạy hai đứa con xong, trở về từ phòng cho trẻ, xoa cổ : “Mệt c.h.ế.t em ! Sao là em dạy chúng chứ, rõ ràng là chúng dạy em!”

Thấy Lục Thước đang , cô buồn bực: “Sao ?”

Nhìn , giường chất đầy tã giấy hoa nhỏ.

Tiểu Lục Hồi giữa chiếc giường lớn, mềm mại đáng yêu, mợ mặc quần hoa nhỏ của ... Suy nghĩ của trẻ con đơn giản, chỉ đưa món đồ nhất cho thích.

Mợ chỉ cần mặc cái thì ban đêm sẽ cần dậy tiểu.

Lục Huân cũng dở dở .

đến định bế Tiểu Lục Hồi thì Lục Thước đưa tay kéo, cả cô ngã lòng chồng , tiếp theo liền tìm tới đôi môi của cô, hôn xuống, đầu tiên chỉ là một nụ hôn mang tính thăm dò, đó biến thành đưa lưỡi hôn thật sâu, hôn vuốt ve...

Tiểu Lục Hồi bên cạnh, mắt mở to... Cậu mợ đang làm gì thế?

Dưới ánh mắt của cô bé, Lục Huân thể tập trung nổi, mà lúc Lục Thước đặt cô xuống , bắt đầu cởi cúc áo của cô. Lục. Huân chống tay lên vai , nhẹ nhàng thở dốc: “Còn trẻ con ở đây đấy.”

Lục Thước dừng , đôi mắt đen nhánh chăm chú cô.

Lục Huân thể cảm nhận sự gấp gáp của , lẽ đang , cô mềm giọng: “Đợi con bé ngủ .”

Lục Thước về phía Tiểu Lục Hồi.

Tiểu Lục Hồi lập tức xuống, thẳng tắp, cái bụng nhỏ lộ . Lục Thước cúi đầu hôn môi vợ.

Giọng vô cùng dịu dàng, : “Em thật đáng yêu! Lục Huân, nếu quá bận rộn, chúng nên sinh thêm một đứa nữa... Yêu như chúng đều nên sinh nhiều thêm mấy đứa.”

Lục Huân đ.ấ.m nhẹ một cái.

Lục Thước cúi đầu , áp sát cô, cọ xát một hồi mới chịu buông .

Hồi lâu khi bình tĩnh mới nghiêng vợ dọn dẹp giường, còn chỉnh đốn cho Tiểu Lục Hồi, hình nho nhỏ của Tiểu Lục Hồi vùi trong chăn, vô cùng ngoan ngoãn, ôm một con búp bê nhỏ, nhắm mắt, chìm giấc ngủ ngọt ngào.

“Hay thật Nói ngủ là ngủ!”

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, khuôn mặt Lục Huân cũng trở nên dịu dàng, cô nhẹ giọng : “Con bé giả vờ đấy! Vẫn ngủ !”

Lục Thước đưa tay gãi lòng bàn chân cô bé. Tiểu Lục Hồi lập tức bật khanh khách...

Lục Thước xuống gần cô bé, thơm nhẹ lên khuôn mặt cô bé: “Mau ngủ , còn sớm nữa !"

Anh kéo cô bé gần, để cô bé lên khuỷu tay , đây cũng dỗ Lục Trầm và Lục Từ ngủ như ... Bận rộn xong, Lục

Huân khung cảnh ấm áp , bất giác chút bùi ngùi. Bất tri bất giác, Lục Thước bốn mươi tuổi.

Lục Huân gần , tìm một sợi tóc bạc, nhổ xuống: “Anh cũng tóc bạc

Đôi mắt đen của Lục Thước sâu thấy đáy.

Anh cúi đầu Tiểu Lục Hồi ngủ say, đó kéo vợ tới, đặt cô , tiếp tục chuyện cắt đứt, hung ác hơn một chút nhưng sợ tiếng của Lục Huân sẽ khiến đứa trẻ tỉnh giấc, cuối cùng bèn dứt khoát bế cô nhà vệ sinh, đặt cô bệ rửa tay...

Dưới ánh đèn, làn da của cô trắng như ngà, vô cùng quyến rũ. Lục Thước đắm chìm trong cơn sóng tình dục.

Chinh phạt nhiều , mãnh liệt tới tận khi nỏ mạnh hết đà, chuyển động của chậm , mồ hôi nóng rực chảy xuống trán, hôn môi vợ khó thể kiềm chế mà nhẹ nhàng : “Cho dù tới sáu mươi tuổi, vẫn thể khiến em xin tha.”

Lục Huân vòng tay ôm trọn đầu .

Những lúc riêng tư, cô vẫn là một phụ nữ dịu dàng mặt chồng . Cô khẽ thở dốc: “Làm gì đàn ông nào đến tầm tuổi mà vẫn ham chuyện trai gái như ?”

Lục Thước áp trán trán cô, hôn lên khóe môi cô.

Anh dịu dàng thì thầm: “Chỉ em! Tiểu Huân, chỉ yêu một em.”

Lục Huân run rẩy, mở rộng cơ thể về phía chồng... Mưa thu tan tác.

Rất nhanh Lục Huân chìm giấc ngủ, Lục Thước ban công bên ngoài hút điếu t.h.u.ố.c lá theo thói quen.

Mưa thu rả rích.

Bên ngoài biệt thự, một chiếc xe vẫn luôn bật đèn từ đầu tới cuối, đó là Diệp Bạch.

Lục Thước nghiêng đầu, về phía phòng ngủ của em gái. Đèn tắt.

Anh nghĩ, tâm như tro tàn, lẽ chính là tất cả cảm giác của Lục U đối với Diệp Bạch.

Cũng , như cũng !

Một ngày nào đó, Diệp Bạch sẽ buông bỏ sự kiên trì, chuyển sang một đoạn tình cảm mới... Biết Gina lẽ sẽ trở thành phụ nữ khác đó, ai mà !

Lục Thước hút hết một điếu thuốc, về phòng ngủ. Dưới mái hiên, mưa rơi tí tách.

Rơi cả một đêm.

Diệp Bạch canh chừng nhiều ngày mới đợi Lục U ở cổng lớn của biệt thự nhà họ Lục.

ở hàng ghế của chiếc RV màu đen, tài xế phía lái xe khỏi biệt thự nhà họ Lục, bỗng nhiên : “Cô cả, cả cũ đang chặn đầu xe.

Im lặng một thoáng, Lục U nhẹ giọng : “Dừng !” Xe dừng .

Diệp Bạch tới gần như ngay lập tức, cửa kinh xe hạ xuống mặt ,

Lục U bình tĩnh với : "Chúng rõ ràng hết , Diệp Bạch, đừng tới đây nữa! Tôi hy vọng đừng tiếp tục quấy rầy cuộc sống của ."

Toàn Diệp Bạch ẩm ướt.

Có lẽ là vì suốt đêm, sương làm ướt!

Anh Lục U, chậm rãi lên tiếng: “Anh tin... Anh tin em sẽ phá bỏ đứa trẻ ! Lục U, nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy chuyện thể nào xảy ! Đứa trẻ vẫn còn, đúng ?”

“Đứa trẻ mất !”

Lục U vẫn bình tĩnh, thấy vẫn còn ngơ ngác, cô cúi đầu, tìm một tờ giấy từ trong túi xách, đưa cho : “Đây là giấy đồng ý

phẫu thuật phá thai, ký, hơn nữa còn báo cáo phẫu thuật! Nếu vẫn tin thì thể tự xem.”

Tờ giấy nhẹ.

Thế nhưng Diệp Bạch thể cầm chắc tay... Tờ giấy trắng nhẹ nhàng bay theo gió, cuối cùng rơi xuống đất.

Cửa kính của chiếc RV màu đen chậm rãi kéo lên, lập tức rời . Mà Diệp Bạch vẫn sững sờ đó.

Anh giữa tiết trời mùa thu, câu nhẹ nhàng nhất, nhận lấy một nhát d.a.o đau đớn nhất.

Một cơn gió thổi qua, cuốn tờ giấy trắng bay vòng tròn, Diệp Bạch cuối cùng cũng hồn, nhặt tờ giấy lên, từng chữ... Mang thai sáu tuần, đồng ý phá thai, ký tên, Lục U.

Bên còn hình ảnh phim siêu âm B-mode.

Đứa trẻ còn nhỏ, rõ, chỉ một chấm màu trắng be bé.

Diệp Bạch đó là đứa trẻ của và Lục U, là con của hai họ... Diệp Bạch siết chặt tờ giấy , chậm rãi xổm xuống, sức ôm chặt lấy đầu , nước mắt nóng bỏng tràn khỏi khóe mắt.

Cuối cùng cũng tin, đứa trẻ còn. Anh và Lục U cũng đến điểm kết thúc...

Diệp Bạch bắt đầu chìm trong men rượu.

Lúc đêm khuya, đường phố thành phố B, đêm nào cũng bóng dáng say khướt của . Anh quan tâm đến sức khỏe của , cũng thèm quan tâm còn sống , thậm chí còn cảm thấy giao cái mạng thì mới thể... khiến đứa trẻ đó thất vọng.

Ngoại hình của , giàu , thường xuyên những phụ nữ tới dây dưa với .

Diệp Bạch thường xuyên mắng các cô chạy mất.

Mắng xong, trong lòng sẽ thoải mái hơn, thế nhưng khi dựa lan can, lên căn hộ mà và Lục U từng sống cùng ... khóe mắt vẫn ẩm ướt.

Cơ mặt run rẩy, cầm chai rượu lên trút miệng . “Diệp Bạch!”

Một giọng mềm mại yếu đuối vang lên, Diệp Bạch xoay , thấy Gina.

Gina dè dặt .

: “Diệp Bạch, đừng như ! Em cầu xin đừng như mà.”

tới dìu , Diệp Bạch hất văng .

Diệp Bạch gào lên với cô : “Cút! Không thấy chán ghét cô đến mức nào ? Bây giờ cô hài lòng ? Tôi còn gì cả,

còn gì cả, vợ con đều còn... Chỉ bởi vì cái gọi là thích vô cùng tức của cô!”

Cả mắt cả mũi của Gina đều ửng hồng.

Hồi lâu , cô mới nhẹ giọng : “Anh thích em thì thể quan tâm tới em mà.”

Sắc mặt Diệp Bạch trắng bệch như tờ giấy.

Lời của Gina, nhẹ nhàng, cũng chói tai...

, rõ ràng thích Gina, thế nhưng cho cô cơ hội tiếp cận , rõ ràng từng sẽ để Lục U đau khổ, thế nhưng làm cho cô đau lòng, thất vọng một nữa.

Anh mới chính là, hung thủ hại c.h.ế.t con của . Anh mới chính là kẻ đầu sỏ gây nên tội ác !

Diệp Bạch lùi một bước về phía . Anh , đến thê lương: “Hiện tại, đây cầu xin cô, cách xa một chút ? Cô chứ, hề thích cô một chút nào! Tuyệt đối ! Nếu cô còn xuất hiện bên cạnh một nữa, sẽ báo cảnh sát!"

Môi Gina run rẩy.

Hồi lâu , cô mới lóc chạy ... Diệp Bạch suy sụp ánh đèn.

Bất tri bất giác lùi về một bước, theo bóng dáng Gina, cảm thấy hài hước tới đáng buồn...

Chỉ vì cái gọi là thích của một cô gái... Gia đình tan nát!

Con còn, Lục U cần nữa, khi đứa trẻ lấy Lục U đau ... Có những ngày đó đêm nào cô cũng , cả Tiểu Lục Hồi nữa, cũng sẽ tìm chú Diệp ?

Mặc dù say, nhưng khi nghĩ như , Diệp Bạch vẫn đau đớn khó lòng chịu nổi.

Anh xổm xuống ven đường.

Mờ mịt lên tầng cùng của tòa chung cư, một ánh đèn... Đã mấy ngày về nhà, dù về cũng dám bật đèn lên, dám đối diện với một căn nhà Lục U.

Hừng đông, Diệp Bạch tỉnh chiếc ghế trong công viên.

Anh từ từ bộ về nhà, đường định châm một điếu thuốc lá, thế nhưng sờ hộp t.h.u.ố.c lá thì thấy bên trong rỗng , bèn bóp bẹp hộp thuốc, vứt , trở về căn hộ.

Khi cạo râu, Diệp Bạch gương, thấy một bản với tinh thần suy sụp trong đó.

Anh nghĩ, thế , ngay cả bản cũng thấy chướng mắt. Lục U thể chấp nhận?

Anh chậm chạp cạo râu xong, một bộ quần áo sạch sẽ, đến công ty làm... Anh vẫn gặp Lục U, vẫn đến cổng lớn nhà họ Lục chờ đợi, thế nhưng…

Tháng tư, tin tức truyền về từ nước ngoài.

Gina gả cho một tay chơi đời thứ hai, là một playboy tiếng, từng quan hệ với vô nữ, Gina chịu kết hôn, nhưng cô bố ép gả qua đó.

Một đêm khi kết hôn, Gina gọi cho Diệp Bạch, máy. Ngày hôm , Gina thành vợ .

Ngày hôm đó, ngay cả thư ký cũng cảm thấy vẻ mặt Tổng Giám đốc Diệp vô cùng dễ chịu! Cô đưa tài liệu sang, lén Diệp Bạch.

Diệp Bạch mặc một Âu phục, bàn làm việc. vẫn xử lý công việc.

Anh cầm một cái điện thoại mới, đang gửi tin nhắn cho Lục U, thông tin còn vô cùng hèn mọn [Gina kết hôn!]

Đương nhiên, những tin nhắn mà gửi suốt mấy ngày nay đều như đá chìm đáy biển.

Lục U bao giờ trả lời.

Anh tới biệt thự nhà họ Lục chờ đợi, một ngày, hai ngày, sớm về khuya mà chờ đợi, đến cuối tháng tư, bảo vệ cuối cùng cũng với một câu thật: “Ngài Lục, ngài đừng đợi nữa, cô Lục hiện tại ở thành phố B, cô đưa con gái về thành phố C ... Nghe sang năm mới về đây.”

Lục U về thành phố C?

Diệp Bạch bất ngờ, chút phiền muộn. Cô về thành phố C là vì tiếp tục liên quan gì tới , là vì thấy !

Bảo vệ nhận t.h.u.ố.c lá của , cũng tình nguyện chuyện với nhiều thêm mấy câu.

“Haiz, ngài Diệp, ngài cũng đừng tự thêm trò cho chính nữa! Tôi sự thật, nhưng nghĩ cô cả chắc chắn vì ngài , ở phòng bếp hồi khẩu vị của cô cả , chắc ốm nhỉ!... Tôi nhiều lời !”

Diệp Bạch đoán, lẽ là khi phá thai, sức khỏe của Lục U giảm sút.

Thời tiết ở thành phố C , bố ở đó, cô trở về đó cũng bình thường.

Diệp Bạch nghĩ nhiều.

đến cuối tuần, vẫn bớt thời gian lái xe đến thành phố C một chuyến, khi mua nhiều thuốc bổ, của Lục U.

Loading...