Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2630-2639: Là một khách hàng không quan trọng

Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:26:45
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt của Diệp Bạch trở nên thâm sâu.

Câu của chứa đầy ẩn ý: “Cũng tạm là !”

Đang chuyện, di động đặt lên bàn vang lên, thoáng qua nhẹ nhàng tắt máy.

Lục U đoán là ai gọi tới.

Cô nhấp miệng uống rượu vang đỏ, lên tiếng… Diệp Bạch sợ cô vui, nhẹ giọng : “Là một khách hàng quan trọng.”

sợ cô mất hứng, dối.

Lục U cũng vạch trần, tình cảm của trưởng thành đôi khi vần nên hồ đ’ô một chút mới . Nếu thật sự so đo, cô và Diệp Bạch thật sự thể cùng nổi một ngày.

Sau khi ăn xong, Tiểu Lục Hồi vẫn tỉnh giấc.

Diệp Bạch dọn dẹp, Lục U ở cùng con, cô khuôn mặt tinh tế của cô bé ánh đèn.

Bên ngoài, dường như tiếng chuyện truyền tới. Cô đoán, là Gina gọi điện thoại tới.

Diệp Bạch điện thoại.

Lục U lắng , cô cũng chỉ yên tĩnh cùng con, chờ cô bé tỉnh … Ước chừng tới mười hai giờ, cuối cùng cô bé cũng ngủ đủ, lúc chui khỏi ố chăn cả ấm áp dễ chịu, nhưng cô bé dậy, ôm đòi trò chuyện cùng .

Lục U xuống.

đôi mắt sáng lấp lánh của Tiểu Lục Hồi, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Muốn cái gì ?”

Tiểu Lục Hồi xoay , ưỡn ẹo bò trong lòng n.g.ự.c của cô.

Cô bé mở to đôi mắt, mềm mại hỏi: “Con thể gọi chú Diệp là bố ? Con cảm thấy chú chính là bố của con.”

Lục U nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của con gái.

Cò đang châm chước trả lời nhưng còn kịp mở miệng, Tiểu Lục Hồi ôm lên.

Diệp Bạch trong.

Anh giúp cô bé vuốt ve mái tóc bù xù thơm lên mặt bé: “Sau cứ gọi là bố!”

Tiểu Lục Hồi che đôi mắt . Ngã đầu vai , thẹn thùng!

Diệp Bạch nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, đầu Lục U, ánh mắt của cực kỳ dịu dàng... Hạnh phúc đến muộn, ngay lúc bọn họ kết hôn ảo tưởng quá vô , hôm nay cuối cùng cũng thành hiện thực.

Lục U dựa đầu giường.

Cả mềm mại nhưng cô trong lòng cũng nhẹ nhàng giống như Diệp Bạch.

Trong kỳ nghỉ năm mới, Lục U và con đều ở chung cư. Toàn bộ thời gian Diệp Bạch ở cùng các cô.

Ban ngày, bọn họ đưa Tiểu Lục Hồi công viên trò chơi, ban đêm khi cô bé ngủ , bọn họ sẽ chọn một hai bộ phim cùng xem ở sô pha, thỉnh thoảng cũng sẽ động tình, vuốt ve hôn môi... Nhẹ nhàng làm một .

Ít khi tin tức của Gina

Phần lớn thời gian, điện thoại của Gina, Diệp Bạch sẽ . Lục U nghĩ, lẽ cũng khó xử.

Một đêm khi kì nghỉ kết thúc, Lục U thu dọn đồ đạc, chuẩn đưa Tiểu Lục Hồi trở về trong ngày hôm .

Cô bé chơi trong phòng khách.

Trong phòng ngủ, Lục U sửa soạn một rương hành lý lớn, hầu như đều là đồ của Tiểu Lục Hồi.

Mới chuẩn xong, cả ôm lấy từ phía .

Diệp Bạch nhẹ nhàng ôm lấy cô, cằm gác đầu vai cô, lẩm bẩm: “Đừng ! Ở ? Lục U, thích ở cùng một chỗ với con em.”

Cổ họng Lục U căng chặt.

Cô cũng , cô cũng cảm thấy vui nhưng thế giới của ba quá nhỏ.

Cô cũng thể câu chờ đến khi Gina c.h.ế.t bệnh .

Cô nghĩ ngợi, xoay , nghiêm túc hỏi Anh: “Diệp Bạch, thể bảo đảm tương lai của chúng ? Anh thể bảo đảm sẽ cho Lục Hồi hạnh phúc ?”

Diệp Bạch nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng khàn đặc: “Đương nhiên!”

Anh với cô: “Trừ phi thật sự ngày đó, bằng sẽ nữa, Lục U cam đoan với em.”

Lục U cũng duỗi tay sờ mặt . Bóng đêm ôn nhu.

Hồi lâu , cô mới nhẹ giọng hỏi: “Em thể tin tưởng , Diệp Bạch?”

ôm trong lòng n.g.ự.c của

Lúc Diệp Bạch ôm cô, thật sự thể cảm nhận , Lục U còn là thiếu nữ… Cô là một phụ nữ trưởng thành, là vợ của .

Anh nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên hôn: “Ngày mai đăng ký kết hôn, chúng sẽ làm hôn lễ.”

Lục U rộ lên: “Sao gấp gáp như ! Trên tay em còn nhiều việc cần làm nữa!”

Rõ ràng là đang , trong mắt cô nước mắt.

Diệp Bạch cô uất ức, nhẹ nhàng giúp cô lau giọt lệ vương khóe mắt: “Đừng ! Lục U, đừng !”

cô vẫn nhịn mà rơi nước mắt. Đêm đó, cô cùng Tiểu Lục Hồi

Lúc ngủ, Tiểu Lục Hồi ngủ ở giữa bọn họ, sung sướng lăn qua lăn .

Diệp Bạch sợ cô bé làm phiền Lục U, đành kéo cô bé ôm trong lòng n.g.ự.c , kể chuyện cổ tích cho cô bé… Bé con thơm tho mềm mại khiến trái tim mềm .

Diệp Bạch nhịn thơm hôn. Thật là đáng yêu!

Tiểu Lục Hồi thẹn thùng che mặt … Qua năm mới, Lục U bận rộn.

Trước đây, hầu như một tuần cô chỉ cần tới công ty hai ba lằn, gần đây ngày nào cũng … Cũng may Diệp Bạch, buổi tối cô còn thể tranh thủ thời gian rảnh để vẽ truyện tranh, cũng xem như những tháng ngày ngày trở ngại gì cả.

Đầu mùa xuân, mưa nhiều,

Hôm nay Lục U xong xuôi công việc, bước khỏi tòa nhà, tài xế mãi tới.

Điện thoại cũng gọi .

Cô đang định bắt xe về, một chiếc xe RV màu đen từ từ lướt qua, bỗng dưng một giọng vang lên: “Bách Ngôn, là cô Lục, chúng đưa cô về !”

Lục U sửng sốt.

Cô xoay , thấy trong xe , đúng là Chương Bách Ngôn và vợ cưới của , Tần Dụ.

Tần Dụ mỉm : “Cô Lục lên xe , để Bách Ngôn đưa cô trở về!" Lục U cảm thấy thích hợp lắm.

Dù cho cô tính đến mối quan hệ giữa cô và Chương Bách Ngôn, cô còn bận tâm đến cảm nhận của Diệp Bạch... Hơn nữa cùng xe với bọn họ, vô cùng thoải mái!

Cô từ chối theo bản năng.

giây tiếp theo, xe ngừng , Chương Bách Ngôn xuống xe mở cửa xe .

Anh im lặng cô: “Lên xe!” Trong xe, Tần Dụ ở ghế phó lái.

Lục U vẫn từ chối: “Tôi tự bắt xe cũng , cũng tiện.” Trời mưa to.

Ven đường hối hả, xe taxi nào cũng khách, làm bắt xe? Lục U giả vờ xem di động, Chương Bách Ngôn thúc giục: “Lên xe! Tôi đưa cô đến công ty.”

Tần Dụ cũng nhẹ nhàng tiếp lời.

Lục U từ chối , cô miễn cưỡng: “Phiền phức!” Cô ghế , mái tóc ẩm ướt.

Tần Dụ đưa khăn mặt cho cô, mỉm hỏi han vài câu, Lục U trả lời qua loa…Cô ý nghĩ làm bạn với Tần Dụ, vì quá khứ giữa

cô và Chương Bách Ngôn còn sự tồn tại của Tiểu Lục Hồi, quả thực cô phù hợp để thiết với vợ của Chương Bách Ngôn.

Nếu quá , trái sẽ làm khác tổn thương.

Trong suốt hai mươi phút lái xe, Lục U im lặng ở ghế . Phía , Chương Bách Ngôn chăm chú lái xe.

Đến ngã tư đèn đỏ, khi xe dừng Tần Dụ sẽ tán gẫu với một vài câu, hoặc là về bộ phim cuối tuần, hoặc là về kế hoạch du lịch tiếp theo, bọn họ chuyện giống như yêu lâu năm như một đôi vợ chồng già, thảnh thơi nhàn hạ.

Chương Bách Ngôn hờ hững trò chuyện với vợ cưới, từng phớt lờ cô .

Cuối cùng, xe dừng tòa công ty của Lục U.

Chương Bách Ngôn lịch thiệp mở cửa xe, Lục U xuống xe và cảm ơn, đang thì thấy Tần Dụ cũng xuống xe, đang sóng vai cùng với Chương Bách Ngôn…Cô hời hợt lời cảm ơn bước tòa nhà.

Mưa vẫn đang rơi…

Chương Bách Ngôn thu ánh mắt, lạnh nhạt mở miệng: “Lên xe !”

Khi trong xe, bầu khí áp lực hơn so với khi Lục U, Chương Bách Ngôn vẫn luôn im lặng, chỉ tập trung tình hình xe phía .

Tần Dụ ở bên cạnh .

Cô nghiêng đầu : “Anh giận ?”

“Không !” Người đàn ông trả lời nhanh, nhưng vì trả lời quá nhanh, nên dường như ý nghĩa khác.

Không khí trầm xuống.

Lát , Tần Dụ nhẹ giọng : “Anh chắc chắn là khinh thường ! , là lên xe, là xem giữa hai rốt cuộc còn vương vấn , là cảm giác an cho nên thử một chút, thậm chí còn cố ý bày tỏ tình cảm với mặt cô .”

Tiếng mưa bên ngoài ngày một lớn hơn.

Giọng của Chương Bách Ngôn trở nên nặng nề: “Vậy em đáp án ?”

Câu hỏi rõ ràng là đang vui. Tần Dụ đáp án.

Bởi vì còn quan tâm, cho nên Chương Bách Ngôn mới thể vui, mới thể tức giận...Anh sợ Lục U khó chịu,

thương tiếc vẫn luôn là Lục U, bao giờ nghĩ tới những lời đồn đại mà cô chịu đựng.

Tần Dụ nhẹ giọng : “Để xuống bên đường ! Tôi tự bắt xe về.” Chiếc xe rít lên dừng .

Chương Bách Ngôn để cô xuống, mà khóa ở bên trong xe.

Anh ngiêng cô, nhẹ giọng : “Tần Dụ, nghĩ chúng cũng chừng tuổi , nên quanh co lòng vòng. Những điều nên thẳng thắn thành thật với em thì cũng thẳng thắn thành thật, với cô gì cả, em cũng thấy cần cô , mà là cô cần ! Sau , cần làm những phép thử trẻ con như nữa. Anh dừng một chút, giọng chút dịu dàng: “Nếu em thực sự chấp nhận ...”

Anh , hủy bỏ hôn lễ.

Cuộc đời còn dài, nếu miễn cưỡng kết hôn, ở trong lòng cô, đoạn tình cảm như gai đ.â.m cổ, điều đó nghĩa là gì, lúc đó ràng buộc mà là Tần Dụ…

Anh bình tĩnh đưa đề nghị.

Tần Dụ , vẫn yêu , trong lòng chỉ Lục U. Cô cầm nước mắt nữa.

Chính cô cũng khinh thường chính , cô ghen tị với Lục U, giống như một đàn bà đố kỵ, chiếm trọn sự chú ý của Chương Bách Ngôn, cô thể tiếp thu điều .

Cò yên lặng rơi nước mắt, mũi đỏ lên. Cô khó xử mặt qua chỗ khác.

Chương Bách Ngôn cô một lúc lâu, than nhẹ, cầm khăn tay giúp cô lau mặt, đó nhẹ nhàng ôm cô lồng ngực…Tần Dụ càng lớn hơn.

Thích Chương Bách Ngôn là nỗi hổ lớn nhất của cô. mà, cô buông bỏ !

Lục U đến công ty mới tài xế xảy chuyện ở đường. Cô thành công việc, tự lái xe về căn hộ.

Hoàng hôn xuống, trời hết mưa.

Đầu mùa xuân, phía chân trời xuất hiện cầu vồng, Lục U dừng xe ở ngã tư ngắm thật lâu…Di động reo lên, là Diệp Bạch gọi đến, giọng của Diệp Bạch dịu dàng: “Anh đón Tiểu Lục Hồi về nhà , em ăn gì?”

Lục U ăn gì cả.

cô cổ gắng suy nghĩ: “Muốn ăn khoai tây nghiền nướng và tôm hùm.”

Diệp Bạch : “Được! Anh làm cho em!”

Cúp điện thoại, Lục U nghĩ đến việc bây giờ Tiểu Lục Hồi lẽ đang theo Diệp Bạch chọn lựa tôm tươi lớn ở trong siêu thị thì kìm lòng khẽ.

nghĩ đến món khoai tây nghiền nướng.

Rõ ràng là món thích ăn nhất, nhưng hiện giờ nghĩ đến cô liền cảm thấy chút ngậy, trong lòng cô mơ hồ cảm giác, nhưng tin tưởng…Diệp Bạch,

Bình tĩnh một lát, mới cảm thấy thoải mái hơn.

khi ngang qua một nhà hàng cao cấp, loại cảm giác khó chịu đó dâng lên, cảm thấy buồn nôn nhưng nôn .

Cô dừng xe bên đường.

Ngồi im lặng ở trong xe một lúc lâu.

Dù ngốc đến cô cũng hiểu rằng đang...mang thai.

Lục U cầm di động, bấm của Diệp Bạch, bắt máy nên chắc là đang bận lựa tôm ! Thế nên cô gửi cho một tin nhắn Diệp Bạch, thể em mang thai.

chỉ những chữ đơn giản như , cô hết gõ xóa. Lỡ như thai thì ?

Lục U đến một bệnh viện tư nhân, ở đó một bác sĩ quen với nhà họ Lục, đầy nửa tiếng kiểm tra đo lường kết quả, cô thai sáu tuần.

Lục U dòng chữ đó thật lâu, mắt đầy nước mắt. Cô con.

Với Diệp Bạch.

Cô cẩn thận gấp tờ giấy xét nghiệm bỏ túi xách, định khi trở về thì đưa cho Diệp Bạch xem…Cô tin rằng kiểm tra sức khỏe đó của Diệp Bạch sai lầm, chức năng sinh lí của vẫn bình thường.

Lúc trở về, cô lái xe chậm.

Cô cấn thận che chở cho chính và đứa nhỏ, cô nghĩ nếu Tiểu Lục Hồi em gái thì nhất định sẽ vui vẻ.

Lục U đỗ xe ở căn hộ.

Lại vô tình gặp một . Là Chương Bách Ngôn.

Anh đang dựa chiếc xe màu đen, tay cầm một một chiếc túi to, là chiếc túi mà Lục U để xe đó. Đương nhiên cố ý đến đây là vì trả đổ, mà là Tần Dụ chào hỏi.

Lục U nhận đồ.

thấy Chương Bách Ngôn nhẹ giọng : “Đừng để bụng! Cô ý .”

Lục U cũng để bụng.

thể thấy Tần Dụ là một phụ nữ , cũng thật lòng yêu Chương Bách Ngôn…Chương Bách Ngôn Tần Dụ những lời đó cũng chứng minh rằng Tần Dụ sức nặng trong lòng , cô cũng mừng cho họ.

Lục U mỉm : “Chúc mừng !” Màn đêm buông xuống, gió đêm…

Chương Bách Ngôn con gái mà thích nhiều năm, lẽ lâu nuối tiếc, khó quên , nhưng bọn họ thực sự đến lúc lời từ biệt, cũng là cuối cùng đến tìm cô.

Sau , đến tìm thì chính là làm phiền. Anh cảm ơn.

Lục U ngẫm nghĩ : “Chương Bách Ngôn, chúng đều tiến về phía ! Tôi sẽ chăm sóc cho Tiểu Lục Hồi.”

Ý của cô, Chương Bách Ngôn hiểu.

Anh xoay mở cửa xe, chuẩn bước xe...Lục U yên lặng rời , nhưng Chương Bách Ngôn vẫn nhịn đầu ôm lấy cô, khẽ bên tai cô: "Bất kể khi nào gặp khó khăn, em đều thể tìm đến .”

Anh buông cô , lên xe nhanh chóng rời .

Nỗi đau xa cách, sợ nhất chính là dù xa cách lâu nhưng vẫn đành lòng lời ly biệt.

Lục U giật .

Một lát , cô thoải mái mỉm .

Cô nghĩ, Tần Dụ là phụ nữ , Chương Bách Ngôn chắc chắn sẽ hạnh phúc.

Vừa định thang máy, cô thấy Diệp Bạch ở cửa .

Anh đang ôm Đa Đa tay, lẽ là đang dắt chó xuống lầu…Ánh mắt lúc u tối chút ánh sáng, cũng thể thấy rõ cảm xúc trong mắt , nhưng Lục U thể đoán lúc thấy Chương Bách Ngôn, cũng thấy trong bao lâu.

Lòng cô một gợn sóng, qua chỗ , cầm lấy dây xích chó trong tay cúi đầu vuốt ve đầu chó.

Đa Đa vẫy đuôi với cô.

Lục U ngẩng đầu, : “Buổi chiều xe của tài xế hỏng, gặp Chương Bách Ngôn và Tần Dụ, bọn họ cho em nhờ một đoạn, đồ bỏ quên xe nên đem trả cho em.”

Diệp Bạch chăm chú cô, gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2630-2639-la-mot-khach-hang-khong-quan-trong.html.]

Lục U cũng tin , cô đang định giải thích thì v.ú em cùng Tiểu Lục Hồi , Tiếu Lục Hồi thấy Diệp Bạch thì chạy đến, đòi ôm.

Tim Lục U nhảy lên cổ họng.

Diệp Bạch ôm lấy Tiếu Lục Hồi dịu dàng : “Đi làm đồ ăn ngon cho con gái.”

Nói xong, ôm Tiếu Lục Hồi về phía thang máy.

Lục U đang tức giận…Anh chắc thấy cái ôm của Chương Bách Ngôn, nhưng điều đó thực sự là chủ ý của cô, cô cũng ngờ rằng Chương Bách Ngôn ôm cô.

Cô mím môi , mang chó lên lầu.

Vú em nhận bầu khí áp lực giữa bọn họ, nhỏ giọng với Lục U: “Ngài ở cửa sổ thấy cô Lục trở về, nên cố ý xuống lầu đón.”

Tâm tư Lục U rối loạn.

Lúc ăn cơm, Diệp Bạch vẫn là mặn nhạt, tới mức thờ ơ nhưng tuyệt đối giống như lúc , Lục U cảm thấy bọn họ nên để chuyện.

Sau khi ăn xong Diệp Bạch chơi đùa với Tiểu Lục Hồi một lát phòng sách.

Lục U đang dỗ Tiếu Lục Hồi ngủ.

Vú em bưng dĩa trái cây tới, nháy mắt với cô: “Vợ chồng đầu giường cãi cuối giường làm hòa, cứ dỗ ngọt ngài thì chuyện sẽ qua thôi.”

Lục U đoán v.ú em cũng thấy.

giải thích, chỉ : “Là hiểu lầm thôi.”

Vú em vội vàng xua tay: “Nhân phẩm của cô Lục chắc chắn là vấn đề gì, nhưng đôi khi đàn ông cũng dỗ dành…Cứ như , chắc chắn sẽ giải quyết nghi ngờ.”

Lục U gật đầu.

Cô gõ cửa phòng sách, lâu , bên trong truyền đến giọng : “Vào !”

Lục U đẩy cửa .

Vừa bước cửa mùi t.h.u.ố.c lá bao vây, cô xua xua tay: “Sao hút nhiều t.h.u.ố.c lá như ? Không cho sức khỏe!”

Diệp Bạch vẫn , yên lặng chăm chú cô. “Em vẫn còn quan tâm ?”

Lục U để đồ xuống, tới lấy điếu thuốc của , mở cửa để mùi thuốc tản .

Vừa định xoay .

Cơ thể Diệp Bạch ôm lấy từ phía , ôm eo nhỏ của cô, gác cằm lên bả vai cô, trầm giọng : “Lúc gần tối, ở chỗ thấy em chuyện cùng với Chương Bách Ngôn, thấy ôm em!”

“Lục U, trong lòng em vẫn còn ?

Lục U cảm thấy khó thở.

Cô nghiêng đầu, cố gắng hôn lên cầm để định tâm trạng của .

Diệp Bạch vẫn bất động.

Đôi mắt đen của chằm chằm cô, đột nhiên, bế cô đến bàn làm việc...Bắt đầu cởi áo choàng tắm của cô, nút thắt dây lưng cởi bỏ, lộ hình mảnh khảnh trắng nõn của cô.

Một âm thanh nhỏ vang lên, khóa thắt lưng của mở .

Vạt áo sơ mi trắng tuột khỏi lưng quần, khóa kéo quần cũng kéo xuống...

Anh áp sát Lục U, dường như giây tiếp theo sẽ kết hợp với cô. Cô giật thót.

Cô sợ làm tổn thương đứa bé, vội vàng lấy tay đẩy vai , giải thích: “Anh thật sự chỉ đến đây đưa đồ. Đây cũng là cuối cùng em gặp . Diệp Bạch, em thích , nếu em thích , hiện tại em và …”

“Hiện tại em và ở bên , đúng ?” Giọng Diệp Bạch trầm một cách khác thường.

Anh cúi đầu thẳng mắt cô, như thế rõ hết tim gan của cô .

Lục U khẽ run.

Cô lúng túng từ từ khép vạt áo tắm, suy nghĩ nên chuyện mang thai cho Diệp Bạch như thế nào.

Nếu lúc , chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Thế nhưng, nếu như , cô sợ hiềm khích giữa họ sẽ ngày càng lớn. Họ trải qua bao khó khăn mới thể ở bên , cô họ bỏ lỡ , chỉ còn tiếc nuối.

Ánh đèn vàng khiến khuôn mặt cô tái nhợt.

Cô bổng ngước mắt chăm chú Diệp Bạch, quyết định hết những lời còn ngập ngừng. Cô khẽ khàng bên tai , nhỏ đến nỗi gần như thấy nhưng khiến chấn động. Cô : “Diệp Bạch, em thai !”

Diệp Bạch chăm chăm cô.

Lục U đang nghĩ gì, cô sốt ruột vội vàng thêm: “Là con của ! Thật đó!”

Diệp Bạch lên tiếng.

Bác sĩ kiểm tra cho là bác sĩ quen mấy đời với gia đình , là tiến sĩ y khoa nổi tiếng, thể nào chẩn đoán sai .

Như sai chỉ thể Lục U!

Ánh mắt nghi ngờ của khiến con tim Lục U c.h.ế.t lặng.

Anh tin cô. Đối với , một tờ giấy lạnh lẽo còn đáng tin hơn cả lời cô . Không lẽ nghi ngờ đây là con của… Chương Bách Ngôn?

Một cái ôm, cộng thêm việc cô mang thai.

Trong lòng Diệp Bạch, cô kết án tử vì tội chung thủy, nghĩ cô là loại phụ nữ như ?

Sau sự im lặng kéo dài, Lục U khẽ hỏi: “Anh tin em ?”

Diệp Bạch đang định mở miệng thì tiếng chuông điện thoại trong túi chợt vang lên.

Là bố của Gina gọi.

Diệp Bạch thoáng Lục U, một tay làm động tác kéo khóa, một tay nhận cuộc gọi... Nghe xong vài câu liền thẳng dậy, ngoài với vẻ mặt nghiêm túc.

Lục U ngây .

Cô bỗng linh tính, bèn thấp giọng hỏi Diệp Bạch: “Anh tìm cô ? Diệp Bạch, vấn đề giữa chúng vẫn giải quyết xong, tìm cô ? Ở trong lòng , cô quan trọng hơn em ?"

Cô hỏi như , chính là đặt cược cuối cùng. Chỉ hai kết quả.

Diệp Bạch ở , hoặc Diệp Bạch ly hôn, tìm Gina... Sau đó bao giờ trở nữa.

Diệp Bạch dừng , xoay : “Gina tự sát! Anh đến chỗ cô .”

Tự sát?

Sao sự trùng hợp như

Lục U nhịn : “Diệp Bạch, nghĩ cô giả vờ ?”

Trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Bạch trở nên cực kỳ khó coi.

Anh chằm chằm cô bằng ánh mắt Lục U bao giờ thấy, cứ như đang một xa lạ.

Diệp Bạch chậm chạp lên tiếng: “Gina ngây thơ, cô từng trải nhiều như em, cô lừa gạt ai cả… Còn đứa bé, nghĩ thế Lục U, em nên suy nghĩ cẩn thận xem quên chuyện gì , chẳng hạn như hôm nào đó uống rượu nhiều, tâm trạng hào hứng, nên gặp tình cũ kiềm chế xảy một chuyện…”

Cả Lục U đều run rẩy.

dám chấp nhận đây là những lời mà Diệp Bạch thể .

Cô mở to mắt , đôi mắt ừng ực nước, nhưng giọt nước mắt nào rơi xuống.

Cô tin lầm .

Đây là suy nghĩ lúc của cô!

Diệp Bạch chằm chằm cô, nhưng rốt cuộc vẫn xoay , vội vàng rời

Lục U ngây bàn học.

Nơi đây… nơi đây chứa đựng bộ hồi ức của cô và Diệp Bạch, nhưng từ hôm nay thứ đều tan biến còn tồn tại… Cô gái cùng đám cưới trong mơ cũng chết.

Chết theo lời của của Diệp Bạch.

Chết theo ánh mắt còn sự tin tưởng của Diệp Bạch.

làm loạn, cô thậm chí còn rơi nước mắt, cô chỉ im lặng … Cho dù hệ thống sưởi mở nhưng ban đêm những ngày đầu xuân vẫn mang lạnh, khiến cả cô cũng trở nên lạnh lẽo.

Vú em bối rối tiến phòng: “Cô Lục, ông chủ…” Lục U ngửa đầu, cho nước mắt rơi xuống.

Cô khẽ : “Tôi !”

Vú em giữa họ xảy chuyện gì, cũng dám hỏi, chỉ thể xoa tay chờ Lục U dặn dò. Một hồi lâu , Lục U mới nhẹ giọng : “Lục Hồi ngủ , đừng đánh thức con bé, sáng sớm mai chúng dọn đồ về biệt thự.”

Khi những lời , trong lòng cô vỡ vụn.

Vú em đoán cô Lục và ngài Diệp cãi ầm ĩ đến thể cứu vãn nữa.

cách an ủi, chỉ đành buông tiếng thở dài rời khỏi phòng.

Lục U im lặng thật lâu.

Cô từ từ cúi đầu, khẽ vỗ về bụng, tưởng tượng dáng vẻ đứa bé khi chào đời… bây giờ cô do dự nên giữ .

Suốt một đêm, cô hề chợp mắt.

Bên tai cô cứ vang vọng những lời Diệp Bạch … ‘Gina ngây thơ, cô từng trải nhiều như em, cô lừa gạt ai cả!’

Lục U nở nụ .

Cô cũng từng là cô gái như trong lòng Diệp Bạch.

Cô cứ đó, từ chạng vạng đến nửa đêm, đến bình minh. Trời tờ mờ sáng, cô bước phòng tắm rửa mặt.

Ngước mắt, gương, con mặt gần như khác so với mấy ngày .

Tiều tụy, oán hận, thất vọng!

Lục U chà xát mặt thật mạnh bằng nước lạnh, đó cô phòng bếp, chuẩn bữa sáng cho Tiểu Lục Hồi như khi... Tiểu Lục Hồi

gọi dậy, thấy Diệp Bạch, giọng trẻ con ngây ngô hỏi chú Diệp .

Lục U dừng .

Sau đó, cô nhẹ nhàng hôn Tiểu Lục Hồi: “Chú nước ngoài , chúng về nhà vài ngày nhé.”

Trẻ con chóng quên.

Có lẽ sẽ làm ầm ĩ một thời gian, nhưng cô nghĩ, vài tháng con bé sẽ quên chuyện thôi.

Tiểu Lục Hồi ngoan ngoãn mặc quần áo, rửa mặt đánh răng sạch sẽ, v.ú em dẫn đến bàn ăn sáng. Lục U bắt đầu dọn đồ, cô thu dọn gì nhiều, chỉ mang theo đồ quan trọng… Những món khác thì bỏ !

Một tiếng , cô dắt Tiểu Lục Hồi rời khỏi căn hộ.

Khác với , cô nhất quyết rời , bất cứ lưu luyến nào.

Giống như tình cảm của cô đối với Diệp Bạch. Cuối cùng cũng kết thúc!

Diệp Bạch gấp gáp bay nước ngoài.

Chuyến bay hạ cánh, khi xe, cầm di động suy nghĩ nên gọi cho Lục U , cho dù cô với Chương Bách Ngôn, nhưng những lời tối hôm qua quả thật khó .

Bọn họ nên kết thúc như .

gọi cho Lục U , cô cho điện thoại của danh sách đen.

Wechat cũng .

Diệp Bạch cúi đầu di động, tâm trạng bỗng chốc trở nên tồi tệ, còn tệ hơn khi tin Lục U mang thai.

Anh suy nghĩ tìm Lục Huân.

Cho dù thế nào, đảm bảo Lục U việc gì mới yên tâm.

Lục Huân máy, vẫn chuyện của họ.

ngay khi Diệp Bạch đang ở nước ngoài, cô liền đồng ý: “Diệp Bạch, cứ mãi chịu đưa quyết định như thì ngày và Lục U sẽ kết thúc thôi!”

Diệp Bạch im lặng một lúc tắt điện thoại.

Bên đầu dây, Lục Huân cầm di động vẫn lấy tinh thần thì chồng cô lấy điện thoại.

Lục Thước xem lịch sử cuộc gọi lẩm bẩm: “Diệp Bạch, cuộc trò chuyện 2 phút 14 giây.”

Nói xong, liền bày vẻ mặt đòi bồi thường.

Khi chồng Lục Huân đang đòi hôn, cô bỗng nhiên : “Lục Thước, em sợ Lục U gặp chuyện may!”

nhỏ: "Diệp Bạch nước ngoài !”

Lục Thước nhíu mày, lập tức gọi điện cho Lục U, cuộc gọi kết nối nhưng ai bắt máy... Anh tiếp tục gọi cho khác, v.ú em trong nhà cô Lục đưa cô chủ nhỏ đến cơ sở đào tạo .

Lục Thước cúp máy, mặc áo măng tô.

Anh nhẹ nhàng : “Chắc là chuyện ! Em gọi điện thoại cho Diệp Bạch, hỏi xảy chuyện gì... Em với , và Lục U thành vợ chồng quan trọng, nhưng em gái mà xảy chuyện thì sẽ g.i.ế.c !"

Lục Thước lái xe tìm .

Một tiếng , vợ gọi đến. Giọng của Lục Huân nhỏ: “Lục U mang thai, nhưng đó Diệp Bạch kiểm tra tinh trùng yếu, cho nên tin đứa bé đó là con của ... Anh cho rằng Lục U và Chương Bách Ngôn tình cũ tái hợp.” Lục Thước xong liền bóp mạnh còi xe.

Anh mắng: “Em gái như ? Mà giả dụ đứa bé đó đúng là con của con bé và Chương Bách Ngôn, cho dù nhà họ Lục chúng nuôi nổi đứa bé cũng bắt nuôi ? là khốn nạn!”

Anh tắt máy, rảo mắt khắp nơi tìm Lục U. Cuối cùng, tìm thấy Lục U ở bờ biển…

Gió biển lớn.

Lục U bờ cát, lặng lẽ mặt biến tĩnh lặng ngoài xa. Không đang suy nghĩ điều gì.

Một ý chí sắt đá như Lục Thước chợt thấy cay mũi. Anh đến xuống cạnh em gái, nhẹ nhàng ôm vai cô, để cô tựa vai : “Em nghĩ gì mà về nhà , chị dâu lo cho em lắm đấy.”

Một lúc lâu , Lục U sang : “Anh, ?”

Lục Thước trầm giọng ‘ừ’ một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô: “Em sinh đứa bé thì cứ sinh, chúng nuôi nổi!”

Lục U gì.

mặt biển xanh thẳm, thật lâu,

cúi đầu chăm chú viên kim cương xanh ngón tay. Là chiếc nhẫn Diệp Bạch tặng cô.

Cô nhẹ nhàng gỡ nhẫn, vứt ngoài biến, nhưng cô thể vứt xa đến thế… Cuối cùng chiếc nhẫn rơi xuống bờ biển, vùi lẫn trong cát.

Lục U khẽ : “Anh xem, chiếc nhẫn kim cương sặc sỡ lóa mắt ngón tay xen lẫn trong cát cũng chẳng còn thu hút, lỡ ai đó đạp vùi cát khi vĩnh viễn xuất hiện nữa, cũng mất giá trị vốn của nó. Hoặc là nó vốn giá trị, tất cả vẻ đều là tưởng tượng.”

Lục Thước xong bỗng cảm thấy đau lòng.

Anh ôm chặt cô: “Bây giờ chuyện triết lý thế?”

Sau đó, nữa, chỉ im lặng ôm em gái… Ba tuổi, lớn như cha, là chỗ dựa lớn nhất của Lục U.

Gió lớn, thêm một lúc thì Lục Thước dẫn Lục U về. Trên xe, rốt cuộc vẫn hỏi dự định của cô.

Lục U nghĩ một lát nhẹ giọng : “Em sẽ sinh con, cũng tự nuôi con!”

suy nghĩ suốt buổi sáng, gần như quyết định nên giữ đứa bé .

rốt cuộc cô vẫn nỡ.

Đây là một đứa bé, dù sai lầm lớn thế nào, cũng của đứa bé.

Vào buổi chiều ba ngày .

Tại một bệnh viện nổi tiếng, của Gina đang giúp cô dạo, Diệp Bạch trong phòng bệnh chăm chú xem tạp chí y học và tư liệu liên quan đến bệnh ung thư vú.

Y tá đẩy cửa tiến , bác sĩ trả hồ sơ bệnh án. Gina ở đây nên cô giao hồ sơ cho Diệp Bạch.

nghĩ đàn ông chắc là yêu của Gina, ngoại hình tuấn.

Diệp Bạch nhận hồ sơ gật đầu.

Chờ y tá rời , đặt hồ sơ lên bàn , yên lặng ... Bỗng nhiên, xem tạp chí nữa, tâm trạng bồn chồn, nhớ tới Lục U.

Loading...