Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2620-2629: Vừa mang theo chút nũng nịu!
    Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:26:44
    Lượt xem: 5 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa mang theo chút nũng nịu!
Nói xong, cò tiếp tục: “Cứ để em lái xe .”
Diệp Bạch ôm lấy đầu cô, tiếp theo cô hôn, mấy ngày gặp ít nhiều gì cũng chút tương tư triền miên… Môi răng tiếp xúc, nụ hôn lúc sâu lúc cạn.
Hồi lâu , Diệp Bạch chống lên trán cô.
Anh dùng một ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi hồng hào mọng nước của cô: “Bây giờ trong hai chúng ai lái cũng như … Gọi lái hộ !”
Lục U:…
Diệp Bạch lấy điện thoại , thao tác vài cái chốt đơn, đó cúi hôn cô.
Lúc cảm xúc trào dâng, lái hộ tới.
Diệp Bạch đế lái xe tới chỗ chung cơ, bên ngoài tuyết rơi, bọn họ dựa ghế … Lục U với chuyện lập nghiệp,
về chuyện buổi tối Tiểu Lục Hồi chịu ngủ, Diệp Bạch cũng kể chuyện ở nước ngoài, về bố của .
Đón bọn họ về nước sinh sống…
Lời chỉ dừng trong miệng Lục U, vòng nửa ngày vẫn thốt nên lời.
Do dự mãi, cô mới ẩn ý một câu: “Nếu sống cùng sẽ cần chạy chạy hai bên, bay tới bay lui nữa,”
Diệp Bạch nghiên , hôn nhẹ một cái lên môi cô. Anh ừ một tiếng: “Quả thật quyết định !” Người lái hộ là một trai còn trẻ tuổi.
Lúc lái xe cũng thật thà, cũng đắn, càng dám liếc mắt trộm phía qua kính chiếu hậu…
Xe chạy đến chung cư.
Diệp Bạch trả thù lao vô cùng hậu hĩnh, còn kèm thêm câu chúc mừng năm mới, để bắt xe trở về.
Anh xoay .
Lục U đang ngẩng đầu tuyết rơi, cô đưa tay đón lấy bông tuyết.
Diệp Bạch nắm lấy tay cô.
Bàn tay nhỏ của cô lạnh lẽo còn của vô cùng ấm áp, giọng của Diệp Bạch cũng vô cùng ấm: “Vào nhà , ở cửa sổ sát đất cũng thể .”
Anh nửa ôm nửa kéo cô về chung cư.
Cửa mở , dường như sốt ruột, đè cô lên cửa tinh tế hôn cô.
Hôn lên mặt mày, hôn lên đầu mũi cao thẳng của cô.
Cuối cùng là đôi môi , ngậm lấy từng chút một, nụ hôn như khiến cô tan ... Lục U ngắn , lúc thử thăm dò định hôn sâu, cô chủ động hé miệng để bên trong.
Dáng vẻ cô chiều ý thật sự khiến đàn ông chịu nổi.
Diệp Bạch vội vàng như nhưng với tình hình hiện nay, cũng nhịn ... Anh chẳng lên trán cô, hỏi: “Làm là ăn cơm ?"
Vẻ mặt của Lục U trở nên hoảng hốt, cô thể cảm giác cơ thể của đang khát vọng .
nghĩ rằng phụ nữ nên rụt rè một chút.
Lúc , áo khoác và khăn quàng cổ của cô Diệp Bạch cởi bỏ, tiện tay ném lên đầu ghế sô pha, cô mặc một bộ váy len màu đen ở bên trong, vai một lớp ren mỏng, lộ làn da trắng trẻo tinh khiết.
Diệp Bạch nhịn , hôn lên nơi đó.
Cô chịu nối mà cong cả lên, m.á.u tóc đen nhẹ nhàng lướt qua tay vịn sô pha, rơi xuống sàn nhà lát gỗ sồi trắng.
Lúc tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, Lục U nhẹ nhàng kéo lấy mái tóc đen của .
Giọng khàn đặc, lẩm bẩm: “Ăn cơm di!”
Ánh mắt của Diệp Bạch trở nên thâm sáu, đột nhiên bắt lấy tay cô sờ nơi đó của . Thậm chí còn hỏi câu hỏi mà những đàn ông thường xuyên thích hỏi đố, Lục U cảm thấy vô cùng thẹn thùng, đánh c.h.ế.t cũng chịu .
Diệp Bạch dựa sát bên cổ cô, khẽ một tiếng.
Anh bắt tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve, thở tràn ngập quyến luyến.
Chờ đến khi định, hôn cô một cái: “Anh nấu ăn! Đế dì mang nguyên liệu nấu ăn tới đây !”
Hai ở một chỗ tất nhiên sẽ ăn cơm Tây.
Diệp Bạch nướng sườn heo Bỉ, còn Pizza Đức, canh đuôi bò kiểu Pháp… Anh còn làm luôn cả đồ uống Lục U thích, chờ đến khi làm xong thì dùng khay bưng phòng khách, thấy Lục U đang tựa ghế sô pha ngay cửa sổ sát đất.
Tuyết vẫn rơi bên ngoài.
Cô tựa lưng sô pha, ánh mặt trời bên ngoài chiếu sáng, cho nên lúc cô nghiêng , ngay cả hàng mi cũng thể rõ ràng từng sợi.
Diệp Bạch làm phiền cô.
Anh bày cơm xong mới tới, yên tĩnh ôm chặt lấy vòng eo nhỏ của cô: “Đang gì ?”
Lục U hề cử động .
Giọng của cô khàn: “Diệp Bạch, lúc tuyết mới rơi, mặt trời còn xuất hiện trong một lát nữa.”
Diệp Bạch chằm chằm góc mặt của cô.
Lục U đầu, cũng chăm chú… Thật lâu cúi đầu tiếp tục hôn cô một lát, giọng nghẹn ngào: “Vậy thì ăn cơm , chờ nát nữa chúng xem cùng , lẽ vẫn thể thấy.”
khi cơm nước xong, dọn dẹp chén bàn.
Nào rảnh để xem tuyết, xem mặt trời... Ngay sô pha, một tay Diệp Bạch đặt tỵ vịn, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ của phụ nữ, mu bàn tay nối cả gần xanh.
Niềm vui sướng bao phủ chỉ trong nháy mắt... Không thể tự hỏi.
Chỉ cô, chỉ Lục U, chỉ phụ nữ trong lòng n.g.ự.c của .
Lúc thật sự kết hợp cùng , bỗng nhiên giọng của Lục U vô cùng tinh tế, nhịn mà lẩm bẩm: "Dùng cái !" Diệp Bạch ngẩn .
Ngay đó, dậy hôn lấy cô, giọng cũng trở nên mơ hồ: “Sẽ mang thai.”
Người của mất sức sống. Bọn họ cần tránh thai.
Nghĩ đến đây, đàn ông nào thể để ý, Diệp Bạch xoay đè cô … Mạnh mẽ đến mức khiến Lục U kiềm chế , kêu.
Sau mấy hiệp, cả thấm đẫm mồ hôi. Còn đau…
Xong việc, đàn ông thoải mái tỏ vẻ xin , hôn lên giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, hạ giọng xin .
Lục U gì.
Cô chỉ ôm , ôm chặt lấy . Lúc tắm rửa, chỉ một cô.
Dòng nước mang theo nóng ngừng chảy xuống, từ từ lướt qua bên gáy, dừng ở bụng nhỏ bằng phẳng, trắng nõn… Lục U nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó.
Bỗng nhiên cô nhớ tới điều mới trong tình thế cấp bách cô .
Diệp Bạch vô sinh.
Tuy rằng con cái là tất cả nhưng cũng thể chỉ dựa một tờ kết luận cảm thấy thật sự thế nữa, khi kết quả khám sai thì , khi cơ thể khôi phục thì ?
Cô nghĩ, chờ tới khi bọn họ thật sự ở bên , cô sẽ thuyết phục tới bệnh viện khám một .
Có lẽ là do bác sĩ thầm thôi…
Cô khỏi phòng tắm, Diệp Bạch ở trong phòng sách, đang xử lý công việc của công ty Đa quốc gia… Sau khi bố của chấn thương ở chân, công việc ở bên cũng do Diệp Bạch tiếp nhận.
Sự cố hai năm vẫn khiến tim Lục U đập nhanh nhưng cỏ thể ngăn cản đàn ông , cho làm việc chỉ vì sự sợ hãi của .
Cô mệt mỏi, tự lên giường ngủ.
Lúc ý thứ dần trở nên mơ hồ, cô sờ bên gối, bỗng nhiên nhớ Tiểu Lục Hồi…
Tuyết rơi đầy trời, nếu ôm bé con mềm mại trong n.g.ự.c thì bao.
Phía bên , bữa tụ họp của bạn cùng trường kết thúc.
Chương Bách Ngôn uống chút rượu, Tần Dụ đỡ về phía bãi đỗ xe.
Phía truyền đến tiếng Từ Chiêm Nhu nổi điên: “Chương Bách Ngôn, thua cô mà thua Lục U… Anh thấy Diệp Bạch tới nên thể uống cô , trong lòng nhất định khó chịu! Có lẽ hiện tại sẽ thuê phòng khách sạn, Chương Bách Ngôn, xem thường , mấy năm nay vẫn thể cưới mà lựa chọn cưới một phụ nữ mà cảm giác! Các vẫn xảy quan hệ đúng , đối với gương mặt nhạt nhẽo , thể ngủ ?”
Bốn phía xung quanh là bạn học.
Lời của Từ Chiêm Nhu vô cùng bùng nổ.
ai dám tiếp, sống nữa , cũng chỉ Từ Chiêm Nhu mới dám bóc khuyết điểm của Chương Bách Ngôn … Nhìn , sắc mặt của Chương Bách Ngôn khó coi lắm kìa!
Từ Chiêm Nhu xong thì hối hận, cũng hối hận.
Chương Bách Ngôn chằm chằm cô , ánh mắt lạnh như băng.
Một lúc lâu , nhẹ nhàng thốt mấy chữ: “Xem cô đang chê sự nghiệp của chồng cô quá thuận lợi, cảm thấy ở độ tuổi của cần học hỏi thêm kinh nghiệm đúng !”
Mặt Từ Chiêm Nhu trở nên tái nhợt: “Chương Bách Ngôn, ý gì?”
Chương Bách Ngôn thèm để ý đến cô .
Anh thẳng đến chỗ xe của , tài xế mở cửa từ lâu, khi bên trong thì duỗi tay túm một cái, Tần Dụ cũng kéo ngã bên trong xe, ngã trong lòng n.g.ự.c đó, cửa xe sang trọng đóng , ngăn chặn tầm mắt của khác.
Bên trong xe tràn ngập mùi rượu vang đỏ tinh khiết thơm lừng, còn mùi hương của đàn ông.
Chương Bách Ngôn say chuếnh choáng.
Anh đưa tay ấn một chút, phần ngăn cách phần ghế và ghế vách ngăn nâng lên che kín tầm mắt của tài xế, đó biếng nhác bắt đầu tháo bỏ nút áo của vợ tương lai...
Đôi mắt Tần Dụ đỏ bừng.
Sau khi cởi bỏ hai nút áo, bỗng nhiên cô bắt lấy cánh tay của , khó khăn mở miệng hỏi: "Anh vẫn yêu cô , ?” Cô ở đây là ai thì cần giải thích.
Cả hai họ đều hiểu rõ trong lòng. Chương Bách Ngôn cô chăm chú.
Cho dù uống rượu, cho dù lúc đang ôm một phụ nữ trong lòng nhưng ánh mắt của vẫn thanh tỉnh lạnh lùng, điểm thể lừa khác nhưng thể nào lừa mật nhất bên cạnh .
Tần Dụ xong, giọng chút nghẹn ngào.
Cô cúi đầu tự giễu: “Chương Bách Ngôn, thật em cũng ! Cả đời cũng thể quên cô .!”
Cô xong, Chương Bách Ngôn chằm chằm cô thật lâu. Bỗng nhiên, hỏi cô: “Là vì chạm em ?” “Không !”
Tần Dụ đau đớn chịu nối: “Em ý đó!” Chương Bách Ngôn buông eo cô .
Anh sờ hộp thước theo bản năng nhưng nó trong túi áo khoác, áo khoác đè ở phía … Vì thế Tần Dụ, vợ cưới danh nghĩa của .
Bọn họ cũng chọn ngày kết hôn.
Chọn ngày hai mươi tháng năm, là do Tần Dụ chọn, chuyện cô thích thật vẫn luôn rõ ràng, chẳng qua là vì yêu, chẳng qua là vì tạm chấp nhận, cho nên đàn ông mới đáp mà thôi.
Anh chằm chằm mặt cô, hồi lâu , dương như châm chước một phen.
“Anh lừa em!” “Bây giờ đổi ý, còn kịp…”
Anh vẫn thể lấy bộ tình cảm dành cho Lục U, cũng lừa cô.
Nghe , đôi mắt Tần Dụ ửng đỏ.
cô gì thêm, cô chỉ là nhẹ nhàng dịch , xuống bên cạnh .
một bàn tay ôm lấy vòng eo nhỏ của cô.
Chương Bách Ngôn tiếp tục chuyện lúc nãy nhưng tiếp tục cởi nút áo của cô mà chỉ vuốt ve vòng eo của cô... Đi xuống một chút nữa tiến làn váy, khiến cô thoải mái qua một lớp tất chân.
Tần Dụ từng đàn ông nào khác.
Vòng eo tinh tế của cô phập phồng bàn tay to lớn của , theo nhịp trêu chọc mà phát tiếng kêu tinh tế.
Chương Bách Ngôn cô đang thấy thoải mái. Vẻ mặt của cô thể hiện tất cả.
Trên thực tế, cũng nhiều kinh nghiệm, chỉ kinh nghiệm với Lục U.
Sau khi Lục U và Diệp Bạch kết hôn, trong lúc làm ăn cũng mấy gặp dịp thì chơi nhưng tới thời điểm cuối cùng vẫn thể làm , tóm nếu là phụ nữ đắn thì ngủ cùng .
Hiện tại, chính là vợ tương lai của .
Anh cũng yêu cô nhưng xác định bản cũng đôi phần yêu thích cô.
Tần Dụ trưởng thành, phù hợp với Tổng Giám đốc Chương hiện tại.
ở xe dù cũng là nơi thích hợp, cuối cùng Chương Bách Ngôn đưa cô trở về biệt thự sống… ở trong căn phòng ngủ màu xám , chiếc giường ngủ to lớn lạnh lẽo đó, biến Tần Dụ thành phụ nữ thật sự.
Lúc kết hợp, trong một nháy mắt Chương Bách Ngôn ngẩn , tiếng của phụ nữ khiến nhớ tới đầu của Lục U.
Cũng khó xử như , cẩn thận gọi tên của . “Chương Bách Ngôn, Chương Bách Ngôn..”
Chương Bách Ngôn , ngay lúc và vợ tương lai danh chính ngôn thuận kết hợp.
Quá khó chịu.
Anh duỗi tay che đôi mắt của Tần Dụ .
Thế nhưng Tần Dụ cảm thấy cô còn khó chịu hơn cả , ngay lúc , cả cô trần trụi mà đang hồi tưởng… về yêu.
Tình dục như cơn thủy triều.
Mồ hôi nóng, từng giọt rơi xuống.
Mà trái tim của bọn họ dần dần trở nên lạnh lẽo… Bọn họ thể sưởi ấm cho , cũng ai thể chạm tới tình yêu nóng bỏng của đối phương.
Trong nháy mắt đó, Tần Dụ thoáng chùn bước. Cô nghĩ, từ bỏ !
Anh yêu , lẽ cả đời cũng sẽ yêu , hà tất cứ cố chấp ở bên cạnh một làm gì… Thế nhưng lúc mở mắt thấy gương mặt tuấn tú của Chương Bách Ngôn, cặp mắt của sâu hun hút, là tình yêu say đắm khắc cốt ghi tâm dành cho khác.
Tất cả thứ cộng biến thành độc dược cho Tần Dụ.
Chờ đến khi tất cả nguội dần, Chương Bách Ngôn kéo chăn mỏng tới che cho phụ nữ, xuống giường tắm rửa.
chờ tới khi tắm xong .
Trên giường phụ nữ , cô rời , tấm ga trải giường lộn xộn chứng minh sự kịch liệt lúc ban nãy, mà khăn trải giường còn nhiễm vết m.á.u màu nâu chứng minh sự thuần khiết trong trắng của cô.
Trên gối còn sót vệt nước mắt của Tần Dụ.
Chương Bách Ngôn yên lặng một lát, trong áo tắm lên xuống lầu, hỏi trong giúp việc trong nhà Tần Dụ . Người giúp việc cần thận trả lời: "Cô Tần mới rời trong chốc lát.”
Chương Bách Ngôn châm một cây thuốc lá: “Cô như thế nào?"
Người giúp việc lập tức trả lời: “Lúc cô xuống lầu, đúng lúc tài xế lão Nhan mới mua sắm về, cô Tần để ông chở ."
Chương Bách Ngôn gật đầu, gì thêm lên lâu.
Đi tới giữa cầu thang, dừng bước: “Lên lầu hết chăn nệm .”
Vừa giúp việc cũng động tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2620-2629-vua-mang-theo-chut-nung-niu.html.]
Ông chủ làm mạnh, cô Tần lâu, chắc là vì ông chủ quá thô lỗ nên cô Tần mới tức giận bỏ … Người giúp việc lên lầu tìm bộ chăn ga mới từ trong tủ đầu giường, lúc tháo mới thì thấy khăn trải giường vết máu, bỗng chốc ngây ngẩn cả .
Cô Tần vẫn là một cô gái đấy, thế mà ông chủ cũng dịu dàng một chút nào.
Lúc giúp việc ga gối, Chương Bách Ngôn ở trong phòng sinh hoạt hút thuốc.
Anh nghĩ tới Tần Dụ, nghĩ tới những chuyện thừa dịp say rượu xảy , thật cố gắng dùng t.ì.n.h d.ụ.c để xả chỉ là gạt , chỉ là…
Anh chỉ với bản rằng, buông xuống, còn cố chấp với Lục U.
Nước mắt của Tần Dụ vạch trần lời dối của . Cô đau lòng khổ sở là đúng.
Chương Bách Ngôn nghĩ, một vợ quá yêu thương cũng chuyện .
Không công bằng với Tần Dụ.
Anh nghĩ ngợi, gọi điện thoại để thư ký chọn lựa một bộ trang sức giá trị hơn năm mươi triệu, lấy từ trong két sắt, đưa đến nhà họ Tần… Đây là bồi thường, đây là sự an ủi của đàn ông dành cho phụ nữ.
thư ký cho rằng cô Tần chịu nhận.
Chương Bách Ngôn nghĩ rằng nếu tự tới, chắc là Tần Dụ sẽ làm bộ nữa.
Sau khi say rượu, ở giường thật sự đáng giận.
Ngày mồng hai, Chương Bách Ngôn tự tới thăm nhà họ Tần, biệt thự nhà họ Tần vô cùng yên tĩnh.
Người giúp việc cho : “Ông bà chủ ngoài thăm hỏi! Buổi chiều cô chủ mới trở về lâu, lúc đang ở lầu… Hẳn là đang sách, đế thông báo cho Chương một chút.”
Chương Bách Ngôn cần.
Nói xong, bước lên bậc thang đến lầu hai, thèm gõ cửa, cứ thế đẩy cửa phòng ngủ của Tần Dụ …
Tần Dụ sách.
Cô chỉ mặc bộ váy lót mỏng màu trắng, đang chiếc sô pha kiểu Anh cổ, hai chân dang rộng,
Đang bôi thuốc.
Cô ngờ tới tiến , là Chương Bách Ngôn, bỗng chốc ngây .
Chương Bách Ngôn cũng ngờ tới sẽ thấy cảnh . Vô cùng chấn động.
Tần Dụ là con gái đài các chính thống do một gia đình gia giáo dạy dỗ bồi dưỡng, tư thế lúc chẳng khác nào mấy cô gái dâm đãng... Thậm chí còn quyến rũ hơn cả lúc bọn họ ở giường.
Chương Bách Ngôn là một đàn ông thật thà.
Anh thừa nhận, lúc lên giường với cô nhưng nếu làm như thì quá cầm thú.
Tần Dụ ngơ ngác...
Một lát , Chương Bách Ngôn đóng cửa , khóa trái.
Anh về phía cô, ánh mắt ngơ ngấn của cô, nhận lấy thuốc mỡ trong tay cô, nhẹ nhàng : “Anh bôi cho em!”
Tần Dụ kịp phản ứng, một tay của đặt lên m.ô.n.g cô, Anh thành thạo nhưng vẫn giúp cô bôi thuốc.
Không khí trở nên vi diệu.
Tần Dụ khép chân nhưng đàn ông ngăn cản, đôi mắt đen của phần da thịt trắng hồng của cô, hắng giọng : “Rất đau ?”
Đương nhiên đau!
Đây là đầu tiên của Tần Dụ, Chương Bách Ngôn dịu dàng một chút nào.
Thế nhưng cô , giống như thỏa hiệp lẫn yếu thế … Tần Dụ xuất tồi, tuy cô thích Chương Bách Ngôn nhưng cũng lòng tự trọng.
Cô gì, Chương Bách Ngôn cũng miễn cưỡng.
Bôi thuốc cho cô xong, duỗi tay kéo váy lót lúc mới thời gian và tâm trạng để suy nghĩ, thật vợ tương lai của dáng .
Bề ngoài mảnh khảnh nhưng cởi quần áo đầy đặn.
Không đàn ông nào thích cái , dù cho Chương Bách Ngôn cũng nảy sinh thứ gọi là tình yêu với cô nhưng vẫn thừa nhận, cơ thể của cô vô cùng thu hút đàn ông.
Đang định chuyện, ánh mắt va một cái hộp nhỏ sô pha.
Đó là một hộp… thuốc tránh thai? Chương Bách Ngôn lâu.
Dường như nhận ánh mắt của , Tần Dụ cắn môi giải thích: “Lúc mới làm dùng bao… Mấy tháng nữa chúng mới kết hôn, bây giờ phù hợp để con.”
Chương Bách Ngôn cầm hộp thuốc lên .
Mở , viên thuốc bên trong biến mất, bàn còn một ly nước sôi để nguội, vẻ cô uống thuốc .
Anh nhẹ nhàng hỏi cô: “Là bởi vì thời gian của hôn lễ, là em cảm thấy cảm giác an , cho nên tạm thời con?”
Gương mặt của Tần Dụ chút tái nhợt.
Cô nhẹ nhàng dựa sô pha, hồi lâu cuối cùng cũng thể đôi lời thật lòng.
Cô hề chất vấn mà chỉ trần thuật: “Anh và cô một đứa con, ?”
Chương Bách Ngôn gì, sắc mặt chẳng là bao.
Dù những cái đó liên quan tới những hồi ức đau khổ nhất của , bởi vì một câu khiến mất Lục U, mất con, cũng mất luôn cả …
Tần Dụ lùi bước.
Cô lạnh lùng: "Cho dù lúc nhiều với điều như nhưng vẫn là tin! Mãi cho đến hôm nay, bắt tay cùng đàn ông tên Diệp Bạch đó... Chương Bách Ngôn, ngày thường hề thiện như , cũng đề chuyện như thế, càng hề rộng lượng đến mức đó. Sở dĩ chấp nhận hòa giải với đàn ông đó là vì con... Là bởi vì con của cô là của đúng ?
Chương Bách Ngôn im lặng cô.
Tần Dụ đúng, trong nháy mắt đó, cô cảm thấy là một kẻ đáng thương.
“Đoán , vì còn chịu theo lên giường với ?”
Chương Bách Ngôn hạ giọng hỏi, đó đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm mặt cô.
Gương mặt của Tần Dụ lạnh lẽo. Có thể thấy cô ...
EQ của Chương Bách Ngôn thấp, thoáng ngẫm cũng sẽ khó hiếu, bởi vì Tần Dụ thích , cho nên cô đau lòng.
Tần Dụ thật sự đau đớn.
sự đau đớn của cô thể bày tỏ bên ngoài với , tất cả chua xót chỉ thế đế bản cô tự nuốt . Bởi vì khi đính hôn, đủ loại tin đồn nhảm nhí truyền trong tai cô, truyền đến lỗ tai nhà cô.
Người nhà bảo cô nên suy nghĩ thêm.
Vì cô thích , cho nên kiên trì đính hôn với .
Cô cho rằng, cho dù những cái đó là sự thật nhưng đó cũng là chuyện quá khứ… Cô cho rằng Chương Bách Ngôn buông tay, mãi cho đến hôm nay khi thấy Lục U, thấy ánh mắt Chương Bách Ngôn cò , cô đàn ông thể là chồng của , cả đời khi sẽ thể quên .
Tần Dụ quá đau đớn…
Cô cầm lấy váy ngủ ở một bên, đeo thêm thắt lưng, nhẹ giọng mở miệng: “Anh trở về ! Tôi việc gì!”
Chương Bách Ngôn vẫn khốn nạn đến mức đó.
Anh mới chiếm lợi xong, bây giờ ném sang một bên, huống chi đây là vợ tương lai của nữa..
Anh cong đầu gối, xổm mặt cô,
Ngửa đầu cô một lát, nhẹ giọng hỏi: “Về với ddi 1 Tần Dụ, chúng là vợ chồng sắp cưới, đón năm mới cùng là điều bình thường, sẽ gọi điện thoại cho bố em.”
Tần Dụ chăm chú.
Chương Bách Ngôn đặt bàn tay ở đầu cô, nhẹ nhàng ôm cô trong lòng ngực, bờ môi của ghé sát bên tai cô lẩm bẩm: “Rất xin vì làm em đau lòng! mà Tần Dụ, bảo đảm sẽ những khác.”
Sự bảo đảm của thể khiến Tần Dụ vui vẻ.
Anh sẽ những khác, giữ cũng vì cô.
Thật là vì Lục U.
Cô hỏi : “Chúng sẽ con!” “Đương nhiên!”
Chương Bách Ngôn như c.h.é.m đinh chặt sắt, vuốt ve khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo của cô, hứa hẹn: “Chúng sẽ con.”
Tần Dụ .
Nếu vì thích đến thế, cô cũng cần ép cầu như .
Cô như thiêu lao đầu lửa, tương lai.
Chương Bách Ngôn mặc áo khoác cô, đưa cô , Tần Dụ chịu: "Bên trong vẫn mặc váy ngủ, chẳng thể thống gì!" Chương Bách Ngôn cô, bỗng nhiên chặn ngang bế cô lên.
Tần Dụ vội vàng ôm cổ .
Sau đó cả hai đều gì, Chương Bách Ngôn lưu loát ôm cô xuống lầu… Người giúp việc trong nhà thấy, bọn họ đều nhấp miệng thầm: “Cậu chủ khỏe ghê nhỉ!”
Chương Bách Ngôn phát bao lì xì cho .
Tần Dụ ngượng ngùng, cô nhẹ giọng bảo thả xuống, Chương Bách Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve cẳng chân tinh tế bóng loáng của cô… Vóc Tần Dụ cao, cẳng chân vô cùng xinh .
Anh sờ, cả cô lập tức run rẩy.
Ánh mắt của Chương Bách Ngôn trở nên đen tối.
Anh lái xe đưa cô về biệt thự của , thật cũng nghĩ tới việc sẽ làm chuyện đó, dù đây cũng là đầu tiên của cô, còn , thế nhưng chắc là vì nghỉ tết quá nhàm chán, trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ dễ lau s.ú.n.g cướp cò.
Bọn họ là vợ chồng sắp cưới cũng cần kiêng kị.
Buổi chiều, cái giường lớn , Chương Bách Ngôn cô thêm hai …
Chạng vạng, chiều hôm mênh mông.
Tần Dụ tỉnh giường, cô duỗi tay sờ bên gối, trống trơn… Chương Bách Ngôn cũng ở giường.
Cô dậy, thấy ở cửa sổ sát đất. Anh mặc quần áo.
Quần dài màu đen, áo len cổ lọ cashmere màu xám, từ lưng dáng cao ráo chắc khỏe… Chỉ là bóng dáng về phương xa, ngay bóng hình cũng trở nên cô đơn.
Tần Dụ bỗng nhiên hiểu đang nhớ tới nào đó.
Thân thể dù nóng lên cũng sưởi ấm trái tim của .
Chương Bách Ngôn thấy tiếng động phía lưng, đầu , im lặng chăm chú cô: “Tỉnh ?”
Tần Dụ chân trần xuống giường.
Trên cô khoác áo sơ mi màu đen của
Cô tới bên cạnh , dựa vai , im lặng ôm một lát… Chương Bách Ngôn thấp giọng : “Tần Dụ, chúng kết hôn ! Anh gia đình.”
Tần Dụ : “Vẫn là ngày hai mươi tháng năm , ngày đó khá .”
Chương Bách Ngôn cúi đầu hôn cô một cái. Không cái gì nữa…
Anh nghĩ, cứ như , tìm cái một phụ nữ tồi đế kết hôn sinh con, hết cả đời thật tồi… Anh còn trẻ nữa, những tình cảm mãnh liệt đó cũng rời xa .
Có những thứ bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Dù cũng chỉ là phí công…
Lúc Lục U tỉnh là hơn bảy giờ …. Bên ngoài, tiếng của con nít…
Là Tiểu Lục Hồi.
Diệp Bạch đón Tiểu Lục Hồi tới đây?
Cô chống dậy, đó thấy tiếng bịch bịch, đó một bé con mềm mại nhào trong lòng n.g.ự.c cô, giống như một chú chó con hôn tùm lum lên mặt cô, cứ gọi , , .
Lục U hôn cô bé một cái: “Ai đưa con tới?”
Tiểu Lục Hòi ngoan ngoãn ở mép giường, đôi chân nhỏ nhẹ nhàng đung đưa: “Là chú Diệp đưa con tới.”
Nói xong, cái mũi nhỏ nhăn .
Trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, thể thấy cô bé chơi vui.
Diệp Bạch cửa, mặt mang theo nụ nhẹ nhàng: “Lúc em ngủ, đón con bé về đây, nãy chơi vui lắm."
Nói xong Lục U, nhẹ giọng : “Đây là món quà năm mới nhất của ."
Lục U chạm tới ánh của Anh. Bỗng dưng, đồng tử của cô co rút ....
Diệp Bạch bế Tiểu Lục Hồi lên, một tay cởi áo khoác bé con, chăm sóc cho con thuận buồm xuôi gió, căn bản giống như đầu tiên.
Tiểu Lục Hồi cũng thích .
Cởi áo khoác , bé con nhỏ đầu to, dề thương ghé trong lòng n.g.ự.c Diệp Bạch, đôi tay ngắn còn ôm chặt lấy … Diệp Bạch cúi đầu thơm cô bé, giương mắt ới Lục U: “Con bé đáng yêu.”
Lục U dậy, cũng duỗi tay vuốt ve cái m.ô.n.g nhỏ của Tiếu Lục Hồi.
Thịt mum múp.
Cô bé đá hai chân, ngáp một cái, đó đôi chân nhỏ chổng lên bụng Diệp Bạch ngủ khò khò.
Diệp Bạch Lục U: “Cứ thế là ngủ hả?”
Lục U ừ một tiếng: “Con thường xuyên chỉ cần vài giây là ngủ!”
Cô nhận lấy con, thật cẩn thận ôm lên giường, cởi giày vớ đắp chăn đàng hoàng cho cô bé… Bé con mới ngủ, khuôn mặt ửng đỏ, trắng trẻo hồng hào, ngay cả thở cũng thơm tho ngọt ngào.
Diệp Bạch ôm Lục U từ phía .
Ánh mắt Tiếu Lục Hồi, nghĩ, lẽ tất cả chuyện đều sắp xếp.
Cả đời , cùng Lục U cũng chỉ một đứa con . dường như cũng thỏa mãn.
Con vẫn còn ở đây, Lục U ôm lấy, cô tự nhiên.
Nghiêng hỏi : “Ăn cơm nhé? Có đói bụng!” Diệp Bạch ừ một tiếng.
Anh vổ nhẹ cô, dịu dàng : “Em rửa mặt , ngoài dọn dẹp một chút, Tiểu Lục Hồi ném đồ khắp nơi.”
Nói xong cũng .
Gia đình con nhỏ đều như , trừ phi giao cho mấy dì chăm nhưng thời gian rảnh rỗi vẫn nguyện ý tự chăm con, thấy Tiểu Lục Hồi giống như thấy Lục U lúc còn nhỏ.
Diệp Bạch ngoài .
Lúc rửa mặt, Lục U dùng nước lạnh rửa, lúc trong gương cô ngẩn một hồi lâu.
Trong lòng mềm mại.
Cô nghĩ cô sẽ mãi mãi thể thắng nổi sự dịu dàng của Diệp Bạch.
Diệp Bạch làm hai phần cơm, và Lục U, Tiểu Lục Hồi ăn cơm riêng cho bé,
Năm mới, còn lấy một chai rượu vang đỏ .
Lục U cẩn thận nhấm nháp hương vị đắng chát giống như cảm giác của cô và Diệp Bạch ... Diệp Bạch hỏi cô vị của nó thế nào, cô nhẹ: “Cũng tạm!”
