Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2610-2619: Lục U nhìn anh lên xe

Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:26:43
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lòng Diệp Bạch trở nên mềm mại, “ừ” một tiếng: “Được ! Anh về , nghỉ ngơi sớm .”

Lục U lên xe, rời .

Ban đêm, cô một giấc mơ, mơ thấy những ngày tháng bọn họ sống cùng ở chung cư.

Nhìn điện thoại, đến bốn giờ sáng.

Diệp Bạch gửi tin nhắn cho cô, là một bức ảnh… Anh đan một chiếc võng thủ công cho Tiểu Lục Hồi, làm xong xuôi, đặt ở ban công của chung cư.

Lục U chỉ im lặng mà , đáy lòng mềm mại.

trả lời tin nhắn của , cô cũng cho cơ hội, lời . Bọn họ cứ ở chung với như thế, nóng lạnh, mặn nhạt.

Dường như bọn họ từng công khai hẹn hò, cũng trường hợp nào cùng tham gia.

Phần lớn thời gian nhàn rỗi sẽ tới căn chung cư

Ăn cơm, ngủ.

Giữa một đôi nam nữ mới ở bên , mấy chuyện cũng thường xuyên xảy , Lục U và Diệp Bạch bốn năm ngày mới gặp một nhưng nào cũng cuốn lấy cô ba bốn lượt, dường như bổ sung bù cho những ngày đó.

Vài kịch liệt…

Cơ thể tinh tế thấm đẫm mồ hôi của Lục U Diệp Bạch. Cô đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve n.g.ự.c .

Sau rơi xuống biển đó, cuối cùng vẫn đế nhiều miệng vết thương nhỏ vụn, Diệp Bạch cô cũng đoán chắc chắn lúc nhiều chỗ gãy xương, giọng cô trở nên nghẹn ngào khi chuyện: “Còn đau ?”

Diệp Bạch bắt lấy tay cô, bàn tay nắm chặt.

Hồi lâu , cúi hôn cô: “Không đau!” Hai im lặng ôm .

Tuy cả hai đều mở miệng nhưng là tóm vẫn còn giống như … Bên ngoài lớp màn cửa dài kéo lên của cửa sổ sát đất, bông tuyết lung linh bay nhảy.

Lục U cử động dù chỉ là một chút.

Cò lẩm bẩm: “Tuyết rơi! Không mấy ngày nữa là tới tết!”

Diệp Bạch đưa tay lấy một cái hộp tơ nhung từ trong tủ đầu giường, đặt ở trong lòng bàn tay của Lục U.

Cô ngửa đầu , cử động.

Diệp Bạch đưa một tay lên mở hộp cô, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương xanh tuyệt , rực rỡ bắt mắt.

Anh thấp giọng : “Mấy ngày mua trong một cuộc đấu giá, 9.9 carat, nghĩa là mãi mãi về , mang lên thử xem thích ?

Lục U vươn ngón giữa .

rõ ràng kích cỡ của nhẫn với ngón áp út... Trong nháy mắt chiếc nhẫn đeo ngón tay, cả hai đều im lặng.

Một lát , Lục U cuộn ngón tay : “vẫn nên tháo xuống! Không thích hợp."

Diệp Bạch xoay , nhẹ nhàng đè cô ở giường.

Tay cô đeo nhẫn kim cương, đặt ở giữa gối đầu, sợi tóc màu đen phát qua gương mặt của cô... Dường như da thịt của cô còn mềm mịn bóng loáng, bắt mắt hơn cả kim cương.

Diệp Bạch đan chặt mười ngón tay với cô.

Anh dịu dàng, thở tựa như tơ tằm vuốt ve lên khuôn mặt cô, Lục U ánh mắt của … Mỗi sẽ lộ biểu cảm như .

chút kinh ngạc.

Bọn họ mới làm hai , nữa?

thế phản kháng, giữ chặt lấy cơ thể cô, cùng kết hợp chặt chẽ.

Diệp Bạch ở giường giống như những gì cô nghĩ. Rất ít , kiệm lời.

Lúc tâm trạng thì đa dạng nhiều, tâm trạng sẽ giày vò cô đến chết… Thể lực của Lục U thường xuyên chống đỡ , cả nhũn , khi cô thật sự cảm thấy bọn họ như một đôi nam nữ đang yêu đương vụng trộm.

Bên ngoài cửa sổ sát đất, tuyết bay mấy ngày liền. Trong nhà hương xuân hoà thuận vui vẻ.

Diệp Bạch tựa lên trán cô, chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ lên mũi cô, giọng khàn khàn: “Ngày mai bay nước ngoài một chuyến.”

Lục U lập tức tỉnh táo ngay cơn kích thích.

Đôi mắt ướt át vẫn còn dư tình ý miên man của hồi ban nãy, cô giơ tay sờ nhẹ lên khuôn mặt gầy gò của , do dự nửa ngày vẫn hỏi thành lời: “Tới gặp cô ?”

Diệp Bạch , nếu tới gặp Gina ắt hẳn sẽ cô đá xuống giường ngay lập tức.

Anh cúi đầu hôn lên bờ vai mỏng của cô, nhỏ: “Không , thăm bố của .”

Lục U gì.

Diệp Bạch châm chước một hồi, nhẹ giọng : “Em đưa Tiểu Lục Hồi cùng , ?”

Lục U đầu .

chiếc nhẫn kim cương lóe sáng ngón tay, tâm trạng phức tạp… Quá nhanh.

Cô cùng Diệp Bạch tách hợp , cô nên giải thích thế nào với bố của Diệp Bạch? Nói rằng cô vẫn chịu tha thứ cho … Cô chờ thêm một chút, thế nhưng ngay thời điểm cô cũng làm mất hứng. Cô nhẹ nhàng ôm lấy cổ nhỏ: “Lần ! Chờ trời ấm áp một chút chúng qua đó.”

Diệp Bạch cô chăm chú, ánh mắt thâm sâu.

Một lát đưa một tay chống đỡ , một tay ôm lấy cổ cô đó hôn cô điên cuồng.

Phía khăn trải giường càng thêm phần kịch liệt. Tuyết, càng rơi càng nặng hạt…

Ngày cuối năm, Diệp Bạch bay nước ngoài.

Anh Lục U đưa Tiểu Lục Hồi tới tiễn , vốn nghĩ rằng Lục U sẽ đồng ý nhưng ngờ tới Lục U đưa con qua.

Năm mới, Tiểu Lục Hồi mặc một bộ áo khoác len kiểu Anh xinh phối cùng một đôi giày da mềm mại, bởi vì trời lạnh nên đội thêm một chiếc mũ dây quàng khăn cố kín đáo, chỉ lộ đôi mắt đen láy.

Diệp Bạch xuống xe, bế cô bé lên hôn một cái.

Đã lâu Tiểu Lục Hồi gặp , vô cùng vui mừng, ôm Diệp Bạch mềm giọng gọi một tiếng chú.

Diệp Bạch nghiêng về phía Lục U.

Giọng của đè nén thấp: “Thật sự con bé gọi một tiếng bố"

Lục U chỉ nhẹ một cái.

Diệp Bạch ép cô, một tay ôm Tiểu Lục Hồi, một tay khác móc một cái hộp nhỏ từ trong túi áo mở , bên trong là một chiếc khóa nhỏ làm bằng vàng cũ, điểm xuyết kim cương, vô cùng tinh xảo và xinh .

Anh đeo lên cho Tiểu Lục Hồi.

Cô bé thích nhất là những đồ sáng lấp lánh, lập tức thích liền, gửi một nụ hôn thơm ngào ngạt lên mặt .

Diệp Bạch ôm cô bé trong xe.

Chiếc Lincoln dài màu đen, bên trong xe rộng rãi thoáng mát, Tiểu Lục Hồi đùi Diệp Bạch chịu xuống ... Biết Diệp Bạch sắp lên máy bay rời , mãi hồi lâu cô bé vẫn vui.

Lục U ở ghế đối diện, dựa lưng ghế bên ngoài xe. “Suy nghĩ gì ?” Diệp Bạch hỏi cô.

Lục U xoay , giọng nhẹ nhàng: “Đang nghĩ xem bao giờ thì về.”

Diệp Bạch gì,

trong lòng cực kỳ mềm mại.

Tới sân bay, lúc cầm vé máy bay qua cửa kiểm tra an ninh, bỗng nhiên xoay , ôm chặt Lục U và cỏ bé trong lòng ngực, dịu dàng : “Ngày mồng bốn trở về! Lục U… Anh sẽ nhanh chóng trở về”

Lục U .

Thật lâu , cô “ừ” một tiếng: “Thời gian còn sớm, nên đăng ký.”

Diệp Bạch bế Tiểu Lục Hồi lên hôn mấy cái, lúc mới nỡ mà rời .

Lục U dắt con chờ đến khi chuyến bay cất cánh, máy bay màu xám bay lên bầu trời biến thành một chấm đen nhỏ, lúc mới cô thu tầm mắt, dắt con về.

Lúc về trời tuyết rơi. Mềm mại dịu dàng.

Lục U đầu bên ngoài cửa sổ xe, chắc là vì cô ngấn quá lâu, Tiểu Lục Hồi ôm lấy mặt cô, nũng nịu hỏi: “Mẹ đang nghĩ gì ?”

Lục U mỉm : Cô đang nghĩ, lúc Diệp Bạch thể trở về đúng hạn ?

Lục U dắt Tiểu Lục Hồi về nhà họ Lục.

Năm nay, Lục Thước bận việc ở công ty, ngày đầu năm thế về thành phố c… Cho nên Lục Khiêm và Minh châu cũng ăn tết ở thành phố B.

Hai đứa nhỏ trong nhà vô cùng vui vẻ.

Dưới làn tuyết mịt, Lục U ôm Tiểu Lục Hồi sảnh lớn.

Lục Khiêm thấy cô tiến , nhẹ nhàng giúp con gái nhỏ phủi bông tuyết nhỏ vương lên cô, phẩy tay : “Vốn loạn lắm , bây giờ thêm một nhóc con tới nữa, ba đứa trẻ thể nâng luôn cả cái nhà dậy mất!”

Hoắc Minh châu liếc ông: “Ông ở tuổi , chắc cũng lãng tai đó!”

Lục Khiêm lải nhải với Lục U: “Mẹ con chê bố!… Minh Châu, tai của hề lãng, em !”

Minh Châu ông: “Một đống tuổi còn ngại.”

Lục Khiêm kéo Lục U xuống, hừ nhẹ: “Nếu da mặt mỏng, trong nhà thế não nhiệt thế , Lục U, con ? Giờ con già , hóa còn hổ… Cũng năm đó là ai chạy đuổi theo bố khắp cả thế giới.”

Hoặc Minh Châu: “Sức quyến rũ của là vô hạn !”

Lục U cảm thấy buồn , tham dự màn đấu võ mồm của bọn họ.

Ngay lúc , Lục Thước bước xuống từ lầu.

Tối hôm qua dự tiệc cả một đêm, cũng mới chỉ ngủ ba tiếng đồng hồ, một lát nữa còn tới công ty... Lục Khiêm đang đào tiền.

Lục Thước bế Tiểu Lục Hồi lên hôn một cái: “Công ty lớn như ! Không làm cũng làm, bố cho rằng con thanh nhàn một chút ?”

Anh tinh mắt thấy khóa nhỏ bằng vàng cổ Tiểu Lục Hồi.

Lục Thước ông vài giây, ảnh mắt chuyển về phía em gái nhà minh, thong thả ung dung hỏi: "Em và Diệp Bạch ở bên ?"

Lục U định phủ nhận, bởi vì cô và Diệp Bạch cũng danh phận gì.

Lục Thước là ai?

Anh thèm tin mấy chuyện ma quỷ của cô.

Huống hồ, lúc tiếng xe ô tô vang lên ngoài sân, Lục Khiêm kêu giúp việc xem, giúp việc xem xong , tủm tỉm : “Là cả cho đưa quà năm mới tới, đầy đủ tất cả thứ.”

Lục Thước xuống lầu, buông Tiểu Lục Hồi xuống, nhẹ giọng : “Tìm chị chơi .”

Tiếu Lục Hồi lập tức chạy mất tiêu.

Chờ cô bé rời , Lục Thước mới lạnh tiếng: “Cậu cả từ ?”

Người giúp việc dám lên tiếng.

Lúc Lục Huân vội vã xuống lầu, cô hiểu tính cách của Lục Thước nhất, cắn môi kéo cánh tay , nhỏ giọng : “Vất vả lắm mới trở về, còn là Tết nhất, đừng mấy lời như !”

Lục Khiêm cũng : “Cái tính chó của con càng ngày càng giống con đấy.”

Lục Thước cũng mặc kệ những cái đó.

Anh với Lục U: “Anh phản đối chuyện em ở bên ! biến mất hơn một tháng, nước ngoài, nước ngoài gặp ai em ?… Loại quan hệ mập mà mập mờ chút gắn kết , vốn dĩ nên tồn tại!

Anh hiểu ý của em, còn chỉ là chuyện giải quyết vấn đề cá nhân của thôi , dù cũng từng kết hôn, nghĩ về mặt tâm lý hai cũng gánh nặng gì, nhưng Lục U, nếu em chỉ chơi đùa, phản đối, thế nhưng… Anh là Diệp Bạch!”

Lục Huân xin đừng nữa. Lục Thước tương đối thẳng thắn.

Anh Lục U, nhẹ giọng : “Thật chuyện đơn giản, nếu em thể vượt qua cánh cửa mang tên Gina , em cứ chờ… Chờ đến khi nọ còn nữa, lúc nếu em và Diệp Bạch còn thể cùng một đường, thì các em sẽ thật sự sống hạnh phúc. Thế nhưng hiện tại tất cả thứ đều mập mờ, Nếu Diệp Bạch thật sự lòng sẽ bay nước ngoài ngay lúc , nên để những chuyện sốt ruột xảy thêm một nữa, ở bên em, bố thể về nước ? Vì lúc nào cũng là Diệp Bạch qua đó?”

Anh xong, thở một nặng nề.

Anh : “Đương nhiên, em cũng thế đánh cuộc một thật xa hoa! Những năm Diệp Bạch làm bạn với em quả thật cũng đáng giá để em đánh cuộc một , Thế nhưng làm … Luôn em bớt một vài con đường lòng vòng”

Lục U còn trẻ nữa.

Lục U cũng là đứa em gái ruột của

Trái đắng của tình yêu, cô nếm quá nhiều…

Lục U xong thì cảm động, cô thấp giọng mở miệng: "Anh, em !

Lục Thước khoác áo khoác mỏng lên .

Anh đến mặt cô, nhẹ nhàng vỗ vai cô: "Em trưởng thành, quyết định tự em đưa ! Mặc kệ thế nào, đều ở đây!”

Anh xong thì đến công ty.

Lục Khiêm mở miệng: “Không ăn cơm sáng ? Con là trời cao ?”

Giọng của Lục Thước truyền từ lối : “Vừa nãy Tiểu Huân lén chiến hai quả trứng, đưa lên phòng ngủ ăn.”

Lục Huân:...

Bầu khí vi diệu.

Lục Khiêm hỏi Hoắc Minh châu:” Bao giờ em mới lén chiên hai quả trứng đưa cho ăn ?”

Minh Châu bưng nước lấp kín miệng ông.

Lúc , bà phát hiện chiếc nhẫn kim cương tay Lục U, nhẫn kim cương xanh vô cùng xinh .

Minh Châu nâng tay cô lên, thật lâu … Bà im lặng mà nghĩ Lục U ba mươi ba tuổi, quả thật giống như lời Lục Thước , còn trẻ nữa.

Lục U nhỏ: “Mẹ, con thử ! Không thì cũng thế là khác! Nếu phụ lòng con, con thế chấp nhận…”

Tiếp nhận Diệp Bạch cũng nghĩa là tiếp nhận sự tồn tại của Gina, đây là uất ức Lục U nên lời.

Bị Lục Thước toạc .

Thế nhưng thể làm bây giờ đây!

Bố của Gina cứu Diệp Bạch, nếu Gina thật sự tới bước đó, Diệp Bạch cũng .

Hơn nữa, cô còn thể ngăn cản.

Nói xong, hai mắt cô ướt át, dù vẫn chút ủy khuất.

Cuối cùng, vần là Lục Khiêm mở miệng, yêu thương với con dâu: “Tiểu Huân , chờ tối nay Lục Thước trở về, con khuyên nhủ nó nhé!”

Lục Huân lời ông, gật đầu: “Bố yên tâm, con sẽ với .” Lúc nửa đêm, Diệp Bạch gửi tin nhắn tới.

Anh xuống máy bay, tới chỗ của bố , còn chụp ảnh chung.

Lục U trong chăn bức ảnh , cô trả lời, sợ cảm thấy để ý quá mức… Đồng thời cô cũng cảm thấy quá để ý, để ý đến độ còn là chính .

Nhìn thật lâu .

Bên Diệp Bạch chờ đến cô trả lời, dường như cô đang đợi, gọi điện thoại tới.

Giọng của nhẹ nhàng, dịu dàng: “Lục U, ở đây cũng tuyết rơi.”

Lục U “ừ” một tiếng.

thấy : “Sang năm mới, chúng mang Tiểu Lục Hồi tới đây trượt tuyết… Chắc chắn con bé sẽ vui.”

“ừ” một tiếng, giọng khàn khàn.

Diệp Bạch , là cô , lẽ là Lục Thước cô.

Anh cũng , lúc cô ở bên chịu đựng nhiều áp lực Lấy điều kiện của nhà họ Lục, thật cần làm gì cả, bởi vì yêu , cho nên cô mới đầu .

Đây là đầu tiên Diệp Bạch cảm nhận , Lục U yêu kiềm chế.

Như thiêu lao đầu lửa, đường lui.

Anh từng hâm mộ Chương Bách Ngôn, thật nó từ lâu, lúc hối hận vì bay nước ngoài....

thể , bố ngã gãy xương chân, cần thăm hỏi chăm sóc mấy ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2610-2619-luc-u-nhin-anh-len-xe.html.]

Giọng của Diệp Bạch cũng trở nên nghẹn ngào, làn tuyết mịn, nhẹ nhàng dỗ dành cô.

Lục Thước cửa, trong lúc vô tình thấy. Anh đóng cửa .

Ánh đèn bên ngoài hành lang u ám, cởi nút áo khoác .

Anh trở phòng ngủ của , Lục Huân vẫn ngủ, trong phòng vô cùng ấm áp, cô tắm xong, mặc một bộ áo ngủ màu xanh lơ, sô pha sách.

Chuyện học tập của hai đứa con trai trong nhà hầu như đều do cô quản lý.

Lục Huân gần như từ bỏ cả sự nghiệp, dốc lòng làm bà Lục, ngoài cảm thấy đáng tiếc bởi vì cô từng là một nhà thiết kế váy cưới vô cùng nổi tiếng, nhiều nhân vật nổi tiếng theo đuổi.

Lục Huân cũng cảm thấy tiếc gì.

thích làm vợ của Lục Thước, ngại việc khác chỉ xem cô là bà Lục, lẽ ở trong mắt ngoài, Lục Thước bá đạo, tính cách mạnh mẽ nhưng là một chồng thể nào hơn.

Lục Thước tiện tay buông áo khoác xuống, bên cạnh vợ.

Anh ôm cô trong lòng ngực, ngửi một chút: “Mới tắm xong hả? Rất thơm!”

Lục Huân nhỏ giọng : “Bố ở lầu chờ đến mười một giờ, đó chịu nổi nữa mới trở về phòng ngủ…”

nhẹ nhàng đưa ngón tay tinh tế vân vê cúc áo sơ mi của , thật cẩn thận mà : “Lần về nhà sớm hơn một chút ?”

Đôi mắt đen của Lục Thước im lặng chằm chằm . Lục Huân chồng thích gì.

chủ động đặt hai chân bên hông , ôm lấy cổ , khuôn mặt đỏ bừng, chủ động hôn … Anh đáp , chỉ rũ mắt .

Lục Huân dám hôn sâu , chỉ dám hôn nhẹ lên cằm như con mèo nhỏ.

Cuối cùng Lục Thước cũng cảm thấy đủ.

Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô , hắng giọng : “Chờ lát nữa dì đưa cơm lên, thấy em như thế thì … Ngày mai chắc chắn sẽ chuẩn canh bổ thận cho .”

Lục Huân cảm thấy hư.

Giữa hai bọn họ, rõ ràng chính là yêu cầu nhưng ở trong nhà đầu dì lúc nào cũng cảm thấy cô là .

Lục Huân nghĩ bực.

bao nhiêu năm trôi qua, cô cũng cố gắng.

Vừa dứt lời, giúp việc thật sự đấy cửa tiến , trong tay còn bưng khay… Lúc thấy đôi vợ chồng trẻ quấn , cái mặt già đỏ lên.

Lục Huân cũng .

định xuống khỏi Lục Thước, đàn ông bận rộn cả một ngày, tâm trạng vốn vui, lúc lười nhác vỗ một cái m.ô.n.g cô : “Bây giờ mà còn thẹn thùng?”

Lục Huân giận mà dám gì.

Người giúp việc vui vẻ, tủm tỉm mà : “Cô chủ thật là ân ái, thật cũng đang còn trẻ, còn thể sinh thêm đứa thứ ba.

Lục Thước lấy một cái bao lì xì khỏi túi áo khoác, đưa cho giúp việc.

Người giúp việc một sờ cảm giác khá dày.

Buông khay xuống, vội vàng lui ngoài, còn tinh tế đóng cửa . Lục Huân định xuống.

Không còn ai quấy rầy, đàn ông mới hứng thú, ỏm lấy vòng eo nhỏ của cô , hôn lên đôi môi của cô … Vừa hôn vuốt ve, cảm giác như làm một tính.

Lục Huân sợ làm thật, vội vàng ôm sát cổ , nhỏ giọng : “Chờ hết bận, qua Tết .”

Lục Thước chống lên trán của cô , đôi mắt sáng quắc, thở nam tính phà lên gương mặt nhỏ của cô .

Giọng của trở nên nghẹn ngào: “Chỉ lúc thôi.”

Lục Huân nhỏ giọng an ủi , hứa hẹn đủ loại, lúc Lục Thước mới buông tha cho cô .

Bọn họ chuyện về Diệp Bạch và Lục U.

Lục Huân thế hiện công tư phân minh, dám bênh Diệp bạch một câu nào, dáng vẻ cấn thận của cô chồng trêu chọc: “Được , hiểu chút tâm tư của em ?”

Anh cúi , ăn bữa ăn khuya một cách nhã nhặn.

Lục Huân ôm lấy một cánh tay của , nhỏ giọng : “Lục U thích !”

Lục Thước về phía vợ , im lặng trong chốc lát mới : “Anh !”

Bởi vì Lục U và Diệp Bạch từng một thời gian là vợ chồng, bọn họ sống cùng một thời gian dài… Một cuộc sống như thế thể khiến lãng quên dễ dàng ?

Sau khi ăn xong, Lục Thước định hút một điếu t.h.u.ố.c lá nhưng ngại Lục Huân, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Tiếu Huân thích mùi t.h.u.ố.c lá trong phòng ngủ.

Anh ngẩng đầu bầu trời đêm, phía chân trời treo một vầng trăng non.

Anh tưởng, nếu Diệp Bạch và Lục U một đứa con thật sự… Thế thì bao, sẽ hạnh phúc viên mãn đến nhường nào!

Ngày ba mươi Tết.

Lục U nhận quà của Diệp Bạch lúc sáng sớm do bên giao hàng nhanh đưa tới.

Một cái hộp tinh xảo.

Bên trong là trang sức quý giá, cũng túi xách tay sổ lượng hạn mà là tiêu bản của một con bướm… Còn một tấm card, Diệp Bạch dùng tiếng Anh một mấy lời âu yếm vô cùng buồn nôn.

Lục U sô pha trong phòng sinh hoạt, máy sưởi ấm cả căn phòng.

Trong phòng ngủ, Tiểu Lục Hồi đang ngủ ngon lành.

tấm card còn tiêu bản do chính tay Diệp Bạch làm, trong nháy mắt dường như cô về quá khứ, về tới lúc bọn họ mới cưới . Thỉnh thoảng Diệp Bạch sẽ công tác, mỗi đều sẽ mang quà về cho cô, khi là những thứ đắt đỏ quý giá, khi chỉ là một vài món đồ nhỏ do chính tay làm.

Lục U thích, xem xem .

Trong dịp năm mới, món quà nào thể khiến vui sướng hơn cái cơ chứ!

cửa, Lục Thước một hồi lâu, tiến , chỉ ở bên ngoài một câu: “Tiền đồ, đến ngây cả !”

Lục U ôm hộp, nhẹ với .

Lục Thước bực buồn , mắng cô là đồ ngốc... Cuối cùng vẫn tiến , đánh thức Tiểu Lục Hồi đang say giấc, làm một giúp cô bé quần áo, nghiêm túc : “Lên phố mua hàng tết!"

Đôi mắt Tiểu Lục Hồi đang buồn ngủ m.ô.n.g lung, cánh tay núc ních ôm lấy .

Trong chốc lát, đầu nhỏ gục vai , ngủ tiếp.

Lục Thước mặc đồ cho cô bé xong, khiêng , đó mới là vì Lục Trầm chơi với em gái… Lục Từ trưởng thành, hiện tại Tiểu Lục Hồi chính là món đồ chơi của bé.

Tiểu Lục Hồi: Anh trai hư!

Năm mới, nhà chăm con hộ, Lục U rảnh rỗi ngoài dạo.

Cô sống ở nước ngoài nhiều năm, bạn bè ở trong nước thật sự nhiều lắm.

Ngày mồng hai Tết.

Cô nhận nhận điện thoại của bạn cùng trường đại học cũ, rằng trường một buổi họp mặt cho cựu học sinh, vô cùng náo nhiệt, hỏi xem cô tham gia … Từ đến nay Lục U tham gia mấy hoạt đồng bởi vì thể tiếp xúc với Chương Bách Ngôn.

Hiện tại vợ cưới, càng tránh lời tiếng .

Dường như đoán suy nghĩ của cô, : “Mới mồng hai Tết, Chương Bách Ngôn Anh ở đây, chắc chắn cùng vợ cưới !”

Lục U dễ từ chối tiếp.

lúc Hoắc Minh châu thấy, bà cũng cổ vũ Lục U giải sầu: “Con nước ngoài trở về cũng chẳng quen bao nhiêu bạn, kết nối với mấy bạn cũ, về ngoài dạo nhiều thêm một chút.”

Tâm tư của Minh Châu đơn giản.

Bà hy vọng Lục U thể một nhóm bạn cho riêng .

Lục U do dự một hồi đồng ý. Minh Châu vui vẻ : “Tết nhất, ăn mặc sặc sỡ một chút!”

Lục U , một chiếc áo khoác mỏng màu xám… khi tới tuổi , đương nhiên cô thế ăn mặc quá lòe loẹt để ngoài, cuối cùng cô chọn một chiếc khăn quàng cổ LV màu hồng phấn để đeo , ấm áp mềm mại.

Lục U tự lái xe.

Là một chiếc Benz việt dã màu hồng cô mới mua năm , phù hợp với phụ nữ ở độ tuổi của cô chạy…

Nửa giờ , xe dừng ở sảnh khách sạn.

Có mấy đang đợi cô từ sớm, khi thấy chiếc xe Lục U lái khỏi đều bĩu môi… Từ Chiêm Nhu cũng ở đó, cô vuốt ve mái tóc xoăn sóng, nhẹ nhàng nở nụ : “Này thì là gì ! Xe giá cả ngàn vạn trong nhà Lục U ít nhất mười chiếc, cô lái như thế nào thì lái như thế đấy.”

Người khác im tiếng.

Lục U dừng xe , lúc xuống xe thấy Từ Chiêm Nhu là đoán trận địa hôm nay chắc là do Từ chiêm Nhu sắp xếp. Nếu cô đoán sai, Chương Bách Ngôn cũng ở đây, thậm chí vợ cưới của cũng mặt, Từ Chiêm Nhu thấy cô mặt.

Lục U hề hoảng hốt.

về phía gọi điện thoại cho cô, nọ yên lặng mà cúi đầu, rõ ràng chính là chột .

Lục U chỉ nhẹ: “Đã lâu gặp!" Hàn huyên cùng .

Từ Chiêm Nhu đột ngột một câu: "Lục U, Chương Bách Ngôn và vợ của cũng ở đây đấy.” Mọi đều Lục U.

Lục U : “Vậy cũng ! Lúc đính hôn, thể tham gia, hôm nay lúc gặp vợ cưới của một .”

Cô nhẹ nhàng thoải mái.

Từ Chiêm Nhu hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, dựa cái gì, dựa cái gì mà cô vẫn còn để ý nhưng Lục U dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái như thế, cô tin Lục U thể bình tĩnh, cô cảm thấy Lục U nhất định đang giả vờ.

Vừa chuyện trở phòng khách sạn.

Mấy chiếc bàn lớn đủ cho hai mươi tư bày sẵn, tính sơ cũng tới cả trăm .

Bàn chủ tiệc là bàn náo nhiệt nhất, Chương Bách Ngôn và vợ cưới của ở đó… Bên cạnh một vị trí trống, rõ ràng là để cho cô chủ nhà họ Lục, Lục U.

Đương nhiên, cũng mang theo ý xem kịch .

Nếu khi gặp Chương Bách Ngôn, Lục U dám bảo đảm bản thể tâm lặng như nước.

bọn họ cũng từng trong thời thanh xuân đau khổ, đó còn ngoài ý cái một đứa con. Hiện tại mối quan hệ của cả hai trở nên bình lặng, chẳng qua là vì trong lòng bọn họ hiểu rõ mà thôi.

cô cũng năng lực tự chủ.

Nếu cô bình tĩnh tự nhiên qua đó , chúc một câu mừng năm mới Tổng Giám đốc Chương, nhiều nhất là khác trêu chọc bọn họ một câu tình nhân cũ gặp , cũng dám thêm gì khác?

Lục U làm như , lúc cô xuống, thậm chí còn gật đầu nhẹ một cái với vợ tương lai của Chương Bách Ngôn, là chu đáo, đúng mực.

Đối phương cũng là mặt mũi, mỉm gật đầu. Từ Chiêm Nhu thấy, trong lòng lên men.

Lúc ăn cơm, Lục U ăn nhiều, cũng ít … Toàn bộ quá trình gần như đều chơi di động.

Bỗng dưng một tin nhắn xuất hiện.

Diệp Bạch: [Đang tụ họp với bạn học ?]

Lục U một lúc lâu, đó nhẹ nhàng chớp mắt, cô hỏi vì mà gửi thẳng định vị của cô cho , ăn ngay thật: “Trong lúc nhất thời quyết định tới! Cơm nước xong sẽ ngay.”

Diệp Bạch trả lời bằng một chữ: [ừm!] Ừm…

Có ý gì?

Lục U nghĩ , ngày mai ngày mới thể trở về, khỏi nhẹ nhàng than một tiếng.

lúc , Từ Chiêm Nhu bưng chén rượu tới.

Tửu lượng của cô khá , tất cả đều rèn luyện trong thời gian ở bên cạnh Chương Bách Ngôn, cô tự nhận là chương Bách Ngôn phụ lòng cô nhưng điều khiến cô hận nhất Chương Bách Ngôn mà là Lục U và vợ tương lai của .

Từ Chiêm Nhu Lục U, mỉm : “Lục U, chúng là hai kẻ thất bại, cùng uống một chén !”

Lục U cảm thấy cô đáng thương.

Cũng kết hôn mà vẫn còn buông bỏ Chương Bách Ngôn, vợ cưới của còn đang ở đây đấy!

Từ Chiêm Nhu mất bình tĩnh: “Như thế nào, dám uống? Lục U, thật cần sợ hãi, cô uống Chương Bách Ngôn cũng sẽ đau lòng vì cô, uống cô!”

Vừa dứt lời, bốn phía đều bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.

Giọng của Lục U lạnh lùng: “Từ Chiêm Nhu, cô uống nhiều !”

“Tỏi uống nhiều! Tôi tỉnh táo!”

Từ Chiêm Nhu khẽ: “Tôi chỉ xem, Chương Bách Ngôn thật sự quên cô , cũng tin thể quên cô cưới khác! Lục U, đang giúp cô đấy!”

Lục U cảm thấy cô điên !

lúc , một đôi tay thon dài mạnh mẽ nhận lấy chén rượu trong tay Lục U.

Đồng thời, một giọng quen thuộc vang lên: “Tôi uống Lục U!”

Lục U ngẩng đầu lên, ngơ ngác mặt... Là Diệp Bạch.

Sao trở về , mai ngày mới thế về ?

Cô vẫn ì .

Tay bàn tay còn cầm ly của Diệp Bạch nắm lấy, ngọn đèn trong phòng tiệc, ngũ quan gương mặt gầy gõ của hiện lên một cách sắc sảo…

Không ít phụ nữ đều đang lén chằm chằm . Ngay cả Từ chiêm Nhu cũng ngơ ngẩn.

thật sự ngờ rằng Diệp Bạch và Lục U vẫn còn ở bên , cô nghĩ Lục U chẳng ai cần nữa.

Trong lúc đang ngây , Diệp Bạch uống hết nửa ly rượu.

Lúc đặt chén xuống, giọng của còn mang theo sự dịu dàng, nhẹ nhàng chuyện với Lục U: “Mới xuống máy bay,

gọi điện thoại cho thì em ở chỗ , cứ tới đây! Lục U, chúc mừng năm mới!”

Người đàn ông yêu thích.

Vào ngày mồng hai Tết, ở mặt bạn học cũ thổ lộ với cô, cho dù Lục U đến tuổi nhưng cô vẫn một chút kiêu ngạo, ánh mắt của cô dán sắt , ừ một tiếng: “Anh cũng nhé, Diệp Bạch.”

Diệp Bạch đưa một tay lấy áo khoác và khăn quàng cổ của cô.

Anh cô xin những khác: “Ngại quá, thưa các vị, chúng đón Tết một .”

Bốn phía lặng ngắt như tờ.

Chén rượu của Từ Chiêm Nhu cũng trở nên chua xót uống trôi…

Lúc , Chương Bách Ngôn nhẹ giọng mở miệng: “Uống rượu , để Lục U lái xe !”

Bốn phía càng thêm yên tĩnh.

Bọn họ cảm nhận sự tan vỡ! Chương Bách Ngôn và bạn trai mới của Lục U vẻ hòa thuận, còn vợ cưới bên cạnh Chương Bách Ngôn vẫn đang nở nụ thản nhiên, từng vẻ mặt thoải mái.

Mọi vẻ bình tĩnh nhưng thực tế cầm di động lên.

Nhắn tin ngừng nghỉ.

Diệp Bạch cũng thoải mái, cúi đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Chương Bách Ngôn.

Sau đó dắt Lục U rời .

Đi khỏi khách sạn, ngoài trời tuyết mịn tung bay, Lục U kìm lòng đậu vươn tay đón lấy những bông tuyết rơi xuống từ trung, bông tuyết bé nhỏ rơi trong lòng bàn tay thì tan thành nước chỉ trong nháy mắt.

Diệp Bạch thắt khăn quàng cổ cô: “Chìa khóa xe!” Lục U : “Anh uống rượu, để em lái xe”

Đôi mắt đen của Diệp Bạch trở nên thâm sâu: “Chỉ uống một chút rượu, gì đáng ngại. Anh xong thì đưa tay lấy chìa khóa từ trong túi áo khoác của cô.

Mãi cho đến khi xe, Lục U vẫn còn oán giận: “Đàn ông lái xe chẳng đàng hoàng tí nào.”

Diệp Bạch cởi chiếc áo khoác mỏng .

Đôi tay nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, nghiêng cô, nhiệt độ bên trong con khiến mềm chân.

Một lúc lâu mới nhẹ nhàng : “Em hề Chương Bách Ngôn cũng ở đó."

Lục U ngượng ngùng: “Tới đây là chuyện nhất thời, em cũng , với ?" Vừa mang theo chút chất vẫn

Loading...