Hoắc Tiên Sinh Ngoan Ngoãn Sủng Tôi - Hoắc Thiệu Đình & Ôn Mạn - Chương 2590-2599: Tôi tin anh!

Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:20:35
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh sờ soạng lấy hộp t.h.u.ố.c lá trong túi , châm lửa rít một , nhẹ giọng : "Gina bệnh nặng, chỉ sống một hai năm nữa, cho nên giờ vẫn luôn dung túng cho cô hơn khác."

Anh xin với cô.

Mặc dù Lục U xong cũng thấy ngạc nhiên, nhưng cô vẫn giữ lý trí, cô lòng tới mức để Diệp Bạch chăm sóc Gina, bởi vì tình cảm vốn là thứ ích kỷ, nếu thật sự lựa chọn... thì Diệp Bạch mới là nên đưa quyết định.

Lục U chỉnh quần áo dậy.

Diệp Bạch bắt lấy cổ tay cô, thấp giọng : "Anh thích cô !"

Lục U nhạt: "Tôi tin !"

đều là trưởng thành cả , cô cũng tin rằng nhiều chuyện Diệp Bạch thể điều khiển , ví dụ như mềm lòng... Gina trẻ tuổi xinh , tâm ý thích , đàn ông mềm lòng tình huống như cũng là chuyện Lục U thể hiểu .

Cô thấp giọng : "Diệp Bạch, tự xử lý chuyện của ."

Diệp Bạch vẫn nắm tay cô buông.

Lúc , điện thoại của vang lên thứ hai, là cuộc gọi từ bố Gina.

Diệp Bạch bắt máy.

Khi nhận điện thoại, dù ngoài tránh , nhưng vẫn đến bên khung cửa sổ để chuyện.

Bóng lưng thon dài, hình cân đối hảo.

Lục U im lặng quan sát một lát, dậy ngoài, để gian cho Diệp Bạch... Sau khi ngoài đóng cửa , cô mới ngẫm nghĩ, thật là cô trưởng thành hơn, mà là cô còn yêu một mãnh liệt đến mức hề giữ chút gì cho như khi trẻ nữa, hóa tình yêu thật sự thể nhạt .

Diệp Bạch chuyện với bên chừng năm phút đồng hồ.

Bệnh tình của Gina ngày càng nặng thêm, bố của Gina hy vọng Diệp Bạch thể đến thăm cô , về tình về lý, Diệp Bạch đều nên qua thăm.

Diệp Bạch cúp điện thoại, xoay .

Lục U vốn đang ghế sô pha còn ở đó nữa, chỉ còn chiếc áo choàng của cô.

Diệp Bạch bước tới nhẹ nhàng vuốt ve.

Trên đó còn đọng ấm tình tứ của bọn họ, nhưng cảm giác cô đơn xiết bao.

Diệp Bạch tìm thấy Lục U đang ở trong phòng khách của phòng ngủ, rèm cửa kéo , bên trong chỉ ánh sáng tù mù... Lục U đang dựa lưng ghế sô pha một cuốn tiểu thuyết, khi đến gần, mới rõ đó là cuốn "Thiên đường mất".

Diệp Bạch xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng sờ mái tóc dài của cô.

Ánh mắt Lục U vẫn dán trang sách, giọng nhỏ nhẹ: "Anh sang đó, đúng ?"

Diệp Bạch phủ nhận.

Chuyện như , nhất định thẳng thần với cô, đắn đo hồi lâu mới : "Vì bố cô yêu cầu nên ! Lục U... em thể hiểu cho ?

Lục U chăm chăm cuốn sách.

cô chẳng nổi một chữ nào, cô Diệp Bạch hỏi minh rằng thể hiểu cho , nhưng làm thể thấu hiểu chuyện chứ?

Không một phụ nữ nào thể hiểu cho chuyện .

Mà nếu là một phụ nữ yêu , sẽ càng thể nào hiểu .

Làm phụ nữ nào sẽ hy vọng đàn ông của bước đến bên cạnh một phụ nữ khác, dù cho bất kỳ lý do nào chăng nữa...

Hồi lâu , Lục U nhẹ nhàng khép sách .

sang Diệp Bạch, nhẹ giọng yêu cầu: "Tôi và Lục Hồi thể cùng , thể giới thiệu với bố Gina rằng là vợ ."

Ánh mắt Diệp Bạch âm trầm. Anh , nhưng Lục U đáp án.

Sẽ bất tiện...

Cô và Lục Hồi theo sẽ bất tiện cho Diệp Bạch, cũng tiện cho cô công chúa nhỏ Gina thổ lộ tình cảm với . Đột nhiên, Lục U cảm thấy chuyện thật vớ vẩn... từ đầu đến cuối, cảm xúc của cô vẫn vững vàng.

hề cãi với Diệp Bạch, cũng chia tay với .

Cô chỉ nhạt một cái.

Thậm chí, giọng điệu của cô cũng thật dịu dàng, cô : "Bên chắc đang vội lắm! Nếu thì mau về thu dọn hành lý ! Nếu ai chăm Đa Đa thì thể gửi qua chỗ ."

Diệp Bạch cô.

Lục U quả thật khác xưa, cô trưởng thành rộng lượng, nhưng là dáng vẻ trong trí nhớ của .

Giọng khàn : "Anh chỉ vài ngày thôi, sẽ về!" Lục U ừ một tiếng: "Tôi !"

dậy, ngón tay thon dài trắng nõn giúp sửa sang nút áo, cuối cùng chăm chú: "Diệp Bạch, đường bình an."

Vài phút , Lục U ban công, Diệp Bạch xe. Anh hạ cửa kính xe xuống, ngẩng lên cô.

Lục U nở nụ dịu dàng mà hời hợt với .

Diệp Bạch sẽ bao giờ điều cô sợ nhất là gì, là việc lòng đổi thích một khác... mà là tin tức về cái c.h.ế.t của .

trải qua nỗi đau như , nên cô mới thể mỉm rời .

Đi đến bên cạnh phụ nữ khác.

Diệp Bạch lúc lên máy bay, Lục U cũng mặt ở sân bay, chính mắt cô thấy chuyến bay cất cánh... Cô thức hơn mười tiếng đồng hồ, chỉ để chờ máy bay hạ cánh bình an.

Khi Diệp Bạch đáp xuống sân bay, tin nhắn đầu tiên gửi là báo bình an với

“Anh tới ! Bình an!"

Lục U tin nhắn của , ngón tay vuốt ve từng chữ, cô thật lâu... Tiểu Lục Hồi nhảy nhót bước tới, nhào lòng cô ý ới hỏi Diệp Bạch.

Trong lòng Tiểu Lục Hồi, Diệp Bạch chính là bố .

Lục U kiên nhẫn cho cô bé , Diệp Bạch ngoài, vài hôm nữa sẽ trở về.

Sau khi trở về sẽ làm cho Tiểu Lục Hồi một chú ngựa gỗ nhỏ mới. Tiểu Lục Hồi thế thì vui cực kỳ.

Một ngày, hai ngày, năm ngày...

Từ ngày thứ năm, Diệp Bạch bắt đầu nhắn tin nữa, chỉ thỉnh thoảng điện về, rằng tạm thời về dược, Lục U cũng hỏi về, chỉ dặn chú ý chăm sóc bản .

Một tháng , Lục U nghĩ lẽ sẽ thể về nữa . Không thể về thành phố B.

Mà là thể với cô, cũng thể nào làm một con ngựa gỗ nhỏ cho Tiểu Lục Hồi, cô chú chó Diệp Bạch bỏ , trong lòng thầm tìm cách xử lý.

Chú chó Labrador đang rạp mặt đất, hai mắt đảo quanh. Lục U nhẹ nhàng xoa đầu nó.

Thật thư ký của Diệp Bạch vẫn thường xuyên đến đây, đưa đến một tài liệu cần chữ ký của Lục U, là ý của Tổng Giám đốc Diệp. Lục U cũng xử lý .

đợi Diệp Bạch nữa, cô bắt đầu một cuộc sống mới, bắt đầu tham gia những cuộc xã giao, những bữa tiệc... Bắt đầu kết bạn mới, thậm chí còn tham dự hôn lễ của Từ Chiêm Nhu.

Trong hôn lễ, cô gặp Chương Bách Ngôn và vị hôn thê của . Trông xứng đôi.

Hình như đối phương cũng phận của cô, ánh mắt dừng lâu, Lục U thản nhiên đối mắt... Cô quá lâu, chỉ ở nửa tiếng chuẩn về .

Trước khi , cô phòng vệ sinh một chuyến.

Khi ngoài, cô phát hiện Chương Bách Ngôn đang tựa cửa phòng vệ sinh, như thể đang đợi cô.

Lục U giật .

cô vẫn bước đến bồn rửa tay, vặn vòi nước màu vàng, rửa tay chậm rãi.

Sau khi rửa xong, cô ngước mắt lên.

Ánh mắt cô và Chương Bách Ngôn giao trong gương. Lục U khẽ mỉm : 'Đã lâu gặp!"

So với thái độ bình tĩnh thản nhiên của cô, Chương Bách Ngôn vẻ cực kỳ để ý... Anh chằm chằm mặt cô, nhận nét tiều tụy thể che giấu của cô dù lớp trang điểm tỉnh xảo.

Rõ ràng Chương Bách Ngôn cũng vì Diệp Bạch nên cô trở nên hốc hác đến mức .

Anh cũng Diệp Bạch chạy nước ngoài vì một cô gái tên Gina.

Sau một lúc lâu, mới khàn giọng hỏi: "Em với thế nào ?"

Tiếng nước từ vòi vẫn chảy ào ào, át tiếng chuyện của bọn họ.

Lục U từng nghĩ tới một ngày cô thể chuyện phiếm với Chương Bách Ngôn như những bạn cũ thế , cô thể cảm nhận ý của , lẽ khi buông bỏ , thể thoải mái như đấy!

Cô ừ một tiếng: "Vẫn như ."

Chương Bách Ngôn thật, tình cảm của cô và Diệp Bạch thuận lợi, mà cô với ... Chắc là để tránh nghi ngờ.

thì cũng đính hôn, dù thì đây, bọn họ cũng từng trải qua nhiều chuyện với .

Chương Bách Ngôn dừng ở đó.

Cho dù trong lòng vẫn còn nhiều vấn vương tiếc nuối, nhưng thật sự nên quấy rầy nữa. Anh chỉ thể cô từ nơi xa, xa thật xa, trao cho Tiểu Lục Hồi một chút tình thương của bố mà chỉ bản mới .

Anh như thế, Lục U cũng im lặng.

Nói chuyện mấy phút xem như vượt ranh giới, Lục U tắt vòi nước, xoay : "Chương Bách Ngôn, chúc mừng đính hôn."

Anh gì, chỉ im lặng cô. Lục U ngang qua .

Trong khoảnh khắc đó, đưa tay bắt lấy tay cô, quan tâm đến điều gì khác... khi ngước mắt lên thấy vị hôn thê của đang ở bên lối , dịu dàng .

Bàn tay Chương Bách Ngôn nắm chặt thành quyền.

Lục U là ước vọng của , là chỉ thể mơ tưởng chứ thể nào , còn vị hôn thê của là một thực tế cụ thể.

!

bụng với khác, cũng thật lòng thương , cho dù cô bao giờ bày tỏ điều với .

Khi Lục U ngang qua phụ nữ , cô dừng chân.

Người phụ nữ gật đầu với cô xem như chào hỏi, Lục U cũng gật nhẹ đầu, thật cả hai đều phận của ... Chỉ là thế giới của trưởng thành luôn ràng buộc bởi nhiều thứ, cho nên cả hai mới mà thôi.

Lục U nghĩ đây lế là kết thúc nhất cho mối quan hệ giữa cô và Chương Bách Ngôn.

nghĩ đến Diệp Bạch.

Nghĩ đến đàn ông chỉ năm ngày mà hơn một tháng . về, cũng tin tức gì .

Lục U từng thử tưởng tượng khi Diệp Bạch trở về thì nên làm gì.

nghĩ về chuyện đó.

Đến bãi đỗ xe của khách sạn, cô xe, lái xe bỗng : "Tổng Giám đốc Lục, ghế một món quà cho cô... Là quà do Tổng Giám đốc Chương tặng."

Lái xe là nhà họ Lục, kín miệng. Lục U thì bất ngờ, cô sang bên cạnh, đúng là một chiếc hộp tinh xảo.

Chỉ cần cách đóng gói cũng đủ món quà quý giá. Lục U cầm lên, nhẹ giọng hỏi: "Anh còn ?" Lái xe lắc đầu: "Không gì cả!"

Có lẽ lái xe một chút tin tức nên hạ giọng hỏi: "Có , mỗi năm Tổng Giám đốc Chương đều sẽ tặng một phần quà nhỏ cho cô chủ ạ?”

Lục U chỉ nhạt.

Thật cô cũng rõ chuyện , nhưng tấm lòng của Chương Bách Ngôn, cô sẽ nhận giúp Tiểu Lục Hồi.

Đợi đến khi cô bé lớn lên, lẽ cô cũng nên sự thật cho cô bé.

Xe khởi động, cô lẳng lặng mở hộp quà, bên trong là một chiếc vòng tay ngọc bích. Chu vi vẻ sẽ hợp với cổ tay Tiểu Lục Hồi khi trưởng thành, Lục U nhớ phần quà Chương Bách Ngôn tặng năm ngoái, là một bộ trang sức kim cương màu hồng.

Chương Bách Ngôn đang tặng của hồi môn cho Lục Hồi.

Ngón tay Lục U nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp, dù lòng cô sắt đá đến cũng khỏi cảm động.

Cô chỉ im lặng .

Nửa tiếng , xe chạy biệt thự nơi cô ở, mới chín giờ tối nên Tiểu Lục Hồi vẫn ngủ, bảo mẫu đang tắm rửa cho cô bé, bong bóng nhỏ thi nổi lên trong bồn tắm nhỏ thiết kế riêng.

Tiểu Lục Hồi trong bồn tắm, chơi đùa với những bong bóng đó. Cơ thể nhỏ bé của cô bé chỉ lớn hơn một chút.

đầu khá lớn.

Mái tóc đen ướt đẫm xoăn nhẹ, dính cái cổ nhỏ gầy, trông cực kỳ đáng yêu.

Lục U đẩy cửa bước . Bảo mẫu thấy cô liền mỉm : "Lúc nào tới giờ tắm con bé cũng vui...

Mẹ Lục Hồi về , chúng mau lau khô lên giường ngủ nhé, con?"

Tiểu Lục Hồi giang cả hai tay, đòi ôm.

Lục U đang mặc một chiếc váy dự tiệc đắt tiền, di bảo mẫu dỗ dành cô bé.

Lục U để ý chuyện , cô đưa quà cho bảo mẫu: "Dì đặt nó lên tủ đầu giường của cháu, để cháu lau cho con bé." Di bảo mẫu cũng thích để hai gần gũi với .

Khi tắm rửa, lau cho minh, Tiểu Lục Hồi vui, trẻ con ở độ tuổi phát âm hầu hết các tử, còn thể làm nhằm ngâm nga giai điệu mấy bài hát thiếu nhi... Cô bé cũng cực thích cái .

Tắm rửa xong, cả cô bé thơm tho. Lục U lấy khăn tắm lau cho cô bé, còn mặc cho con gái bộ đồ ngủ hình hoa nhỏ đáng yêu, khi bế về phòng ngủ chính, Tiểu Lục Hồi còn ôm riết cổ nỡ buông, Lục U nhịn mà cúi đầu thơm cô bé.

Chỉ vài ngày nữa là Tiểu Lục Hồi sẽ tròn hai tuổi. Giường trong phòng ngủ chính rộng hai mét hai.

Tiểu Lục Hồi lăn lộn thoải mái giường, chơi đủ thì ngửa đầu phơi bụng nhỏ .

Cô bé trông giống Lục U khi còn nhỏ. Lục U hôn nhẹ lên bụng cô bé, đó cho cô bé xem chiếc vòng tay , Tiểu Lục Hồi làm giá trị của chiếc vòng đế vương lục , chỉ cảm thấy chiếc phòng sáng, ... Cô bé bèn đeo nó tay chơi.

Ánh mắt Lục U dịu dàng: "Là do một chú tặng cho con đấy." Tiểu Lục Hồi liền cất chất giọng ngọt sữa của lên, kêu một tiếng: "Chú." Lục U nghĩ cô bé thật là ngốc nghếch.

Lúc , chú chó Labrador đẩy cửa bước , đó cũng làm gì cả, chỉ sấp đầu giường... Đôi mắt mong chờ về phía Lục U.

Vạn vật đều linh tính.

Lục U đoán là nó nhớ Diệp Bạch nhưng tin tức gì, cho nên mong chờ cô cho nó Diệp Bạch đang ở .

ngay chính cô cũng tin tức gì của Diệp Bạch.

Lần cuối hai liên lạc với là một tuần , nhưng Lục U tình hình hiện tại của Diệp Bạch từ thư ký của , luôn ở bên Gina trong suốt quá trình phẫu thuật căn bệnh ung thư v.ú di truyền.

Lúc Lục U tin tức , trong lòng nao nao.

Một đàn ông như Diệp Bạch mà ở bên trong cuộc phẫu thuật ... Cô nghĩ hẳn là các bác sĩ điều dưỡng trong bệnh viện đều sẽ cho rằng là chồng Gina.

Lục U gọi điện thoại chất vấn .

phận gì để làm , mà thật cũng cần, nếu một đàn ông thật sự quan tâm đến cảm xúc của , sẽ tự giác giữ cách với những phụ nữ khác, giữ một thái độ đúng mực.

Cô nghĩ nếu Diệp Bạch nước ngoài.

Chú chó sẽ ai nuôi, lúc đó cô sẽ sẵn sàng nuôi nó, dù thì Tiểu Lục Hồi cũng thích nó.

Lục U nghiêng về phía , xoa xoa đầu con chó.

Con Labrador sủa gâu gâu mấy tiếng... Gâu (Diệp) gâu (Bạch) gâu (chẳng) gâu () gâu (chút) gâu (nào)!

Hôm sinh nhật Tiểu Lục Hồi, Lục Khiêm và Hoắc Minh Châu đặc biệt chạy từ thành phố C đến .

Ngoài việc tổ chức sinh nhật cho Tiểu Lục Hồi.

Bọn họ cũng hỏi thăm đời sống tình cảm của Lục U, cách đây lâu bọn họ còn quan hệ giữa Lục U và Diệp Bạch hơn... đến gần đây tin gì nữa, hai hỏi

Lục Thước lâu cũng chẳng gì, cuối cùng chỉ Lục Huân chịu nổi sự tra khảo của bọn họ, lắp bắp cho Lục Khiêm .

Lục Khiêm yên.

Trước khi , ông còn với Hoắc Minh Châu: "Em sắp xếp cho con bé , thấy ai thích hợp thì để con bé xem mắt, cũng cần bắt buộc kết hôn, chỉ cần thấy hợp, yêu đương thôi cũng !"

Ông còn : "Trước đây thì thủ tiết cho Diệp Bạch, giờ còn sống thì vẫn ở góa cho ! Làm bao nhiêu tình cảm nữa thì cũng bào mòn hết thôi!"

Thật Minh Châu cũng nghĩ như .

Cho nên khi tổ chức sinh nhật cho Tiểu Lục Hồi xong, Minh Châu bèn đưa một bức ảnh cho Lục U xem.

Là một vị giáo sư của một trường đại học nổi tiếng ở thành phố B, tiến sĩ du học về nước, trông trai.

Mặc dù ly dị nhưng con.

Việc ly dị là do bên phía vợ cũ nước ngoài phát triển sự nghiệp, hai ở riêng lâu, đến năm năm thì ly hôn... Bên phía nhà trai quan hệ hợp tác với nhà họ Lục, quê quán cũng ở thành phố C, các điều kiện khác đều phù hợp với Lục U.

Mẹ của đẳng trai nhắc đến chuyện với Minh Châu vài .

Trước đây Minh Châu phản ứng gì, thử thái độ của Lục U.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-2590-2599-toi-tin-anh.html.]

Bà vốn tưởng Lục U sẽ từ chối hẹn gặp.

khi Lục U bức ảnh, cô nhẹ giọng : "Mẹ chọn thời gian hẹn gặp ! Nơi nào phù hợp để chuyện ạ."

Minh Châu sợ cô đang tự ép .

Lục U cầm tách cà phê lên, hớp một ngụm, thấp giọng : "Mẹ, tự ép gì ! Con chỉ tiến về phía một chút mà thôi."

Nói xong, cô đặt tách xuống, chào tạm biệt Hoắc Minh Châu. Chiều hôm đó, cô định đưa Tiểu Lục Hồi tham dự một buổi phỏng vấn lớp giáo dục mầm non, trong xe mấy phút, cô đang định lái xe thì di động vang lên, cô mở xem.

Là tin nhắn của Diệp Bạch, chỉ vài chữ đơn giản khiến khóe mắt Lục U ươn ướt.

"Lục U, về đây.”

Lục U cúi đầu, tin nhắn thật lâu.

Chỉ vài chữ đơn giản , cô từng trông mong tận mấy năm.

Chỉ vài chữ đơn giản , cô trông mong hơn một tháng qua.

Cuối cùng cô cũng chờ , nhưng còn cảm giác vui mừng nữa… Cô trả lời, bởi vì trả lời như thế nào, chẳng lẽ cô hỏi bệnh tình của Gina thế nào ?

Lục U thả điện thoại di động xuống, còn ngẩn ngơ trong chốc lát mới khởi động xe.

Cô vẫn làm theo kế hoạch ban đầu, dẫn Tiểu Lục Hồi phỏng vấn.

Theo lý mà , Tiểu Lục Hồi vẫn còn quá nhỏ, nhưng vị giáo viên ở trường quá thích cô bé, chịu nổi vẻ xinh đáng yêu còn làm nũng của cô bé nên nhanh chóng quyết định nhận .

Hình như Tiểu Lục Hồi cũng khác yêu thích, khi rời , cô bé nắm lấy ngón tay , mềm giọng hẹn gặp thật ngọt ngào, làm cho các giáo viên nữ ở trường đều nhũn tim.

Ra tới bên ngoài, Lục U thơm con bé mấy cái.

Tiếu Lục U cũng ôm cố , đời , chỉ theo nhất. Mẹ con họ .

ngước mắt lên, ý của Lục U cứng đờ, cô thấy Diệp Bạch.

Diệp Bạch đang dựa xe hút thuốc, thấy hai con thì thẳng dậy, bọn họ cách bảy tám mét, hai đều , trông rõ ràng là gầy hơn nhiều.

Cô yên lặng thầm nghĩ: chăm sóc bệnh hẳn là vất vả lắm đây. cô cũng tránh né, bế Tiểu Lục Hồi tới.

Khi đến gần, Tiểu Lục Hồi cũng thấy rõ Diệp Bạch.

Cô bé vốn dĩ định đòi ôm, nhưng hiểu tại rút tay dựa vai , cặp mắt đen láy mong chờ về phía Diệp Bạch…

Lục U bình tĩnh : “Có vẻ con bé nhận .”

, hơn một tháng trời, con nít nhạy cảm, cô bé sẽ thắc mắc tại chú ở bên mỗi ngày đột nhiên xuất hiện nữa!

Diệp Bạch đau xót trong lòng.

Anh bước tới, đưa tay về phía Tiểu Lục Hồi, đứa trẻ cứ ôm cố chứ cho ôm… Diệp Bạch đành vươn tay xoa đầu cô bé.

Bỗng nhiên Tiếu Lục Hồi bật .

Từng giọt, từng giọt nước mắt lớn cứ rơi lã chã… như những hạt đậu nhỏ.

Lục U cũng buồn lòng, khi với Diệp Bạch, cô từng hỏi liệu suy nghĩ kỹ càng … Nếu ở bên cô, nghĩa là sẽ trở thành bố Lục Hồi.

Ngày khi Diệp Bạch, Tiểu Lục Hồi vui vẻ bao nhiêu, giờ tàn nhẫn bao nhiêu.

Lục U cố kìm nén, bộc phát ngay tại đây.

Trẻ con vốn dễ mềm lòng, Tiểu Lục Hồi tức giận với Diệp Bạch một lát nhưng vẫn nỡ tránh né , cô bé đưa hai cánh tay mũm mĩm đòi bế, Diệp Bạch ôm cô bé thật chặt trong vòng tay .

Anh hôn đứa trẻ, ngẩng đầu với Lục U: “Anh bảo tài xế về , để đưa hai con về!”

Lục U cũng phản đối.

Chỉ điều khi trong xe , cô gì với , một mực giữ im lặng.

Diệp Bạch cô tức giận vì chuyện của Gina. Có con ở đây, tiện giải thích ngay.

Nửa tiếng , xe chạy biệt thự nơi Lục u đang ở, bảo mẫu trong nhà nấu thêm mấy món để chúc mừng Tiểu Lục Hồi bắt đầu

học, còn đặc biệt học món sườn heo nướng kiểu Bỉ, thịt tắm ướp vàng óng, thơm lừng.

Chú chó Labrador còn xổm trong phòng bếp, nước dãi chảy dài.

Khi xe biệt thự, tai con ch.ó dựng thẳng lên. Ngạc nhiên.

Sau đó, nó liền chạy như điên ngoài, sủa ầm ĩ chiếc Bentley .

Gâu gâu gâu gâu gâu….

Diệp Bạch xuống xe, đưa tay sờ đầu con chó, Đa Đa nhảy lên nhảy xuống cho chạm … rõ ràng là đang tức giận!

Lục U ở ghế , bế Tiếu Lục Hồi xuống xe.

Tiểu Lục Hồi chạy tới, dẫn chó , chú chó ngẩng cao đầu bước , trông kiêu ngạo.

Lục U Diệp Bạch.

Lúc trời chạng vạng, hoàng hôn buông xuống trong sân.

Hoàng hòn phủ bóng lên sườn mặt của hai , khiến khuôn mặt cả hai trông thâm trầm hơn bình thường, Lục U khẽ : “Cảm ơn đưa bọn về.”

Giọng điệu của cô lịch sự xa cách, rõ ràng là thái độ đuổi khách. Làm Diệp Bạch thể ?

Anh bước từng bước về phía , chất giọng khàn : “Lục U, chúng chuyện !”

Lục U đầu căn phòng.

Tiều Lục Hồi và chú chó đang ở chỗ hiên nhà, sang bên , dáng vẻ thập thò nghiêng nghiêng của cô bé trông đáng yêu… Lục U trông chừng con bé, hơn nữa cô cũng chuyện với Diệp Bạch.

Cô nhẹ giọng : “Hôm khác nhé!”

Diệp Bạch nhẹ nhàng giữ lấy vai cô, như thế ôm lấy cô, nhưng cuối cùng vẫn ôm thật.

Bởi vì Lục U .

Cả cơ thể và giọng của cô đều tràn ngập vẻ kháng cự, cô ôm .

Diệp Bạch buông thõng tay, chằm chằm cô một lúc lâu, dịu dàng : “Vậy về đây, chờ khi nào em chuyện, chúng sẽ nhé.”

Lục U đáp lời.

Đợi đến khi Diệp Bạch lái xe rời , cô mới cảm thấy cơ thể cứng ngắc của bắt đầu đau đớn… cô cũng xót xa vướng

bận vì Diệp Bạch quá lâu, bởi vì cô còn một đứa con chăm sóc, cô thể vứt bỏ bản vì Diệp Bạch .

Diệp Bạch vẫn luôn chờ Lục U liên lạc với .

một tuần trôi qua, cô vẫn động tĩnh gì…

Cuối tuần, lái xe đến biệt thự của cô, nhưng Lục U và Tiểu Lục Hồi đều ở đây, cô bé vợ chồng Lục Khiêm đón , còn Lục U thì dì giúp việc bảo lái xe trung tâm thành phố, hình như hẹn.

Chuyện cũng khó đoán...

Sắc mặt Diệp Bạch tái nhợt, sững sờ một lát, đó tìm đến tài xế hỏi địa chỉ của cô.

Bên , Lục U đang gặp mặt với vị giáo sư .

Những phương diện khác đều , thái độ của vị giáo sư cũng tích cực, nhưng Lục U vẫn thấy trong giọng của ý thăm dò, hy vọng Lục U sẽ giao đứa trẻ cho bố nuôi dưỡng, bọn họ sẽ con riêng.

Lục U cụp mắt xuống, nhẹ nhàng khuấy cà phê, nhạt.

“Khi dì nhắc chuyện với , dì cũng điều lo ngại ... Tôi nghĩ lẽ chúng hợp .”

Sau khi tỏ rõ thái độ của , Lục U bèn chuẩn rời .

vẻ đằng trai thật sự thích cô, thấy cô kiên quyết như thì cũng do dự.

Anh khẽ đè bàn tay cô , nhẹ giọng : “Thật chúng vẫn thể chăm sóc hai đứa con mà… Lục U, chúng …”

Anh thể tiếp vì Diệp Bạch đến. Trai đơn gái chiếc.

Ngồi trong quán cà phê theo phong cách lãng mạn, cần nghĩ cũng đây là một buổi xem mắt.

Diệp Bạch cúi đầu Lục U chăm chú, giọng điệu của lộ vẻ kiềm chế rõ ràng: “Đi thôi!”

Lục U ngẩng đầu .

Đôi mắt cô ươn ướt, nhưng cô hề tỏ chút hoảng hốt nào, cũng xin .

Vị giáo sư đối diện im lặng hai .

Cuối cùng, gì nữa, chỉ thanh toán hóa đơn rời

Đợi đến khi .

Diệp Bạch mới xuống, Lục U, nhẹ giọng hỏi cô: “Xem mắt ?”

Lục U đối diện .

Một lúc lâu , cô mới gật đầu thừa nhận: “ ! Đang chuyện tìm hiểu.”

Gân xanh mu bàn tay Diệp Bạch nổi lên, cố kiềm chế … Bắt lấy cố tay cô: “Ra ngoài chuyện!”

Lục U cũng cảm thấy nhất là bọn họ nên chuyện rõ ràng.

Cô nhẹ nhàng thoát khỏi cổ tay , thấp giọng : “Ra ngoài !”

Hai đều là địa vị xã hội, thể cãi vã ven đường, cuối cùng bọn họ lên xe của Diệp Bạch... Diệp Bạch đầu liếc cô một cái đạp chân ga.

Lúc xe dừng , Lục U mới phát hiện lái xe đến ngôi nhà đây của bọn họ.

Là tòa chung cư đó.

trong xe, bình tĩnh : “Không cần lên đó! Chúng luôn trong xe !"

Diệp Bạch tháo dây an , xuống xe, cô nhúc nhích thì nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo cô về phía căn nhà cũ của bọn họ...

Diệp Bạch lấy chìa khóa từ tấm thảm .

Cửa mở, bên trong vẫn là khung cảnh như khi Lục u rời , chỉ điều phủ một tầng bụi bặm.

Lục U làm gì thời gian để hoài niệm chuyện xưa, chỉ một giây đó, Diệp Bạch ép cô ván cửa, cúi đầu hôn cô, nụ hôn gấp gáp vồn vã như thể đang chứng minh điều gì đó.

chịu mở miệng, bèn nhéo nhẹ cằm cô, bắt cô mở miệng tiếp nhận .

Hai hôn một lúc lâu, nhưng Lục U hề đáp nụ hôn .

Diệp Bạch dựa bên cổ cô thở hổn hển, thật lâu mới nhẹ ngước mắt lên cô, giọng khàn khàn : “Lục U, để giải thích, thật sự gì với cô cả! Em thể hỏi …”

“Hỏi cái gì?”

Cơ thể Lục U dựa ván cửa, cò nhẹ nhàng mỉm , nụ lộ vẻ thê lương.

“Diệp Bạch, khi chỉ năm ngày! gần năm mươi ngày, ở đó, chỉ an ủi bố Gina mà còn an ủi Gina, chăm sóc cô cả về tinh thần lẫn thể chất… Diệp Bạch, thế chăm sóc một phụ nữ mà cho là hai gì, thì tại thế xem mắt?”

“Anh cho , quan hệ giữa chúng là gì?”

“Nếu giữa chúng ràng buộc gì đó, thì tại đến bệnh viện, rời xa hai con chúng chăm sóc cô hơn một tháng trời?”

Diệp Bạch cúi đầu cô: “Bởi vì cô cũng còn mấy tháng nữa…”

Giọng khàn khàn: “Tế bào ung thư của cô di căn lên não , Lục U, cô chỉ thể sống ba bốn tháng nữa thôi, khi còn lâu đến thế.”

Khóe mắt Lục U ẩm ướt.

cô cố nén cho nước mắt rơi xuống, cô chẳng những mà còn nở nụ : “Cho nên về đây là báo sắp ? Anh ở bên cô trong khoảnh khắc cuối cùng , đúng ?”

Diệp Bạch cũng phủ nhận.

Lục U giơ tay tát một cái: “Diệp Bạch, đúng là một tên cặn bã! Anh dựa mà bắt chờ , dựa lập gia đình với ? Dù Lục U thiếu đàn ông cũng sẽ đến nỗi như !”

Nói xong, cô đấy bỏ .

Diệp Bạch kéo cô lòng, ôm cô thật chặt, như sợ chỉ cần lơi lỏng một chút thôi là cô sẽ rời .

Anh thì thầm lời xin với cô.

Anh ghé sát tai cô, với cô rằng sẽ , chỉ khi nào Gina thì mới thể rời .

Lục U ngẩn ngơ những lời .

Cô nhận chính bản Diệp Bạch cũng ý thức tình cảm mà dành cho Gina vượt mức bình thường từ lâu, cách đối xử với cô giống với cách đối xử với Lục U… năm cô hai mươi tuổi.

Mà bây giờ cô ba mươi tư , còn xanh tươi mơn mởn như xưa.

Lục U chất vấn nữa.

Cò chỉ lùi một bước, bình tĩnh chăm chú, thản nhiên : “Diệp Bạch, chuyện giữa chúng kết thúc khi đó , cần giải thích gì với cả!”

Cô xoay rời , Diệp Bạch ở lưng cô khẽ . Anh : “Lục U, yêu là em!” Những lời , Lục U chán .

Không là cô từng cho cơ hội, cũng là cô từng mơ tưởng về ngày một nhà ba bọn họ sẽ đoàn tụ... sẽ thể hạnh phúc đến mức nào.

sự thật thì chỉ những thứ chó má.

Hai năm rời xa , một cô gái trẻ tuổi xinh ... Có lẽ bọn họ cùng niềm tin, cùng nền tảng văn hóa, dễ dàng đánh tan quá khứ giữa cô và .

Nếu là đây, khi hai hạnh phúc nhất, Diệp Bạch sẽ rời xa cô như .

Anh sẽ bằng lòng với yêu cầu của khác. Cũng sẽ làm tan nát trái tim cô.

Lục u dừng bước, nhưng cô vẫn đầu , chỉ nhẹ giọng : “Có lẽ ! cũng chỉ là từng mà thôi."

Một tháng tiếp theo, Lục U xem mắt thêm vài nữa. Có cô giới thiệu, cũng do mợ ôn Noãn giới thiệu, điều kiện bên nhà trai đều khá, nhưng chung quy vẫn thiếu một chút duyên phận.

Cô cảm thấy mối quan hệ của cô và Diệp Bạch là quá khứ. rõ ràng là Diệp Bạch nghĩ .

Không làm cách nào lịch trình của cô, mỗi xem mắt thì đều sẽ xuất hiện, chỉ là ngăn cản như … Chỉ bên ngoài chờ cô.

Những cơn mưa cuối thu cứ lâm râm chẳng dứt.

Khi Lục U bước khỏi nhà hàng gần chín giờ rưỡi.

lái xe đến đây nên bên đằng trai xem mắt ngỏ ý đưa cô về… Bởi vì bọn họ quen từ khi còn nhỏ, cho nên tuy buổi xem mắt thành công, Lục U cũng từ chối lời đề nghị , dù thì hai bên gia đình vẫn luôn mối quan hệ làm ăn lui tới với .

Bầu khí xe khá .

Chỉ điều cả hai đều nhắc đến chuyện nữa. Nửa tiếng , xe tới biệt thự.

Người đàn ông xuống xe , ga lăng mở cửa ghế cho Lục U, mỉm xem như chào tạm biệt.

Lục U cũng khẽ mỉm .

Vừa bước xuống, tầm mắt của cô khựng , cô thấy xe của Diệp Bạch.

Xoay trong, Diệp Bạch đang ở lối của căn biệt thự.

Anh cầm một chiếc dù trong tay, về hướng .

Người đàn ông xem mắt với cô ngẩn , kinh ngạc về phía Lục U, Lục U cố hết mức mới kiềm chế bản , cô gượng : “Chồng cũ của .”

Người đàn ông gật đầu hiếu ý, đó tỏ vẻ quan tâm đưa một chiếc dù cho Lục U lên xe rời .

Chiếc RV màu đen từ từ khuất xa. Mưa cuối thu vẫn tí tách rơi.

Nước mưa b.ắ.n lên làm ướt cả quần áo của Lục U.

Vì cuộc hẹn tối hôm nay nên cô chưng diện xinh hơn ngày thường, mặc một chiếc váy dài khoác áo choàng lông dê bên ngoài... Đứng ở bên ngoài sẽ thấy lạnh, nhưng cô hề động đậy, vẫn đợi Diệp Bạch đến mặt .

Khi cách giữa hai chỉ còn chừng một mét, Lục u nhẹ giọng lên tiếng:

“Có thể buông tha ?

“Diệp Bạch, buông tha cho ?"

“Anh chăm sóc đến tận giường cho khác, bặt vô âm tín cả một tháng trời, Diệp Bạch... Anh thể nào buông tha cho ! Chúng đầu nhất định ở bên đầu, , chúng vẫn thể sống cơ mà! Tôi thể tim một ở bên bình yên qua ngày hoặc hẹn hò yêu đương, còn thể... thể về nước ngoài, cần bận tâm đến ai khác, chỉ cần tâm chăm sóc cô .”

Giọng điệu của cô kích động vô cùng, thể nào giữ nổi bình tĩnh.

Làm thể giữ bình tĩnh cơ chứ, , đàn ông từng là chồng cô... từng yêu cô.

Loading...