"Em chỉ cần  một chút,  ..."
Câu  kế tiếp mơ hồ  rõ, nhưng Ôn Noãn dùng đầu ngón chân cũng   đang làm gì, mặt cô nóng đến mức  bốc cháy.
Anh quả thật    hổ.
Cô nhỏ giọng mắng : "Hoắc Minh,  thật bỉ ổi!" Bên  truyền đến tiếng  khẽ...
Hoắc Minh nhẹ nhàng ,  giống như một luồng gió xuân thổi qua lòng Ôn Noãn, đầu dây bên  truyền đến tiếng  khó kìm nén của : "Muốn hôn em! Ôn Noãn, chiều mai   chuyến bay, buổi tối đến chỗ  nhé?"
Anh   nên là lúc .
Anh cũng  hiện tại   những lời  sẽ khiến cô hiểu lầm, nhưng  đành  làm .
Anh   gặp cô,  ... Chờ  nổi nữa !
Ôn Noãn  thấy âm thanh bên ,  dám  tiếp, lập tức cúp máy. Hoắc Minh  gọi .
Cô thở phào một cái, trở   ngủ, đến lúc đang mơ mơ màng màng thì di động  reng.
Ôn Noãn cầm điện thoại lên.
Hoắc Minh gửi cho cô một tin nhắn thoại.
Cô  nghĩ gì mà phát luôn,  đó trong căn phòng ngủ rộng  mấy mét vuông của cô vang lên tiếng khàn khàn khó kiềm chế của  đàn ông nào đó...
Ôn Noãn lập tức vất điện thoại  xa như  phỏng tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi-hoac-thieu-dinh-on-man/chuong-257-on-noan-cam-dien-thoai-len-toi-muon-nghe-giong-em.html.]
Cô vẫn  nhu cầu về mặt  của Hoắc Minh  mạnh, nhưng  ngờ    vô sỉ đến mức , đồng thời cô tò mò     như , tại  còn từ chối  phụ nữ đó.
Tóm , buổi tối hôm nay cô  ngủ . Trời sáng, cô bò dậy xem điện thoại.
Là  cô  đón ? Ôn Noãn  !
Cô giả bộ như  nhận  tin tức, còn xóa hết tất cả tin nhắn của , cùng lắm là tối đó đến nhà  thôi.
Đêm qua cô ngủ  ngon, cho nên khi đến phòng nhạc, chị Lê  đùa với cô. "Ôn Noãn,  bạn trai ?"
Ôn Noãn làm gì còn mặt mũi nhắc đến chuyện đó, chỉ hàm hồ cho qua chuyện. Ánh mắt của chị Lê như tia X quang quét vòng quanh  khuôn mặt của cô, cuối cùng khẳng định một câu:"Chị  , vẫn là  cũ."
Ôn Noãn: ...
Chị Lê   qua chuyện khác, bàn chuyện hoạt động của phòng nhạc.
Không    Ôn Noãn nghĩ nhiều  , cô cứ cảm thấy chị Lê đang  chuyện lừa cô, bởi vì hai  mới bắt tay xây dựng phòng nhạc   rõ, chị Lê lo việc đối ngoại, cô lo việc đối nội.
 mà hiện giờ chị Lê đang dạy cho cô những việc xã giao bên ngoài. Như là  gửi gắm cô nhi !
Ôn Noãn  chậm tiêu, cô chần chừ một chút  hỏi: "Chị Lê,   chị đang giấu em chuyện gì ?
Chị Lê  sảng khoái : "Làm gì ! Chị làm  để em học  nhiều thêm, về  nhỡ   tác dụng thì ? Hơn nữa, chị Lê nhà em mới hơn ba mươi,   chừng đến lúc vấp  vận đào hoa,  kết hôn sinh con thì cơ nghiệp  của chúng  do ai quản lý bây giờ? Không  do em  ?"
Lời  đúng hợp tình hợp lý,  cãi . Chị Lê  dậy, vỗ nhẹ lên lưng Ôn Noãn.
"Ôn Noãn... Chỉ  sự nghiệp của chính  mới là thứ thật sự  trong tay.” "Em đừng bỏ lỡ cơ hội .”